Chương 135 : Là lợi hay là hại
Vào đêm, trong nhà ăn...
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm đã đổ tràn. Ánh sáng rực rỡ từ tòa thành chiếu rọi những bông tuyết đương rơi xuống từ bầu trời.
"Khải, em rất lo lắng." Vương Nguyên buông bộ đồ ăn trong tay xuống, nhìn Vương Tuấn Khải bên cạnh.
Tuấn Khải có một thói quen, khi dùng cơm, hắn thích để cậu ngồi sát ngay cạnh, cho dù bàn ăn có lớn đến thế nào, hay khi ra ngoài dùng cơm cũng chỉ có hai người, hắn cũng có thói quen này. Vậy nên người ngoài có thể cho rằng cách ngồi này hơi kỳ lạ, nhưng với bọn họ, cách ngồi này sẽ giúp bản thân biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng là, gần đây Vương Nguyên có cảm giác cậu không hiểu Tuấn Khải.
Tuấn Khải thấy cậu buông bộ đồ ăn trong tay, nhẹ nhàng cười, "Sao vậy em?" Hắn vừa hỏi, vừa xiên một miếng thịt nhỏ đút vào miệng Vương Nguyên.
Vương Nguyên nuốt xuống, nhìn thoáng qua Tuấn Khải, "Tin tức đưa hôm nay hẳn anh đã xem được."
"Xem được thì sao chứ?" Tuấn Khải không chút tức giận, thật giống như chuyện này hắn đã đoán trước được sẽ xảy ra.
Vương Nguyên thấy thái độ của hắn thoải mái quá mức, không khỏi cảm thấy khó hiểu, "Khải, chuyện này không phải là anh kích truyền thông làm đấy chứ?"
"Vì sao lại nghĩ như vậy?" Đáy mắt Tuấn Khải vẫn đầy ý cười, nhìn cậu dịu dàng.
"Anh có vẻ như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra." Vương Nguyên ăn ngay nói thật.
Tuấn Khải nhẹ nhàng cười, "Nha đầu ngốc, điều này chứng tỏ rằng, với chuyện ngoài ý muốn, anh luôn dễ dàng thích ứng ngay."
Vương Nguyên cắn cắn môi, "Chuyện này thật là kỳ lạ, em không thể nghĩ ra được ai đứng đằng sau."
"Nếu em cho rằng đây là một âm mưu hãm hại, như vậy hãy tìm hiểu nguồn gốc, tìm hiểu xem ai có ý đồ này là được rồi." Tuấn Khải tự mình lấy cho cậu một chén canh, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu.
Vương Nguyên gật đầu, "Em hiểu ý của anh. Kỳ thực, Krystal là người đầu tiên em nghi ngờ, hơn nữa chính cô ta cũng thừa nhận lần đầu tiên là do cô ta tính kế, ồn ào đến như vậy là do đã thuê phóng viên. Nhưng mà sau đó em lại bắt đầu hoài nghi, lần này không phải là hành vi của cô ta. Krystal không phải là hội viên của hội quán kia, khả năng thuê được phóng viên vào đó không lớn."
Tuấn Khải nhìn cậu, cười đầy yêu chiều, "Không sai, lần này coi như lý do đã đầy đủ. Nhưng em có thể nghĩ lại xem, việc sắp xếp này sẽ có ảnh hưởng gì với em?"
"Trăm hại mà không một lợi." Vương Nguyên bĩu môi, "Đều là do anh hết á, nếu sớm biết những người kia là giám khảo, có đánh chết em cũng không đi đâu. Em không cần dựa vào quan hệ để có được giải thưởng."
"Chuyện đó thì có gì đâu, rất bình thường." Nụ cười bên môi Tuấn Khải càng rộng hơn, giống như gợn sóng nhẹ nhàng tản ra.
"Bình thường cái gì cơ chứ." Vương Nguyên trừng mắt, liếc một cái, "Anh nghĩ lại đi nha, nếu chuyện này không bị truyền thông phanh ra thì còn đỡ, mà bây giờ truyền thông lại ầm ĩ lên, chẳng những thế, còn ảnh chụp vô cùng rõ ràng nữa. Anh nói đi, nếu anh là giám khảo, còn dám cất nhắc tác phẩm của em sao? Lúc em đi thì mấy người trong công ty còn họp đó, khả năng cao là ngày mai em sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự quá."
Dáng vẻ ngốc ngốc của Vương Nguyên khiến Tuấn Khải nở nụ cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, "Không đâu."
"Anh còn cười?" Vương Nguyên bất mãn kháng nghị, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh giơ nắm đấm đánh vào ngực hắn, "Như thế nào mới không chứ? Nếu em là giám khảo á, em lập tức sẽ làm như vậy."
Tuấn Khải nhếch môi, dịu dàng nói, "Nếu anh là giám khảo, tuyệt đối anh sẽ không làm như vậy."
Vương Nguyên sửng sốt, "Anh có ý gì cơ?"
Chẳng lẽ chuyện này còn có thể thay chiều đổi gió sao?
"Nha đầu ngốc ơi..." Tuấn Khải cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cậu, trên mặt hiện rõ vẻ bao dung cùng cưng nựng, "Em cho rằng hai chữ Tuấn Khải này một chút trọng lượng cũng không có sao? Nếu anh có thể tự mình tham dự bữa tiệc này, bọn họ tự nhiên biết anh có bao nhiêu coi trọng nó. Mấy chuyện khác, quá trình râu ria các thứ anh không quản, bởi vì xử lý như thế nào là chuyện của bọn họ. Thứ anh muốn nhìn thấy là kết quả. Anh muốn Nguyên nhi của anh được giải thưởng, là giải thưởng lớn nhất, đơn giản chỉ có vậy!"
Vương Nguyên nghe đến choáng váng, cái miệng nhỏ vì quá kinh ngạc cũng mở lớn dần, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi ...
"Điều này...làm sao có thể?"
"Vì sao không thể?" Tuấn Khải vẫn hết sức bình tĩnh.
"Mấy chuyện kia đã ầm ĩ quá rồi mà ..."
"Nguyên nhi, vậy em có biết ban quản trị của công ty đang họp về chuyện gì hay không?" Tuấn Khải nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu.
"Em làm sao có thể biết được chứ?" Vương Nguyên nhíu nhíu mày, "Nhưng mà em biết chắc chắn là có liên quan tới em đó."
Tuấn Khải nhịn không được cười cười, đút cho cậu một thìa canh, nhẹ nhàng nói, "Nếu anh đoán đúng, bọn họ hẳn đang thương lượng cách làm thế nào để cho em lấy được giải thưởng, đồng thời còn có thể ngăn chặn mồm miệng của giới truyền thông, khiến cho giới truyền thông không công kích em nữa."
"Không có khả năng, bọn họ sao lại phải làm như vậy? Nếu ở lễ trao giải lần này em giành được giải thưởng lớn thì không khác gì công khai cho mọi người biết trong giới giải trí đúng là có luật ngầm này. Giám khảo cho em giải thưởng, hoàn toàn là vì kim chủ đứng sau lưng em!" Vương Nguyên không thể tin, nói.
"Đây là sự thật, có gì phải che giấu?" Tuấn Khải nhún vai, "Đừng quên, anh là ông chủ của DIO, giám khảo tự nhiên sẽ hiểu rõ ai có giải thưởng mới có lợi cho bọn họ. Vậy nên, ban quản trị sẽ giải quyết vấn đề chứ không phải tạo ra vấn đề!"
"Em...cũng không cho rằng bọn họ phải làm như vậy. Dựa theo logic bình thường, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cách an toàn." Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu.
Tuấn Khải vô cùng nhẫn nại, dịu dàng xoa xoa đầu cậu, "Tóm lại, tin tưởng anh, chuyện anh đã xác định tuyệt đối sẽ không sai sót gì."
"Anh khẳng định như vậy?" Vương Nguyên ngạc nhiên. Vương Nguyên rất hiểu lòng người, đây hoàn toàn là tư duy trong phạm vi bình thường, cậu đã có bao nhiêu chần chờ.
"Cho tới nay anh cũng chưa bao giờ hoài nghi năng lực phán đoán của mình, yên tâm." Tuấn Khải nhẹ nhàng an ủi cậu, đút thức ăn cho cậu, "Nguyên nhi, nếu em muốn cái gì, cứ bình thản mà đón nhận. Cứ như sự kiện lần này, nếu trong lễ trao giải em không có giải thưởng, công chúng sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ nhất định sẽ cho rằng tin tức này hoàn toàn là đúng sự thật, giám khảo bởi vì muốn an toàn mà hủy bỏ tư cách tham dự của em. Đây không phải là cách giải quyết tồi tệ nhất, không phải sao?"
Vương Nguyên nghĩ nghĩ, cũng có điều đúng. Cậu thở dài một hơi, "Ý nghĩ của con người thiệt phức tạp đó, cái này cũng không được, cái kia cũng không được."
"Cho nên mới phải chọn người chính xác để trao giải." Giọng nói Tuấn Khải trầm ổn có lực, "Theo ý của anh, lần này có người ngoài muốn gây bất lợi cho em, nhưng trên thực tế, lại chĩa hết mũi nhọn đề tài về phía em. Lễ trao giải đang trong thời điểm quan trọng, chuyện ngoài ý muốn cũng không sao. Tuy rằng chiêu thức này nhìn qua có chút nguy hiểm, lại trực tiếp khiến ban giám khảo không dám không để ý đến em."
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt hắn quá mức ổn trọng, luôn luôn là tự tin như vậy...
"Chuyện này, thật sự không phải anh làm?" Cậu nhịn không được hỏi lại một câu.
"Với truyền thông, anh luôn luôn thích mượn tay người khác." Tuấn Khải nhìn cậu, nói, "Chính là không nghĩ có người dường như hiểu tâm tư của anh. Trước tiên cho em một bộ váy cưới."
"Là sao hả anh?" Vương Nguyên khó hiểu, mấy lời hắn nói khiến cậu không hiểu gì hết.
Tuấn Khải tự tay lột một con tôm, đặt xuống trước mặt cậu, "Kỳ thực, ngay ở tiệc tối đó anh đã dự doán được có người sắp xếp chuyện này. Vừa lúc bắt đầu anh cho rằng là do một tay James sắp xếp, nhưng sau đó lại phát hiện không phải do bọn họ làm.
Những người này đúng là đã có ý định, nhưng là phóng viên được thuê kia không biết bị người nào đánh đến hôn mê, nhưng thật ra lại giúp cho phóng viên khác đạt được mục đích."
Vương Nguyên giật mình, mở to hai mắt nhìn ...
"Anh đã sớm biết? Ngay ở đó?"
Tuấn Khải nhẹ nhàng cười, "Bên ngoài tất cả đều là vệ sĩ của anh, em cho rằng anh sẽ không biết sao? Khi phóng viên kia vụng trộm bước vào hội quán, Thiên Tỉ đã gọi điện báo cho anh biết."
"Vậy mà anh còn cho phép hắn chụp mấy ảnh đó?" Vương Nguyên thực sự sắp té xỉu.
"Có đôi khi chuyện này cũng là tất yếu." Tuấn Khải nhẫn nại giải thích, "Chỉ là anh muốn nói, mọi chuyện không chỉ nhìn bên ngoài."
Vương Nguyên cắn cắn môi, "Sự tình lớn như vậy, anh cũng không có nói cho em biết."
"Nguyên nhi, anh chỉ thầm muốn cho em làm những chuyện em thích, những chuyện khác không cần quan tâm."Tuấn Khải vô cùng yêu dáng vẻ làm nũng của cậu, nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu.
"Khải..." Vương Nguyên dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực kia đương chạm đến tai cậu, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, "Vì sao em vẫn có cảm giác anh đang gạt em chuyện gì đó, có phải em quá nhạy cảm hay không? Em cảm thấy có chuyện gì lớn sắp xảy ra."
"Em cho rằng sẽ có chuyện gì?" Tuấn Khải cúi đầu, cười yếu ớt nhìn cậu.
Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên, như đang nâng niu vật báu quý giá nhất trên thế gian này, hơi thở dịu dàng phả vào sống mũi vô, nhẹ vỗ về hàng mi thật dài...
"Nguyên nhi của anh, trong lòng anh, cái gọi là đại sự chỉ có hai chuyện mà thôi!"
"Chỉ có hai chuyện?" Vương Nguyên mở to mắt chớp chớp, tò mò hỏi.
Ý cười bên môi Tuấn Khải càng lúc càng ấm áp, hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc ...
"Kết hôn, sinh con! Đối tượng đều là em!"
Những lời ngắn gọn mạnh mẽ của hắn vừa rơi xuống, tim Vương Nguyên cũng ầm lên một tiếng...hắn...đang nói cái gì? Kết hôn?
"Anh?" Cậu cảm thấy khó thở, vội vàng cụp mắt, cúi luôn đầu xuống, ra vẻ trấn định cầm lấy cái nĩa, "Em không biết anh muốn nói cái gì. Em...em đột nhiên cảm thấy hơi đói, không thèm nghe anh nói nữa, em muốn ăn cơm."
"Nguyên nhi..." Tuấn Khải không cho phép cậu trốn tránh, xoay người cậu lại, để ánh mắt cậu nhìn thẳng vào hắn, "Em biết anh đang nói cái gì!"
"Em ..."
"Anh chẳng những muốn em ở bên cạnh anh, còn muốn em trở thành vợ của Tuấn Khải này! Anh muốn cưới em, chỉ có em mới có tư cách trở thành người nhà Vương gia!" Mỗi một từ ngữ của Tuấn Khải đều kiên quyết cấp bách, ngay cả ánh mắt cũng rất kiên định, một chút mơ hồ đều không có.
Gò má Vương Nguyên ửng hồng, ánh mắt muốn rời đi nhưng lại luyến tiếc. Đôi mắt của hắn hệt như nam châm.
"Khải...chúng ta bây giờ không phải tốt lắm sao?" Kỳ thực cậu không phải không nghĩ tới chuyện này, chỉ là nó đã bị cậu mạnh mẽ đè ép xuống.
Cậu luôn cho rằng, người đàn ông cao cao tại thượng như Tuấn Khải luôn là người cậu nên ngưỡng mộ, có thể ở bên cạnh hắn cũng đã thỏa mãn. Được hắn yêu như vậy, cho dù không có danh phận gì cậu cũng cam tâm tình nguyện. Kỳ thực, không có danh phận cũng có cái hay của riêng nó, cậu có thể bình thản với tình yêu của mình. Nhưng nếu lấy hắn, thì thân phận con trai nuôi sẽ thế nào? Cậu sợ hãi, sợ hãi rằng nếu có một ngày thế gian này biết hết mọi chuyện, con trai nuôi gả cho cha nuôi ư? Loại quan hệ này người ta sẽ không bao giờ chấp nhận chứ? Chỉ biết là sẽ trở thành trò cười!
Tuấn Khải đưa tay, thương yêu vuốt ve gò má cậu, nhìn vệt đỏ ửng như nhành hoa ngày đầu xuân, "Chúng ta như vậy đúng là tốt lắm, nhưng mà anh còn rất tham lam, anh muốn có được em theo pháp luật! Anh muốn cho em hứa hẹn một đời, cho em trở thành vợ anh, để anh cũng có tư cách được yêu em, bảo vệ em!"
"Khải..." Trong lòng Vương Nguyên vô cùng ấm áp. Cậu biết Tuấn Khải rất yêu mình, cũng biết chỉ cần là lời hắn nói, nhất định sẽ làm được.
"Kỳ thực, có thể ở bên cạnh anh là đủ rồi, em cũng không để ý danh phận gì cả..."
"Nguyên nhi, anh biết em đang lo lắng điều gì. Cho anh một chút thời gian để anh giải quyết mọi chuyện được không?" Tuấn Khải nhẹ giọng nói.
Vương Nguyên nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt thành khẩn dịu dàng kia. Lần này, cậu gật đầu. Cậu sẽ cho hắn thời gian, cho dù cả đời cậu cũng nguyện ý chờ!
Tuấn Khải vừa lòng cười, ôm thân hình bé nhỏ của cậu vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên mái tóc cậu, như là thì thầm, như là nói cho cậu nghe ...
"Nguyên nhi, em cũng biết là anh yêu em biết bao nhiêu...Vì em, anh cái gì cũng có thể."
Vương Nguyên ngẩng đầu, chủ động hôn môi hắn, nhẹ nhàng nói, "Em cũng vậy, Khải. Em rất yêu anh, tuy rằng em không có sức mạnh để làm điều gì, nhưng em sẽ không để anh bị tổn thương, một chút cũng không."
"Bé con..." Tuấn Khải nở nụ cười, trong đáy mắt là hạnh phúc...
Vương Nguyên cũng mỉm cười, nụ cười tràn ngập khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
"Nguyên nhi, em nhất định phải nhớ kỹ, cho dù là anh làm chuyện gì em đều phải tin tưởng anh, anh làm hết thảy đều là vì em, hiểu chưa?" Tuấn Khải vén tóc cậu ra sau tai, dịu dàng nói.
Vương Nguyên không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Ngoan!" Tuấn Khải hôn lên trán cậu, "Rất nhanh, không còn bao lâu nữa, anh sẽ chính thức cưới em vào cửa. Nhưng mà trước tiên phải cầu hôn đã, cho em đường đường chính chính gả vào Vương gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro