Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương23: Người đàn ông khát máu ( little hot)

Im lặng, không khí chỉ có sự im lặng nồng mùi chết chóc.
Vương Nguyên dường như nghe được tiếng tim đập, từng chút, từng chút mãnh liệt đập vào tai cậu, kéo theo cảm giác đau tức.
Đợi đến lúc thích ứng được với thứ ánh sáng trong phòng, cậu mới nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt dừng trên người đàn ông đang đứng lặng trước cửa sổ. Thân mình cao lớn ấy che đến hơn một nửa ánh trăng ngoài cửa sổ, khiến người ta có cảm giác áp lực vô cùng.
Ba mặt phòng toàn là cửa sổ, loại cửa sổ sát đất cũng rất nhiều. Hắn đứng đối diện với vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết, bên tay trái là vườn hoa nhỏ Vương Nguyên và Hoàng Dương vừa tâm sự.
Vương Nguyên theo bản năng liếm liếm đôi môi, tiến lên phía trước, nhưng vẫn giữ khoảng cách xa với người đàn ông. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia khiến cậu bất giác nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói :
"Cha nuôi!"
Tấm cửa kính thủy tinh chiếu ra hình ảnh đôi mắt quá mức lạnh lùng, âm trầm của Tuấn Khải, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng lại càng thêm đẹp. Ngay sau đó, hắn xoay người lại. Trong nháy mắt, Vương Nguyên dường như nhìn thấy quỷ satan bước ra từ địa ngục.
Biểu cảm lạnh lùng của cha nuôi làm người ta thấy ớn lạnh, mà loại lạnh này như có thể đào sâu vào xương tủy, tựa như đang giữa mùa hè oi bức mà chui vào hang lạnh lẽo.
Tuấn Khải quay người ngồi trên ghế salon, màu đen của ghế da cùng với hắn như hòa vào thành một.
Hắn không có chút giấu giếm ánh mắt đánh giá Vương Nguyên, tựa như đang xét duyệt một tác phẩm nghệ thuật. Hai cánh tay rắn chắc của hắn khoát lên thành ghế, thân mình cao lớn được che khuất bởi bộ âu phục Italy, nhưng vẫn toát ra vẻ nguy hiểm. Đôi mắt sắc bén mà thâm thúy không để cho kẻ khác đọc được ý tứ ẩn chứa trong đó; khóe môi lạnh lùng cũng chẳng lưu chút tình cảm nào.
Trong lòng Vương Nguyên thực bất an, cậu có cảm giác ánh mắt cha nuôi sắc nhọn như lưỡi kiếm. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy là cậu lại rất sợ hãi, mặc dù khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của hắn luôn khiến bất cứ ai cũng phải điên cuồng.
"Lại đây!"
Qua không biết bao lâu, Tuấn Khải cất giọng nói lạnh lùng. Tiếng nói trầm thấp lộ ra uy quyền vô cùng.
Vương Nguyên giật mình một cái mới có phản ứng lại, chần chờ một lúc mới tiến lên, đi đến trước mặt hắn. Cậu cúi tầm mắt xuống thì bắt gặp hình ảnh mình trong đôi mắt hắn.
"Ngồi!"
Tuấn Khải chỉ nói ngắn gọn có một chữ.
Vương Nguyên ngẩng đầu, vừa muốn ngồi xuống bên cạnh đã thấy hắn chỉ lên đùi. Cậu cực kỳ sửng sốt !
Tuấn Khải thấy thế, đôi lông mày nhíu lại, "Ngồi lên đây!"
Trong lòng Vương Nguyên cực kỳ căng thẳng, hơi cắn môi dưới rồi lại theo bản năng nhìn về phía cặp đùi của cha nuôi mà có thể so ngang với người mẫu phương Tây. Qua lớp vải quần tây, đôi chân kia nhìn lại càng thêm phần thon dài, rắn chắc.
Mãi lâu sau, cậu mới chậm chạp bước đến rồi cẩn thận ngồi lên đùi Tuấn Khải. Quần của cậu hôm nay khá mỏng nên gần như có thể cảm nhận được sự rắn chắc của hai chân cha nuôi. Cậu thực không hiểu, hành động như thế này có phần ám muội, không thích hợp với quan hệ cha nuôi và con trai.
"Cha nuôi, con... con vẫn nên ngồi bên kia thì hơn."
Ngồi trên đùi Tuấn Khải, thân người Vương Nguyên cứ thẳng đờ ra. Tuy rằng hắn là cha nuôi của cậu, cũng là người cậu tôn kính nhất, nhưng tư thế ngồi quái dị này làm cậu thấy rất khó chịu.
Cậu ngập ngừng, lại ấp a ấp úng đề nghị nhưng vẫn không thấy người đàn ông trả lời, ngược lại chỉ thấy hắn nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế.
Vương Nguyên rõ ràng cảm nhận được hơi thở nam giới đang ngày càng gần từ phía sau, hương nước hoa dễ chịu chậm rãi bao vây lấy cậu. Đột nhiên, thân thể cậu run lên, bởi cậu cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của người đàn ông ấy ngay sau lưng mình.
Hơi thở nam tính bao vây chặt lấy cậu, cảm giác xa lạ mà quen thuộc, dễ chịu nhưng vô cùng nguy hiểm.
"Con đang sợ ta?"
Hơi thở nóng hổi phả bên tai, lại như làn gió mát thổi vào mặt nước làm cậu rùng mình. Bởi cậu cảm thấy, trong lúc nói hai cánh tay cha nuôi đã chầm chậm ôm lấy cậu, tiện đà kéo cậu vào lồng ngực hắn.
"Không, con... con... không có!" Giọng nói của Vương Nguyên lộ ra vẻ sợ hãi, cậu cũng biết chính mình đang sợ hãi nhưng chỉ là sợ gì thì không rõ nữa.
Khóe môi Tuấn Khải hơi cong lên. Đôi mắt lạnh lùng cũng hờ hững. Hắn nâng tay, bàn tay lạnh như băng sau lưng chậm rãi phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm nhẵn khiến con ngươi hắn co rụt lại. Bàn tay to vừa lật lại, các đốt ngón tay chạy dọc theo gương mặt xinh đẹp, ngọc ngà của cậu.
Vương Nguyên bị sự kích thích trên da làm cho sợ hãi đến nổi da gà. Hơi lạnh của cha nuôi như ma quỷ vậy, cứ chậm rãi quẩn quanh bên cậu.
"Con là do ta nuôi lớn, cho nên, không cần sợ như vậy!"
Giọng nói trầm thấp của Tuấn Khải mang theo chút cười giễu, dường như nhận thấy phản ứng trên da cậu. Cả cánh tay to đột nhiên vây nhanh lấy cậu, khiến cả người cậu dán vào lồng ngực hắn.
Giờ khắc này, cậu hoàn toàn cảm nhận hết được sự rắn chắc của cơ thể người đàn ông này, còn có nhịp tim mạnh mẽ mà trầm ổn của hắn.
Vương Nguyên hơi hơi nghiêng đầu, tránh đi hơi thở nóng hổi của người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Cha nuôi, nhiều năm qua, con thực sự cảm ơn người!"
Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào mái tóc ngắn của cậu, mái tóc bóng mượt toát lên vẻ dịu dàng, xinh đẹp, lại mang theo hương thơm ngát, thực là mùi hương trí mạng của riêng người con trai.
Hắn hít sâu một hơi như để tận hưởng triệt để hương thơm thuộc về riêng Vương Nguyên.
"Con trai rất thông minh!"
Tuấn Khải nhìn lại Vương Nguyên đang e ấp trong lòng. Đôi mắt cậu nổi lên vẻ mơ hồ, xa xăm, lại sợ hãi như con nai con đi lạc trong rừng thẳm; khiến trong lồng ngực hắn lại dâng lên những cảm xúc quen thuộc. Hắn cúi đầu, đôi môi như dán sát bên tai cậu...
"Gọi ta là cha nuôi, là bởi vì tôn kính, hay vẫn là sợ ta... làm gì con?"
Vương Nguyên đột nhiên mở to hai mắt nhìn, muốn vươn thẳng người dậy lại bị Tuấn Khải ôm càng chặt hơn. Cậu vội vàng nói: "Cha nuôi, con... con thật sự là xuất phát từ lòng tôn kính, cha đừng hiểu lầm!"
"Hiểu lầm?"
Tuấn Khải nhíu mày lại, ngay sau đó hắn xoay khuôn mặt Vương Nguyên lại, bắt cậu phải nhìn hắn, trong mắt chỉ có hắn mà thôi, "Con nghĩ ta hiểu lầm như thế nào? Con đối với đàn ông có kháng cự không? Vừa rồi hình như không phải như vậy!"
Vương Nguyên sửng sốt, nhìn hắn ở khoảng cách gần như thế này gần như càng làm cậu bị hơi thở nam tính của hắn mê hoặc. Khuôn mặt quá ư tuấn tú, đôi mắt thâm thúy, tất cả tựa như khối nam châm hút cậu vào; cái mũi hắn tinh tế như được khắc tỉ mỉ từ cẩm thạch, còn có đôi môi mỏng bạc mang theo vẻ uy quyền khiến kẻ khác không dám khinh thường.
Sau một lúc lâu, cậu đột nhiên cả kinh, lúc này mới hiểu được hàm ý trong câu nói của hắn. Cậu không khỏi chán nản, hắn là cha nuôi của cậu mà cậu lại nhìn hắn đến ngây ngốc.
Từ căn phòng này có thể nhìn thấy hết cảnh trong vườn! Là Hoàng Dương ôm cậu.
"Cha nuôi, con..."
"Chia tay!" Tuấn Khải không đợi cậu nói xong liền ra mệnh lệnh chỉ với hai chữ ngắn gọn.
"Gì ạ?" Vương Nguyên sửng sốt, trong đôi mắt đơn thuần nổi lên sự nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lạnh lùng của người đàn ông.
Tuấn Khải nhìn cậu không hề chớp mắt, cái nhìn quá mức bình tĩnh, không lộ ra chút biểu cảm cùng suy nghĩ của hắn, chỉ thấy đôi môi hắn hơi mím lại, gằn từng chữ:
"Từ ngày mai trở đi, không được phép có quan hệ gì với nó nữa!"
Vương Nguyên nghe vậy thì giật mình sửng sốt. Hồi lâu, cậu đột nhiên đẩy hắn ra, đứng dậy, giọng nói tuy không lớn nhưng tràn ngập vẻ nghi kỵ...
"Cha nuôi, con đã mười tám tuổi rồi. Hoàng Dương đối với con rất tốt, hơn nữa, căn bản là anh ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của con."
Tuấn Khải không chút để ý, nhíu mày nhìn về phía cậu, đôi đồng tử băng lãnh rõ ràng thấy vẻ bất mãn, "Ta cho phép con đứng lên sao?" Tựa như một đại vương, hắn cực kỳ bất mãn với sự phản kháng của người con trai.
Vương Nguyên không thể tin mà nhìn hắn, như là nghe lầm. Tuy cậu ít nhiều biết được cha nuôi không thích Hoàng Dương, nhưng lại không thể ngờ được cha nuôi sẽ đưa ra yêu cầu này. Đây là chuyện của cậu, dù hắn là ân nhân của cậu, nhưng là cha nuôi cũng không thể cưỡng chế kiểu này. Hơn nữa, thái độ của cha nuôi cực kỳ quái lạ.
Tuấn Khải đứng dậy, bóng dáng cao lớn che khuất hết cả ánh trăng.
Vương Nguyên cả kinh, theo bản năng lui về phía sau. Tuấn Khải từng bước từng bước tới gần. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm Vương Nguyên sợ hãi, thậm chí cậu nhìn thấy đôi mắt hắn ngày càng u trầm.
Cuối cùng lưng cậu chạm vào cửa kính thủy tinh, tình cảnh cùng đường này khiến cậu vô cùng sợ hãi, mà cảm giác lạnh lẽo phía sau làm thân thể cậu phát run. Cho đến khi... người đàn ông dang hai cánh tay ra, lần thứ hai vây cậu trong phạm vi thuộc về riêng hắn.
Hương nước hoa càng thêm nồng đậm, tản ra sự nguy hiểm.
Hắn cúi đầu xuống, chóp mũi anh tuấn gần như gần sát đến cậu, khiến cậu có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt lạnh tanh của hắn. Không phải như vậy ! Hắn là người cậu tôn kính nhất mà !
"Cha nuôi!" Giọng nói Vương Nguyên như đang nức nở, cậu biết cha nuôi nhất định đang không vui.
"Nuôi con lớn như vậy, không phải để con phản kháng ta!"
Giọng nói lạnh thấu xương của Tuấn Khải cất lên ngay bên môi cậu. Ngay sau đó, một bàn tay hắn tiến vào áo cậu, đặt ngay trên cánh hoa kiều diễm; cảm giác mơn mởn, đàn hồi dưới lòng bàn tay khiến khóe môi hắn cong cong tà mị, lạnh lẽo như ma quỷ bước ra từ địa ngục.
"Thân mình con cứ căng cứng như vậy, không biết chừng làm ta càng nhanh muốn chiếm lấy hoặc nổi điên ...." Hắn đột nhiên kề sát bên tai cậu, hơi lạnh lập tức thông thấu vào trong tai cậu.
Vương Nguyên đột ngột mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt diễm lệ cũng hóa trong suốt, tái nhợt, ngay cả cánh môi như hoa cũng run nhè nhẹ.
Cậu tình nguyện nghĩ là mình nghe nhầm!
Nhìn thấy khóe môi cong của cha nuôi, cậu hoàn toàn không thể tin được chính hắn lại nói câu đó. Không! Trong ấn tượng của cậu, cha nuôi không phải là người như vậy!
Nhưng chính là lời chính miệng cha nuôi nói ra làm cậu kinh hãi vô cùng, thậm chí, bàn tay to lớn của hắn còn không chút e dè mơn trớn da thịt cậu, giống như...
"Không!"
Vương Nguyên muốn giãy dụa, lại bị Tuấn Khải giữ càng chặt hơn, lồng ngực rắn chắc như cẩm thạch của hắn làm cậu muốn chạy thoát cũng không nổi.
"Sao, sợ ư?"
Nụ cười lãnh đạm không chút tình cảm của Tuấn Khải chiếu vào mắt cậu, bàn tay hắn chậm rãi vuốt ve làn da mịn màng của cậu, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng...
"Năm tám tuổi, cả người con đều là vết thương, nhưng không ảnh hưởng gì đến dung mạo. Mười hai tuổi, lần đầu tiên con học bơi, nụ hoa chúm chím như anh đào rất đáng yêu; không thể không thừa nhận dáng người con rất khá. Mười bốn tuổi, thân mình con như trái anh đào, ngây thơ mà lại hấp dẫn. Bây giờ, tiểu Vương Nguyên của ta đã trưởng thành, cũng đã mười tám tuổi, ta thật muốn nếm thử trái đào này mùi vị có ngon như ta tưởng tượng không!"
Hắn phá lệ nói một tràng dài, lời nói vẫn lạnh băng, thậm chí ngón tay hắn còn tham lam viền theo đôi môi cậu, cánh môi hồng nhuận, sáng bóng phản vào đôi mắt hắn càng thêm nồng đậm hơn.
Vương Nguyên hô hấp dồn dập, đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Từ năm tám tuổi đến mười tám tuổi... Khuôn mặt cậu càng tái nhợt đi, cả người nhẹ bâng tựa như lá cây bay trong gió lạnh.
Cậu vốn thông minh nên lập tức hiểu được. Thì ra, bao nhiêu năm như vậy, cậu vẫn sống trong sự giám sát. Trong cả quá trình trưởng thành, đôi mắt xanh biếc này của cha nuôi luôn luôn dõi theo cậu, ngay cả thân thể cậu cũng không bỏ qua.
Hắn nói về cậu hoàn toàn đúng. Chứng tỏ, mỗi một tấc trên thân thể cậu hắn đều vô cùng quen thuộc.
Ngón tay trên môi cậu như mang theo hơi lạnh mơ hồ, mặt khác vây chặt lấy cậu, bàn tay to kia vuốt ve thân mình đã trưởng thành của cậu. Tuấn Khải như đang thể nghiệm thân thể tươi trẻ ở cái tuổi mười tám, như đang lấy chính thân mình hắn để khắc họa đường nét run rẩy trên người cậu.
Cả người Vương Nguyên đã sớm như ve sầu mùa đông, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ gã cha nuôi trước. Cảm giác kinh khủng ấy khiến cậu đột ngột nhắm mắt lại, hung hăng cắn vào ngón tay của Tuấn Khải đang đặt trên môi cậu.
Hàm răng tinh tế khảm lên ngón tay dài, không hề có dấu hiệu muốn nhả ra. Trong mắt Vương Nguyên, hành vi của Tuấn Khải chả khác gì người cha trước cả !
Máu theo ngón tay Tuấn Khải chảy xuống, nhuốm đổ cả sang miệng VƯƠNG NGUYÊN. Đôi môi vốn hồng như cánh hoa nay lại càng thêm đẹp, tựa như bông hoa thuốc phiện hút máu tươi, càng ngày càng nhiều.
Tuấn Khải không có chút phản ứng nào, ngay cả tiếng 'hừ' nhẹ cũng không, thậm chí... thân mình to cao cũng chưa hề động đậy.
Hắn vẫn hờ hững nhìn hành động của Vương Nguyên, từ đầu đến cuối không hề để tâm đến ngón tay đang chảy máu. Chỉ là... nhìn chằm chằm Vương Nguyên, nhìn cậu chậm rãi mở to hai mắt ra, đôi mắt xanh biếc của hắn cũng theo đó mà nheo lại, càng ngày càng u trầm, lạnh lẽo.
Màu máu nhuốm đỏ ánh mắt Vương Nguyên. Cậu kinh hãi vội vàng nhả ra, bên môi vẫn còn dính máu đỏ. Đột nhiên ngẩng đầu, cậu tựa hồ thấy được vẻ trào phúng bên khóe môi hắn. Trong lòng cậu đang không ngừng run sợ. Tại sao? Tại sao người đàn ông này một chút phản ứng cũng không có?
Tuấn Khải không nói gì, chỉ lạnh lùng mà nhìn cậu, như gã thợ săn hưởng thụ sự kinh hoàng của con nai, mà cậu thì chính là đang chủ động đầu hàng rồi.
Ngón tay của hắn vẫn đang chảy máu.
Bên môi cậu như vẫn đang mang mùi máu của hắn, còn có cả hơi lạnh kia.
Máu toàn thân Vương Nguyên như đang chảy ngược. Rốt cục cậu cũng nhìn thấy khóe môi cha nuôi nhếch lên, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, rồi đột nhiên cậu hét lên một tiếng, "Buông ra!"
Thân mình giãy dụa của Vương Nguyên bị Tuấn Khải đè lại, lúc này sức lực hắn có vẻ càng tăng thêm. Cậu bị sức mạnh đó ép chặt đến cánh cửa thủy tinh. Vương Nguyên cảm thấy vô cùng ngạt thở, thiếu chút nữa là ngất đi.
Bàn tay Tuấn Khải đột nhiên giữ chặt gáy cậu khiến khuôn mặt tái nhợt của cậu không thể không nhìn vào gương mặt tuấn tú lại lạnh lùng của hắn. Mái tóc quăn mềm mại chạm vào cánh tay rắn chắc của hắn, cảnh này thực vừa ám muội vừa tàn nhẫn.
"Thì ra Nguyên Tử của ta vẫn chỉ là con báo con, không hơn không kém!"
Tiếng nói hắn mang theo vẻ nguy hiểm như dự báo cơn bão sắp ập đến, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violon chậm rãi phá tan màn đêm khiến áp lực trong lòng Vương Nguyên càng thêm nặng nề.
'Nguyên Tử', đây là tên mà cha nuôi gọi cậu lần đầu tiên. Gọi như vậy đối với người khác thì vô cùng ấm áp, nhưng, giờ khắc này cùng cảnh tượng này thì xem ra nó không hề thích hợp.
Vương Nguyên thở gấp, muốn chạy mà không có đường nào chạy, hàm răng cũng đã phát run. Cậu rất muốn nói vừa rồi là do hắn bức cậu đến đường cùng, nhưng giờ phút này thì lại sợ không dám nói ra.
"Máu của ta có vị gì, hả?" hơi thở nguy hiểm của Tuấn Khải phả đến gần cậu, lạnh băng, không có chút ấm áp của con người.
Khuôn mặt Vương Nguyên như hoa lê trong gió lạnh, lại run rẩy không thôi. Đồng tử cậu chiếu ra sắc máu của Tuấn Khải cùng bộ dáng lãnh đạm của hắn. Cặp mắt xanh kia như mắt báo trong bóng tối, tản ra sự nguy hiểm, hoang dã.
Bàn tay người đàn ông vây lấy cậu, đè thấp tiếng nói, lại tản ra hởi thở lạnh lẽo, nguy hiểm, "Công bằng mà nói... tiếp theo là ta nếm thử xem máu của Tiểu Nguyên ... có ngọt hay không?"
Vương Nguyên khiếp sợ trừng lớn hai mắt, như là nghe được chuyện đáng sợ nhất trần đời. Ngay sau đó, hô hấp cậu trở nên khó khăn, giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt cổ, không để cậuthở được.
Hắn... hắn nói cái gì?
Khóe môi bạc của Tuấn Khải chậm rãi cong lên, bàn tay ma mị cũng dần dần dịch lên, cho đến khi... dừng lại trên đầu vai cậu. Vẻ lạnh lùng vốn có của hắn khiến cậu càng run rẩy hơn.
"Thực xin lỗi cha nuôi, con... vừa rồi không phải con cố ý, xin người buông tha cho con!"
Vương Nguyên thức thời cầu xin tha thứ, bởi vì cậu cảm giác người đàn ông này không giống gã cha nuôi trước. Từ đầu đến cuối, cậu đều không có lối thoát, sức của cậu so với hắn chỉ như con kiến, chỉ cần hắn cúi xuống là bóng dáng có thể che phủ cậu.
Ngón tay dài của người đàn ông có vẻ như quyến luyến mà khẽ vuốt ve đầu vai cậu, như là đang dỗ dành cậu, lại như tên ma vương tùy ý hưởng thụ cảnh xuân...
"Đừng run rẩy, run rẩy chỉ càng làm cho đàn ông thêm hưng phấn!"
Vương Nguyên liền cảm thấy ngộp thở vô cùng.
Không đợi nghe đến tiếng thét chói tai, Bàn tay Tuấn Khải hung hăng kéo...
Dưới ánh trăng, chiếc áo Vương Nguyên theo vai rớt xuống. Làn da mịn màng như lụa, tinh tế, trong vầng sáng mờ mờ lại càng thêm trơn nhẵn. Mười tám tuổi, Vương Nguyên đã có vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến nhiều người phải ngưỡng mộ, đường cong ngây thơ ngày nào giờ đã trưởng thành, đẹp vô cùng, nụ hồng be bé hoàn toàn bại lộ trước đôi mắt sắc bén của người đàn ông.
Trong bầu không khí tịch mịch, lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cậu cũng trở nên run rẩy, vòng eo nhỏ mềm mại như cành liễu được quấn trong lớp áo mỏng màu đen. Cả người cậu toát lên vẻ yếu ớt, điềm đạm, đáng yêu, lại quyến rũ khiến đàn ông điên cuồng.
Đôi mắt người đàn ông dần xảy ra thay đổi, vốn bình tĩnh thì nay càng tối trầm lại, yết hầu lơ đãng di chuyển.
"A..."
Vương Nguyên kêu lên sợ hãi, đưa tay muốn che ngực, lại bị Tuấn Khải nhanh chóng kìm kẹp lấy, chỉ cần một tay đã giữ chặt được hai cổ tay cậu; một bàn tay khác mân mê ngực cậu, không chút nào thương tiếc.
"Aaa..."
Vương Nguyên liều mạng giãy dụa, trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn làm cậu kinh hãi không thôi. Cậu chưa bao giờ thân mật với người khác như vậy, chỉ nghĩ đến thôi là đã đỏ bừng mặt rồi. Cậu không ngờ được, người đầu tiên xâm phạm đến thân mình cậu chính là người cha nuôi cậu hằng mong được gặp.
"Bé con, trước hết để cho con nếm vị ngọt đã!"
Tuấn Khải hừ lạnh, đôi mắt thâm thúy làm người khác sợ hãi. Ngay sau đó, hắn cúi người xuống, rồi đột nhiên há miệng ngậm một bên ngực cậu, triền miên không dứt.
Vương Nguyên trừng lớn hai mắt, trong lòng đột nhiên như có dòng điện chạy toàn thân, "Không cha nuôi!" Cậu liên tục cầu xin tha thứ, thân mình lại càng vặn vẹo mạnh hơn.
Không! Vì sao cha nuôi đều như vậy?
Tuấn Khải cong khóe môi, đầu lưỡi nóng bỏng dần đi lên, dừng lại ngay chỗ rãnh ngực, rồi lập tức... há miệng cắn.
"A..." Vương Nguyên cực đau đớn, cảm giác đau đớn này khó nói thành lới. Tại sao lại như vậy?
Máu chảy ra từ chỗ rãnh ngực cậu, Tuấn Khải tham lam mút lấy, đầu lưỡi nóng bỏng nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo tột cùng. Thân thể cậu bị giữ chặt lấy. Cậu kinh hoàng nhìn khuôn mặt quá ư anh tuấn, nhìn khóe môi mang vẻ hài lòng của hắn, lại lộ ra bộ mặt như ma quỷ.
Vương Nguyên sớm đã bị cảm giác đau đớn tra tấn đến chết lặng, lúc này mới nhớ đến, cha nuôi của cậu đã từng uống máu phụ nữ.
Lồng ngực cậu lên xuống phập phồng. Ngay sau đó, Tuấn Khải động thân, khóe môi vẫn còn dính máu tươi, cất lên giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo, ma mỵ...
"Tiểu Nguyên, nếm thử xem hương vị chính mình, sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Vương Nguyên tràn ngập vẻ kinh hãi, trừng càng lớn hơn, cuối cùng rốt cục cũng không nhịn được mà thét lên chói tai...
_ Hết Chương23_
Bảo Bối bị bóc tem rồi :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro