Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương43: Nguy hiểm đến ngay sau nụ cười ( HOT )

Bóng đêm bao phủ lên cả bãi đỗ xe, ở một góc hiện lên bộ dáng người con trai hoạt bát, cứ khoa tay múa chân, tựa như chú chim nhỏ, cùng với bóng hình anh tuấn của người đàn ông.
"Anh Dương Dương, thầy Đàm hôm nay khen em nha, đây là lần đầu tiên anh ta khen em đấy..."
Dương Dương nghe xong lời của cậu thì mỉm cười, nhéo cái mũi của cậu một cái, "Ừ, Vương Nguyên tuyệt, nhưng mà tối hôm nay em đã nói câu này năm lần rồi."
Vương Nguyên thè lưỡi, "Người ta cao hứng thôi!"
"Đã nhìn ra. Hôm nay, áng chừng em ăn nhiều gấp đôi mọi khi, ăn hẳn hai suất thịt bò lớn." Vương Tuấn Khải cười trêu, nói.
Vương Nguyên cười, "Bình thường ở công ty bị quản rất nghiêm khắc, không được ăn cái này, không được uống cái kia. Em thích nhất là uống Cocacola với ăn kem ly, vậy mà giờ một tí cũng không được đụng vào."
"Biết tâm tư của em cho nên anh cố ý mang đến mỗi thứ một phần đây." Dương Dương giơ giơ gói to trong tay lên, nhẹ giọng nói.
Hai con mắt Vương Nguyên sáng rực lên, nhất thời sung sướng nhảy lên như con chim chích, dính lấy người Dương Dương làm nũng: "Anh Dương Dương, anh thật tốt. Thì ra anh vừa mới phân phó phục vụ ra là vì chuẩn bị cái này sao?"
Dương Dương nâng tay xoa xoa đầu cậu, "Em thích ăn mà. Anh không phải quản lý của em, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của em. Nhưng mà, Vương Nguyên, mấy thứ này về sau em cũng nên ăn ít thôi, đồ lạnh không tốt cho cơ thể."
"Biết rồi, về sau em sẽ chú ý. Anh Dương Dương, như vậy..."
Vương Nguyên mím mím cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi sáng trong như ngọc lưu ly đảo quanh, lập tức kéo lấy gói to trong tay Dương Dương, "Giờ em có thể ăn được không?"
"Cậu nhóc, ít nhất cũng phải vào xe mới ăn chứ." Dương Dương thản nhiên cười mang theo vẻ chiều chuộng.
Vương Nguyên hoan hô một tiếng.
Nhìn cậu tươi cười thì nỗi bất an trong lòng Dương Dương mới vơi đi.
Hôm đó, một màn máu chảy đầm đìa hiển nhiên khiến cậu sợ hãi, ước chừng hai ngày hôm nay mới khôi phục sức sống. Đối với hành vi tàn ác của Cậu, anh đã sớm quen thuộc. Nhưng còn cậu dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười tám tuổi, kiên cường được như vậy đã là tốt rồi, chứ như những người khác chắc cũng chết ngất đi.
Bãi đỗ xe cực kì im lặng bởi vì là chỗ VIP cho nên xe đỗ bên trong đều có hạn. Bóng dáng hai người được ánh sáng của ngọn đèn phản chiếu xuống con đường, một cao lớn, lịch lãm, một nhỏ nhắn, hoạt bát.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tán gẫu, đột nhiên Dương Dương dừng bước lại.
"Anh Dương Dương..."
"Đừng nói gì!" Dương Dương bình tĩnh lên tiếng ngăn cản, ánh mắt lộ ra tia u ám.
Vương Nguyên hoảng sợ, Dương Dương đối mặt với sự tình gì đi chăng nữa thì bộ dáng lúc nào cũng ôn hòa như nước, như thế nào giờ khắc này lại đột nhiên vậy?
Không đợi nghĩ ra thì cả thân thể cậu liền bị Dương Dương đột nhiên ôm chặt lấy; Ngay sau đó vang lên tiếng súng kinh người, đồng thời chung quanh bãi đỗ cũng rú lên tiếng còi xe.
"Anh Dương Dương" Vương Nguyên bị dọa đến ngây người, "Sao lại thế này?"
"Vương Nguyên, em có sợ không?"
Dương Dương dùng thân mình che chở cho cậu tránh ở phía sau xe, thấp giọng hỏi cậu, đồng thời ánh mắt cảnh giác đảo qua bốn phía, nhìn qua kính chiếu hậu. Cách đó không xa là mấy tên mặc áo vest đen tay cầm súng ống lùng sục quanh chỗ họ, khuôn mặt mỗi tên đều đằng đằng sát khí.
Vương Nguyên dùng sức lắc đầu, cố kìm nén cho hai chân khỏi run lên.
Không ngờ bọn chúng có thể lọt vào trong ám sát người. Hiện tại không phải là xã hội có pháp luật sao, tại sao lại có thể xảy ra chuyện này? Nếu Dương phát hiện chậm một chút thì nói không chừng cả hai người họ đã sớm chết rũ rồi.
Dương Dương thấy bộ dáng cố trấn tĩnh của cậu thì đau lòng. Cậu rõ ràng là sợ chết khiếp nhưng cũng không nói ra ngoài miệng. Anh nâng bàn tay to lên nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: "Đi theo anh! Đừng sợ!"
"Vâng!" Giọng Vương Nguyên mang theo sự run rẩy khó tránh khỏi.
Vài tên sát thủ càng ngày càng đến gần. Dương Dương không nói hai lời, lập tức ôm Vương Nguyên vào lòng, ngay sau đó nhanh nhẹn lẻn lên trước xe, mạnh mẽ đẩy Vương Nguyên vào.
"Pằng pằng pằng..." Trong không khí lại vang lên tiếng súng liên tiếp, tiếng bước chân cũng ngày càng dồn dập.
" Vương Nguyên cài dây an toàn vào!" Dương Dương nhanh chóng khởi động xe. Mấy viên đạn lập tức đảo qua, anh phản ứng cực nhanh ấn đầu Lộc Hàm xuống.
"Đáng chết!"
Dương Dương quay đầu nhìn thoáng qua lỗ thủng trên cửa kính xe. Xem ra đối phương đã có sự chuẩn bị rất tốt. Xe của anh là loại có thể chống đạn, không ngờ bọn chúng lại dùng loại đạn có lực xuyên thấu rất mạnh.
Chiếc xe như mũi tên lao ra khỏi bãi đỗ xe. Mấy tên sát thủ nhìn thấy thế thì nhảy lên xe đuổi theo ngay sau.
Đêm tối che đậy hết thảy tội ác.
Trên đường cao tốc, mấy chiếc xe như điên đuổi theo chiếc xe phía trước, thỉnh thoảng còn nã thêm vài phát đạn.
Xe Dương Dương chạy như bay làm lục phủ ngũ tạng Vương Nguyên như muốn nhảy hết ra. Cậu gắt gao cắn môi dưới, không dám kêu tiếng nào.
" Vương Nguyên ngồi chắc vào!"
Người đàn ông bên cạnh đột ngột xoay mạnh tay lái một cái, trên quốc lộ phát ra tiếng ma sát của lốp xe với mặt đường đến chói tai. Dương Dương cố tình đánh xe đi ngược lại.
Vương Nguyên theo bản năng nhìn lại mấy chiếc xe phía sau cũng đồng dạng một trước một sau bám sát theo.
"Anh Dương Dương, bọn họ đến tột cùng là loại người nào?" Cậu đến giờ mới hoàn hồn, khuôn mặt cũng bớt chút tái nhợt.
Cậu cho tới bây giờ không nghĩ tới ở cuộc sống thực lại có thể chứng kiến một màn như phim hành động thế này.
Dương Dương không nói gì mím chặt môi. Không khó nhìn ra anh đang rất tập trung, bàn tay to vừa rồi hung hăng chuyển tay lái đột nhiên xoay thêm vài vòng nữa, kéo theo tiếng ma sát rất lớn. Ngay sau đó, Vương Nguyên liền nghe thấy một tràng những âm thanh va chạm ở phía sau.
"A ..."
Vương Nguyên sợ tới mức lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chiếc xe phía sau loạng choạng đâm liên tiếp vào nhau. Một tiếng nổ mạnh vang lên, cùng lúc là ngọn lửa to bùng lên nhuộm đẫm cả bầu trời đêm.
Trước mắt diễn ra cảnh tượng đồ sộ làm Vương Nguyên hoàn toàn sợ ngây người. Cảnh tượng này cậu nhìn rõ mồn một, không sót chi tiết nào.
"Anh Dương Dương họ..."
Cậu quay đầu nhìn về phía Dương Dương đã thấy anh chau mày lại, trên trán nổi lên lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt cậu lơ đãng nhìn xuống phía dưới cánh tay anh đang chảy đầy máu tươi.
"Anh Dương Dương.. Anh bị thương rồi!"
Nhất định là anh bị trúng đạn khi che chở cho cậu!
Bộ dáng bối rối của cậu thu hết vào mắt Dương Dương, anh mở miệng trấn an: "Không việc gì, chỉ cần em bình an vô sự là được."
"Em không sao!"
Vương Nguyên như sắp khóc òa lên. Tình huống này lần đầu cậu gặp phải, không biết nên xử lý như thế nào. Cậu bối rối lấy tay che lại miệng vết thương đang chảy máu của Dương Dương.
"Anh Dương Dương, chúng ta lập tức đến bệnh viện. Vết thương của anh chảy máu nhiều lắm."
Dương Dương không nói gì nữa, khó khăn lấy điện thoại bấm một dãy số.
"Chuẩn bị cầm máu! Công cụ là súng ống, đường kính 20 thước, có lẽ là loại NTW-20, tầm bắn 1500 thước."
Vương Nguyên khẩn trương nhìn Dương Dương, thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt thì càng thêm lo lắng.
Đợi anh buông điện thoại, cậu vội vàng nói: "Anh Dương Dương, anh bị thương rồi, chúng ta đổi chỗ, em lái xe!"
Dương Dương hơi hơi nhếch khóe môi, "Anh vẫn còn có thể...Yên tâm đi, không chết được đâu! Mạng anh lớn lắm nhưng nếu dịch chuyển thì cánh tay này sẽ coi như bị phế bỏ. Đạn của loại súng ống này, chẳng những có thể dễ dàng bắn nát thủy tinh chống đạn mà ngay cả bánh xích xe tăng và động cơ đều có thể đánh nát!"
Vương Nguyên nghe vậy thì rùng mình, một thân đổ mồ hôi lạnh. Cứ nghĩ đến vế sau mà là sự thật thì...Suy nghĩ của cậu quả thực là đi lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường.
___________________
Phòng bệnh tại bệnh viện tư nhân cao cấp.
Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Dương Dương. Khi đến bệnh viện thì anh mới dần lịm đi. Vương Nguyên nhìn viên đạn được lấy ra nhuốm đầy máu đỏ mà lòng phiếm đau. Nhìn khuôn mặt anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, trong lòng Vương Nguyên lại áy náy. Nếu không phải bởi vì bảo vệ cậu, Dương Dương căn bản sẽ không bị thương.
Phía sau bác sĩ chủ nhiệm bước đến gần, nhìn thấy Vương Nguyên thì thân thiết nói: "Công tử Vương Nguyên, sao cậu lại xuống giường? Trước khi phẫu thuật, Dương tiên sinh có dặn dò chúng tôi kiểm tra cho cậu."
"Tôi không sao!" Vương Nguyên nhẹ giọng nói. Sự hoảng loạn của cậu so với thương thế của Dương Dương hoàn toàn không là gì cả.
"Vẫn là để chúng tôi kiểm tra một chút đi, nếu không DƯƠNG tiên sinh tỉnh lại sẽ trách tội chúng tôi." Bác sĩ chủ nhiệm đề nghị.
Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: "Cơ thể của tôi tôi biết, bác sĩ, vết thương của anh Dương Dương sao rồi?"
"Công tử Vương Nguyên xin yên tâm, Dương tiên sinh đã qua được giai đoạn nguy hiểm, chỉ là mất máu quá nhiều..." Bác sĩ ngoài miệng thì an ủi nhưng trong ánh mắt rõ ràng có điều gì che giấu.
Vương Nguyên nhìn thấy thế lập tức hỏi: "Bác sĩ nói cho tôi biết hết đi, không cần lừa tôi."
Bác sĩ thở dài: "Lần này xem như DƯƠNG tiên sinh mệnh lớn. Loại đạn dược này bắn vào người rất nguy hiểm vì lực sát thương cực kì lớn. May mắn là Dương tiên sinh không sao. Cũng không biết đối phương rốt cục là lọai người nào lại có thể dùng được loại đạn ghê gớm này."
Vương Nguyên trầm mặc không nói, ánh mắt dần dần nguội lạnh.
"Công tử Vương Nguyên phải bảo trọng thân thể. Dương tiên sinh ngày mai sẽ tỉnh lại, à, đúng rồi... hiện tại bên ngoài bệnh viện chật ních phóng viên, chắc là nghe được tin đồn nên chạy tới."
"Bác sĩ, làm phiền mọi người rồi." Vương Nguyên thản nhiên nói.
Vị bác sĩ gật đầu rồi rời đi.
Hành lang lại trở về vẻ yên tĩnh.
Sắc mặt Vương Nguyên càng thêm bình tĩnh tựa như mặt biển không chút gợn sóng nhưng lại ẩn chứa nỗi thống khổ khôn cùng.
Đúng vậy! Sự tình hôm nay còn có ai có thể tàn nhẫn sử dụng loại đạn chết người như vậy!
Nghĩ đến đây, Vương Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn Dương Dương rồi lẳng lặng rời đi.
_________________
Bóng đêm bao trùm lên tòa nhà Vương thị. Dù đó chỉ là một công trình kiến trúc thôi nhưng lại có nét phá cách, sắc bén. Chỉnh thể toàn bộ toà nhà được thiết kế lắp thủy tinh công nghiệp, lộ ra vẻ cường ngạnh, dưới ánh trăng lại càng thêm phần long lanh, nguy nga. Bên trong tòa nhà tràn ngập vẻ âm trầm, u lạnh bởi sắc đen của đá thạch anh.
Tuy rằng đã gần đêm khuya, nhưng nhóm nhân viên cấp cao vẫn chưa nghỉ ngơi.
Phòng hội nghị cao cấp...
Tất cả các quản lý cao cấp đều đã ngồi ngay ngắn trong phòng họp, báo cáo về tình hình tài chính và khoản lợi nhuận mới thu được.
Điều này cũng là bình thường đối với một tập đoàn tài chính và bất động sản quy mô toàn cầu, số tiền chuyển ra chuyển vào cũng lên đến con số hàng ngàn triệu; Huống chi là tập đoàn như Vương thị.
Phòng hội nghị thiết kế vô cùng xa hoa. Trên vách tường cũng đều là đèn chiếu cao cấp. Buổi tối hôm nay, Vương thị mở cuộc họp toàn cầu, đại diện các chi nhánh trên khắp thế giới cũng đã được kết nối để dự hội nghị.
Những người tham gia hội nghị thân phận đều không đơn giản nhưng khi bọn họ nhìn phía vị chủ tịch kia thì trên mặt biểu lộ vẻ sùng kính, tôn trọng.
Vương Tuấn Khải - tổng giám đốc của bọn họ luôn luôn xử lý hoàn hảo công việc trong hắc bang cũng như việc làm ăn của công ty. Hắn là điển hình của người 'cuồng công tác', mười năm qua luôn làm việc điên cuồng không ngớt. Làm cấp dưới của hắn quả thực rất vất vả, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần mà họp hành. Cuộc họp lần này cũng vậy.
Có lẽ cũng chả có mấy tập đoàn nào như Vương thị mà mở hội nghị vào buổi tối. Nhưng cho dù như vậy, hễ là người vào được Vương thị thì không muốn ra. Tuy nói ở đây cường độ công việc quá lớn nhưng lương bổng và tiền thưởng cuối năm khiến người ngoài đỏ con mắt mà ghen tỵ. Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều người cạnh tranh "sứt đầu mẻ trán" để vào được Vương thị.
Trong phòng họp, Vương Tuấn Khải ngồi ở vị trí cao nhất chưa nói một lời nào, chỉ là nghe từng người cấp dưới báo cáo. Ngũ quan anh tuấn của hắn mang khí thế bức người, gương mặt hoàn mỹ nhưng trước sau vẫn mang vẻ lạnh lùng, điềm đạm khiến tất cả mọi người ở đây có đôi phần hoảng sợ. Người đàn ông ngồi trước mặt họ có lúc khiến người khác hoảng sợ đến mức tâm can xơ xác nhưng quả thật hắn rất có năng lực, mưu sách kinh người.
Đang lúc người phụ trách chi nhánh tại Pháp báo cáo trị số quy hoạch trong một năm tới thì ở cửa truyền đến tiếng ồn ào.
"Công tử, cậu không thể xông vào... tôi sẽ gọi bảo vệ đấy...này...công tử..."
"Uỳnh!"
Cửa phòng họp bị một lực đạo đá văng ra. Lực đạo quả thực là không nhỏ, không giống với kiểu đẩy cửa yếu ớt bằng tay không.
Sự xuất hiện mạnh mẽ làm cho tất cả nhóm quản lý cấp cao bị dọa đến ngây người. Ngay cả người đang báo cáo tình hình chi nhánh ở Pháp cũng như bị chặn họng lại không nói được gì.
"Công tư Vương Nguyên ..."
Thiên Tỉ ngồi bên phải Vương Tuấn Khải cũng giật mình nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ở cửa, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vương Tuấn Khải buông văn kiện trong tay xuống nhìn thoáng qua cửa, đôi mắt vốn lạnh lẽo lại tràn vẻ kì lạ. Con báo con đã trở lại, có điều phương thức trở về này khiến cho hắn hứng thú.
Vẻ mặt Vương Nguyên tức giận, đứng như bất động giữa cửa phòng họp. Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, ngón chân còn có chút hơi run lên, là vì...một cước vừa nãy...có ông trời mới biết được cửa phòng này quá là cứng!
"Vương tiên sinh, thực xin lỗi, tôi đã nói vị công tử này không thể vào rồi, nhưng là..."
"Cô đi xuống!" Vương Tuấn Khải không đợi thư kí nói xong liền mệnh lệnh một câu.
Sự lo lắng không thôi của thư kí nhanh chóng tiêu tán, cô ta vội vàng nói: "Vâng Vương tiên sinh!"
Cô ta cực kì sợ sẽ đánh mất bát cơm ngon lành này. Cũng giống như người thư kí trước vì không ngăn một người nổi một người đến tìm Vương tiên sinh nên đã bị đuổi việc, rồi trước khi đi còn nước mắt ngắn nước mắt dài nói với cô ta: "Bất kể là thế nào, nếu không có sự đồng ý của Vương tiên sinh thì trăm ngàn lần đừng để người vào!"
Xem ra hôm nay cô ta đã may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Cả phòng họp rộng như vậy đều im lặng. Không khí nghiêm túc lúc đầu bất thình lình bị đánh tan. Nhóm quản lý cấp cao ngơ ngác nhìn nhau nhưng không dám nói ra một tiếng.
Vương Tuấn Khải không mở miệng nói, chỉ nhàn nhã dựa người vào lưng ghế, ung dung nhìn Vương Nguyên xông tới, tựa như đang thưởng thức cái vẻ bùng nổ hung dữ của cậu.
Vương Nguyên mỗi bước tiến lên lại nắm chặt tay hơn, móng tay lại đâm sau hơn vào lòng bàn tay, nhưng tuyệt đối không hề có cảm giác đau đớn.
Thiên Tỉ dường như nhận thấy sự xuất hiện của Vương Nguyên có điểm không thích hợp liền đứng dậy thấp giọng nói: "Công tử Vương Nguyên, Vương tiên sinh đang họp. Tôi đưa cậu sang phòng chờ."
"Không cần!"
Vương Nguyên rốt cục cũng mở miệng cất lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. Vương Tuấn Khải vẫn không hề có thêm phản ứng gì. Vương Nguyên ngẩng mặt nhìn thoáng qua Thiên Tỉ nói, cũng chính là nói cho Vương Tuấn Khải nghe.
"Chính ông ta đã làm gì chẳng nhẽ không biết sao?"
"Công tử Vương Nguyên ..."
"Thiên Tỉ, cứ để tùy cậu ấy!" Vương Tuấn Khải mở miệng nói ra mấy chứ ngắn gọn nhưng lại lộ ra uy quyền ghê gớm.
Thiên Tỉ một lần nữa ngồi xuống.
Trong phòng hội nghị, mọi người bắt đầu khe khẽ nói thầm với nhau.
"Đây là lần đầu tiên đến Vương thị!" Vương Tuấn Khải nhìn về phía Vương Nguyên thản nhiên nói, đoán không ra tâm tư của hắn.
Lộc cười lạnh, bàn tay nhỏ bé lập tức giơ lên.
Một viên đạn vẫn còn mang vết máu thẫm được ném lên bàn hội nghị, trong không khí dường như còn thoảng thấy mùi máu tươi.
Nhóm quản lý cấp cao đều chấn kinh, ngay cả Thiên Tỉ ngồi cạnh cũng giật mình.
Vương Tuấn Khải hờ hững nhìn lướt qua bàn hội nghị, lại nhìn đến viên đạn vẫn còn dính máu, rồi đột nhiên nhìn về phía Vương Nguyên.
"Cậu bị thương?" Hắn thản nhiên nói nhưng lại có vẻ chần chừ, ánh mắt anh tuấn theo bản năng hơi sầm lại.
Vương Nguyên tiến lên, nụ cười mềm mại đáng yêu bên môi tăng thêm độ lạnh lẽo. Cậu không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt hắn gằn từng tiếng: "Làm cho ông thất vọng rồi, anh Dương Dương đã thay tôi lĩnh viên đạn này!"
Vương Tuấn Khải không nói gì, ánh mắt đang nhíu lại rõ ràng mở ra.
"Thiên Tỉ..." Hắn hơi nghiêng một bên đầu.
Thiên Tỉ không đợi Vương Tuấn Khải nói thêm đã đứng lên, "Vương tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ đi xem Dương thiếu gia thế nào."
Vương Tuấn Khải hơi hơi gật đầu một cái rồi quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên, "Nếu đến đây là để hỏi tội tôi thì tối thiểu cũng phải để tôi họp xong đã!"
Con ngươi Vương Nguyên rụt lại lộ ra một sự oán hận, "Được, tôi sẽ không làm chậm thời gian của Vương tiên sinh!" Nói xong cậu hướng đến bàn hội nghị... 'ba' một tiếng.
Một con dao gọt hoa quả tinh xảo bày ra ngay trước mắt Vương Tuấn Khải. Ngọn đèn chiếu xuống làm lóe lên ánh sáng trên con dao, tỏa ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Thiên Tỉ cực kì căng thẳng, còn nhóm quản lý thì đều sợ tới mức ngay cả những tiếng thì thầm nhỏ lúc nãy cũng không còn.
Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua con dao nhỏ, ánh mắt vẫn bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: "Cái này không hợp với con đâu!"
"Đúng vậy, nó đích thực không thích hợp với tôi, nhưng thích hợp với ông !" Vương Nguyên gằn từng tiếng lạnh lùng: "Giết tôi đi!"
Ba chữ nói ra tựa như quả bom kích nổ cả phòng họp.
Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn về phía Vương Nguyên.
Vương Nguyên không hề né tránh, ánh mắt ngược lại còn sắc nhọn như lưỡi kiếm, "Không phải ông hận tôi sao? Hận không thể giết chết tôi đúng không? Vậy mà giờ này tôi lại không thương không tích gì cả. Thế nên tôi mang cho ông con dao. Có bản lĩnh thì giết tôi luôn đi!"
"Công tử Vương Nguyên, cậu làm sao vậy?"
Thiên Tỉ thật sự nhịn không được đã mở miệng nói. Tuy rằng trước đây cậu cũng có những lúc cáu kỉnh nhưng cho tới bây giờ chưa lúc nào bất thường như vậy. Thế mà hôm nay lại còn mang vào phòng họp một con dao!
Trên mặt Vương Nguyên lộ vẻ lạnh thấu xương, ngay cả ánh mắt nhu hòa mọi ngày cũng liền thay đổi, mang theo sự quật cường, dũng cảm.
Vương Tuấn Khải nhìn vào con dao nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Mọi chuyện diễn ra trong phòng họp đều chiếu hết cho đại diện các chi nhánh của công ty trên toàn cầu xem thấy. Trong mắt họ quả thực khiếp sợ chàng trai lớn mật này.
Sau một lúc lâu....
"Hôm nay hội nghị tạm thời đến đây kết thúc!" Giọng nói lạnh lùng của Vương Tuấn Khải cất lên, đè át đi những tiếng thì thầm khe khẽ trong phòng.
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy đi về phía Vương Nguyên, bàn tay to duỗi ra giống như diều hâu quắp lấy gà con, đem cậu trực tiếp đi ra ngoài.
"Buông ra... buông... ông thật là bại hoại..."
Dọc đường đến phòng tổng giám đốc, Vương Nguyên một đằng giãy giụa, một đằng chửi rủa. Sắc mặt Vương Tuấn Khải trở nên xanh mét đến khó coi. Thư kí tổng giám đốc thấy thế cũng sợ tới mức muốn ngất xỉu đi. Thiên Tỉ vẫn đi theo phía sau nhưng sắc mặt lộ vẻ lo lắng.
"Oành" Vương Tuấn Khải trực tiếp đá văng cánh cửa văn phòng tổng giám đốc, lập tức kéo Vương Nguyên vào phòng nghỉ.
Sự quật cường, không chịu khuất phục của cậu rõ ràng là đã chọc giận hắn.
"Vương tiên sinh..."
Thiên Tỉ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp tiến lên theo bản năng ngăn Vương Tuấn Khải lại, "Công tử Vương Nguyên tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, có thể từ từ dạy dỗ. Ngài làm như vậy chỉ sợ sẽ phản tác dụng."
"Từ từ dạy dỗ?"
Vương Tuấn Khải quay đầu phẫn nộ nhìn hắn. Khóe môi Vương Nguyên hơi nổi lên vẻ ngoan cường.
"Tôi quả thực là nên 'dạy dỗ' thật tốt tiểu tử này!"
Nói xong, hắn trực tiếp kéo Vương Nguyên ném vào phòng nghỉ. Lực đạo quá mạnh lại bất ngờ làm cậu không kịp trở tay.

" Vương tiên sinh..." Thiên Tỉ kinh hãi.
"THiên TỈ !"
Thân hình cao lớn của Vương Tuấn Khải hơi toát ra vẻ băng lãnh. Hắn nhìn về phía Thiên Tỉ, ánh mắt tựa như tia xuyên thấu đến ghê người.
"Cậu đối với cậu ta có hứng thú?"
Một câu nói ra làm Thiên Tỉ run lên, đôi mày lập tức nhíu lại, "Thuộc hạ không dám!"
Đôi môi Vương Tuấn Khải chậm rãi nhếch lên cách lạnh lẽo, "Tốt, đứng trông ở chỗ này, không có sự cho phép của tôi bất luận kẻ nào cũng không cho vào quấy rầy."
"Vương tiên sinh..."
Vương Tuấn Khải chỉ để lại cho hắn một bóng hình lạnh lùng.
Cửa phòng nghỉ đóng lại. Bàn tay Thiên Tỉ lập tức nắm thành quyền. Hắn có thể nghe thấy rõ ràng những âm thanh truyền từ trong phòng ra. Đương nhiên, hắn cũng hiểu ý của Vương tiên sinh là gì.
Phòng nghỉ này lấy cảm hứng từ phong cách thiết kế văn phòng. Màu sắc chủ đạo cũng là tông màu trầm, tối. Giữa phòng là chiếc giường lớn không khỏi làm người ta nhìn thấy đã có cảm giác miên man, bất định.
Toàn thân Vương Nguyên bị ném mạnh xuống thì sinh đau đớn. Cậu vừa muốn đứng dậy thì đã bị Vương Tuấn Khải nhanh chóng tiến lên kéo trực tiếp đến chiếc giường đen.
Vương Nguyên cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như muốn lộn hết ra ngoài. Cậu thu hết dũng cảm mà đứng dậy, lạnh lùng, giận dữ trừng mắt với hắn.
" Vương Tuấn Khải! Hôm nay ông không giết tôi thì ông sẽ phải hối hận!"
Vương Tuấn Khải nghe thấy vậy thì đôi mắt xanh càng thêm lạnh lẽo. Hắn duỗi bàn tay to ra giữ chặt mái tóc cậu làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Rất giỏi! Ngay cả một tiếng 'cha nuôi' cũng không gọi. Con báo con này, lá gan của cậu càng lúc càng lớn!"
"Ông căn bản không có tư cách làm cha nuôi của tôi!"
Tiếng nói của Vương Nguyên cực độ bén nhọn, "Trong lòng ông, tôi chỉ như một con vật được ông nuôi dưỡng. Tôi tình nguyện không có người cha tàn nhẫn như ông!"
"Nói cho cùng..."
Khóe môi Vương Tuấn Khải khẽ nhếch lên, "...đã biết thân phận mình là gì. Đương nhiên con trai cũng biết tôi sẽ không giết cậu. So với việc giết chết thì tôi càng thích..."
Hắn dừng một chút, thân hình cao lớn đột nhiên tiến gần lại. Giọng điệu hắn đang rất lạnh lùng nhưng giờ lại càng thêm băng lãnh. Đôi môi hắn ghé sát vào cánh môi đang run rẩy của cậu, nói tiếp, "....đùa chết cậu!"
"Ông thực đáng xấu hổ!"
Cơn giận dữ trong lòng Vương Nguyên sôi lên. Cậu hận không thể hung hăng cho hắn một phát tát vào mặt, thậm chí là cầm lấy con dao gọt hoa quả lúc nãy cắm thẳng vào ngực hắn. Nhưng là cậu không có gan làm như vậy. Cậu cũng biết chính mình không thể nào giết chết người đàn ông này. Một người khi vừa mới hai mươi tuổi đã tưới máu trên toàn bộ hắc bang, sắp xếp lại trật tự của tổ chức, đâu có thể để cậu dễ dàng giết chết!
Đối với sự lên án của cậu, Vương Tuấn Khải không tức giận, ngược lại cười cười, "Đúng vậy tôi rất đáng xấu hổ! Cậu hẳn là hận tôi đã chiếm đoạt thân mình cậu!" Giọng nói của hắn làm người ta kinh sợ. Nói đoạn, bàn tay hắn nắm chặt lại khiến da dầu Vương Nguyên sinh đau đến nhíu mày lại.
"Nhưng mà nếu không phải như vậy, tôi làm sao biết cậu phóng đãng đến mức nào đâu."
Vương Nguyên vốn rất nhát gan nhưng giờ lại không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói: "Nếu để người ngoài biết được Vương Tuấn Khải ông chẳng qua chỉ là kẻ thích chiếm đoạt con trai nuôi của mình thì nhất định sẽ bàn tán rất náo nhiệt. Ông rất đáng thương! Ngay cả cháu trai của mình cũng không buông tha. Nguyên nhân chính là ông không muốn nhìn thấy người khác được hạnh phúc!"
"Nó chết chưa?" Vương Tuấn Khải thản nhiên hỏi một câu. So với sự kích động của cậu thì hắn dường như lại càng thêm bình tĩnh tuy toàn thân tản ra đầy hơi thở nguy hiểm.
Vương Nguyên hung hăng nhìn hắn. Ánh mắt hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống người vậy. "Ông hận vì không thể giết chết được anh ấy đúng không?"
"Chậc chậc chậc chậc..."
Vương Tuấn Khải như là nghe được điều buồn cười nhất trên đời này, bàn tay to bao trọn đầu Vương Nguyên. "Nó bị thương mà cậu đã quan tâm như vậy. Nếu nó thực sự chết thì cậu sẽ như thế nào?"
Ý tứ trong lời nói của hắn làm Vương Nguyên đột nhiên chấn kinh, nhưng ngay sau đó lạnh nhạt nói: "Ông tốt nhất là cầu thần phù hộ cho anh Dương Dương được bình an vô sự. Nếu anh ấy có mệnh hệ gì, tôi dù chết cũng phải kéo ông xuống địa ngục theo!"
"Tốt, tôi chờ xem cậu sẽ vì nó mà làm gì."
Vương Tuấn Khải lạnh lùng cười, "Tôi nói rồi, con báo con thích nhe nanh giơ vuốt ra chuẩn bị phản kháng thì kết cục chính là...bị chặt móng bẻ nanh!"
Nói xong cả thân hình cao lớn cúi xuống, đôi môi trực tiếp đặt lên cánh môi kiều diễm của cậu.
Động tác của Vương Tuấn Khải làm cho cả người cậu run sợ. Cậu ngoảnh mặt qua một bên nhằm né tránh ý định của hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng túm lấy tóc của cậu, buộc cậu cùng hắn hôn môi.
Đau đớn kịch liệt khiến Vương Nguyên không nhìn được, hai hốc mắt đã phiếm lệ nhưng lại quật cường không cho chảy ra. Thân mình cậu không ngừng giãy dụa lại bị hắn ôm càng chặt hơn. Cuối cùng thì sự kiên cường cũng tan biến, một giọt nước mắt chảy xuống theo gò má cậu, chảy đến hai đôi môi đang gắn bó mật thiết.
"Ô..." Tiếng nức nở của cậu nghe lại giống như tiếng kêu ái muội. Bỗng dưng Vương Tuấn Khải buông cậu ra, đặt nhẹ đầu cậu xuống giường.
"Tiểu Nguyên của tôi rốt cục cũng khóc sao?"
Vương Tuấn Khải cúi mặt gần sát khuôn mặt cậu. Đó là gương mặt người đàn ông từng trải, ánh mắt bộ lộ sự am hiểu tận tưởng người đối diện, gương mặt ấy tuy rằng vô cùng anh tuấn nhưng toát lên vẻ lãnh khốc đến cực điểm. "Nếu muốn chết, tôi tùy hứng có thể thỏa mãn, nhưng...cậu chẳng qua chỉ là thú cưng tôi nuôi dưỡng, khi nào chết là do chủ nhân quyết định!"
" Vương Tuấn Khải ! Ông thật là ti bỉ, đáng xấu hổ!" Vương Nguyên cố kìm nén sự run rẩy trong lòng. Bình thường cậu không bao giờ mắng chửi người khác, hôm nay xem như là ngày cậu chửi rủa nhiều nhất.
Vương Tuấn Khải nâng cằm của cậu lên, buộc cậu phải nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt ấy thâm thúy, lợi hại lại vô cùng lãnh khốc khiến cho cậu trông thấy mà không khỏi run sợ.
"Tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ là người lương thiện, cho nên ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không...người bên cạnh cậu thật sự sẽ rơi vào bất hạnh!"
"Ông mơ tưởng!" Vương Nguyên dù sao thì vẫn còn nhỏ, tuy rằng giận đến sôi máu nhưng vẫn không thể làm gì hơn, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Vương Tuấn Khải cười nhẹ, "Thử xem!"
Một câu hắn nói ra không nhiều lời nhưng khiến người ta không thể nào khinh thường sự uy quyền trong lời nói.
"Thu hồi nước mắt lại! Chỗ cần lưu nước lại là chỗ này, hơn nữa càng nhiều đàn ông càng thích!" Vương Tuấn Khải lạnh lùng cởi quần ngoài rồi tách hai chân của cậu ra, đột nhiên dùng ngón tay thâm nhập vào nơi tư mật của cậu.
Bất thình lình bị xâm chiến làm Vương Nguyên cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu dùng sức không ngừng đấm vào lồng ngực hắn, nhưng sức lực yếu ớt, mỏng manh so với người thường xuyên luyện võ như Vương Nguyên thì quả là chẳng thấm vào đâu.
"Mới vài ngày không có dạy dỗ, cậu dường như so với trước kia càng kém cỏi!"
Vương Tuấn Khải dùng đầu gối chặn giữa hai chân cậu, liền sau đó đưa tay ra...Chiếc quần lót của cậu bị xé thành hai mảnh. Liền sau đó, ngón tay hắn đột nhiên đâm vào giữa hai chân cậu, nới rộng chỗ nhỏ hẹp đó ra.
"A..." Vương Nguyên nắm chặt hai tay, phát đau không nhịn nổi kêu ra tiếng.
"Mới như vậy mà đã bắt đầu kêu?"
Đôi môi Vương Tuấn Khải gần sát đến mặt cậu, hơi thở cực nóng bao phủ lấy cậu, "Tôi đã nói rồi, chim hoàng yến trong lồng sắt không đủ tự do, một khi đã ra là liền quên đường về nhà. Như vậy tôi sẽ khiến cậu nhớ cho kĩ mới được." Nói xong ngón tay hắn lại thẳng nhập vào giữa hai chân cậu, ngay sau đó ngón tay thứ hai tiến vào, đem chỗ chật khít của cậu nới rộng ra.
"Ông là ma quỷ, ông không có tư cách làm như vậy với tôi! Ông sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!" Vương Nguyên gian nan hét lên, bàn tay nắm chặt thành quyền đánh vào bả vai Vương Tuấn Khải.
"Tiểu hồ ly, cậu là đang..... lạt mềm buộc chặt!" Vương Tuấn Khải đè cậu xuống, túm lấy quần áo cậu hung hăng xả ra.
Thân hình con trai quyến rũ trên nền đen của ga giường như ẩn như hiện, lại hơi phiếm hồng như trái anh đào làm người đàn ông thật hận không thể hung hăng xâm lược.
Vương Tuấn Khải khép hờ con mắt, lạnh lùng nhìn đôi môi đang run rẩy của cậu, cả người cậu cũng như thế mà run bắn lên. Ngón tay hắn tràn ngập ý xâm chiếm mà che lại hai cánh môi hồng nhuận xinh đẹp kia.
Miệng Vương Nguyên hé mở định tiếp tục mắng nhiếc lại bị Vương Tuấn Khải dễ dàng cố trụ.
"Cậu nhất định sẽ được hưởng thụ!" Đôi mắt thâm sâu như biển của người đàn ông có phiếm chút u lãnh. Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo, thân mình cao lớn hoàn toàn áp chế cậu.
Vương Nguyên kinh hãi kêu to.
"Bé con, thả lỏng một chút. Biểu hiện như này chỉ càng làm cho đàn ông muốn cắn nuốt!" Vương Tuấn Khải hừ nhẹ, vật đàn ông trực tiếp để lên nơi mẫn cảm của cậu.
Toàn thân Vương Nguyên run run, giãy dụa thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thoát khỏi sự khống chế của tên ma quỷ này.
" tiểu Nguyên, cậu thật sự là rất mỏng manh, có đôi khi tôi sợ cậu không chống đỡ nổi, nhưng mà..." Vương Tuấn Khải cố ý thả chậm tốc độ dùng sức xâm nhập một chút khiến vẻ mặt cậu lúc này là đang thống khổ mà thừa nhận.
Hắn dừng một chút, tàn nhẫn cười nhẹ nói: "Cậu rất không nghe lời, không nghe lời sẽ phải chịu sự giáo huấn mới được!" Một chữ cuối cùng nói ra, người đàn ông này không thể chịu được nữa liền động thân một cái, đâm vào chỗ sâu nhất của cậu.
"A..." Vương Nguyên thảm thiết kêu lên, thân mình hướng phía trước mà run run, cảm giác như chỉ trong nháy mắt cả thân thể mình sẽ bị xé rách ra vô cùng đau đớn. Trong đôi mắt cậu đã ứ đầy lệ, mờ mịt như màn sương mù, lại nhìn thấy người đàn ông phía trên đang cuồng dã, xem ra khó có thể khống chế được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên cũng như cả thân thể tựa như đám lá cây khô bị gió lốc cuốn tung đi, cậu có lúc nức nở có lúc lại kêu lên thảm thiết, cảm giác thật trống rỗng, hư không.
Đôi mắt xanh Vương Tuấn Khải vẫn lạnh lùng như sói. Hắn kéo một cánh tay của cậu lại buộc cả người cậu nâng lên, cả thân mình phải đón nhận hắn nhiều hơn. Gương mặt người đàn ông này tuy rằng vẫn lãnh đạm như cũ nhưng động tác ấy lại bán đứng hắn, làm cho hắn thoạt nhìn như là ma vương tàn nhẫn nhưng sâu trong đôi mắt thì tràn ngập tình ý.
Động tác của hắn tựa như tràn ngập sự tức giận, mỗi một lần tiến vào đều khiến cho Vương Nguyên thảm thiết kêu lên. Sự xâm chiếm của hắn khiến cậu đau đớn vô cùng nhưng kì lạ là cũng có chút rung động, hưng phấn.
"Mở to mắt ra cho tôi!"
Vương Tuấn Khải thấy cậu nhắm tịt hai mắt liền lỗ mãng ra lệnh, ngay sau đó xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hướng ra gương lớn. "Nhìn xem cậu khát khao đàn ông đến cỡ nào!"
Vương Nguyên đau đớn mở to mắt, lại liếc nhìn vào gương thì chỉ thấy một màn thối nát. Cả người nhỏ nhắn, kiều diễm lộ ra không chút che đậy, hai chân cậu như rắn quấn lấy thân người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhưng gần như không thể không thừa nhận sự công kích của hắn.
Thật lâu, thật lâu sau...
Bóng đêm rút đi thì cũng là lúc ánh mặt trời chiếu tỏa khắp nơi.
Bay bổng trong không khí là tiếng con trai kêu thảm thiết. Tiếng kêu không ngừng truyền ra bên ngoài căn phòng, không sót một tia nào lọt vào tai Thiên Tỉ. Trên trán Thiên Tỉ nổi đầy gân xanh, trông có vẻ rất dữ tợn nhưng cũng như là đang vô cùng nhẫn nại, đau khổ đến cùng cực. Lúc này đã gần đến trưa, hắn đứng ở đây từ đêm hôm qua mà âm thanh bên trong vẫn như cũ không có gián đoạn. Tiếng của Vương Nguyên truyền ra lúc nửa đêm, gần về sáng có gián đoạn một chút, nhưng bên tai hắn vẫn như văn vẳng tiếng kêu nức nở. Cho đến bình mình, thanh âm ấy lại một lần nữa truyền ra, lúc này đã khàn đặc rồi.
"Vương Nguyên!" Thiên Tỉ nắm chặt thành quyền, đôi môi khô nứt gọi ra hai tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro