Chương 89: Đau đến nát lòng
Vương Nguyên nhìn gò má vẫn luôn trầm mặc như trước của người đàn ông đang đứng yên. Vẻ mặt hắn rất nghiêm cẩn, lại càng cào xé trái tim đương đau đớn của cậu. Lòng Vương Nguyên, cùng với đóa hoa xơ xác dần dần chìm vào trong một cái giếng cạn, như thể không còn tồn tại.
"Lúc ấy, tôi đã bị đưa vào cô nhi viện..." Thì ra, mẹ của cậu không phải mất lúc sinh cậu ra. Thì ra, bà vẫn còn sống ở trên cõi đời này một thời gian dài như vậy. Vì sao, lại muốn vứt bỏ cậu?
"Cho đến khi tiểu thư Bạc Tuyết mất, Vương tiên sinh mới biết được sự tồn tại của công tử Vương Nguyên. Lúc ấy tôi nhớ rất rõ ràng,Vương tiên sinh gần như tìm khắp cô nhi viện trên thế giới. Thậm chí là tự mình đi từng nhà hỏi thăm, cho đến khi nắm được tin tức của công tử Vương Nguyên."
Môi Vương Nguyên hơi hơi nhấc lên, trong đáy mắt chỉ còn nỗi cô đơn cùng đau lòng quá lớn...
"Cuộc sống trong tòa thành này của mẹ tôi, khi ấy như thế nào? Bà nhất định sẽ rất sợ ông ta? Nếu không phải như vậy, mẹ của tôi nhất định sẽ không mất."
"Lúc đó..." Cuối cùng, Thiên Tỉ vẫn cứ chần chờ, rồi nhàn nhạt nói tiếp, "Vương tiên sinh, ngài ấy...thật đúng là có vài hành động quá đáng. Nhưng điều này cũng chỉ là vì đề phòng tiểu thư Bạc Tuyết một mình rời đi. Hơn nữa, lúc ấy Vương lão gia cũng phản đối hai người họ ở cùng một chỗ, vậy nên..."
"Vậy nên mẹ tôi mới rời khỏi ông ta!" Vương Nguyên nhìn chằm chằm Thiên Tỉ, không buồn cũng không giận, sắc mặt bình tĩnh giống như làn nước, như thể đang kể lại một câu chuyện không hề liên quan đến bản thân mình...
"Bọn họ đã từng yêu nhau, nhưng đáng tiếc rằng, sau này ông ta lại trở nên tàn nhẫn không kiểm soát được. Thậm chí, trước mặt mẹ, lại dùng phương thức độc ác nhất để đối phó với người đàn ông của bà. Người đàn ông như vậy, cho dù có yêu đến bao nhiêu, phụ nữ cũng sẽ sinh ra sợ hãi mà thôi. Mẹ của tôi, vì đau buồn mà chết, đúng không?"
Mi tâm Thiên Tỉ nhíu lại...
"Sự thật không phải như vậy. Hết thảy đều là bởi vì tiểu thư Bạc Tuyết một lòng muốn rời đi. Có một lần, cậu thừa dịp lúc Vương tiên sinh chưa quay về, vụng trộm chạy khỏi tòa thành. Kết quả, chết khi ngân hàng xảy ra vụ cướp. Lúc ấy bốn người bị thương, hai người chết. Khi Vương tiên sinh biết được mọi chuyện, đuổi tới hiện trường đã không còn kịp nữa. Cấp cứu không hiệu quả, tiểu thư Bạc Tuyết ra đi."
Vương Nguyên đè mạnh tay lên lồng ngực. Rốt cuộc, cảm xúc bi thương đã đánh vỡ bộ mặt bình tĩnh. Nơi đau đớn từ trái tim truyền đến, khiến cậu trong nhất thời không thể hô hấp được...
" Vương Nguyên..." Thiên Tỉ thấy thế, đáy mắt dâng lên sự đau lòng, bước đến đỡ thân mình cậu. "Sao phải khổ như vậy chứ? Hết thảy đều là chuyện của quá khứ. Tôi biết cậu luôn luôn thống hận Vương tiên sinh, cho rằng ngài ấy giết mẹ của cậu. Nhưng trên thực tế, mẹ của cậu đúng là chết ngoài ý muốn."
"Điều này không phải ngoài ý muốn." Vương Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt đen thân thiết của Thiên Tỉ, nụ cười đẹp thê lương, như loài hoa lan trong chốn núi sâu, đẹp đến nỗi khiến người ta đau lòng...
"Nếu không phải là ông ta, mẹ tôi làm sao có thể muốn thoát khỏi tòa thành? Nếu không phải vì ông ta tàn nhẫn, mẹ của tôi làm sao có thể chết? Tất cả đều là do hắn tạo ra. Hắn chính là người gây nên cái chết ngoài ý muốn của mẹ tôi! Cả hai rõ ràng là yêu nhau, nhưng sau đó ông ta đã làm cái gì? Để một người phụ nữ mình yêu lại có cảm giác tuyệt vọng cùng sợ hãi đến như vậy!"
"Đó là bởi vì..." Thiên Tỉ đột nhiên mở miệng, nhưng lại lập tức im lặng, sự do dự trong mắt lóe lên.
Vương Nguyên nhìn hắn, sau một lúc lâu cười lạnh...
"Thiên Tỉ, tôi biết anh không muốn nói ra mọi chuyện. Dù thế nào anh cũng sẽ không nói. Chẳng sao cả, anh không nói, tôi sẽ nói thay anh."
Giọng nói của cậu, cùng sự bi thương lạnh dần, như mưa phùn triền miên, thổi quét cơn âm u vào lòng người...
"Bởi vì ông ta luôn luôn để ý đến việc mẹ tôi là người phụ nữ của Huyết Xà. Lúc đó tuổi trẻ luôn cường ngạnh, căn bản là không cho phép bản thân mình không chiếm được cái gì đó, lại phải chia sẻ với người khác. Tôi nghĩ, không phải là ông ta không biết tôi tồn tại, nguyên nhân vì biết tôi tồn tại, ông ta mới bắt đầu hoài nghi, mẹ tôi thế nhưng lại sinh hạ đứa con của người đàn ông khác. Đương nhiên, ông ta căn bản không nghĩ đứa trẻ đó chính là con của mình, cho dù mẹ của tôi có giải thích như thế nào cũng chẳng làm được gì có. Ông ta cho rằng, tôi chính là con của Huyết Xà kia, hận mà không thể diệt cỏ tận gốc đi? Mẹ tôi vì bảo vệ tôi, tình nguyện đi theo ma quỷ, sống với ông ta, chấp nhận ông ta mỗi ngày vũ nhục cùng khinh thường. Cuối cùng, bà có lẽ thực sự đã chết ngoài ý muốn. Nhưng chỉ có điều này mới khiến ông ta càng thêm bất mãn. Bởi vậy, ông ta vẫn điên cuồng tìm tôi, tiện đà hoàn thành công việc trả thù Bạc Tuyết, thay đổi kế hoạch!"
"Công tử Vương Nguyên ..."
"Thiên Tỉ, tôi là con ruột của Vương Tuấn Khải, đúng hay không?" Ánh mắt Vương Nguyên trở nên trống rỗng, lại sắc bén giống như mũi tên. " Vương Tuấn Khải đã làm xét nghiệm cha con, kết quả chính là như vậy, đúng hay không?"
Thiên Tỉ bàng hoàng, đuôi lông mày xẹt qua sự kinh ngạc...
"Công tử Vương Nguyên, cậu..." Cậu làm sao có thể biết được chuyện này?
"Giấy không bao giờ gói được lửa. Các người, định lừa gạt tôi bao lâu nữa?" Ánh sáng trong mắt Vương Nguyên dần thành tro tàn. "Tôi cho rằng, anh khác hẳn ông ta. Ít nhất tôi sẽ cảm nhận được sự quan tâm của anh, nhưng là, kết quả cuối cùng cũng như nhau. Anh rõ ràng biết chuyện này, lại im lặng nhìn Vương Tuấn Khải đối xử với tôi như thế nào. Anh đã thấy, tôi mỗi đêm đều phải tùy ý cho ông ta chà đạp, tùy ý cho ông ta chiếm hữu! Thiên Tỉ, anh thực sự là thuộc hạ tốt của ông ta. Ông ta đang làm cái gì? Làm chuyện trời đất không thể dung tha!"
Một câu cuối cùng, cậu gần như như hét lên. Hết thảy, hết thảy đã không còn quan trọng gì nữa. Danh dự không quan trọng, liêm sỉ không quan trọng, rụt rè không quan trọng...Bởi vì, hy vọng duy nhất vừa dấy lên thực sự đã bị đánh tan hoàn toàn, chỉ còn lại sự tuyệt vọng quá lớn!
Tim Thiên Tỉ bị những lời cậu nói làm cho đau đớn nát lòng, lan tràn tới đáy mắt, lại chỉ có thể đứng bất động ở nơi đó, trơ mắt nhìn chàng trai nhỏ gần như điên cuồng mà hét lên.
Cậu tuyệt vọng, mà hắn bất lực như vậy, đâu phải là lần đầu tiên?
Khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy cậu, toàn thân hỗn độn khóc nấc, hắn cũng chỉ có thể yên lặng ôm cậu đi, cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm. Ngay cả điều hứa hẹn đơn giản nhất cũng không thể cho.
Cậu hẳn đã vui vẻ. Ít nhất, Thiên Tỉ hắn đã từng nhìn thấy một lần bộ dạng vui vẻ của cậu, đó là khi cậu đem cả quần áo cùng giày đắt tiền ném vào trong một cửa hàng nhỏ xíu, chỉ mặc đơn giản năng động là vậy. Đáng tiếc, hôm nay, ánh mắt của cậu lại một lần nữa chỉ còn tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng này, hắn vĩnh viễn không có cách nào cứu vớt...
"Thực xin lỗi..." Điều hắn có chỉ là sự day dứt này, còn có một câu không hề có ý nghĩa, 'thật có lỗi.'
"Đưa tôi đi gặp Vương Tuấn Khải, tôi muốn gặp ông ta!" Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt cương nghị kia lại khiến cậu chỉ cảm thấy thất vọng, không khống chế được giọng điệu phát ra, rốt cuộc cũng không có chút thân thiện nào nữa.
"Công tử Vương Nguyên, xin cậu cho Vương tiên sinh một chút thời gian..."
"Cái gì tôi cũng không muốn nghe nữa! Các người đều là những kẻ lừa đảo, một ruột lừa đảo!" Vương Nguyên giơ cánh tay lên, đánh vào người Thiên Tỉ, mái tóc cũng vì thế mà rối lên, khí thế ép người như vậy, có sự kiên định cùng điên cuồng...
"Tôi không muốn trở thành một thằng ngốc mặc ông ta xếp đặt. Tôi có quyền biết mọi thứ, Thiên Tỉ!"
Thiên Tỉ thở dốc, đáy mắt hỗn loạn của cậu khiến tim hắn càng thêm đau đớn. Cuối cùng, chỉ cần thỏa hiệp...
Có một số người, chỉ mới gặp qua vài lần, cũng sẽ biết rằng mình không có cách nào quên được. Có một vài chuyện, chỉ trôi qua rất nhanh cũng có thể khắc sâu vào tâm người. Có một vài nơi, dù đi hay không đi, dù đến hay không đến cũng chẳng khác nhau là bao. Bởi vì nó đã sớm rót vào cốt tủy, cuốn vào trong linh hồn, ở mỗi ngóc ngách tâm can.
Xe lăn dần dần gần thư phòng hơn. Mỗi bước gần lại, tim Vương Nguyên càng thêm đau. Cho đến khi ngừng lại ở trước cửa thư phòng, sắc mặt vốn căng cứng trở nên tái nhợt, ngón tay mảnh khảnh đặt trên đùi bó thạch cao theo bản năng. Những chữ trên đó cậu vẫn thấy được rõ ràng. Thậm chí, cậu còn nhớ rất rõ, dáng vẻ nghiêm cẩn của hắn khi viết chữ lên đây.
Ánh sáng trong đôi mắt có chút thảng thốt. Như là đá rơi xuống đáy biển tạo nên như gợn sóng, cuối cùng yên lặng chìm sâu xuống dưới, để lại phía sau những gợn sóng nhàn nhạt.
Người đàn ông bên cạnh dường như đang suy nghĩ cái gì đó, đối mặt với cánh cửa thư phòng khép chặt, thật lâu không hề nâng tay gõ cửa.
Vương Nguyên nâng mắt lên nhìn hắn một cái. Có một số việc, nếu đã xảy ra thì nên đối mặt, cho dù sự thật có tàn nhẫn cỡ nào, bất đắc dĩ đến đâu, khó chấp nhận được đến đâu; cho dù có trốn tránh, kết quả cuối cùng cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Cậu không muốn làm một con ốc sên!
Nhất là đối với chuyện này. Bởi vì lựa chọn trốn tránh, cuối cùng, nó chỉ đả thương cậu thêm mà thôi.
Thiên Tỉ thấy sự kiên quyết trong mắt cậu, âm thầm thở dài một tiếng, nâng tay lên...
"Cốc cốc cốc..." Ba tiếng, có chứa tiết tấu rõ ràng, thể hiện lễ phép, nhưng lại có thể nghe được sự trầm trọng trong đó.
Vương Nguyên chỉ cảm thấy, tim mình theo ba tiếng gõ này mà chấn động một chút, theo thanh âm từ cửa thư phòng mà "thình thịch" một tiếng.
Thật lâu sau...
"Vào đi!" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, đầy từ tính vang lên, trong sự bình thản lại mang theo tang thương không dễ phát hiện.
Cửa thư phòng chậm rãi mở ra.
Trong căn phòng sang trọng đầy mùi khói thuốc. Từ cửa thư phòng bước vào, khói thuốc ập đến khiến Vương Nguyên ngạt thở, không nhịn được phải che mũi lại. Cậu như thể bị bao trong một màn sương khói dày đặc, cho đến khi thấy người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa đen làm bằng da thật kia, mới giật mình thảng thốt...
Trong trí nhớ của cậu, người đàn ông này chỉ hút xì gà. Bắt đầu từ khi nào hắn đã hút thuốc lá?
Thiên Tỉ phía sau cậu, theo bản năng nhìn gạt tàn trên bàn trà, kinh ngạc đến muốn nhảy dựng lên. Đầu lọc nhét đầy tràn ở bên trong. Chỉ mới vài giờ mà thôi... Ở trên thảm cạnh cửa sổ, vẫn còn kết quả của bản báo cáo bị xé bỏ. Thật rõ ràng, những người làm không được sự cho phép, không dám bước vào mà quét dọn.
Người đàn ông trên sofa dường như đang chìm vào suy nghĩ, khói thuốc giữa ngón tay có chút ánh sáng, gần như đã đốt tới ngón tay. Nhưng khi nhìn thấy Vương Nguyên, ngón tay thon dài khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống trên tấm thảm xa hoa...
Dường như không đoán được Vương Nguyên đã đến, trong nhất thời, ánh mắt Vương Tuấn Khải liền chứa sự mê muội, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh như trước. Chân mày cương nghị có chút nhíu lại, rồi đột nhiên dừng ánh mắt trên người Thiên Tỉ, rồi hắn mới dụi đầu lọc thuốc vào trong gạt tàn.
Ánh mắt Thiên Tỉ tĩnh lặng, hắn không có nói gì, lại cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Tuấn Khải. Một lúc lâu sau đó, giọng nói trầm thấp một lần nữa vang lên...
"Thiên Tỉ, cậu ra ngoài đi."
Thiên Tỉ ngẩng đầu, trong mắt là trùng trùng lo lắng, nhưng vẫn trầm mặc gật đầu một cái, lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là ánh chiều tà nhàn nhạt, nghiêng nghiêng đổ vào, lại bị tấm rèm mỏng che khuất, chỉ còn lại luồng sáng nhẹ dịu như sương khói trong không khí, phiêu diêu từng đợt, chìm nổi trong không gian Vương Nguyên đang hô hấp. Đột nhiên, thật đau đớn quá!
Trong lúc nhất thời, cậu không biết nên nói điều gì nữa. Sự bình tĩnh đến tuyệt vọng vốn có thế nhưng lại có cảm giác bối rối, nhất là khi nhìn hắn dụi đầu lọc thuốc vào trong gạt tàn.
Hắn ta, có phải hay không cũng mệt mỏi như cậu?
Vương Tuấn Khải lẳng lặng chăm chú nhìn cậu thật lâu, lại đứng dậy, không nói điều gì. Hắn đi đến cửa sổ, kéo rèm ra. Trong nháy mắt, biển ánh sáng tịch dương như thủy triều tràn vào, đem theo không khí tươi mới, gạt đi tất cả áp lực đè nén bên trong.
Sau khi mở cửa sổ, hắn không có xoay người lại. Hai cánh tay đặt trên lan can cửa, bóng dáng cao lớn giống như một con chim ưng sải cánh, lại để lộ ra sự cô đơn không gì nói lên được.
Trong nhất thời, Vương Nguyên nhìn đến có chút ngây ngốc. Tim, lại đau đớn thêm lần nữa. Đôi mắt đẹp theo bản năng di chuyển. Những mảnh giấy bị xé ở một bên thu hút ánh mắt cậu. Xe lăn chậm rãi di chuyển tới, cậu cố hết sức khom người, nhặt lên. Ánh mắt đảo qua một vài chữ viết trên đó, bàn tay cậu liền run lên, những mảnh giấy bay ra từ những ngón tay. Như thể là, linh hồn của cậu trong chớp mắt bị giã nát thành những mảnh nhỏ. Cơn gió nào đó chỉ cần thổi qua, đã tan tác biến mất...
Cậu ngẩng đầu lên, trong không trung chạm vào đôi mắt xanh lục lành lạnh đó. Dù chỉ trong một thoáng rất ngắn, cậu thế nhưng lại thấy được sự đau lòng trong mắt hắn...
Vương Tuấn Khải không hề ngăn hành động của cậu, thậm chí để mặc cậu đọc từng chữ trên mảnh giấy đó. Khi cậu xuất hiện trong thư phòng này, ánh mắt lạnh lẽo của chàng trai nhỏ đã khiến hắn hiểu rõ hết thảy.
"Tiểu Nguyên..." Một lúc lâu sau đó, Vương Tuấn Khải mới bước tới, dừng trước mặt cậu, cúi người xuống, hai cánh tay rắn chắc giữ ở hai bên xe lăn. Dáng vẻ như chim ưng mạnh mẽ đến vậy, lại khiến người khác có cảm giác đau lòng...
"Cho tôi một chút thời gian nữa, chỉ một chút là tốt rồi..."
Vương Nguyên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, trong một thoáng cậu chút nữa đã quên phải thở ... đôi mắt xanh thẫm trên đỉnh đầu cậu, thâm sâu như một hồ nước. Nghiêm cẩn như vậy, nghiêm cẩn đến nỗi có thể cảm nhận được sự giãy giụa của hắn, mâu thuẫn của hắn. Cậu chưa từng có thể đọc được cảm xúc của người đàn ông này, nhưng giờ khắc hiện tại, lại có thể thấy được rõ ràng đến thế.
Cậu tình nguyện là mình đã nhìn nhầm, mất đi khả năng nhìn thấy. Như vậy, mới có thể quyết tâm một lần nữa...
"Tôi, không muốn tin thêm gì nữa, cũng không muốn mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy..." Giọng nói nhỏ thấp xuống, tận lực khiến nó lạnh hơn, cậu cụp mắt lại, không nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này nữa. Còn muốn ra sao? Cậu nguyện như vậy, trốn tránh hẳn là đối mặt.
Đôi mắt sâu thẳm của Vương Tuấn Khải hơi hơi chấn động một chút, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên...
"Em muốn như thế nào?"
"Để tôi tự do!" Vương Nguyên một lần nữa nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Lúc này đây, cậu tĩnh như hoa quỳnh, không buồn không vui...
"Tôi sẽ kiểm tra lại một lần nữa kết quả báo cáo này, nhất định sẽ cho em một sự công bằng!" Trong giọng nói của Vương Tuấn Khải có sự kiên quyết rất rõ, như một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng lòng người.
"Thì thế nào? Biết được kết quả, lại như thế nào nữa?" Vương Nguyên nhìn chằm chăm vào gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, hít một hơi thật sâu, bên môi chỉ còn lại nụ cười khổ sở như có như không. "Buông tha cho tôi, mới là sự công bằng tốt nhất!"
Vương Tuấn Khải đột nhiên buông cậu ra, đứng thẳng dậy. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn lại lạnh băng như trước, đôi ngươi như chim ưng hơi co lại, khóa trụ đôi mắt bình thản kia của Vương Nguyên, lồng ngực bắt đầu bùng lên sự mệt mỏi đau đớn, không ngừng thiêu đốt con người hắn, cắn nuốt lấy hắn. Cho dù hắn muốn làm cái gì cũng không có sức mà hành động!
"Đừng nghĩ đến chuyện rời đi! Vĩnh viễn không có khả năng!" Giọng nói trầm thấp vang lên, hiển nhiên là hắn không vui. Hắn đứng lên như vậy, lại vung tay lên, thân hình cao lớn dưới ánh chiều tà càng thêm cuồng dã. Lớp ánh sáng vàng phác họa theo từng đường nét đầy bá đạo cùng mạnh mẽ của hắn, nhưng cũng có thể nhìn thấy bên trong, đã mâu thuẫn.
Vương Nguyên thật im lặng, như loài lan trắng trong chốn rừng núi thâm u, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang tản mát ra sự phẫn nộ khó thấy. Chưa bao giờ có lúc như thế này, luôn luôn là hắn bình tĩnh quá mức, bình tĩnh đến nỗi khiến cậu hoảng sợ, lần lượt phải thỏa hiệp.
Hôm nay Vương Tuấn Khải có vẻ mệt mỏi, càng như thể đang nỗ lực cứu vớt đi một điều gì đó sắp mất. Nhưng trong tiềm thức đã dự cảm được, mọi chuyện xảy ra đều bất lực xoay chuyển.
"Nếu kết quả đúng như vậy, tôi chính là con trai ruột của ông. Như vậy, ông còn muốn tôi phải đối mặt với ông như thế nào? Càng tức cười hơn là, tôi còn mang thai con của công, cha ... của tôi." Đôi môi đỏ bừng của Vương Nguyên hơi hơi run run, trong đôi mắt to trong veo lại dâng lên một tầng hơi nước. Lúc này, cậu chỉ có thể nhìn hình dáng mông lung của Vương Tuấn Khải.
"Tôi nói rồi, tôi không phải là cha em!" Vương Tuấn Khải đột nhiên cao giọng hơn, cảm giác mệt mỏi như lan tràn tới tận đuôi lông mày. Hắn nhìn thẳng vào trong đôi mắt như chứa lệ của Vương Nguyên, tâm lại co rút đến đau đớn.
Vương Nguyên cảm thấy ở cổ như nghẹn lại...
"Ông cũng đã từng nói, trên đời này bất luận kẻ nào cũng không có tư cách làm cha tôi. Chỉ có ông..."
"Bởi vì em là của tôi. Tôi sẽ không để cho bất cứ thằng đàn ông nào lấy cớ gì để giữ lấy em!" Vương Tuấn Khải bá đạo tuyên ngôn, giống như một tảng đá nặng đột nhiên chồng chất trong lòng Vương Nguyên, khiến cậu không thể thở nổi.
"Vậy nên ông đã xé nát báo cáo, tình nguyện tin đây là giả."
Vương Tuấn Khải không thèm nhắc lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương Nguyên. Bàn tay to lớn siết lại theo bản năng...
"Chuyện này, tôi sẽ tiếp tục điều tra!"
Vương Nguyên bất lực lắc đầu, nước mắt trong một thoáng chảy xuống, như giọt mưa bay trong không trung, tràn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cậu. Đáy mắt chỉ toàn một nỗi đau quá lớn...
"Cứ coi như ông không phải cha ruột tôi, thì thế nào, hả? Còn muốn tiếp tục như vậy hay sao?" Giọng nói cậu trở nên cứng rắn hơn, không còn sức lực nào. "Ông yêu mẹ tôi đến như vậy, bây giờ lại giữ tôi bên người, là muốn tiếp tục trả thù bà, hay là ép tôi phải lặp lại bi kịch của bà một lần nữa?"
Thân hình cao lớn của người đàn ông run lên...
"Tất cả, tất cả, tôi không muốn truy cứu thêm nữa, cũng không muốn biết thêm điều gì. Tôi chỉ muốn rời đi, lừa mình dối người cũng có thể là một chuyện tốt. Ít nhất, tôi...còn có thể vui vẻ một chút."
Từng đã nhớ lại, tuy rằng là chua xót, nhưng cũng có chút ngọt ngào lẫn vào trong đó...
Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên được đưa tới tòa thành, cậu cho rằng mình đã tới thiên đường. Phòng ngủ xinh đẹp như vậy, người làm đều mặc trang phục trắng, nhiều thức ăn ngon đến thế, lại có chiếc giường xinh đẹp...
Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên khi tới lớp, bác Hàn Á đã ở ngoài cửa lớp hơn mấy tiếng mới yên tâm mà rời đi...
Cậu còn nhớ rõ, khi mình từng miếng từng miếng nuốt bánh ngọt, đầu bếp đã cười đến toe toét. Có lẽ, trong tòa thành này không có ai dùng phương thức này để thưởng thức trù nghệ của ông. Nhưng ông không biết rằng, trải qua đói khát, đồ ngọt đối với cậu mà nói chính là món ăn tuyệt vời nhất...
Cậu còn nhớ rõ, xúc cảm lần đầu tiên khi chạm vào đàn dương cầm. Cô giáo xinh đẹp đã nhẫn nại chỉ dẫn cách diễn tấu chính xác nhất cho cậu...
Cậu còn nhớ rõ, mỗi lúc mình sinh bệnh, người trong tòa thành từ cao đến thấp đến kích động vô cùng. Thời khắc đó, cậu mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình...
Thì ra...
Cậu vẫn còn có thể nhớ được nhiều đến như vậy. Ấm áp! Cảm động! Bây giờ nghĩ kỹ lại, chỉ khiến nước mắt chảy dài trên mặt cậu!
Hết thảy hết thảy, tựa hồ đều đã dừng lại tại sinh nhật năm mười tám tuổi. Nhưng là...sau ngày mười tám tuổi đó, cho dù là tuyệt vọng, cũng có sự ngọt ngào rất nhạt...
Người đàn ông này, thực sự giống hệt như trong lời đồn thổi...
Hắn là gã đàn ông tàn khốc nhất trên thế giới này, tội ác tày trời, một tay che trời; đồng thời cũng là người đàn ông si tình nhất, nguy hiểm triền miên...
Hắn tàn nhẫn, là đối với cậu. Mà hắn si tình, là đối với mẹ của cậu!
Một mối quan hệ buồn cười đến như vậy, cậu còn có khả năng nào để tiếp tục mù quáng?
Ngón tay vẫn còn vương mùi khói thuốc nâng cằm cậu lên, sức mạnh cường ngạnh mệnh lệnh cậu, không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, một đôi mắt như dã thú...
"Ở lại bên cạnh tôi lại khiến em không vui vẻ như vậy?"
"Phải." Một chữ đơn giản, lại có bao nhiêu là chua xót trong lòng.
Cậu cảm nhận được rất rõ từng trận đau nhức truyền đến từ cằm. Hiển nhiên, hắn siết mạnh hơn. Ánh mắt xanh lục như hai thanh kiếm sắc dường như có thể trực tiếp giết chết cậu!
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không để em rời khỏi tôi. Cho dù chết cũng không thể!"
"Vậy ông cứ trực tiếp mà giết tôi. Nếu chết được xem như là một cách giải thoát." Vương Nguyên nhìn thẳng vào hắn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nước mắt theo lời nói rơi xuống, một giọt rơi thẳng xuống ngón tay dài của Vương Tuấn Khải.
Người đàn ông đột nhiên thu tay lại, dường như giọt nước mắt kia đã thiêu đốt ngón tay hắn...
"Em thà rằng chết, cũng không ở lại bên cạnh tôi?" Sắc mặt Vương Tuấn Khải xanh mét, sự dữ tợn lật đổ nét anh tuấn vốn có.
"Phải."
Giọng nói cứng rắn vô cùng, cũng rất kiên quyết, vang lên quanh quẩn trong thư phòng.
Thân mình Vương Tuấn Khải hơi hơi lay động một chút. Ngay sau đó, hắn ngã ngồi trên ghế sofa, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên cách đó không xa, giống hệt như cách thức nhìn một con mồi!
Trời bắt đầu đổ cơn mưa, rơi tí tách bên ngoài. Không phải là mưa rền gió dữ, nhưng vẫn có thể đem lại sự bi thống không cách gì ngăn trở.
"Bất luận ông có phải là cha ruột của tôi không, đối với tôi mà nói, đều là dày vò." Giọng nói của Vương Nguyên thật bình tĩnh, bình tĩnh đến thâm trầm.
Tuyệt vọng đến như vậy, cũng không khẩn cần thêm một tia hy vọng nào. Ngay cả màn sương mờ trong đôi mắt, cũng không hề sợ hãi...
"Tôi không thể tìm được cách nào tha thứ cho những chuyện đã xảy ra; cũng không thể chấp nhận được chuyện ông đã làm với mẹ tôi...Ở trong lòng ông, chỉ có một Bạc Tuyết. Cho dù tôi có đóng vai nhân vật gì trong lòng ông đi chăng nữa, đối với ông mà nói, chẳng qua là do liên quan tới Bạc Tuyết. Như vậy ông chỉ đẩy tôi vào một cái nhà giam. Cách thức này, so với giết tôi còn tàn nhẫn hơn. Nếu ông thực sự quan tâm tới kết quả tôi có phải hay không là con ruột của ông, chẳng thà dứt khoát buông tay, cho tôi và ông đều nhanh được dễ chịu..."
Vương Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu chằm chằm, gắt gao, đôi môi mỏng mím chặt lại. Có thể thấy được, hắn đang đè nén lửa giận sắp bùng nổ, giống như núi lửa, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Vương Nguyên lẳng lặng nhìn thẳng hắn. Mọi hậu quả cậu đều có thể chịu được. Có lẽ, lựa chọn này đối với cả hai người là điều đúng đắn nhất.
Cậu không muốn mọi chuyện tiếp diễn rắc rối như thế này. Nếu kết quả là thật thì phải làm thế nào đây? Chỉ có thể khiến cậu mang trên vai thập tự giá nặng nề mà thôi.
Trong lòng cậu đã hiểu được, sau khi nhìn thấy bản nhật ký kia, thấy rồi cũng không có cách nào tiêu tan. Người thiếu niên đứng lặng trong tuyết trắng, một thiếu niên sôi trào nhiệt huyết, lại dịu dàng hôn lên trán mẹ như vậy. Nhìn đến nơi này, nỗi lòng đương có chút rung động trong nháy mắt lại hóa thành bi thương...
Hắn yêu mẹ cậu đến như vậy, liều lĩnh đến như vậy...Một người đàn ông như thế, cậu còn có thể dùng thân phận gì để ở lại bên cạnh hắn?
Những lời nói của Vương Nguyên đập mạnh vào Vương Tuấn Khải. Hắn tựa thân mình vào thành ghế sofa, ngay sau đó lại ngồi dậy, bàn tay to lớn phiền chán không chịu được, cào mạnh mái tóc đen dày. Một động tác như vậy, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư hỗn loạn của hắn.
"Mơ tưởng! Tôi sẽ không để cho em rời khỏi, em nên quên suy nghĩ này đi!" Hắn giận dữ nói vài câu như vậy.
Lời của cậu khiến hắn đau lòng. Nước mắt của cậu càng khiến hắn đau lòng hơn...
Đối mặt với lời nói thô bạo đó, Vương Nguyên cũng không nói thêm một câu gì nữa, đáy mắt lạnh nhạt như loài hoa sen thánh khiết. Cậu ngồi yên ở đó, không có một cử động nào, lẳng lặng nhìn dáng vẻ mệt mỏi phiền chán của hắn. Chỉ lẳng lặng...
Ánh mắt của cậu gần như muốn bức điên Vương Tuấn Khải. Hai lời chưa nói, hắn lại bước đến lần nữa, hai cánh tay như kìm sắt giữ chặt lấy bờ vai cậu, giọng nói có chút thô ráp khàn khàn, thậm chí, khi nghe được lại giống như một sự đau khổ giãy giụa mà thỉnh cầu...
"Tiểu Nguyên, chỉ cần chờ thêm một thời gian, cho tôi một chút thời gian!"
Thái độ khác hẳn với ngày thường, bàn tay to lớn của Vương Tuấn Khải thuận thế hạ xuống, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, theo bản năng mười ngón tay đan vào nhau.
"Nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt..." Hắn thế nhưng đã làm nên một sự nhượng bộ lớn nhất.
Sau đó, hắn không còn sức lực nào để nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể nghe theo tâm tư mình, nắm chặt lấy tay cậu. Giống như thể, chỉ cần buông lỏng tay, cậu sẽ hoàn toàn biến mất.
Ngón tay thon dài ấy đan giữa những ngón tay cậu, Vương Nguyên cảm giác được những ngón tay dài bao vây lấy bàn tay nhỏ bé hơn của mình, trong nhất thời lại có chút hoảng hốt...
Trong đầu chợt nhớ đến một lời nào đó có người đã nói qua: Nếu một người đàn ông thích mười ngón tay đan vào nhau cùng với bạn, điều này chứng tỏ trong lòng anh ta đã muốn bên bạn cả đời...
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn bàn tay rộng lớn ấy, một bàn tay đầy sức mạnh...
Chậm rãi ngẩng đầu, tim, trong nháy mắt có chút mềm xuống, lại trong nháy mắt chịu nỗi đau đớn như trước...Cùng nhau cả đời? Hệt như một cụm từ đầy châm chọc.
Hắn cùng với cậu, phải như thế nào mới cùng nhau cả đời?
Trong lúc lơ đãng, khóe môi mong manh nhếch lên như tự giễu. Một tia chua xót xẹt qua trong lòng.
Người hắn yêu, chính là Bạc Tuyết, là mẹ của cậu. Cậu là cái gì cơ chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu chợt rúng động. Ngón tay bất giác trở nên lạnh băng, cứng đờ.
Vương Tuấn Khải nhạy cảm nhận ra sự biến hóa của cậu, trong lòng nỗi đau như đè nặng thêm. Năm ngón tay đan cài với cậu, hơi duỗi ra một chút, tiếp theo đó, lại dùng lực mà siết lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo của cậu...
Hắn không thể nói thêm điều gì. Giờ khắc này, hắn không thể cho cậu một lời nói có trọng lượng!
Chính như lí do thoái thác của hắn, hay là lời thề này, cũng chỉ là một câu cực hạn...tôi không phải là cha ruột của em!
Đối với điều này, Vương Tuấn Khải hoàn toàn khẳng định, bởi vì hắn biết rõ ràng rằng, ngay lúc đó, Bạc Tuyết căn bản không dám mang thai con của hắn!
Huyết Xà, mặc dù trước mặc người khác luôn uy phong lẫm liệt, quyền lực cao khiến bên cạnh hắn có đủ mọi loại phụ nữ xinh đẹp. Nhưng là, chỉ có hắn mới biết được Huyết Xà có một bí mật kinh người, đó là ... Huyết Xà căn bản là không có năng lực sinh sản! Đây là hậu quả lưu lại trong cuộc đối đầu với dị bang tranh đoạt vũ khí quân sự.
Ngay lúc đó, Huyết Xà kém chút nữa đã chết. Trải qua mấy ngày mấy đêm cứu giúp, rốt cuộc cũng đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm, lại hoàn toàn trở thành một gã đàn ông không hề có năng lực sinh sản. Bắt đầu từ khi đó, phụ nữ bên cạnh hắn nhiều hơn. Kỳ thực, Vương Tuấn Khải thực rất hiểu rõ, Bạc Tuyết ở trong lòng Huyết Xà có vị trí rất quan trọng. Sở dĩ Huyết Xà hàng đêm thác loạn, cũng chỉ là không muốn Bạc Tuyết phải thương hại hắn mà thôi.
Chuyện liên quan đến việc này, Bạc Tuyết cũng không biết được, mà Vương Tuấn Khải cũng ích kỷ che giấu chuyện này. Hắn tình nguyện nhìn Bạc Tuyết hàng đêm một mình trong phòng, cũng không muốn nhìn Huyết Xà lần lượt ở trên người cô mà phát tiết!
Mà sau khi ăn vụng trái cấm, Bạc Tuyết cũng chủ động uống thuốc ngừa thai. Thậm chí còn không e dè gì mà uống trước mặt Vương Tuấn Khải, cậu còn có nhiều điều cố kị đối với Huyết Xà.
Bởi vậy, nên Vương Tuấn Khải mới khẳng định như thế, Vương Nguyên không phải con ruột của hắn.
Nhưng là, kết quả của hai bản báo cáo khốn kiếp kia lại...
Cảm giác được sức mạnh hắn siết trên tay mình, đầu óc Vương Nguyên chợt trở nên tỉnh táo...Thấy ánh sáng chợt lóe lên trong mắt hắn, tựa hồ như đang nhớ lại quá khứ. Cậu âm thầm hít một hơi thật sâu, nước mắt dần dần khô cạn trong hơi thở mềm nhẹ của người đàn ông kia...
Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở rất nhẹ, đều không hề có một âm thanh nào khác.
Một cảm giác kỳ lạ giữa hai người chợt lan tràn, như một làn sương mù dày đặc đầy bí ẩn, tràn ngập giữa cả hai, vây bọc chung quanh thân thể, thẩm thấu xuyên qua làn da. Thật giống như là, một cảm giác hư hư thực thực không thể nói thành lời. Trong im lặng, dần dần quấn quanh tâm linh của cả hai.
Là bồi hồi. Là nhớ.
"Quên đi...cứ như vậy quên đi, không được sao?" Vương Nguyên rốt cuộc vẫn mở miệng, bất lực mà khẩn cầu. Cố gắng xem nhẹ nỗi đau dâng lên từ đáy lòng.
Vương Tuấn Khải vẫn chưa giận dữ, chỉ đơn giản than nhẹ một tiếng, nới ra bàn tay đang siết chặt. Cánh tay hắn vòng qua lưng Vương Nguyên, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng mình, hai cánh tay hơi dùng lực một chút, hai thân thể liền dán chặt vào nhau, sát cạnh nhau...
Đầu tựa vào trước ngực hắn, bên tai nghe tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ, Vương Nguyên lại một lần nữa cảm nhận được sự anh tuấn cùng cứng rắn của thân thể này.
Cậu được ôm thật chặt vòng lòng đối phương. Nước mắt, lại không thể nhịn được mà ứa lên vành mắt.
Rõ ràng ngoài miệng nói như vậy, nhưng là trong lòng, lại ... luyến tiếc...
"Không thể. Tôi, không cho phép!" Giọng nói cự tuyệt của Vương Tuấn Khải đổ đầy thống khổ, hắn ôm cậu chặt, rất chặt, môi nhẹ nhàng dán trên trán cậu, chóp mũi tham lam hít vào mùi hương của hơi thở trong trẻo kia.
Mùi hương quen thuộc này tỏa ra từ thân thể của cậu, thanh mát, ngọt ngào. Cậu khác với những người phụ nữ khác không có mùi thơm của cơ thể, là cứ như vậy khiến hắn dễ chịu. Một chàng trai như thế này, hắn làm thế nào có thể buông tay?
Tay Vương Tuấn Khải ôn hòa vuốt ve mái tóc dày mềm cùng thái dương Vương Nguyên, hít vào thật sâu mùi hương trong trẻo của cậu. Đôi môi lướt qua vầng trán mịn, thái dương, qua mái tóc quăn mềm...
Trong đầu, cũng không chú ý mà hiện lên khuôn mặt của Bạc Tuyết. Mỉm cười, bao dung, nỉ non, tuyệt vọng...Mà chàng trai trong lòng, có tuyệt vọng. Nhưng hắn từng nhìn thấy cậu tươi cười, rất đẹp, đẹp đến nỗi hắn không có cách nào rời mắt...
Hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, một chàng trai tươi cười thế nhưng lại xinh đẹp đến như thế, như đám mây lững lờ nơi chân trời, nhàn nhạt, nhưng lại giữ lấy tâm hắn rất chặt!
Tình cảm khó hiểu chợt tràn ra như làn nước, mang theo nỗi đau sâu khuất trong lòng, xuyên qua giữa đôi môi, chạm lên gò má Vương Nguyên, trượt dài theo da thịt.
Vương Nguyên lẳng lặng nhắm mắt lại, rõ ràng cảm nhận được xúc cảm khác thường này...Giờ khắc này, cậu lựa chọn im lặng.
Kỳ thực, cậu đã rất hạ quyết tâm, thừa nhận tất cả mọi khả năng sẽ xảy ra, bao gồm cả sự thật tàn khốc nhất, quất mạnh vào tâm hồn. Nhưng, chỉ riêng có sự dịu dàng này, cậu lại không hề nghĩ đến. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia như là máy khoan, xuyên thấu vào tim cậu. Bởi vậy, cậu quyết định phải rời khỏi, dùng phương thức như một bại binh để trốn tránh hết thảy. Cậu thực sự chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Chỉ sót lại trái tim này, cậu muốn dùng lớp phòng vệ cuối cùng để bảo vệ nó, bảo vệ thật kỹ, không thể để nó bị tổn thương.
Sự thực, phàm là con người, nếu đã chấp nhận làm bại binh, chấp nhận buông xuôi thì khi nhớ lại cũng chỉ còn nỗi thống khổ vô hạn!
* ĐỌC XONG VOTE + CMT nhé!!! *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro