Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương54: Sự không chế đến ngạt thở

Trong xe dấy lên độ nóng ái muội.
Thân mình nhỏ nhắn của Vương Nguyên bị buộc chặt dưới thân người đàn ông.
"Nhìn tôi!"
Vương Tuấn Khải nâng mặt cậu lại, hắn thực không thích cậu để hắn ngoài tầm mắt. Cho dù khiến cậu sợ hãi nhưng hắn vẫn muốn cậu phục tùng vô điều kiện.
Đây là yêu cầu của hắn dựa trên quyền uy tuyệt đối, là yêu cầu cũng là một sự khống chế. Lúc đối mặt với cậu, hắn không cho phép cậu có suy nghĩ gì khác.
Khuôn mặt Vương Nguyên tràn vẻ không cam lòng. Cậu biết trước vẻ cường hãn của hắn thì không thể chọc giận hắn được.
"Em là do tôi nuôi lớn, tại sao cứ trốn tránh ánh mắt tôi?"
Giọng nói lãnh đạm của Vương Tuấn Khải mang theo sự uy hiếp không nói thành lời. Bàn tay hắn áp chặt sau gáy cậu. Cách qua vài sợi tóc, cậu cảm nhận rõ ràng sự áp lực không cùng này.
Cậu biết hắn đang tức giận.
"Tôi thật sự sẽ không làm trái ý ông nữa." Vương Nguyên bất lực mà nói ra một câu, ngay cả thân mình cũng không dám né tránh. Ngay sau đó cậu bị hắn như dã thú mà ôm chặt lấy.
Bên môi tên ma quỷ nổi lên nụ cười vừa lòng. Hắn khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của cậu, "Nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào thì em mới được vui vẻ đây?" Hắn khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu.
"Tôi rất vui vẻ." Vương Nguyên không hiểu sao hắn lại nói như vậy, chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn ngày càng ướt át, nhưng đôi mắt thì như càng ngày càng cho thấy vẻ tức giận.
Vương Tuấn Khải cong môi cười, ngón cái miết qua như đang thưởng thức cánh môi cậu. Hắn thở dài, hơi thở như gió xuân phả qua đôi môi hồng khiến Vương Nguyên không khỏi run rẩy.
"Tiểu Vương Nguyên, em hẳn phải thấy vui vẻ chứ!"
Hắn như đang nói cho cậu nghe nhưng lại như lầm bầm cho chính mình: "Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em thích tôi đều thỏa mãn. Em thích quần áo đẹp, tôi mua cho em; thích trang sức tinh xảo, tôi liền yêu cầu chuyên gia bậc thầy thiết kế cho em. Em thích bơi lội, tôi mời giáo viên đến dạy; thích chơi nhạc cụ, tôi đã sai người chuẩn bị cả một phòng nhạc cụ cho em. Chỉ cần là thứ em liếc mắt một cái đã thích, tôi đều lệnh quản gia chuẩn bị cho em. Hiện tại em thích ca hát, tôi cũng đáp ứng. Chẳng nhẽ như vậy em còn không vui vẻ, cứ nhất định phải dùng hành vi trẻ con đó để gây chuyện chọc giận tôi sao?"
Trong đầu Vương Nguyên hiện lên cảnh tượng cuộc sống trước đây. Đúng vậy! Những điều cha nuôi nói không sai chút nào. Đáng tiếc! Chính bởi vậy cậu mới không vui, một chút vui vẻ cũng không. Cho tới bây giờ cậu rốt cục cũng hiểu nguyên nhân nằm ở đâu...
Không phải bởi vì cha nuôi đã xuất hiện, cũng không phải vì người đàn ông này đã tàn nhẫn cướp đi sự trong trắng của cậu...mà bởi vì hắn có mặt ở khắp nơi để khống chế cậu. Từ nhỏ đến lớn, mọi sinh hoạt của cậu đều nằm trong vòng khống chế vô hình của hắn, cho đến hiện tại vẫn không thể trốn thoát được.
"Thực muốn cho tôi chết quách đi?" Vương Tuấn Khải tiến đến gần cậu, gằn từng tiếng hỏi.
"Không!" Vương Nguyên vô cùng hoảng hốt, hít thở không thông, "Ca từ là do tôi vô tình nghĩ ra, tôi, tôi sẽ không hát ca khúc đó nữa."
"Đáng tiếc, có người thích!" Vương Tuấn Khải vén vén sợi tóc cậu, cắn lên dái tai tuyết trắng của cậu.
"A" Vương Nguyên kêu lên, quay đầu trốn tránh.
Ngô Thế Huân liếc cậu một cái, hơi nhíu mày, bàn tay to lập tức kéo mái tóc của cậu, "Tiết mục này để đến tối đi, như vậy mới có cảm hứng, còn bây giờ thì miễn!" Nói xong, hắn há miệng ngậm lấy vành tai cậu.
Vương Nguyên cắn chặt môi, đôi mắt đau thương đã tràn ra một giọt lệ.
Đôi môi Vương Tuấn Khải dán bên tai cậu, ngữ khí thản nhiên, "Tại sao lại thân mật với tên nhạc sĩ kia đến vậy, hả? Hắn ta là nhạc sĩ, tìm hắn làm kim chủ cũng mệt chết đi. Hắn có chạm đến chỗ này của em không? Chỗ này....chỗ này...hay là chỗ này?" Tay hắn mơn trớn da thịt cậu, như mang theo cả dòng điện mạnh.
"Không..."
Vương Nguyên khuất nhục nhìn hắn, "Anh ấy là nhạc sĩ chuyên sáng tác cho tôi. Anh ấy là người tốt. Ánh ấy không có chạm vào tôi..." Cậu gần như sắp khóc nấc lên.
Vương Tuấn Khải chớp mắt, cười lạnh, "Tôi nên tin em không?"
"Là thật, cha nuôi đừng nghĩ như vậy!" Vương Nguyên lắc đầu.
Đáy mắt lạnh như trời đêm không sao.
"Tôi sẽ tin em một lần, còn nói dối tôi sẽ điều tra ra!"
Hắn quay đầu cậu lại, trầm thấp nói, "Vậy còn Dương Dương? Em trên danh nghĩa là con trai tôi, chẳng nhẽ lại muốn làm cháu dâu tôi sao?" Sắc mặt hắn không chút thay đổi, nhưng đôi mắt Vương Nguyên thì đã ngấn lệ.
Cậu rùng mình một cái, "Tôi..."
"Em thích nó?" Giọng hắn hoàn toàn lạnh bạc.
"Không phải."
"Yêu chứ không phải thích?" Tiếng nói hắn cao lên một âm bậc.
Vương Nguyên bị dọa phát run, "Không thích!"
"Không cho phép yêu Dương Dương! Nếu em không muốn cho chồng tương lai của em mọc sừng!"
Ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn thẳng cậu, "Cho dù làm cháu dâu tôi thì nhất định cả đời vẫn phải dưới thân tôi rên rỉ!"
"Câm miệng!" Vương Nguyên thật sự không nhịn được, che lại hai tai. Hắn sao có thể nói như vậy?
Ngay sau đó, từ cằm cậu truyền đến cơn đau, lập tức khiến cậu kêu ra tiếng. Vương Tuấn Khải dùng sức nắm lấy cằm cậu, dường như sắp bóp nát nó. Đôi mắt xanh lạnh lùng tiến sát đến cậu, "Hai chữ này tốt nhất là em nói ít thôi, hiểu không?" Hắn nhíu mày, lực trên tay lại tăngthêm.
Khuôn mặt Vương Nguyên vô cùng đau đớn. Sự lạnh lùng, tàn khốc của hắn như đâm vào tận máu tủy. Cậu cảm thấy như xương hàm mình gần như cũng sắp bị hắn bóp nát. Vương Nguyên đành khuất phục mà gật đầu. Vương Tuấn Khải buông lỏng tay ra, ánh mắt lạnh băng như khóa chặt khuôn mặt cậu.
"Còn đau không?" Hắn xoa xoa cái cằm đỏ lừ của cậu.
Vương Nguyên nâng đôi mắt phiếm đỏ lên, né tránh đi ánh mắt bức người của hắn.
"Đừng nhúc nhích!"
Người đàn ông ghé bên tai cậu trầm giọng nói. Nhìn thấy hàng mi của cậu nhẹ run, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai tay nắm chặt lại để bên sườn thì hắn mím chặt môi, ngồi thẳng dậy rồi duỗi tay ra kéo quần cậu ra.
"Đừng!"
Hai chân Vương Nguyên không tự chủ được khép chặt lại, thân mình run lên, ánh mắt khẩn cầu mà nhìn người đàn ông tuấn tú, lạnh lùng.
Ánh mặt Vương Tuấn Khải sáng lên, hắng giọng nói: "Chữ này cũng không cho phép nói. Lần sau mà để tôi nghe thấy, tôi sẽ hiểu đó là ý... đưa tình!"
Vương Nguyên bất lực lắc đầu, đôi mắt đã ngấn lệ nhưng kiên cường không chảy một giọt, lại mang theo vẻ ngây thơ, đáng yêu như chú nai con.
"Tôi thích những người ngoan ngoãn. Nếu ngoan thì tôi còn đối xử tốt với em một chút, nhưng nếu không nghe lời, kết cục sẽ rất thảm!"
Đôi mắt Vương Tuấn Khải ánh lên một tầng hàm ý khiến người ta run sợ. Ánh mắt hắn nhìn Vương Nguyên cũng toát lên ý cười khiến cậu chợt rùng mình.
Bàn tay nhỏ nhắn của Vương Nguyên theo bản năng nắm chặt lại nhằm khống chế sự run rẩy của bản thân.
"Tiểu Nguyên của tôi..."
Vương Tuấn Khải thấy thế thì ôm chầm lấy cậu, chỉ hôn nhẹ lên gò má cậu như truyền hơi ấm, như an ủi cậu. "Tôi sẽ không thả em, tôi muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi. Người khác đừng mơ động đến một ngón tay của em!"
Đôi môi hắn như ướt nước, hắn hôn lên hai gò má Vương Nguyên rất nhẹ nhàng, bàn tay một lần nữa xoa hai nụ hoa cậu. Thân thể Vương Nguyên run lên. Hai nụ hoa mẫn cảm dưới tay hắn vô cùng quyến rũ. Cậu cố né tránh hắn lại vô tình làm nụ hoa thêm căng cứng trong lòng bàn tay hắn.
Vương Tuấn Khải cười khẽ. Trên người hắn tỏa ra hương nước hoa quyện cùng hương rượu vô cùng mị hoặc.
"Tiểu Nguyên, em là của tôi. Ai dám mơ tưởng đến em, tôi sẽ lấy mạng người đó."
"Không!" Đột nhiên, Vương Nguyên mở to hai mắt, lại ngay tức khắc bị ánh mắt hắn giữ lấy, "Tôi sợ..."
Kỳ thật, cậu muốn nói: "Tôi sợ ông!"
Đáng tiếc cậu không thể nói ra. Cậu biết, những lời này một khi nói ra thì hậu quả sẽ ra sao. Cậu sợ hắn, rốt cục vẫn là sợ hắn. Cậu biết, hắn đã nói gì thì nhất định có thể làm được. Cậu rất muốn cầu xin hắn, xin hắn đừng tàn nhẫn như vậy, xin hắn đừng làm hại đến người vô tội; nhưng căn bản là cậu không dám, ngay cả lời cầu xin tối thiểu cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Vương Tuấn Khải biết ý của cậu, không nói lời nào, ánh mắt lại như nghiền ngẫm cậu rất lâu. Hồi lâu sau, hắn cố ý làm như hiểu sai ý cậu, cúi đầu nói: "Có tôi ở đây em không phải sợ. Mọi chuyện đều có tôi giải quyết, chỉ cần em..."
Hắn cố ý kéo dài giọng. Hai tay hắn bên hông cậu duỗi ra cởi thắt lưng của mình, giải phóng cơn trướng đau dưới thân. Hắn nâng một chân cậu lên, liền sau đó, vật cứng rắn nhanh chóng đâm thật sâu vào cơ thể cậu.
"A... đau quá!"
Thình lình bị xâm chiếm khiến Vương Nguyên đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại. Cậu giãy giụa đẩy hắn ra, nhưng càng như vậy càng kích phát dục vọng của người đàn ông.
Vương Tuấn Khải cắn nhẹ lên cánh môi đỏ mọng của cậu, dường như hút hết lời kêu than của cậu vào miệng. Hắn cúi đầu nói: "Nhớ kỹ cảm giác tôi ở trong cơ thể em!" Nói xong, thắt lưng hắn tăng tốc độ ra vào.
Vương Nguyên ở dưới thân hắn run sợ không ngừng. Cổ họng cậu phát ra những tiếng tiếng như mèo kêu, cậu cũng theo đó mà bất lực gật đầu.
Nước mắt rốt cục cũng chảy xuống hai gò má, gần như thấm ướt cả tóc.
Hắn sao có thể cưỡng ép cậu ngay trong xe chứ?
Chẳng lẽ trong lòng hắn, cậu cũng giống như dạng người thấp hèn đó sao?
Cậu co rút càng nhanh, lại chặt khít mà chứa lấy hắn. Hắn dường như cảm giác được sự chặt chẽ đến đau đớn, lại như bị dục vọng to lớn đánh úp lại. Vương Tuấn Khải không nhịn được, cầm lấy eo cậu, mạnh mẽ tiến vào.
Tiếng kêu liên tiếp phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cậu, nỗi đau đớn lại hòa cùng khoái cảm không ngờ. Thân thể cậu bị người đàn ông hung hăng tấn công, lần lượt cảm thấy thỏa mãn, lại lần lượt như hư không.
Thân mình mảnh khảnh của cậu dựa trên chiếc ghế da, đong đưa theo mỗi lần người đàn ông mạnh mẽ tiến vào. Tiếng kêu của cậu là bởi nỗi đau đớn nhưng trong tai người đàn ông thì lại là thứ vũ khí trêu chọc hắn, càng khiến hắn điên cuồng xâm chiếm hơn.
Phản chiếu trên tấm kính thủy tinh là hình ảnh một người con trai nửa nằm nửa ngồi trên ghế, trang phục hỗn độn, hai gò má cậu ửng hồng, còn cái miệng thì không tràn ra những tiếng kêu ngâm. Một chân buông thõng xuống dưới, một bên thì bị người đàn ông nhấc cao lên.
Mà người đàn ông lại mặc một thân âu phục hoàn mỹ, cả người tản ra khí chất cao quý cùng hơi thở lãnh khốc. Có điều, hắn đang ngang tàng mà chiếm giữ chàng trai, bàn tay giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cậu. Người con trai không thể khống chế nổi mà thở gấp. Tiếng thở dốc của người đàn ông hòa cùng tiếng kêu thanh thanh của người con trai, dấy lên độ nóng bỏng trong xe.
________________
Nửa đêm, Vương Nguyên từ trong mộng tỉnh lại. Cậu thở gấp mấy hơi nhưng rất khó khắn, lại phát hiện mồ hôi trên người mình còn chưa ráo hẳn, hoàn toàn nằm gọn trong lòng người đàn ông.
Cánh tay người đàn ông hoàn toàn ôm trọn lấy thân thể mềm mại của cậu, còn gác chân vòng qua người cậu. Cho dù là đang ngủ say thì như thế này cũng khiến cậu không thể rời khỏi vòng ôm của hắn.
Lúc trong xe, cậu gần như bị hắn tra tấn đến chết. Khi về nhà cũng không may mắn thoát được. Người đàn ông này như mang hết lửa giận trong vòng mấy ngày trút lên cậu, dùng đủ loại tư thế mà chiếm lấy cậu nguyên một đêm. Thân mình ngọc ngà của cậu còn lưu lại đầy những dấu đỏ - dấu vết tàn phá của hắn. Mà người đàn ông này giờ đã như được thỏa mãn, rốt cục cũng vừa lòng mà ngủ yên....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro