Tiếp
Xin lỗi các bạn vì lâu mình chưa edit tr nên còn bị nhầm lẫn nv ở fic kia. ( Kim Chung Nhân mình đã sửa lại thành Dương Dương rồi nhé các bạn )
-----------
Trong lòng Vương Nguyên ngạc nhiên. Sao anh Dương Dương lại có biểu cảm như vậy? Nghĩ nghĩ một lúc, cậu nhẹ giọng nói: "Lý Phong? Cái tên rất êm tai, anh ấy...hẳn là người con trai anh Dương Dương yêu say đắm nhỉ?"
Cho tới nay, cậu vẫn cảm thấy anh Dương Dương vẫn ẩn giấu hình bóng một người trong lòng, mặc dù bình thường anh hay trêu đùa với cô, thỉnh thoảng còn phao tin anh là bạn trai của cô; nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra trong lòng anh đã sớm có một người chiếm trọn. Chẳng lẽ, người đó chính là Lý Phong?
Nói như thế, hai người họ đã quen nhau trong một thời gian rất dài rồi, ít nhất là từ khi cậu mười tám tuổi, họ đã biết nhau.
Dương Dương nghe thấy vậy thì cười cười, nụ cười rõ ràng mang theo vẻ chua xót ...
"Tiểu Nguyên, ngay cả em cũng có thể nhìn ra. Em nói xem, vì sao cậu ấy lại không nhận ra chứ? Anh yêu cậu ấy ba năm nay, đáng tiếc, sau khi cậu ấy biết thân phận của anh, lại cho rằng anh lừa gạt cậu ấy."
"Hả?" Vương Nguyên sửng sốt, "Cái gì mà anh ấy biết thân phận của anh? Trời ạ, anh Dương Dương, hai người quen nhau lâu như vậy, không phải là giờ anh ấy mới biết thân phận của anh đấy chứ?"
Dương Dương nhìn Vương Nguyên, gật đầu một cái.
Vương Nguyên hoàn toàn ngơ ngẩn, "Anh Dương Dương, rốt cục sao lại thế này? Hai người cùng nhau ba năm, sao anh còn giấu thân phận của mình với anh ấy?"
Dương Dương than nhẹ một hơi rồi nhìn về phía Vương Nguyên. Ánh mắt cậu trong suốt, đầy vẻ nghi hoặc, trong nháy mắt lại càng rõ ràng sự nghi hoặc đó.
"Sự việc thành ra thế này, tất cả đều là do một tay anh gây ra." Anh hơi cụp mắt, như thể vừa có một ngồi sao băng xẹt qua đôi mắt vậy, "Tiểu Nguyên, em hẳn là rất rõ, sinh ra trong một gia đình giàu có có bao nhiêu 'thân bất do kỷ', trách nhiệm phải gánh trên vai cũng rất nặng nề."
Vương Nguyên gật đầu, điểm ấy đương nhiên cậu biết rõ.
"Vì trách nhiệm với gia đình rất nặng, lại đối mặt với chuyện tình cảm, cũng cần phải cân nhắc nặng nhẹ." Trên mặt Dương Dương thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, "Gặp Lý Phong cũng là trùng hợp thôi, tính cách hợp nhau nên ngay lần đầu gặp anh đã thích cậu ấy. Đáng tiếc, anh đã phạm phải sai lầm của đại đa số gia tộc giàu sang! Trong lúc yêu nhau, anh đã giấu không nói cho Lý Phong thân phận thật của mình, cứ như vậy cùng cậu ấy yên ổn sống chung ba năm."
"Hả?" Vương Nguyên mở trừng hai mắt, anh ấy dối cậu con trai kia những ba năm cơ đấy.
"Cho đến gần đây, ba anh rốt cục cũng muốn một đám cưới môn đăng hộ đối, ép anh đi xem mặt. Đến lúc đó, anh mới biết, anh yêu Lý Phong rất sâu đậm rồi. Mà trên thực tế, anh đã sớm coi Lý Phong là vợ mình..." Giọng nói của Dương Dương có vẻ vô lực.
"Vì thế...Anh đã nói thân phận của mình cho anh ấy, mà anh ấy lại cho rằng ... anh lừa gạt anh ấy?" Điều kế tiếp, Vương Nguyên cũng dễ dàng suy luận ra.
Đám cưới môn đăng hộ đối, lại là môn đăng hộ đối! Mỗi khi thấy chuyện này, Vương Nguyên liền nghĩ ngay đến những ông vua thời phong kiến, hoặc vương tôn quý tộc vì lợi ích của mình mà cưới hoặc gả cho một người có địa vị tương xứng. Như vậy, vận mệnh cả đời sẽ thay đổi, hoặc là hạnh phúc, hoặc là bất hạnh!
Đáng tiếc, xác suất của loại chuyện này thường là...bằng mặt chứ không bằng lòng, hạnh phúc có được quá ít ... quá ít!
Dương Dương đau khổ mà gật đầu, hai huyệt thái dương hằn gân xanh cho thấy sự khổ tâm của anh.
"Em nghĩ, nếu anh thật sự yêu anh Lý Phong, vậy nhất định phái nói rõ với anh ấy, để anh ấy biết được rằng anh thật sự yêu anh ấy. Nếu anh ấy cũng thật lòng yêu anh, chắc chắn sẽ tha thứ cho anh." Vương Nguyên nâng tay vỗ nhẹ bờ vai anh, an ủi nói.
Cho tới nay, cậu vẫn luôn cảm giác anh Dương Dương giấu hình bóng một người trong lòng. Thì ra đó chính là Lý Phong! Một người con trai thanh tú như vậy, hẳn là tâm tư, lòng dạ cũng rất hồn nhiên, thánh thiện mới có thể đánh cắp trái tim anh Dương Dương.
"Sẽ như vậy sao?" Dương Dương cười khổ, "Đáng tiếc, trong mắt Lý Phong, chỉ còn một ý niệm như kiểu 'bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng ba năm'."
"Không đâu, anh không thử sao biết được." Vương Nguyên vội vàng nói.
Dương Dương nhìn về phía Vương Nguyên, bên môi mang theo ý cười ảm đạm, "Tiểu Nguyên, em rốt cục cũng trưởng thành rồi. Còn nhớ một lần anh đã hỏi em, có dám dũng cảm yêu một lần không? Hiện tại, em đã rất dũng cảm rồi!"
"Em?" Vương Nguyên giật mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ba năm trước đây. Đúng vậy, ba năm sau, cậu thật sự dũng cảm hơn rất nhiều. Ba năm trước, cậu căn bản là không dám yêu người đàn ông kia.
"Anh Dương Dương rất hâm mộ em." Dương Dương nói lời tự đáy lòng, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vương Nguyên thì anh cười cười, "Yên tâm đi, không phải lo lắng cho anh. Anh biết tình yêu đó đối với mình quan trọng đến mức nào, anh sẽ tùy theo hoàn cảnh để giải quyết."
Vương Nguyên lúc này đã yên tâm, gật đầu một cái, "Cố lên nha!"
Dương Dương nâng tay vỗ nhẹ đầu cậu, vừa muốn nói chuyện tiếp thì ...
Cách đó không xa truyền đến một tiếng 'Rầm!' chát chúa vang lên, như thể là có một vật gì đó rơi từ trên cao xuống, âm thanh rất nặng nề!
Không đợi Vương Nguyên có phản ứng lại, bốn phía xung quanh đã như thể nổ tung bởi tiếng kêu sợ hãi, tiếng chân chạy huỳnh huỵch, còn có cả tiếng khóc của trẻ con nữa. Trong một chốc, cảnh tượng náo loạn vô cùng.
"Trời ạ..."
"Có người nhảy lầu!"
"Báo cảnh sát đi..."
"Xe cứu thương đâu?"
Vương Nguyên cùng Dương Dương cũng kinh hãi, không nói hai lời liền tiến đến xem.
Đám người nhanh chóng vây quanh tòa nhà ba tầng, vừa nãy đường phố vắng là vậy, thế mà chỉ sau một chuyện bất ngờ đã lập tức tụ tập đến. Tuy nhiều người vây kín là thế nhưng ở một góc có người vì không chịu nổi đã chạy ra ngoài nôn mửa, vừa lúc kịp cho Vương Nguyên chen vào.
Cảnh tượng của một vụ nhảy lầu...không một chút che đậy nào bày ra trước mắt cậu!
Là một người phụ nữ! Cô ấy mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ, cùng với màu của vũng máu bên dưới hòa làm một. Vũng máu kia, như một con rắn dài, thong thả trườn về phía Vương Nguyên...
"Vương Nguyên ..." Vất vả lắm Dương Dương mới chen được vào đám người đến cạnh Vương Nguyên, thấy khuôn mặt cậu trắng bệch thì anh không khỏi lo lắng mà nắm lấy bả vai cô, "Em đang run sao? Đi thôi, chỗ này không thích hợp cho em ở lại."
"Anh Dương Dương..." Bàn tay nhỏ bé của Vương Nguyên nắm chặt lấy cổ tay anh, bàn tay kia thì run rẩy chỉ về hướng thi thể cách đó không xa, giọng nói cậu không biết là do gió lạnh hay bởi nỗi sợ hãi mà trở nên run rẩy...
Dương Dương thuận thế nhìn lại, chỉ cần liếc mắt một cái, cả người liền giật mình ngây ngẩn!
Người phụ nữ vừa nhảy lầu cả hai bọn họ đều biết, không phải ai khác, chính là ... người mẫu Bạc Cơ!
Cô rơi từ trên cao xuống, trực tiếp phủ phục trên mặt tuyết, lớp tuyết chưa tan càng cho thấy rõ cả người nhuộm một màu đỏ của cô. Cả thân mình nằm dưới tuyết, mắt cô vẫn mở to nhìn về phía Vương Nguyên, như là đang còn điều muốn nói, mà sau đầu thì máu đã nhuộm đỏ nền tuyết, cả nền tuyết trắng giờ là một màu đỏ tươi!
"Sao lại có thể là cô ta?" Dương Dương nhíu mày, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn. Phía trên tòa nhà cao tầng này, có một cửa sổ đang mở. Vài bông tuyết trăng theo gió nhẹ nhàng lấp phất qua. Tòa nhà này...không phải là của cậu sao?
Vương Nguyên sớm đã kinh hoảng không nói lên lời, hơi thở dồn dập. Nhìn Bạc Cơ nằm trên mặt đất, nhìn đôi mắt không nhắm lại kia, một luồng khí lạnh chậm rãi lan ra dọc theo cột sống Vương Nguyên, hệt như con rắn lạnh băng quấn quanh người cậu, khiến cậu gần như nghẹt thở...
Cậu không còn nghe rõ Dương Dương đang nói gì, cũng không rõ những người xung quanh đang chỉ trỏ phân tích gì. Cậu chỉ cảm thấy Bạc Cơ như đang có điều muốn nói, cô ấy muốn nói...
Chẳng bao lâu, xe cảnh sát cùng xe cứu thương đều tới hiện trường. Còi xe cảnh sát cùng còi xe cứu thương cứ đua nhau rú inh ỏi, tạo nên khung cảnh hiện trường cực kỳ hỗn độn. Nhân viên cứu hộ khiêng xác Bạc Cơ đi, trên mặt đất cũng chỉ còn lưu lại một mảng đỏ thẫm.
Vương Nguyên bị Dương Dương kéo đến một bên. Cậu như thể bị kinh hãi quá sức chịu đựng, nửa ngày vẫn không có chút phản ứng bình thường.
"Vương Nguyên, Tiểu Nguyên?" Dương Dương lo lắng nhìn cậu, cuối cùng khi ánh mắt cậu chuyển đến anh thì anh liền vội vàng hỏi, "Em không sao chứ?"
Ánh mắt Vương Nguyên chỉ dừng lại trên mặt anh có vài giây, lúc nhìn thấy mấy cảnh sát đang kiểm tra hiện trường thì cậu đột nhiên đi về phía họ.
"Vương Nguyên ..." Dương Dương nhanh tay, lập tức giữ chặt cậu lại, "Em muốn làm gì?"
Vương Nguyên lập tức tóm lấy Dương Dương, vội vàng nói: "Anh Dương Dương, em phải hỏi cảnh sát, em không tin là Bạc Cơ nhảy lầu tự sát, em không tin."
"Em cứ tùy ý đến hỏi sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ đó." Dương Dương không đồng tình mà nói: "Đúng là Bạc Cơ rơi từ trên cao xuống mà chết, vừa rồi em cũng nghe thấy tiếng động đó. Anh đoán, ô cửa sổ đang mở chính là nơi cô ấy nhảy xuống. Chuyện này cảnh sát sẽ điều tra, Vương Nguyên, em bây giờ là người nổi tiếng rồi, không tiện xuất hiện trong trường hợp này. Chúng ta phải đi thôi."
Vương Nguyên ngẩng đầu, nhìn lên tấm rèm bay trên ô cửa sổ kia. Giờ khắc này, phía trước chỉ toàn là bóng dáng bận rộn của cảnh sát, "Sao Bạc Cơ lại xuất hiện ở đây? Đây là chỗ chị ấy ở sao?"
"Hẳn là vậy." Dương Dương than nhẹ một tiếng, "Kỳ thật, chỗ này vừa khéo là khu bất động sản cậu mới mua được. Anh nghĩ...chắc là cậu tặng cho cô ấy."
Lúc này Vương Nguyên mới nhớ đến lời Bạc Cơ đã từng nói trước kia. Đúng là Tuấn Khải đã cho cô ấy mấy tòa nhà, chẳng qua, không ngờ nhanh như vậy mà cô ấy đã thành một oan hồn.
"Em không tin Bạc Cơ sẽ tự sát. Chị ấy xinh đẹp như vậy, cho dù có tự sát cũng không chọn cách nhảy lầu, em không tin..."
"Vương Nguyên, chúng ta đi về trước đi. Về chuyện của Bạc Cơ, cảnh sát nhất định sẽ tra ra. Bây giờ em đến hỏi về Bạc Cơ, ngộ nhỡ bị truyền thông biết, không biết chừng sẽ tạo thành một luồng phản ứng đó. Trước hết cứ bình tĩnh đã, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp."
Vương Nguyên gật đầu, giờ khắc này, cậu cảm thấy thực sự bất lực...
______________
Tuấn Khải vừa ra khỏi phòng họp, thư ký đã tiến đến cung kính nói: "Vương tiên sinh, công tử Vương Nguyên vừa đến đây, tôi đã mời cậu ấy vào văn phòng Tổng giám đốc rồi."
"Vương Nguyên?" Tuấn Khải hơi nhíu mày lại. Cậu rất ít khi đến công ty, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Chẳng lẽ là vì...
"Được, tôi biết rồi." Hắn gật nhẹ đầu, sải bước đến văn phòng.
Đến văn phòng, vừa đẩy cửa ra, Vương Nguyên đã như con chim nhỏ giật mình hoảng sợ, ngay sau đó chạy đến, nhào vào lòng Tuấn Khải.
"Nguyên nhi, làm sao vậy?" Tuấn Khải thuận thế ôm cả người cậu vào lòng, lại dễ dàng cảm nhận được sự run rẩy của cậu. Lại nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của cậu thì hắn chỉ thấy cậu đã khóc đến nỗi lệ nhòa đầy mặt.
"Khải, Bạc Cơ đã chết, chị ấy chết rồi!" Vương Nguyên như một đứa nhỏ yếu ớt, nước mắt cứ không ngừng chảy xuống, "Anh Dương Dương nói là chị ấy tự sát, nhưng em không tin, Khải..."
Khuôn mặt kia giống mẹ cô như đúc, vì vậy, khoảnh khắc vừa rồi đúng như một đòn trí mạng với cậu!
Tuấn Khải lấy khăn tay, đau lòng mà lau nước mắt cho cậu. Sau khi chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn, hắn mới thấp giọng nói: "Chuyện của Bạc Cơ anh cũng nghe nói, chuyện như thế nào, Thiên Tỉ đang nghe ngóng tin tức từ bên cảnh sát. Yên tâm, sẽ nhanh có kết quả thôi."
Vương Nguyên nghẹn ngào , "Khải, anh tin là Bạc Cơ tự sát sao? Anh tin sao?"
Tuấn Khải hôn lên trán Vương Nguyên, vỗ nhẹ sau lưng cậu, "Nguyên nhi, trước mắt mọi chuyện còn chưa rõ ràng, chúng ta không nên kết luận vội vàng, cứ chờ đã."
Vương Nguyên khóc đến đỏ mắt đỏ mũi, rầu rĩ mà gật đầu một cái.
"Nghe Tuấn Miên nói em vừa biểu diễn xong, anh đã đặt nhà hàng rồi, bây giờ đưa em đi ăn cơm, được không?" Tuấn Khải như đang dỗ dành cậu vậy.
"Em không muốn ăn..." Giọng nói Vương Nguyên càng lúc càng nhỏ, còn mang theo tiếng nức nở.
"Không muốn ăn cũng phải ăn một ít, như vậy mới tốt cho cơ thể." Tuấn Khải lấy áo khoác, trực tiếp choàng lên người Vương Nguyên rồi lại ôm lấy cậu. "Nghe lời nào, đi thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ nữa."
Vương Nguyên gật đầu.
Trong nhà hàng, Vương Nguyên ăn một cách uể oải, bộ dạng sững sờ khiến Tuấn Khải đau lòng. Hắn vừa thay cậu cắt thức ăn thì chuông di động vang lên.
Sau khi kết nối, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói. Tuấn Khải nghe thấy còn nhíu mày lại. Vừa cúp điện thoại, Vương Nguyên đã vội vã hỏi: "Là chuyện liên quan đến Bạc Cơ sao?"
Tuấn Khải không đành lòng dối cậu, đưa một miếng thức ăn đến bên miệng cậu rồi gật đầu nói: "Là chuyện của Bạc Cơ. Thiên Tỉ vừa từ sở cảnh sát ra, cảnh sát nói, thông qua thăm dò hiện trường cùng nhiều bằng chứng, đúng là Bạc Cơ tự sát, bên pháp y cũng đã chứng minh."
"Không thể nào, sao Bạc Cơ lại tự sát được? Nhất định không đơn giản như vậy." Vương Nguyên vội vàng phủ nhận.
"NGUYÊN nhi..." Tuấn Khải than nhẹ một tiếng, ôm lấy cậu, nhỏ giọng khuyên: "Em phải tin vào năng lực chuyện môn của cảnh sát. Bên cảnh sát vẫn còn đang điều tra, cho nên, hiện tại em đừng sốt ruột. Nếu trong cái chết của Bạc Cơ thật sự có uẩn khúc, cảnh sát nhất định sẽ tra ra."
"Thật sự có thể điều tra ra hay sao?" Vương Nguyên đưa ra nghi vấn, "Nếu đối phương thật sự có tâm dồn Bạc Cơ vào chỗ chết, thì sao có thể để lại bằng chứng cho cảnh sát tìm được cơ chứ? Khải, anh cho người điều tra được không? Người của anh nhất định sẽ tra ra."
Tuấn Khải nhẹ vỗ đầu cậu, "Nha đầu ngốc, bây giờ cảnh sát đã nhúng tay vào chuyện này, nếu bên xã hội đen tùy tiện, chỉ chuốc thêm phiền toái mà thôi."
Vương Nguyên cắn cắn môi. Cậu biết đây chỉ là cái cớ để Tuấn Khải thoái thác, hẳn là hắn không muốn điều tra, nếu không chẳng để cho cảnh sát làm đến cùng.
"Chị ấy đã chết...anh không để tâm một chút nào sao?"
Cậu rất muốn biết suy nghĩ thật của hắn. Nói gì thì nói, Bạc Cơ cũng là do một tay hắn 'đắp nặn' thành. Nếu không gặp hắn, cô ấy vẫn chỉ là Taddina, sẽ không phẫu thuật thẩm mỹ, không giảm béo, thậm chí là không làm người mẫu. Có lẽ khi đó, cô ấy cũng giống như những cô gái bình thường khác, sẽ trưởng thành, yêu đương rồi kết hôn...Chỉ đơn giản như vậy!
Có điều, hôm nay cô ấy đã chết, còn trực tiếp chết trước mặt cậu; còn nhìn cậu bằng ánh mắt giống hệt mẹ. Nếu cảnh tượng này, Tuấn Khải tận mắt chứng kiến, liệu hắn có đau lòng không? Có thể cảm động, đau đớn như năm đó mất đi mẹ cậu không?
Động tác dùng cơm của Tuấn Khải theo lời nói của Vương Nguyên mà dừng lại. Hắn không hề tức giận, nhưng cũng không hề xem nhẹ nỗi bi thương trong mắt Vương Nguyên. Hắn lau khóe miệng rồi nói, "Nguyên nhi, em phải biết rằng, sống chết có mệnh, phú quý tại trời. Có khi người ta sống lại là đau khổ, ngược lại, chết đi sẽ là một cách giải thoát. Có điều, nếu thật sự là cô ấy bị hại chết, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra. Việc nên làm thì mình cũng đã làm, không phải đau khổ áy náy."
Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn dĩa ăn trong tay, mắt lại dần ngân ngấn nước, "Nếu thật sự là bị giết, sự phẫn hận của em cũng chỉ từ hung thủ. Nhưng nếu quả thật là chị ấy tự sát, như vậy cả đời này em cũng không được yên lòng."
"Nguyên nhi, chuyện này không liên quan đến em ..."
"Không, có liên quan đến em!" Ngón tay Vương Nguyên run rẩy, "Nếu không phải vì mẹ em, chị ấy vẫn là Taddina. Nếu không bởi vì em, chị ấy vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh anh..."
"Nguyên nhi..." Trong lúc nhất thời, Tuấn Khải không biết nên nói gì mới khiến tâm tình cậu tốt lên được. Cậu luôn là một cậu con trai bản tính lương thiện, dường như vào lúc này, có nói gì đi chăng nữa cũng không thể xua đi được đau thương trong cậu. Mặc dù, hắn vẫn cho rằng tất cả chuyện này chẳng có gì liên quan đến cậu cả.
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, "Nghe nói, chỗ Bạc Cơ nhảy lầu là chỗ anh cho chị ấy..."
Tuấn Khải ngẩn ra, ngay sau đó ôm cậu vào lòng, đôi môi dừng trên mái tóc cậu, "Nguyên nhi...Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, tất cả sẽ qua thôi."
Vương Nguyên nhắm mắt lại. Sẽ qua sao? Chỉ mong là tất cả sẽ qua...
Đôi môi người đàn ông chậm rãi hạ xuống, cùng cánh môi anh đào hợp làm một, triền miên, quấn quýt...
Trong lúc thâm tình, cả hai người đều không hề phát hiện ra, phía xa xa, có một đôi mắt đang nhìn họ chằm chằm. Ánh mắt này ẩn chứa đầy âm mưu. Trong nháy mắt khi đôi tình nhân kia hôn nhau, khóe môi đó cong lên thành một nụ cười lạnh...
Cái chết của Bạc Cơ như một quả bom kích phát khiến làng giải trí đang bình ổn đầu năm nổ tung!
Trong lúc nhất thời, nhiều lời đồn đại, suy đoán nhanh chóng lan truyền. Bạc Cơ chết một cách công khai bởi là vì rơi từ trên tầng cao xuống giữa ban ngày ban mặt. Khi đó, người chứng kiến cũng rất nhiều. Cho dù truyền thông không đưa tin thì công chúng cũng sẽ truyền tai nhau không thiếu một ly. Thậm chí, còn có người đăng ảnh chụp hiện trường hôm đó lên mạng.
Tin một người mẫu chết được phao đi đúng kiểu 'tam sao thất bản'. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, vài dị bản đã được truyền đi thành mười mấy dị bản khác. Đúng là, không thể không khâm phục trí tưởng tượng của mọi người.
Có người đoán là do Bạc Cơ say rượu nên ngã từ trên tầng cao xuống. Bởi lúc cô chết là đang mặc một bộ váy dạ hội đỏ, nhất định là vừa mới tham gia tiệc.
Có người lại nói Bạc Cơ bị sỉ nhục trong bữa tiệc, dù sao thì sự nghiệp của cô bây giờ cũng không huy hoàng như hai năm trước.
Lại có người phủ nhận hoàn toàn, rằng có ai lại đi dự tiệc vào ban ngày chứ. Lúc đó mới là đầu giờ chiều, chắc là cô cũng chỉ chuẩn bị đi dự tiệc thôi. Chỉ có thể có khả năng, cô đi đến bên cửa sổ, không cẩn thận nên bị ngã nhào từ trên tầng xuống.
Phân tích như vậy dù sao cũng có những lý lẽ nhất định. Dù sao cũng là cô rơi từ ban công xuống, chỗ đó vốn có vòng bảo hộ, mà qua kết quả kiểm tra hiện trường, hẳn là vòng bảo hộ đó đã bị dỡ bỏ.
Có điều, dù lời truyền miệng có phong phú đến đâu thì cuối cùng cũng đã lòi ra những phỏng đoán hết sức bất ngờ!
Thứ nhất, Bạc Cơ chết là do bị hại chết! Nguyên nhân là Bạc Cơ nổi tiếng trong vài năm nhưng cũng rất ít khi đi xã giao như những người mẫu khác, hơn nữa tính cách thanh cao đương nhiên cũng làm chướng mắt nhiều đồng nghiệp hoặc những tên quyền quý phách lối. Có điều, diện mạo của cô cũng khiến không ít người muốn theo đuổi, cho dù là hai năm gần đây có suy sút nhưng cũng không ảnh hưởng đến mị lực của riêng cô với cánh đàn ông. Có lẽ hôm xảy ra án mạng, khi cô vừa ra khỏi cửa đã có người hâm mộ đưa ra lời mời to gan, Bạc Cơ không chấp nhận khiến người đó thẹn quá hóa giận, tự tay đẩy cô ngã từ trên cao xuống!
Thứ hai, Bạc Cơ chết là do tự sát! Phỏng đoán này lập tức được nhiều người tán đồng. Sau khi Bạc Cơ chết, rất nhiều người đã lần mò cuộc sống riêng tư của cô. Giới nghệ sĩ cũng sôi nổi bàn tán rằng cô đã từng có quan hệ bí mật với Tổng giám đốc Vương thị. Hai năm nay cô suy sụp như vậy, chắc chắn là vì bị tên phú thương này ruồng bỏ, lại không thể tìm được kim chủ phù hợp. Tình trường thất bại, sự nghiệp cũng thả dốc đi xuống, cuối cùng cô đành chọn cách tự sát!
Chuyện này tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đến giới giải trí, lại bởi giới truyền thông không muốn buông tha nên người trong giới muốn làm dịu mọi chuyện xuống cũng khó.
Buông quyển tạp chí trong tay xuống, Vương Nguyên ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, ngón tay đan vào lọn tóc dài, sắc mặt cậu cũng không được tốt cho lắm.
TUẤN MIÊN bước đến , đưa cho cậu một ly nước ấm, ngồi xuống lấy quyển tạp chí lại rồi thở dài, "Mấy người này đều điên rồi. Giới truyền thông cũng thật là, sao có thể trưng mấy tin tức không chính xác này lên bìa chứ. Vương Nguyên à, mấy ngày này em ra ngoài phải cẩn thận một chút. Cánh truyền thông đã đào ra thông tin về quan hệ trước đây của Bạc Cơ với Vương tiên sinh, nói không chừng, chuyện này còn liên lụy đến cả em nữa đấy. Hiện tại em đang nổi tiếng, bị chuyện này liên lụy đến thì không tốt đâu."
Vương Nguyên uống một ngụm nước ấm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm lên bìa tạp chí. Góc độ chụp của bức ảnh trên bìa giống hệt cảnh tượng hôm đó cậu nhìn thấy, đều là cảnh tượng trước mắt cậu. Đôi mắt xinh đẹp kia không hề nhắm mà nhìn thẳng về phía cậu, còn cậu trên ảnh thì không thấy mặt, chỉ thấy từ sau gáy...
Tuấn Miên thấy thế, lập tức ném quyển tạp chí sang một bên, "Ôi dào, em đừng nhìn nữa, nhìn nhiều ảnh hưởng đến tâm tình đó. Loại ảnh này mà em cũng tin sao, khẳng định là đã qua photoshop."
"Không..." Vương Nguyên đặt cốc nước xuống, nhìn về phía Tuấn Miên thành thật nói: "Bức ảnh này là thật! Bởi vì hôm Bạc Cơ rơi xuống, em cũng có mặt ở hiện trường. Ảnh trên này với cảnh tượng ở hiện trường giống nhau như đúc ..."
Lời nói còn chưa xong, Tuấn Miên đã lập tức che miệng cậu lại, thấp giọng nói, "Công tử của tôi ơi, về sau, những lời này ngàn vạn lần đừng nói với người ta. Nói với anh hôm nay là xong, nếu để những nghệ sĩ khác biết, scandal tình ái của em sẽ bay đầy trời! Chị biết em với Bạc Cơ có giao tình, nhưng cô ấy chết thì cũng đã chết rồi, chuyện này em tránh càng xa càng tốt. Giải thưởng âm nhạc năm nay là nhắm cho em rồi, anh không muốn nhìn thấy em bị chuyện này làm cho hỏng việc."
Vương Nguyên không nói, đẩy tay Tuấn Miên ra rồi than nhẹ một tiếng, vẫn không nói gì.
"Tốt lắm tốt lắm, chuyện này em đừng có mà nhắc lại nữa, đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi." Tuấn Miên thu mấy đồ đạc của Vương Nguyên lại. Hôm nay cậu còn có một buổi biểu diễn.
Vương Nguyên gật đầu, phờ phạc đứng lên. Vừa đi tới cửa, hai người chợt nghe thấy tiếng bước chân ồn ào từ bên ngoài, ngay sau đó, cửa phòng đã bị phá bung ra ...
Cảnh tượng bất ngờ khiến Vương Nguyên cùng Tuấn Miên đều choáng váng!
Dĩ nhiên là một đám phóng viên, nhìn số lượng này, xem ra đều là người của những hãng truyền thông lớn!
"Các người...ai cho các người vào đây? Các người vào đây bằng cách nào?" Tuấn Miên thấy thế lập tức tiến lên, che Vương Nguyên lại.
Đám phóng viên không thèm để ý, nhìn vẻ mặt thất sắc của Vương Nguyên, họ như một lũ gà chọi mà xông lên phía trước, khiến Tuấn Miên bị gạt mạnh sang một bên!
"Tuấn Miên ..." Vương Nguyên hoảng lên, vừa muốn tiến lên giữ chặt lấy cậu ấy lại bị đám phóng viên quây chặt lấy.
"Công tử Vương Nguyên, xin hỏi cậu có ý kiến gì về cái chết của người mẫu Bạc Cơ không?"
"Vương Nguyên, nghe nói cậu với Bạc Cơ có quan hệ khá thân thiết, bây giờ cô ấy đã chết, cậu có nghĩ cái chết đó là ngoài ý muốn không?"
"Vương Nguyên, có người nói, lúc trước cậu vào được công ty này là do được Bạc Cơ giới thiệu, mà ông chủ phía sau DIO lại vừa khéo chính là Tổng giám đốc Vương thị. Mục đích gia nhập công ty này của cậu có phải là muốn chiếm vị trí của Bạc Cơ đúng không? Cô ấy đã sai lầm 'cõng rắn cắn gà nhà' đúng không?"
"Vương Nguyên, xin hỏi cậu với Tổng giám đốc Vương thị có quan hệ gì? Có người nhìn thấy sau khi cậu quay trở lại DIO, hai người rất gần gũi."
"Đúng vậy, Vương Nguyên, cái chết của Bạc Cơ có liên quan đến việc bị Tổng giám đốc Vương thị chấm dứt quan hệ hay không? Nói cách khác, cậu chính là người thứ ba giữa họ, cái chết của Bạc Cơ liệu có phải là hành động sau lưng của cậu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro