Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương60 : Pandora đã mở

Một câu nói ra như một tia sét đánh ngang qua bầu trời...
Vương Nguyên đột ngột đứng dậy, đôi mắt đẹp mở lớn, hô hấp của cậu cũng trở nên dồn dập. Trong đầu, hàng loạt tiếng nói chèn át lên nhau, lại như bay đến từ bốn phương tám hướng nghiền nát cậu, cho đến khi ra thành từng mảnh nhỏ....
"Trong Bạc Tuyết Bảo chỉ gieo trồng một loài hoa, chính là Ngọc Sơn Bạc Tuyết...Tất cả đều do Vương tiên sinh tự tay trồng."
"Nghe nói cha nuôi của em đã tự tay giết chết người phụ nữ ông ta yêu nhất cùng mẹ của mình!"
"Từng có một vị tiểu thư cũng muốn rời Bạc Tuyết Bảo, kết quả..."
"Đã chết sao?"
"Mất tích."
"Người phụ nữ ấy tên gì?"
"Bạc Tuyết..."
"Tuyết...đừng khóc, hãy để anh yêu em..."
"Mười năm cách biệt muôn trùng - Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên."
"Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng - Liễu trùng yên thâm - Bạc Tuyết phi lai vãng - Vũ hậu khinh hàn do vị phóng - Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng."
"Tôi chỉ nhớ rõ đó là một người phụ nữ rất đẹp. Cô ấy nói đến khi con mình chào đời bài hát này sẽ hoàn thành. Nhưng sau đó lại qua đời vì khó sinh."
Vương Nguyên bịt chặt hai tai lại theo bản năng, hàng lông mi dài run run, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, dường như mỗi một lần hít thở đều như bị dao cắt, xuyên qua yết hầu. Và rồi, một phát xuyên thẳng đến trái tim.
Hơi lạnh dần dần tràn khắp cơ thể, ngay cả cánh môi mình bây giờ, Vương Nguyên cũng cảm thấy buốt giá...chết lặng...
Vương lão gia thấy thế, đôi mắt ôn hòa trầm lặng ánh lên một chút suy xét, thân thiết hỏi, "Vương Nguyên, con đối với chuyện của mẹ ruột mình...không có chút xúc động nào hay sao?"
Trong giọng nói phảng phất sự quan tâm hơn là dò xét.
Cảm giác đau đớn vẫn tiếp tục giày vò thân thể, Vương Nguyên buông hai tay, trong mắt toàn là vẻ khó hiểu, khiếp sợ cùng với chân tay luống cuống. Cậu lắc đầu, lập tức hỏi: "Vương lão tiên sinh, mẹ của con thực sự là Bạc Tuyết ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện khiến cậu khiếp sợ, vẫn còn nhiều lắm!
Mẹ của cậu là Bạc Tuyết? Vậy Bạc Tuyết này rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào? Dựa theo lời kể của bác Hàn Á, cô ấy đã từng sống tại Bạc Tuyết Bảo, sau này vì muốn rời khỏi mà mất tích? Ảnh chụp ở ngăn kéo trong thư phòng của cha nuôi hẳn là người phụ nữ này? Nói như vậy, trong lòng cha nuôi luôn khắc sâu hình ảnh một người, chính là Bạc Tuyết...
Nếu Bạc Tuyết thực sự là mẹ của cậu, như vậy....cha nuôi cậu rất yêu mẹ của cậu?
Mọi thứ, tại sao lại có thể như vậy?
Còn Bạc Cơ? Người phụ nữ trong tấm ảnh chụp và Bạc Cơ có dung mạo rất giống nhau, cô ấy có quan hệ gì với Bạc Tuyết?
"Cậu bé..."
Ánh mắt Vương lão gia lóe lên một tia thương hại, kéo cậu ngồi xuống, hít sâu một chút. Trong mắt đã lẫn chút tiều tụy. Ông lão nhìn về phía cậu, nói: "Ngày Khải nhi đem con về nuôi, ta chỉ biết chuyện này sớm muộn gì con cũng sẽ biết được. Mẹ của con chính là Bạc Tuyết, một người phụ nữ rất đẹp."
Lồng ngực Vương Nguyên dường như bị vật gì đó đập mạnh. Giọng nói ông lão vẫn trầm ổn như nước, nhưng lại khiến cậu kinh hãi không thôi.
"Làm sao có thể...Tại sao có thể như vậy? Người ấy, bây giờ ở nơi đâu?
Giọng nói của cậu có chút run rẩy. Hàng loạt suy nghĩ trong trí não đang quấn vào nhau, cậu lại không biết nên hỏi như thế nào. Tất cả chỉ có thể tóm gọn trong một chữ... Loạn!
Sắc mặt Vương lão gia có chút chần chừ, ngưng trọng nói tiếp, "Cô ấy...đã qua đời."
"Đã qua đời?" Tim Vương Nguyên dường như ngừng lại trong giây lát, "Người ấy...mất như thế nào?
Vì sao đã mất? Thực sự đã không còn trên cõi đời này nữa? Nhưng bác Hàn Á rõ ràng đã nói là mất tích, làm sao có thể...
Vương lão gia nghe vậy, buông chén trà xuống, gương mặt hằn lên những nét trầm trọng, ngay cả sự ôn hòa trên khuôn mặt chợt phủ bởi một chút áy náy. Dường như không còn sức lực nào, ông lão nói, "Mẹ của con, kỳ thực là ... ta hại chết."
"Ông...." Vương Nguyên không thể đoán được phải nghe một câu trả lời như vậy, cả kinh nhìn về phía ông lão. Trong nhất thời không thể nói được điều gì...
Vương lão gia nhìn cậu, "Kỳ thực mục đích ta gặp con hôm nay chính là nhìn con một chút, rồi tự nói tiếng 'xin lỗi'. Hai chữ này ta không thể nói nên lời với Khải nhi. Con người chính là như vậy, chỉ khi tất cả mọi thứ đã trôi qua, mới có thể nhận ra sai lầm của bản thân."
Trong lòng Vương Nguyên quặn lên từng cơn đau đớn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu chưa từng gặp mẹ lần nào, thậm chí ngay cả một chút ấn tượng nào đó cũng không hề có. Mẹ Viện trưởng ở cô nhi viện nói, ngay lúc cậu vừa mới sinh ra đã bị người ta vứt ngay cửa cô nhi viện. Lúc còn nhỏ cậu được một gia đình có tiền nhận nuôi. Gia đình ấy chỉ có một mẹ nuôi, người đàn ông chủ nhân của căn nhà đã sớm qua đời. Mẹ nuôi đối với cậu rất tốt, thậm chí dạy cậu học chữ. Đáng tiếc hạnh phúc không kéo dài, mẹ nuôi đã qua đời vì có vài chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Cậu lại bị đưa trở về cô nhi viện, rất nhanh, cậu bị một gia đình cầm thú khác nhận nuôi. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng, tám tuổi năm ấy, cậu rốt cuộc được đưa vào Bạc Tuyết Bảo, được Vương gia nuôi dưỡng. Hôm nay cậu mới biết ... cậu đang sống ở một nơi mà mẹ của cậu đã từng ở...
Có những lúc, cậu cũng đã tưởng tượng mình có một người mẹ giống như những đứa trẻ khác. Trải qua nhiều năm như vậy thỉnh thoảng cậu vẫn nghĩ về vấn đề này.
Mẹ là ai? Cha là ai? Họ là những người như thế nào? Vì sao không chút thương tiếc mà vứt bỏ cậu?
Có điều, mỗi khi cậu nghĩ đến thì lại dâng lên một nỗi khát khao có cha có mẹ.
Đến cuối cùng cậu rốt cục cũng thấy hận. Hận họ thật tàn nhẫn, hận họ vô tình. Nhưng đè nén không được, dù họ vô tình nhưng cậu vẫn muốn biết họ.
Vương lão gia thở dài....
Khuôn mặt già nua trong nháy mắt hiện lên vẻ ủ dột, nụ cười trên mặt cũng ẩn đi...
"Tất cả là do ta quá nặng tư tưởng môn đăng hộ đối theo truyền thống..." Mọi chuyện có vẻ như sẽ được hé lộ từ đây, tựa như mọi bí mật đang từ từ được mở ra từ một chiếc hòm phủ đầy bụi...
Trong lòng Vương Nguyên đang dần dâng lên con sóng dữ dội......
Câu Vương lão gia vừa nói, đã đạp đổ mọi nỗ lực để bình tĩnh của cô.
"Bạc Tuyết, chính là mẹ của con, cũng là người phụ nữ Khải nhi yêu sâu đậm!"
Những lời này gây cho cậu sự khiếp sợ không kém khi biết mẹ ruột mình là Bạc Tuyết. Quả nhiên như cậu phán đoán...cha nuôi cậu yêu mẹ ruột cậu...
Cậu không thể chấp nhận!
Một chút cũng không thể chấp nhận sự thật này, thậm chí, cậu không muốn nghe bất cứ lời nào nữa.
Mẹ ruột cậu, cùng với cha nuôi đã từng yêu nhau.
Không những thế lại còn phát sinh quan hệ, thậm chí là loại quan hệ chênh lệch đến mười tuổi như vậy.
"Năm đó, Khải nhi mới mười lăm tuổi!" Vương lão gia nghiêm nghị nói, "Một thiếu niên mười lăm tuổi yêu một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi, đây là điều mà gia tộc không thể nào chấp nhận được."
Vương Nguyên bàng hoàng!
Thì ra...
Mắt Vương lão gia hơi hơi nhắm lại, rồi mở ra .
"Khải nhi từ nhỏ tính tính kỳ lạ, bởi vì một nguyên nhân đặc biệt, năm Khải nhi mười lăm tuổi mới trở lại Vương gia." Trong giọng nói của ông lão có chút âm u, "Ban đầu, ta cũng không biết nó yêu một người phụ nữ hơn nó tận mười tuổi, sau này, khi nó cùng mẹ con bắt đầu quan hệ thân mật hơn, ta mới phát hiện được. Nó là người thừa kế tương lai của Vương gia, làm cha của nó, ta không thể nhìn con mình và mẹ con cùng với nhau, vì thế ta nhiều lần cản trở, thậm chí đưa một chi phiếu lớn yêu cầu mẹ con rời khỏi Khải nhi. Rốt cuộc Khải nhi cũng biết được chuyện này, nó giận giữ dùng súng chĩa vào thái dương ta, rồi mang mẹ con đi..."
Nói tới đây, Vương lão gia cười khổ lắc đầu, sự chua xót cố hữu của một ông lão thể hiện vô cùng .
"Sau này thế nào?" Vương Nguyên hữu khí vô lực hỏi.
Cậu nghĩ mình sẽ thống hận ông lão trước mắt này, nhưng phải làm thế nào để hận đây? Năm ấy, ông cũng chỉ lấy tình cảm của một người cha ngăn cản chuyện này. Từ xưa đến giờ, môn đăng hộ đối là chuyện bình thường, huống chi, mẹ lại lớn hơn cha nuôi đến mười tuổi. Gia tộc nhà họ Vương hào môn như vậy, làm cách nào chấp nhận được người con dâu này?
Nhưng... cậu muốn biết ... mẹ cậu đã mất như thế nào?
Vương lão gia lắc đầu, "Năm đó thái độ của ta rất kiên quyết, ra lệnh cưỡng ép Khải nhi phải rời khỏi mẹ con, hơn nữa ta rất rõ ràng rằng Vương gia sẽ không nhận người con dâu như vậy, nếu Khải nhi khư khư cố chấp, thì vĩnh viễn không được bước vào cửa nhà họ Vương nữa. Nhưng ta thực sự không nghĩ đến chuyện, Khải nhi lại mang mẹ con rời đi, từ đó không trở về. Sau này ta nghe nói mẹ con mang thai, rồi qua đời đột ngột..."
"Không... Bà ấy làm sao có thể đột nhiên chết được? Rốt cục bà ấy chết như thế nào?" Vương Nguyên kích động hỏi.
"Về chuyện mẹ con mất ta thực sự không biết nhiều. Điều ta áy náy là, nếu năm đó ta không cố chấp, Khải nhi cùng mẹ con cũng sẽ ở lại Vương gia, và bây giờ cũng hòa thuận vui vẻ."
Ngữ khí Vương lão gia cũng có chút kích động, "Hơn mười tuổi thì sao chứ? Người ta già đi cũng chỉ muốn một nhà đoàn tụ, nhưng hiện tại thì sao? Khải nhi cho tới ngày hôm nay, cũng không tha thứ cho người cha này..."
Lòng Vương Nguyên trống rỗng, như thể bị người ta dùng dao sắc khắc lên...
Cậu không biết bản thân mình làm sao nữa. Khi nghe được hết thảy chuyện liên quan đến mẹ, cậu rất đau lòng; nghe được chuyện tình cảm của mẹ và cha nuôi, cậu cũng đau lòng nhưng càng đau lòng hơn, khi cậu biết cha nuôi yêu sâu đậm mẹ đến như vậy...
Ngón tay cậu đang run rẩy, không khí đè nén khiến cậu cảm thấy không thở được. Cậu nghĩ nên rời đi lập tức, cứ xem như cái gì cũng chưa từng nghe thấy, nhưng mà, sự thật chính là sự thật, chân tướng chính là chân tướng, bất kể như thế nào đi chăng nữa, cậu thực sự đã đứng trên con đường đi tới sự thật, không thể trốn tránh được.
Cậu có một dự cảm đáng sợ, hẳn là...
Còn không chờ bầu không khí bên trong hoàn toàn yên tĩnh xuống, ngoài thư phòng liền truyền tới những tiếng bước chân ồn ào, vội vã nóng nảy, như thể có rất nhiều người.
Dường như, ngay sau đó, cửa phòng bị một sức mạnh thô bạo đẩy ra, khí lạnh đột ngột bao trùm.
Vương Nguyên sửng sốt, quay đầu nhìn lại...
Quả nhiên, là cha nuôi!
Hắn vẫn lạnh ngắt như trước, chẳng qua tròng mắt gần như đã kết thành băng. Phía sau là Thiên Tỉ đang tái mặt, và còn một số vệ sĩ bảo vệ tòa nhà này.
Trong lòng Vương Nguyên đột nhiên trào lên một cảm giác khác thường, mỏng manh, cậu không thể ngăn cản được...Còn không chờ cậu có phản ứng, Vương Tuấn Khải sải bước đến trước mặt cậu, siết chặt bàn tay nhỏ bé, một lời cũng chưa nói xoay người hướng ra ngoài rời đi.
" Khải nhi!" Giọng nói thâm trầm của Vương lão gia vang lên từ phía sau, như mang theo một chút đau lòng.
Thân mình cao lớn của Vương Tuấn Khải dừng lại, một lúc lâu sau, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Vương lão gia, khuôn mặt lạnh như băng rõ ràng không chút thân thiện, lại không nói một câu nào.
Vương lão gia thở dài một tiếng, thân mình đứng lên lộ rõ nét già cỗi...
"Khải nhi, con lâu mới trở về nhà một lần, chỉ ăn một bữa cơm cũng khó như vậy sao?
Cảm xúc lạnh ngắt vốn có không phải vì những lời này mà dịu xuống, ngược lại, Vương Tuấn Khải gằn từng tiếng, "Mười năm trước, tôi đã nói qua, Vương Nguyên là người của tôi, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy!"
Vương lão gia nhẹ nhàng lắc đầu, "Con hiểu lầm rồi, Khải nhi, cha chỉ muốn nhìn đứa nhỏ của Bạc Tuyết một chút thôi, được không?"
Vương Tuấn Khải đột nhiên xoay người, đôi mắt xanh nhìn cha mình chằm chằm, như một thanh kiếm sắc bén, lưỡi kiếm thậm chí giết chóc tàn nhẫn mà không cần thấy máu. Vương Nguyên bên người hắn rõ ràng cảm nhận được hơi thở lạnh băng đầy nguy hiểm...
Vương lão gia tựa hồ đã quen với ánh mắt này của hắn, bất đắc dĩ nói tiếp, "Nhiều năm như vậy con rốt cuộc vẫn không từ bỏ được phải không? Cha thực sự muốn biết phải làm thế nào con mới không giữ mãi oán hận trong người nữa. Không sai, năm đó cha đúng là muốn chia rẽ con cùng Bạc Tuyết, nhưng con cũng chớ quên, mẹ của con cũng chết trong tay con, chẳng lẽ như vậy còn không đủ để xóa tan hận thù của con ư?"
Vương Nguyên rồi đột nhiên run lên, theo bản năng ngẩng đầu kinh hãi nhìn Vương Tuấn Khải. Là thật, hắn thật sự giết hắn mẫu thân! Làm sao có thể...
Vương Tuấn Khải bên cạnh nghe những lời này xong, sắc mặt không có nửa điểm biến hóa, chỉ là, ý lạnh trong mắt ngày càng sâu, tựa như chỉ cần rời vào trong đó vạn kiếp bất phục, hắn cười lạnh...
"Cha yêu quý, ông phải nói rõ ràng một chút, bà ta, chính là người đàn bà đã thông đồng với ông!"
Thân mình Vương lão gia run nhè nhẹ, "Con làm sao có thể xưng hô như thế đối với bà ấy? Dù sao cũng là mẹ kế của con!"
"Không sai, là mẹ kế!"
Giọng Vương Tuấn Khải giống như nước trong hồ lạnh, gương mặt như được phủ một màn sương lạnh, "Bà ta là ông khẩn trương cưới vào cửa sau khi mẹ ruột tôi mất, chính là người hầu của mẹ tôi, thế nào lại chạy lên giường của ông rồi?"
"Khải nhi, con ... làm càn!"
"Tôi đã sớm quen làm càn!"
Vương Tuấn Khải lạnh như băng nhìn ông lão, gằn từng tiếng cảnh cáo, "Đừng có tiếp tục quấy rầy Vương Nguyên, bằng không cho dù ông là cha tôi, tôi cũng sẽ không khách khí!"
Nói xong câu đó, hắn dắt Vương Nguyên bước ra khỏi thư phòng.
Vương lão gia tức giận đến thân mình run lên, thả mạnh người xuống sô pha.
Bên ngoài thư phòng, vệ sĩ của tòa biệt thư vội vàng ngăn Vương Tuấn Khải lại...
"Thiếu gia, lão gia thực sự rất nhớ ngài."
Bị ngăn lại, mi tâm Vương Tuấn Khải hơi nhíu, Thiên Tỉ bên người hắn lập tức tiến lên, lạnh giọng quát, "Cút ngay!"
Đám vệ sĩ đều giật mình, ào ào lui xuống, đương nhiên là không dám cùng với người như Vương Tuấn Khải giao thủ, huống chi đối phương là Thiên Tỉ tiếng tăm lừng lẫy, lại do một tay Vương Tuấn Khải dạy dỗ. Nếu thực sự phải động thủ, thì nhóm vệ sĩ này cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ba người rời khỏi tòa biệt thự, bóng đêm ngày càng đen đặc...
---
Trong tòa thành, sương lạnh dần dần tản đi.
Gương mặt Vương Tuấn Khải lạnh ngắt, vừa túm vừa lôi Vương Nguyên về đến tòa thành, gây nên một màn kinh động. Những người làm, quản gia Hàn Á trong tòa thành vội vàng tiến lên, vừa muốn nói điều gì lại bị Vương Tuấn Khải cắt ngang, "Không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được phép lên lầu!"
"Vâng, Vương tiên sinh..." Hàn Á lo lắng nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Vương Nguyên.
Cậu không nói một lời nào, chỉ trừng trừng nhìn Vương Tuấn Khải, không hề chớp mắt.
"Rầm..."
Vương Tuấn Khải dường như chỉ dùng chân đá phăng cửa phòng, quẳng VƯƠNG NGUYÊN vào bên trong, xoay người đóng cửa lại, rồi hai mắt nhìn cậu chăm chăm, như một con sói bị chọc giận.
Vương Nguyên hồ như không vì sợ hãi mà e ngại, đôi mắt đẹp như cũ nhìn thẳng hắn, một nỗi bi phẫn đau thương khuất lấp chống đỡ lấy tinh thần của cậu.
Vương Tuấn Khải đột nhiên bước tới, hai bàn tay lớn như hai gọng kiềm siết chặt vai câu, hương thơm quen thuộc một lần nữa bao phủ lấy, mang theo một áp lực nguy hiểm khiến người ta phải kinh sợ.
"Tôi nói rồi, ngoan ngoãn chờ Thiên Tỉ đến đón em, vì sao lại đi cùng người lạ? Vì sao muốn đến nhà cũ của Vương gia? Em là người của tôi, chỉ có thể nghe lời tôi!"
Cảm giác đau đớn trên đầu vai ngày một tăng, Vương Nguyên cố nén đau, nhìn về phía Vương Tuấn khải, đáy mắt dần tỏa ra một làn sương mù, giống như hoa lê đầu xuân[1], đẹp đến mức khiến người ta đau lòng. Cậu dừng mắt nhìn hắn, giọng nói vẫn lạnh băng như trước...
"Lúc trước ông mang mẹ từ nhà của họ Vương về đến đây cũng nói như vậy sao?"
Ánh mắt Vương Tuấn Khải chấn động, đột nhiên nhíu lại, bàn tay lớn đang siết hai vai cậu theo bản năng buông lỏng ra.
"Em nói cái gì?"
Vương Nguyên nhìn hắn, thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi dường như đã không thấy rõ hình dáng của hắn nữa, lại đột nhiên đẩy hắn ra, không nói hai lời chạy ra khỏi phòng, lên lầu...
Lồng ngực Vương Tuấn Khải đột nhiên có một sự đau đớn nào đó dần lan ra, bàn tay lớn của hắn run nhè nhè, đặt lên ngực rất lâu. Ánh mắt Vương Nguyên khi nãy khiến hắn không thể hít thở được. Lần đầu tiên muốn ôm siết cậu thật chặt đến khảm vào tâm can, nhưng lại bất lực.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập của Vương Nguyên một lần nữa vang lên hướng đến căn phòng. Cậu nhìn Vương Tuấn Khải, theo bàn tay nhỏ bé, "cạch" một tiếng trên bàn trà.
Vương Tuấn Khải theo âm thanh nhìn lại. Là ảnh chụp! Cậu vừa mới vào thư phòng của hắn, đem tấm ảnh chụp này ra.
Vương Nguyên nhìn hắn, sự ẩm ướt trong mắt đã từ từ lan ra, âm giọng lại cực kỳ kích động.
"Người phụ nữ trong ảnh chụp, rốt cuộc là ai?"
Đôi mắt Vương Tuấn Khải dần dần lạnh xuống, nhìn Vương Nguyên, không nói gì.
"Không nói?"
Vương Nguyên cười lạnh, đáy mắt dâng trào sự tuyệt vọng, "Được, tôi đây thay ông nói. Bà ấy, chính là Bạc Tuyết, người phụ nữ ông yêu thương nhất, cũng là mẹ ruột của tôi, đúng chứ?"
Lông mày Vương Tuấn Khải nhíu lại.
"Tại sao ông không nói gì? Ông không dám thừa nhận, chính là bởi vì tất cả đều là sự thật sao?"
Vương Nguyên bước tới, lần đầu tiên dùng ngữ khí như vậy để truy hỏi hắn. Ngửa đầu, đáy mắt như tràn đầy đau lòng, tĩnh mịch như hoa tuyết rơi xuống.
"Ông trả lời cho tôi, mẹ mất như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào? Hay là...mẹ thật sự là do ông tự tay giết chết?"
Vương Tuấn Khải đột nhiên nhìn thẳng cậu, đáy mắt hoàn toàn chứa đựng uy lực khiến người ta hoảng sợ.
Vương Nguyên không chút nào sợ hãi, thấy hắn không có chút ý tứ giải thích thì bi thương từ đáy lòng ngày càng mãnh liệt, như đã rơi vào một đáy vực sâu nhất, khiến cậu không
trông mong một tia hy vọng nào nữa.
"Mẹ là người phụ nữ ông yêu sâu đậm nhất, khi ông biết được mẹ bị Vương lão tiên sinh kia mang đi, ông trở lại Vương gia, dùng súng chĩa vào đầu cha ông, đưa mẹ đi mất!"
Giọng Vương Nguyên có chút run rẩy, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp xen lẫn bi thương thống hận, thậm chí...tuyệt vọng. Trong lòng nặng nề bất an bởi sự trầm mặc kéo dài của hắn...
"Ông giữ mẹ bên người. Mẹ yêu ông, nhưng không có cách nào chấp nhận được sự thật lớn hơn ông mười tuổi, hơn nữa lời của Vương lão tiên sinh đã khiến mẹ hình thành ý muốn rời khỏi ông, nhưng bất luận thế nào, ông cũng không từ bỏ mẹ, bởi ông yêu mẹ tôi, cho dù chết cũng muốn mẹ bên cạnh ông. Loại yêu này biến thành một gánh nặng, cho đến khi mẹ mang thai con ông, cuối cùng vì khó sinh mà mất, kỳ thực...à ông tự tay hại chết mẹ, là mẹ muốn chấm dứt tình yêu không rõ ràng này, mà ông lại ép buộc cưỡng chế mẹ, đúng không?
Ánh đèn nhu hòa giữa phòng ngủ trên tường dần dần bị bóng đêm ngoài cửa sổ bao phủ, cho dù màu vàng nhạt âm ấm kia vẫn không khiến đáy mắt băng giá của Vương Tuấn Khải dịu xuống. Sườn mặt anh tuấn của hắn đột nhiên trở nên vặn vẹo, tựa như độ lạnh đã hạ xuống thấp nhất, khiến người ta không khỏi run rẩy.
"Em, nói bậy bạ chuyện gì vậy?" Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, câu hỏi vang lên tràn đầy sự khắc nghiệt, ủ dột tiêu điều.
Đáy mắt lưu ly tràn đầy sự u oán thoáng qua, lại sắc bén giống như một thanh kiếm, dùng lưỡi dao sắc bén nhất mở toang một lỗ hổng trong lòng hắn. Dần dần, máu lan tràn, lan tràn mãi mãi, cho đến khi hơi thở tinh ngọt từ lồng ngực trào dâng, yết hầu đột nhiên động đậy...
Cậu không hề chớp mắt mà nhìn hắn. Đôi con ngươi hắn băng lạnh đang dần chuyển sang màu đỏ tươi, khuôn mặt anh tuấn phủ một màn sương lạnh. Vết thương trong lồng ngực lại đau rát, đau rát tột cùng, đến không thể nào hô hấp nổi.
"Ông nói cho tôi biết, đây có phải là sự thật hay không?" Giọng nói yếu ớt xa lạ mang theo nỗi tuyệt vọng đau đớn, tựa như vẫn còn mang theo một chút chờ mong nào đó.
Lồng ngực Vương Tuấn Khải bị ánh mắt đầy tuyệt vọng của cậu đập mạnh vào, máu gần như không thể lưu thông được, kí ức một lần nữa trở về trong trí óc. Ánh mắt Vương Nguyên cùng với người phụ nữ trong quá khứ kia 'không mưu mà hợp', tuyệt vọng, quật cường, đôi mắt không chớp khiến cho người khác có nỗi xúc động đau lòng.
"Ông không nói là vì ông không dám nói!"
Vương Nguyên đến gần hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gần như chạm vào cằm hắn, nỗi đau tự đáy lòng theo đôi mắt tràn ra...
"Đúng như tôi đoán, là ông ích kỷ giết mẹ tôi."
Vương Tuấn Khải nhìn cậu chăm chăm, nhưng không muốn giải thích cái gì, đáy mắt cuồng loạn lạnh lẽo dần dần bình tĩnh trở lại, dường như đã bị tính cách ẩn nhẫn mãnh liệt của hắn áp chế, giọng nói trở nên bình tĩnh dị thường...
"Hôm nay, em đã ầm ĩ đủ rồi!"
Một câu nói, tuyên bố hắn đối với sự lên án của cậu không quan tâm, mệnh lệnh bá đạo không lúc nào là không nhắc đến quyền uy khí thế của hắn.
Không sợ hãi, càng là như thế, trái tim Vương Nguyên càng thêm băng giá. Cậu cười lạnh, chậm rãi lui về phía sau, lệ sương trong đáy mắt dần loan ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại. Đột nhiên cậu mở cửa phòng ra...
"Rầm..."
Cửa phòng một lần nữa đóng lại, ngay sau đó, thân mình bé nhỏ của cậu liền bị một bàn tay lớn của đàn ông kéo lấy, chạm vào lồng ngực hắn, một sức mạnh khuất lấp phủ lấy.
"Muốn đi?"
Một giọt nước mắt lớn không đè nén nổi sức nặng tích tụ, rơi xuống mu bàn tay Vương Tuấn Khải. Sức nóng dường như muốn lấy mạng của hắn, nơi đau đớn trong lồng ngực lại một lần nữa tăng thêm.
"Ông còn muốn như thế nào?"
Rốt cuộc Vương Nguyên không nhịn được, đối diện với hắn hét to, đối lập hoàn toàn với sự bình tĩnh của hắn, nước mắt bắt đầu tràn ra, cảm xúc kích động vô cùng.
"Tôi hỏi ông, mẹ ruột của tôi là Bạc Tuyết, như vậy...cha của tôi là ai?
Thân mình cao lớn của Vương Tuấn Khải khẽ run một chút, sức mạnh của bàn tay lớn đương siết lấy đột nhiên tăng thêm.
Đáy mắt Vương Nguyên đã hoàn toàn bị nước mắt che khuất tầm nhìn, sắp không thấy rõ bi thương lướt qua đôi mắt của hắn, đôi môi anh đào run rẩy như lá mùa thu sắp rơi rụng, hoàn toàn mất đi vẻ sáng bóng thường có...

"Ông giữ Bạc Tuyết ở bên người, mẹ mang thai con của ông, mà đứa trẻ này...chính là tôi!"
Cậu rốt cuộc cũng nói ra sự phán đoán đáng sợ nhất trong lòng, điều phá nát tâm can cậu, "Ông, làm sao có thể làm vậy đối với tôi? Ông là cha của tôi, tại sao có thể làm như vậy? Ông còn muốn thế nào nữa?"
"Tôi không phải là cha em."Vương Tuấn khải rốt cuộc cũng hét trả một câu, lần đầu tiên lửa giận để lộ rõ ràng trong đáy mắt, mãnh liệt chồng chất, như vũ khí hạt nhân có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hết thảy đều có thể hủy diệt trong chốc lát.
Sắc mặt Vương Nguyên hoàn toàn tái nhợt.
"Ông thừa nhận, thừa nhận Bạc Tuyết chính là mẹ ruột tôi...", cậu cười lạnh, nước từ vành mắt không ngừng chảy xuống.
"Như vậy, người đó là ai? Cha ruột của tôi là ai?"
Cảm xúc không ổn định của Vương Tuấn khải một lần nữa hiện hữu ở đôi mày đang nhíu lại, sức lực ở hai bàn tay một lần nữa siết chặt lấy, khiến cậu trong chớp mắt có thể không thở được mà chết. Cậu chỉ cảm thấy từ trên đỉnh đầu hai tròng mắt sầm xuống sắc bén như kiếm, bên tai, giọng nói quá mức trầm thấp lại bọc sự nguy hiểm đậm đặc.
"Em nghe rõ cho tôi, em không có cha! Bất luận kẻ nào cũng không có tư cách trở thành cha em!"
Huyết sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên dần dần biến mất, cậu không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, lại thấy được đáy mắt lạnh ngắt cùng tàn nhẫn như ma quỷ, hệt như một con sói tản ra nét bi thương.
"Tất cả, chỉ là cái cớ của ông!"
Cậu tuyệt vọng mở miệng, "Ông tàn nhẫn giết người phụ nữ mình yêu nhất, lại biết rõ tôi là con trai ông mà vẫn làm ra chuyện cầm thú. Ông không biết mình đang làm cái gì sao? Ngày đêm hưởng thụ thân mình của con trai ruột mình!"
Vương Tuấn Khải nổi giận, áp mạnh cậu trên tường, thân thể to lớn nguy hiểm cùng sự rét lạnh hoàn toàn vây lấy cậu, không chừa một khe hở nào...
"Tôi lặp lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng!"
Hắn cúi đầu xuống thấp, đôi môi mỏng gần như sát vào cánh môi vì phẫn nộ bi thương của cậu mà mím chăt, thoát ra một câu nói lạnh băng.
"Tôi, không phải là cha ruột em."
"Cho nên, ông từ yêu thành hận, giết mẹ tôi..."
Vương Nguyên bị hắn đè sát một chút sức lực cũng không còn, giọng nói yếu ớt vô lực, ngay cả thân mình cũng để mặc hắn kiềm trụ, giống như lọt thỏm bên trong nhà giam.
"Bởi vì ông quá yêu mẹ, cho nên mới không chịu được sự thật mẹ mang thai con của người khác; bởi vì mẹ mang thai con của người khác, ông mới tự tay giết mẹ; bởi vì ông tự tay giết mẹ, nhiều năm như vậy ông mới nhớ mãi không quên được, thậm chí có thống hận và áy náy. Ngay lúc nghe tôi hát bài hát đó, ông bắt đầu trở nên bất an, thậm chí cường ngạnh phong tỏa nó!"
Khuôn mặt Vương Tuấn khải run rẩy, khóe môi hơi nhếch lên thành một độ cong khắc nghiệt. Sau một lúc lâu, hắn mới lạnh lùng nói, "Không sai, ca khúc kia thực sự là Bạc Tuyết đàn cho tôi nghe."
Thân mình Vương Nguyên run nhè nhẹ như một lá cây vô lực phiêu đãng trong gió, đôi mắt cũng mất dần ánh sáng. Cậu tuyệt vọng lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Ông không có tư cách để nghe ca khúc này, bởi vì nó vốn thuộc về tôi!"
Lời của cậu làm mày Vương Tuấn Khải siết lại, ưng mâu đột nhiên nhíu chặt...
"Em nói cái gì?"
Vương Nguyên nhìn hắn, đôi môi mềm mại vô lực khẽ mở, một vẻ đẹp của sự tuyệt mĩ nhưng thê lương...
"Ca khúc này không phải là vì ông, mà là vì tôi, mẹ tôi lúc mang thai tôi, vì tôi mà sáng tác bài hát này!"
"Ở đâu em nghe được chuyện quái quỷ này?" Vương Tuấn Khấn giật mình, đáy mắt lại lướt qua một tia bi thương, còn lại đều là sự khó hiểu.
"Ông đang sợ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đầy ánh sáng lạnh băng, sự sợ hãi đối với hắn đã bị khát vọng tìm ra sự thật thay thế. Cho tới bây giờ, cậu ngược lại không hãi sợ người đàn ông này nữa.
Vương Tuấn Khải thấy cậu không trả lời, giọng nói đột nhiên cao hơn, mệnh lệnh nói, "Trả lời cho tôi!"
"Mẹ tôi khi mang thai đã từng đi một cửa hàng nhạc cụ để chọn mua đàn dương cầm. Trong lúc ấy, mẹ sáng tác ca khúc này, chẳng qua là chưa xong! Chính mẹ nói với ông chủ, bài hát này là dành cho đứa trẻ trong bụng!"
Trên gương mặt của Vương Nguyên, nước mắt đã khô kiệt, dấp dính loang đầy lệ quang, nhìn người đàn ông phía trước mình, giọng nói cậu châm chọc mà bi thương, "Vậy nên, ông làm gì có tư cách để nghe ca khúc này!"
Vương Tuấn Khải nghe vậy, mày nhíu càng nhanh, thân mình cao lớn lui lại mấy bước, bàn tay lớn đặt ở một bên, đôi mắt lóe lên sự nghi ngờ.
"Không có khả năng..."
Hắn thế nhưng nói nhẹ một câu, thuận thế kéo Vương Nguyên vào trong lòng mình, ánh sáng nghi hoặc đã được thay thế bởi sự kiên định không gì thay thế được...
"Điều này, căn bản là không có khả năng."
"Vì sao?" Vương Nguyên sẵng giọng hỏi ngược, toàn thân lan ra hơi thở giống như loài báo.
Vương Tuấn Khải đột nhiên vung tay lên một cách phiền não.
"Tôi nói không có khả năng tức là không có khả năng. Trong tòa thành vốn không có đàn dương cầm!"
Câu này làm thân mình Vương Nguyên run lên một chút, cơn đau nhè nhẹ từng đợt từng đợt lan tỏa...
Cậu thê lương nhìn Vương Tuấn khải, "Thì ra, Bạc Tuyết đã thực sự ở tòa thành."
Đúng vậy, khi cậu vừa mới vào tòa thành căn bản là không có thấy qua một cây đàn dương cầm nào, nhưng là, cậu một chút cũng không tin lời Vương Tuấn Khải nói. Người đàn ông này giống hệt ma quỷ, hoàn toàn có khả năng làm biến mất một câu đàn dương cầm, đem tất cả những gì liên quan đến Bạc Tuyết mai táng theo!
Cậu chỉ tin Vương Tuấn Khải một chút, rằng hắn không phải là bố ruột mình, bằng không theo tính cách hắn sẽ không giải thích đơn giản như vậy.
Có điều...
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, lần thứ hai trong đêm đối diện cậu trả lời...
"Không sai, Bạc Tuyết chính là mẹ ruột em, cô ấy đích xác cũng từng sống tại nơi này!"
Lời nói ngắn gọn dứt khoác của người đàn ông đầu tiên khiến Vương Nguyên có một sự rung động thật sâu. Sau đó, đôi mắt đẹp nổi lên sự hoảng sợ, cánh môi run run, như một loại bệnh dịch lây lan, tràn khắp cơ thể.
"Ông, ông thật đáng sợ..."
Cậu bắt đầu giãy giụa, muốn thoát ra khỏi gọng kiềm của hắn, "Buông, buông ra! Ông là đồ ma quỷ!"
Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Vương Tuấn Khải chẳng những không buông tay, ngược lại siết cậu càng chặt hơn, cánh tay tráng kiện dường như muốn bẻ gãy cậu. Giọng nói trầm thấp vững vàng như đá rơi xuống hướng đến cậu...
"Đừng mơ tưởng, em là của tôi, chỉ có thể ở bên cạnh tôi!"
"Ông làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?"
Vương Nguyên hoàn toàn bị phá hủy rồi. Cậu hét lớn, nước mắt bi thương một lần nữa chảy xuống. Cậu nâng lên nắm đấm nhỏ, dùng sức đánh vào trong lồng ngực cứng rắn của hắn.
"Ông không phải là bố ruột của tôi thì thế nào? Hành vi hiện tại của ông có khác gì cầm thú? Ông muốn như thế nào? Rốt cuộc là muốn như thế nào? Ông yêu mẹ của tôi, bây giờ lại muốn giữ tôi bên người, ông tính toán điều gì? Ông...thật đáng xấu hổ!"
"Em câm miệng lại cho tôi!"
Vương Tuấn Khải hoàn toàn đã bị ngôn từ của cậu chọc giận, bàn tay lớn đột nhiên thu lại, đẩy cậu ngã xuống giường. Thân mình bé bỏng rơi vào chiếc giường đế vương, càng kích thích hơn nữa sự phản kháng của cậu.
"Vương Tuấn Khải, ông thực đáng buồn!"
Vương Nguyên cố nén cảm giác đau đớn đang co rút từng đợt, ánh mắt sắc bén nhìn theo hắn, giọng nói có một chút vô lực, lại như châu ngọc sáng ngời, "Ông đã sớm biết tôi là con Bạc Tuyết, cho nên mới mang tôi về tòa thành! Ở trong mắt ông, tôi chẳng qua chỉ là công cụ để ông trả thù mẹ tôi! Ông hận mẹ tôi mang thai con của người khác, chẳng những giết mẹ, còn đem cả giận dữ cùng ghen tị đổ hết lên đầu tôi. Ông là ma quỷ, cả đời chỉ sống trong sự tàn nhẫn!"
Sắc mặt Vương Tuấn Khải cơ hồ đã trở nên xanh mét, hắn bước nhanh tới, tòan thân tỏa ra hơi lạnh giống như Satan đến từ địa ngục.
"Không sai, mẹ em chính là hạ lưu như vậy! Cô ta chết đi như vậy cũng quá tốt, nhưng chẳng có vấn đề gì ở đây cả."
Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương Nguyên, một tay kéo lấy cậu, ngón tay thon dài giống như kiềm sắt rơi xuống xương quai xanh của cậu, sức lực mạnh mẽ bá đạo dường muốn bóp nát cả người cậu...
"Cô ta còn có con trai! Như vậy em muốn thay mẹ em bênh vực kẻ yếu? Được, tôi sẽ giúp em thực hiện điều đó! Tôi muốn để cô ta tận mắt thấy con trai mình hạ lưu giống mình ở chỗ nào!"
Nói xong câu đó, Vương Tuấn Khải không chút thương tiếc nào kéo lấy mái tóc của Vương Nguyên, vừa túm vừa lôi cậu ra khỏi phòng.
Vương Nguyên hoảng sợ kêu to. Nỗi đau thể xác khác xa với nỗi đau trong tâm hồn. Cậu không biết người đàn ông này muốn đưa mình đi nơi nào, thậm chí thân mình dường như đã bị hắn đập vụn.
Thân hình bé nhỏ của cậu chống lại không được sự phẫn nộ bùng nổ của người đàn ông này, trên đường thậm chí còn té ngã, đầu gối đụng vào cầu thang, lại trong giây lát bị người đàn ông đó kéo mạnh lên, sức mạnh trời sinh của hắn khiến cậu trở nên mất hết khí lực, thậm chí muốn ngất đi.
Những người làm nơm nớp lo sợ xem một màn trước mắt. Nhất là quản gia Hàn Á, vừa lo lắng vừa đau xót. Mà Thiên Tỉ hiển nhiên cũng bị cơn tức giận chưa từng thấy của Vương Tuấn Khải làm cho kinh sợ, phải hơn một lúc lâu sau mới phản ứng được, lập tức bước tới, thân hình cao lớn ngăn hướng Vương Tuấn Khải đang đi đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro