Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

  Lúc này Vương Nguyên  còn không rõ tình cảnh của Vương Tuấn Khải , y cho rằng chỉ có Hồng Tụ lừa trên gạt dưới âm thầm ngược đãi không tốt Tứ hoàng tử. Mãi đến hôm sau lúc đến Thái học viện đưa cơm trưa thì.... . .

"Chạy! Chạy nữa!"

Thanh âm đại đại của trẻ con vọng lại từ Đình viện.

Song song còn có thanh âm của mấy hài tử khác la lên : "Mau! Mau lên! Người thua phải ăn bùn."

Vương Nguyên  mang theo hộp cơm đi thẳng đến, xa xa nghe được không khỏi mỉm cười. Trò chơi này y không lạ. Ngũ đệ y thích nhất được y đặt trên vai, cùng y tranh đua với các hài tử khác trong thôn.


Đi tới gần nhìn ra. Ô! Thật náo nhiệt. Mặc hoàng sắc y bào hoặc mặc cẩm phục, trên người có đeo trang sức hoa văn hình rồng, đích thị là hoàng tử, còn có mười mấy thái giám hộ vệ. Một vòng người vây quanh hai người ở giữa đang hô quát.

Vương Nguyên trong lòng vui vẻ, tuy rằng tiểu hài tử bị nữ quan giáo dưỡng ngược đãi nhưng cũng may hắn còn có các huynh đệ tuổi tác tương đương. Bình thường cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, hẳn là cũng đỡ bi thương?

Nếu như mang sự tình Tứ điện hạ bị Hồng Tụ dùng biện pháp ngược đãi cho các ca ca hắn biết, các ca ca của hắn sẽ giúp hắn ha? Tuy nói bọn họ cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, gắn bó như tay với chân.

Vương Nguyên  tìm kiếm Tứ điện hạ của y trong đám người. Đảo một vòng không thấy, ánh mắt liền theo dõi hai người ở giữa sân.

Trò chơi này và trò hắn đã từng chơi không giống nhau, dù tiểu hài tử trong thôn bướng bỉnh nhưng cũng không ai nguyện ý quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa. Trừ phi bị bắt nạt.

Vương Nguyên hiểu được nơi này là hoàng cung, không thể so bên ngoài. Trong hoàng cung bọn thái giám đang làm gì? Còn không hay hoàng tử hoàng tôn bị xem như món đồ chơi. Không biết bản thân là mệnh tốt hay xấu để y hầu hạ một người mà mẫu thân không đau, phụ hoàng không thương, chẳng có khí chất hoàng tử, càng không hiểu vì sao con trẻ ngang ngược.

Hai người, cưỡi ở trên là một tiểu hài tử thoạt nhìn khoảng chừng sáu, bảy tuổi, mặc hoàng phục, bò trên mặt đất xem chừng là một thái giám, còn có một. . . . . .

Vương Nguyên sắc mặt đại biến.

Tuy rằng đã cởi ngoại y, nhưng nội y bên trong chính tay y mặc vào, y thế nào không nhận ra?

"Mau! Mau a! Sao vẫn chậm thế? Ngươi nhanh lên một chút cho ta!" Cưỡi trên người Vương Tuấn Khải chính là Lục hoàng tử Vương  Phủ Giác, Ngũ hoàng tử phía sau lập tức vượt qua, hắn tức giận giơ roi da nhỏ trong tay liên tục quật dưới thân "Mã thất".

Vương Tuấn Khải  động tác nhanh hơn, chống khửu tay liều mạng lao về phía trước.

Vương Nguyên  vội xông tới, bước chân ngày một nhanh. Ban nãy y còn nghĩ tiểu mao đầu diễu võ dương oai kia lớn lên sẽ thập phần khả ái, bây giờ lại thấy bộ mặt đáng ghét.

"Lục đệ, ngươi không nhanh lên sẽ thua đó!" Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử cười ha hả. Nhị hoàng tử khoanh tay đứng nhìn.

Mắt thấy Ngũ hoàng tử sắp tới đích, bọn thái giám vây quanh ngoài vòng tròn cũng la lên trợ uy giúp điện hạ.

Roi da trong tay Lục hoàng tử càng quật xuống nhiều hơn.

Vương Nguyên  nhãn thần tức giận đến đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, suy nghĩ một lúc, đột nhiên y xoay người đi đến chỗ vắng, đặt thực hạp ở đó rồi quay lại chỗ cũ.

Ở đây không phải là Thái học viện sao? Tiên sinh ở trong vì sao không ngăn lại?

Vương Nguyên  không biết tiên sinh mới đầu còn biết mà ngăn cản, nhưng nhiều lần như thế, một thời gian sau đại nhân không ra mặt để bọn họ tùy ý. Chỉ cần không xảy ra đổ máu, không gây ra đại sự, họ cũng không dám đắc tội với các hoàng tử quyền thế.

Ngũ hoàng tử cuối cùng cũng đến đích, tiếng hoan hô vang lên.

Lục hoàng tử lập tức nhảy xuống theo, tức giận đá Vương Tuấn Khải  một cước.

Vương Tuấn Khải  lấy tay che lại, tránh được chỗ hiểm.

Vương Nguyên  đứng một bên nhìn rõ, hàm răng nghiến chặt. Nếu như hiện tại bị khi dễ chính là đệ đệ của y. . . . . .

"Ăn bùn! Ăn bùn! Người thua phạt hắn ăn bùn!"  

  Vương Tuấn Khải   sắc mặt không đổi  quỳ dưới đất, nhìn hai thái giám cầm lấy một vốc nước bùn chỗ bồn hoa đưa đến trước mặt hắn.

"Đều là ngươi hại ta bại dưới Ngũ ca! Ta tháng này chưa từng thua bạc! Mau ăn! Tất cả đều ăn cho ta !" Lục hoàng tử quơ roi da tức giận dị thường.

Một đạo vết roi xuất hiện trên mặt Vương Tuấn Khải , tiểu hài tử đau đớn cả người run lên, nhưng không có kêu một tiếng.

"Điện hạ!" Vương nguyên  vọt tới trước, vì phạm lỗi mà đệ đệ của hắn làm vậy? Nhi tử của Hoàng đế là thế à? Không ai thương hắn, ta thương! Sau này hắn chính là đệ đệ của Vương  tam ta!

"Hiền phi nương nương khiếu ngài hồi cung, nói rằng có chuyện khẩn cấp!"Vương Nguyên  tiến đến kéo tiểu hài tử đi.

Không ngờ Vương Tuấn Khải  nghe nói mẫu thân muốn gặp hắn, lại sợ đến co rụt lại.

"Đứng lại! Ngươi là người hầu của cung nào? Không thấy các điện hạ đều đang ở đây?" Thái giám tùy tùng của Đại hoàng tử thấy ánh mắt của điện hạ, lập tức chắn lối, lớn tiếng quát, khiển trách y.

"Phốc" Vương Nguyên  dừng cước bộ, quay nhìn hài tử lớn nhất mặc hoàng phục rồi quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói: "Nô tài đáng chết, nô tài là người của Thụy hoa cung, bởi vì Hiền phi nương nương có việc gấp, lệnh nô tài tìm được Tứ điện hạ thì nhanh chóng đưa về nên nhất thời lỗ mãng xông tới trước mặt các điện hạ. Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết."

Vương Tuấn kHải  ngơ ngác đứng nhìn Trương Bình không ngừng dập đầu tạ tội Đại hoàng tử.

Nghe nói Hiền phi muốn Vương Tuấn Khải  cấp tốc quay về, Đại hoàng tử cũng không làm quá. Tuy nói Hiền phi đã nhiều năm không được ân sủng, nhưng nàng qua bao nhiêu năm vẫn an tọa vị trí Hiền phi, đủ thấy được ý tứ hoàng đế.

Đây không chỉ là gia sự (chuyện nhà) của riêng hoàng đế mà còn là yên ổn trong thiên hạ. Tứ hoàng tử tuy không có quyền thế nhưng phía sau hắn dù sao cũng có một ngoại công là nhất phẩm Phiêu kị đại tướng quân. Nếu không phải đại nhân đã mặc kệ, bọn họ cũng không dám đối với Vương Tuấn Khải  như vậy.

Từ nhỏ đã được giáo dục tương lai thành hoàng đế, Đại hoàng tử tự nhiên bất hảo, không nể mặt Hiền phi, phất tay nói :"Nếu Hiền phi nương nương kêu Tứ đệ trở về dĩ nhiên là phải nhanh chóng quay về. Có điều thua vẫn là thua, nên hắn phải ở lại chịu phải. Tứ đệ ngươi nói xem thế nào?"

Vương Tuấn Khải  khuôn mặt đờ đẫn nhìn thứ trong tay thái giám đang rỉ ra.

Vương nguyên  đứng thẳng dậy đến nắm lấy tay tùy tùng thái giám Đại hoàng tử bôi lên mặt. Bôi xong dập đầu nói với các hoàng tử:

"Nô tài được nương nương phân phó sau này phải theo Tứ điện hạ, nương nương căn dặn không được để điện hạ chịu lạnh, chịu nóng, càng không thể thụ thương, trên người cũng không thể dơ, bằng không mệnh nô tài không còn. Cầu các điện hạ khai ân, tha nô tài một mạng. Tứ điện hạ thân thể tôn quý ăn bùn sợ sẽ làm phiền thái y, nô tài nguyện ý thay tứ điện hạ ăn bùn tươi."

Đại hoàng tử cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Vương Tuấn Khải . . . . .

Thư đồng Vi Vấn Tâm bên cạnh khẽ ho một tiếng, kéo ống tay áo Đại hoàng tử.

Thư đồng Vi Vấn Tâm đã mười lăm tuổi lớn hơn các hoàng tử, là con trai của tể tướng. Đại hoàng tử Vương  Phủ Hồn đối hắn đặc biệt coi trọng, quay đầu lại nhìn hắn.

"Điện hạ chậm đã." Vi Vấn Tâm thấp giọng bên tai Đại hoàng tử nói: "Hiền phi nương nương đã như vậy tất có thâm ý. Trước đây cũng không thấy bà ấy phái thái giám tùy tùng theo Tứ điện hạ, nhưng hôm nay lại sai một người đến. Hơn nữa tên nô bộc này cực kỳ lưu tâm Tứ điện hạ, sợ là Hiền phi nương nương nghiêm lệnh phân phó."

"Tuy nói Tứ điện hạ tướng mạo xấu xí, tính tình cổ quái nên không được Hiền phi nương nương yêu thích, nhưng bà ấy cũng chỉ có độc nhất một nhi tử. Bọn Nhị điện hạ cũng ở đây nhưng chỉ mình ngài làm ác nhân, khiến Hiền phi nương nương oán hận ngài, sẽ không hay"

Những người khác dĩ nhiên nghe không được Vi Vấn Tâm nói gì với Đại hoàng tử, chỉ thấy Đại hoàng tử sắc mặt chuyển biến, rất buồn chán nói với Vi Vấn Tâm: "Ngươi đói bụng thì phải nói sớm một chút, ta đi dùng bữa thôi. Lão nhị, lão tam, các người cứ chơi tiếp. Vấn Tâm, chúng ta đi."

"Tạ ơn điện hạ quan ái (yêu mến)." Vi Vấn Tâm thấy Vương  Phủ Hồn thông tuệ như vậy, không khỏi cảm thấy vui mừng sâu sắc, tin tưởng rằng mình chưa hề chọn sai chủ. Lập tức theo Vương  Phủ Hồn hướng về phía nhà chính đi đến.

Nhị hoàng tử mỉm cười, đối với người bên cạnh nhân đạo: "Các ngươi không đói bụng sao?" Nói xong, cũng nhấc chân đi.

Thấy lão đại lão nhị đều ly khai, lão tam đảo mắt, cũng ồn ào kêu đói bụng, chạy về phía học đường.

Chỉ có lão ngũ, lão lục ham chơi, bốc một nắm bùn to, bắt Hoàng Phủ Kiệt ăn.

Vương Nguyên  giữ lấy tay thái giám, ăn say sưa, từ mặt xuống cổ đều là nước bùn. Vừa ăn vừa nói ngon lắm, ngon lắm.

Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử tâm tính trẻ con, thấy Vương Nguyên  ăn còn làm ra vẻ như thế, so với Vương tuấn Khải ải  ở phương diện này đùa vui hơn nhiều nên đều vây quanh nhìn hắn, để Vương Tuấn Khải  đứng trơ ngoài vòng tròn. Các tiểu quỷ đứng xem một hồi đều có tùy tùng nhắc nhở dùng bữa, cũng thỏa mãn bỏ đi.

Vương Nguyên  dùng tay áo quệt ngang mặt, đứng lên. Nói với Tứ điện hạ đang ngơ ngác nhìn y: "Điện hạ, ngày hôm nay quay về dùng bữa có được không?"

 Vương Tuấn Khải  gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro