Chương 4
Vương Nguyên hít sâu một hơi, nỗ lực bình tĩnh trở lại. Cố nén lửa giận và thương cảm, y cẩn thận tắm rửa cho tiểu hài tử, dùng chăn bông quấn lấy tiểu hài tử, ôm hắn bế vào phòng người hầu đặt nằm xuống.
Y lục tìm trong chiếc túi mà mẹ y đã đưa, cũng là thứ y đã lén giấu ở đế giày mang vào cung làm của riêng, sau đó nhanh chóng quay trở lại bên tiểu hài tử.
Vương Tuấn Khải bị y ôm vào tiểu phòng im lặng không nói, đưa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn y.
Tay thái giám này thực sự rất kỳ quái.
Hắn nhất định đợi y lộ ra bản tính, thế nhưng hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ diệu này. Chăn nệm hảo ấm áp, hảo mềm mại, nhịn không được len lén cọ vào.
Cảm giác thoải mái là thế này ư?
"Điện hạ, nô tài thượng dược cho ngài, có khả năng điểm đông, người kiên nhẫn một chút. Nơi tụ huyết cũng phải làm tan đi , bằng không sẽ lưu lại rất lâu." Vương Nguyên mang tiểu lư ở dục phòng đến, bên ngoài trời đã gần tối, y liền điểm đăng.
"Điện hạ, nô tài giúp người hảo dược sau đó đi lấy bữa tối cho người, nếu người đói bụng, phải nói cho nô tài một tiếng." Vương Nguyên mở chăn lộ ra tiểu hài.
Tiểu hài tử có lẽ bị lạnh, tiểu thân thể co lại, Vương Nguyên cởi áo khoác ngoài đắp lên rồi ôm tiểu hài tử vào trong lòng.
"Người nhẫn nại, chốc lát sẽ hảo."
Tễ thuốc xâm nhập da, tiểu hài tử đau đớn nắm chặt góc áo Vương Nguyên.
Tới, hắn đã biết điều này nhất định sẽ tới!
Thuốc trị thương không nhiều lắm, đại đa số đều dùng ở tại vết thương trên lưng.
Thấy tiểu hài tử đau đớn cả người run lên, Vương Nguyên cũng không đành lòng tiếp tục giúp hắn nhu khai tụ huyết, ôm hắn dỗ dành : "Chớ sợ chớ sợ, lão hổ tại gia, bệnh thống dám đến, lão hổ cắn chết. Điện hạ chúng ta can đảm như đại hổ, đau đớn nho nhỏ không gây khó dễ."
Tiểu hài tử ngẩng đầu, so với trước đây, đau nhức này thực sự không giống. Thầm nghĩ nếu như mỗi ngày đều được ăn uống no đủ như ngày hôm nay, hắn nguyện ý mỗi buổi tối đều chịu đau khổ.
"Chớ sợ chớ sợ, lão hổ tại gia, bệnh thống dám đến, lão hổ cắn chết. Điện hạ chúng ta can đảm như đại hổ, đau đớn nho nhỏ không gây khó dễ." Hắn toàn bộ nhớ kỹ, đem ra nghiền ngẫm.
Vương Nguyên nghe hắn dùng ngữ điệu non nớt lập lại, mỗi lúc một trôi chảy, không khỏi bật cười. Tiểu hài tử này thực sự có cá tính bất hảo đi nữa thì cũng nhất định không giống Hồng Tụ từng nói. Huống hồ hắn vẫn an tĩnh như thế.
"Điện hạ, người nghỉ ngơi một chút, nô tài đi chuẩn bị bữa tối cho ngài."
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn y một chút, nói ra câu thứ ba trong ngày hôm nay : "Ngươi là nô tài của ta?"
"Vâng" Khuôn mặt Vương Nguyên nỗ lực làm ra biểu tình nghiêm túc "Nô tài Vương Nguyên, đúng thật là người hầu của ngài."
Vương Tuấn Khải mi cốt gồ lên khiến đôi mắt lộ ra phi thường sâu thẳm, hồi lâu không nói lời nào vẫn nhìn Vương Nguyên.
Vương Nguyên bị hắn nhìn đến nổi da gà mà ánh mắt vẫn chưa dời đi.
Ta biết ngươi giống bọn họ, ngoài miệng thuyết là nô tài của ta, nhưng kỳ thực cưỡi trên đầu ta. Tiểu hài tử ánh mắt thâm thúy bắn ra tia nhìn vô cùng oán độc hận thù.
Vương Nguyên ngẩng đầu lên, Vương Tuấn Khải dùng chăn bông che khuất mặt mình.
Vương Nguyên nghĩ thầm bản thân tuy không xem hắn là chủ nhân thật nhưng tuyệt đối sẽ không nước chảy bèo trôi khi dễ hắn. Trong khi đó hắn tối coi thường Vương Nguyên, cho rằng y nhất định là người như thế! Trái lại y vẫn muốn bảo vệ hắn.
Không biết hài tử này có hiểu hoàn cảnh của mình, nếu đã biết, dĩ nhiên y phải dốc lòng giúp hắn.
Vương Nguyên rời phòng thì Vương Tuấn Khải mới ló mặt khỏi chăn, nhìn bóng lưng Vương Nguyên mà lộ ra tiếu dung âm u tràn đầy ý vị châm biếm.
Vương Nguyên bản thân hầu hạ tiểu hài tử ăn xong bữa tối liền đi vào trong phòng tiểu hài tử xem xét, càng xem càng thấy không giống chỗ ở của hoàng tử, thoạt nhìn so với trong phòng y tốt hơn, nhưng giường chiếu bao lâu rồi chưa thay?
Một mạch đem chăn màn, giường chiếu toàn bộ ra ngoài phơi.
Trời đã tối rồi, ngày mai chờ tiểu hài tử đến Thái học viện, y muốn quét tước gian nhà sạch sẽ từ đầu đến cuối.
Trở lại phòng mình, tiểu hài tử đã cuộn tròn ngủ trên giường.
Vương Nguyên ánh mắt lưu tâm, lo lắng có người trong phủ chợt đến bèn ra ngoài sân cài then cửa gỗ.
Chờ y trèo lên trên giường, quay đầu lại bỗng thấy một đôi mắt đen sâu thẳm đang theo dõi y.
Vương Nguyên dù có gan lớn đến đâu cũng bị hù sợ.
"Vương Nguyên ."
"Điện hạ."
"Vương Nguyên ."
"Điện hạ người có gì cần phân phó?"
Vương Tuấn Khải nhìn y không biết phải phân phó cái gì, suy nghĩ một chút, hắn nói: "Ta chỉ ăn rất ít, cái khác đều cho ngươi. Ngươi giúp ta gội đầu có được không?"
Vương Nguyên tâm vừa vui vừa có chút đau đớn.
"Điện hạ, nô tài mỗi ngày sẽ hầu hạ người như vậy. Một ngày ba bữa cơm, người bữa nào cũng phải ăn, người xem người gầy trơ xương như thế. Nô tài có ngũ đệ năm nay tám tuổi, thoạt nhìn cũng rắn chắc, cao hơn người nhiều lắm."
"Ngươi có đệ đệ?"
"Đúng vậy." Thấy tiểu hài tử không có ý định ngủ, Vương Nguyên thẳng thắn đem chuyện vui của các huynh đệ ra kể cho hắn nghe.
Vương Tuấn Khải yên lặng nghe, không xen vào một câu.
Vương Nguyên kể xong miệng khô, muốn tìm nước uống thì phát hiện tiểu hài tử đã ngủ say.
Tiểu hài tử trong lòng y bỗng trở mình một cái. Thân thể nhỏ bé, ấm áp. Chạm vào toàn thấy khớp xương gờ lên.
Nếu như ta mặc kệ hắn, biết đâu có một ngày hắn rất có thể sẽ như vậy mà biến mất?
Cha không phải nói tương phùng tức là hữu duyên? Ta đã ở bên cạnh hắn, như vậy khẳng định ông trời muốn ta làm điều gì đó.
Chỉ là nếu như ta quản hắn, chắc chắn sẽ đắc tội Hồng Tụ cô nương và những người khác.
Thế nhưng nếu không quản? Lẽ nào mặc cho Hồng Tụ khi dễ hài tử như vậy?
Không được, ta phải nghĩ ra biện pháp tốt nhất, vừa có thể bảo hộ tiểu hài tử này, vừa không làm hại đến bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro