Chương 132 : Tâm tư của Vương Tuấn Khải
Thiên Tỉ hoàn toàn bị những lời này làm cho mơ hồ, rốt cục cũng buông tập văn kiện trong tay ra, sau đó khó hiểu mà hỏi một câu, "Nếu đúng là Vương phu nhân, vì sao bà ấy không xuất hiện?"
"Cho nên tôi muốn sai người tiếp tục điều tra, mặt khác, vẫn giám sát chặt chẽ ông cha già của tôi." Vương Tuấn Khải ra mệnh lệnh.
Thiên Tỉ gật đầu, rồi sau đó lại chần chừ, "Chuyện này, có muốn để lão gia biết không?"
"Tất cả phải tiến hành một cách bí mật!" Vương Tuấn Khải.cười lạnh một tiếng, "Tối thiểu, lão già đó đã không nói thật với tôi!"
"Như vậy chuyện quay về nhà chính ..."
"Tạm thời gác lại đã."
"Được." Thiên Tỉ đáp lời, "Chuyện kia thuộc hạ sẽ đi sắp xếp."
"Chờ đã!" Vương Tuấn Khải gọi Thiên Tỉ lại, "Chuyện liên quan đến quyển nhật ký của Bạc Tuyết, điều tra thế nào rồi?"
"Thực xin lỗi Vương tiên sinh, không hề có tiến triển. Chỗ nên tìm đều đã tìm hết rồi, vẫn không có gì." Thiên Tỉ có điểm xấu hổ, nói.
Vương Tuấn Khải.nhíu mày lại, một lần nữa cầm lấy chiếc chìa khóa. Đây là chìa khoa căn họ ở Hongkong, hiện giờ lại biến thành một một thứ đồ bí ẩn. Hắn tiện tay tung tung chiếc chìa khóa trong tay, "Nếu đồ vật đó thật sự được giấu bên ngoài, vậy thì là ở đâu?"
Thiên Tỉ cũng không nghĩ ra được, thử bạo gan nói, "Có lẽ nào, Bạc Tuyết thật sự đã hủy đi rồi?"
"Cô ấy giữ lại cái chìa khóa để làm gì? Mục đích giữ lại chìa khóa là để người khác đọc được quyển nhật ký, mà không thể nào cô ấy lại muốn người ta xem một quyển nhật ký bình thường." Vương Tuấn Khải không đồng ý với ý kiến của Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ thở dài một tiếng, "Cái này đúng là kỳ quái, thuộc hạ cũng không nghĩ ra được. Có điều, thuộc hạ còn một chuyện nữa không hiểu."
"Nói xem." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiên Tỉ cân nhắc một chút, "Bạc Cơ từng vào căn hộ đó, điều này chứng tỏ nếu có người muốn vào thì cũng chẳng cần đến cái chìa khóa này. Không biết Bạc Tuyết có nghĩ đến điều này hay không, mà cô ấy lại giao chìa khóa cho viện trưởng Khâu Cát..."
Vương Tuấn Khải.nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn đột nhiên giữ lại chiếc chìa khóa, cẩn thận đánh giá!
"Vương tiên sinh..." Thiên Tỉ thấy thế thì hoảng sợ, hắn nói sai cái gì sao? Nhưng thấy Vương Tuấn Khải không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc chìa khoa, hắn cũng không nói gì nữa ...
Không khí trong văn phòng yên lặng vô cùng, dường như ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau ...
Thiên Tỉ dè chừng lên tiếng, "Vương tiên sinh, ngài đã có phát hiện gì sao?"
Lúc đầu Vương Tuấn Khải vẫn không nói gì, chỉ một lúc sau, hắn đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười này như là mặt trời ló ra sau áng mây, là nụ cười của thắng lợi ...
"Đúng vậy! Quả nhiên đây là tác phong của Bạc Tuyết! Đúng là cô ấy đã giấu đồ vật đó ở nơi rõ ràng nhất!" Hắn nói xong liền cầm chìa khóa gõ gõ lên mặt bàn, làm vang lên âm thanh kiên định, tự tin!
"Vương tiên sinh?"
"Thiên Tỉ , nhìn cái chuôi chìa khóa này xem!" Vương Tuấn Khải ném chìa khóa cho Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ chộp lấy, nhìn nhìn một hồi. Hắn đang định nói là không thấy gì thì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy chuôi chìa khóa như có một ký hiệu gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên ...
Đích xác là một kí hiệu, nếu không nhìn kỹ thì chỉ thấy nó chẳng khác gì một chiếc chìa khóa bình thường. Có điều, ký hiệu trên này không phải là kí tự tiếng Ả Rập, mà là số La Mã!
"Vương tiên sinh, là số ba mươi hai trong số La Mã!"
Vương Tuấn Khải đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhìn về phía Thiên Tỉ, bên môi gợn lên một nụ cười 'thâm trường', "Tiếp theo, hẳn là cậu biết phải làm thế nào chứ?"
"Vâng, thuộc hạ lập tức phái người đi tìm kiếm tất cả các thẻ hội viên, hội quán và công ty bảo hiểm có số La Mã như thế này!" Thiên Tỉ là người thông minh, đương nhiên hiểu được tâm tư Vương Tuấn Khải .
"Được." Vương Tuấn Khải giơ bàn tay lên vỗ vỗ vào vai Thiên Tỉ , "Chuyện này chắc chắn sẽ tốn thời gian và công sức, có điều phải nhớ kỹ, nhất định phải tiến hành bí mật. Sau khi lấy được đồ vật đó rồi thì phải hủy hết những thứ còn lưu lại đi!"
"Vâng!" Thiên Tỉ nhận lệnh, lập tức sải bước ra khỏi văn phòng.
Bầu không khí lại lần thứ hai trở nên tĩnh lặng...
Vương Tuấn Khải hơi nhếch môi ...
Bạc Tuyết à Bạc Tuyết, đến tột cùng cô có bí mật gì? Thật không ngờ lại khó khăn đến vậy. Tuy nhiên, rất nhanh thôi, hắn sẽ biết được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!
______________________
"Khải, anh đã xem tin tức chưa?" Trong phòng tắm, Vương Nguyên uể oải nằm trong bồn tắm, xung quanh đều là bọt xà phòng vây lấy thân mình xinh đẹp. Cậu nhìn Vương Tuấn Khải đang ngồi trên thành bồn tắm, nhẹ giọng hỏi.
Vương Tuấn Khải mỉm cười, vén mái tóc cậu ra sau đầu. Hắn thích tự mình tắm cho cậu, thích nhìn thấy bộ dáng cậu nghịch ngợm mà tránh né bàn tay tấn công của hắn, thích thân thể mềm mại chỉ nở rộ vì một mình hắn.
"Xem rồi."
"Anh...hình như không vui cho lắm nha?" Vương Nguyên một lòng nghĩ cho tâm tình của hắn, trong lúc nhất thời đã quên bàn tay hắn đang dần trượt xuống ngực mình.
"Vì sao mà không vui?" Nụ cười bên môi Vương Tuấn Khải càng đậm, hắn khẽ nhéo chóp mũi cậu một cái.
"Bởi vì..." Vương Nguyên đưa tay lau bọt xà phòng dính trên mũi, thè lưỡi, "Bởi vì em không được anh cho phép mà đã công khai thừa nhận tình cảm ý."
"Thì đúng mà, anh yêu em là sự thật, chẳng có lý nào mà lại không thể để người ngoài biết." Vương Tuấn Khải cẩn thận xả nước ấm dọc theo đầu vai cậu, tách ra lớp bọt trước ngực cậu. Thân mình đầy đặn trong lúc này khiến cho miệng lưỡi hắn đắng khô.
Vương Nguyên cảm động, kéo bàn tay hắn lại, áp má vào lòng bàn tay hắn, "Khải, anh thật tốt..."
"Tiểu tử nói ngọt." Vương Tuấn Khải cúi người xuống, hôn lên đôi môi nhỏ xinh của Vương Nguyên, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Nhìn em mỗi ngày đều mệt lả ra thế này, không cần phải vất vả như vậy. Chỉ là một giải thưởng ca sĩ mới mà thôi, không về tay em không được."
Vương Nguyên nghe vậy hơi sửng sốt, "Anh ... mua được giải thưởng sao?"
"Mua được?" Vương Tuấn Khải nghe được hai từ buồn cười này liền nhéo một cái lên má cậu, "Còn dùng hai từ 'mua được' sao? Những người đó biết em là người con trai của anh, chỉ hận không thể trực tiếp hai tay dâng danh hiệu ca hậu cho em ấy chứ."
Vương Nguyên cụp mắt, đương nhiên cậu hiểu được luật ngầm này, có điều ... như vậy có phải là quá trắng trợn không? Nói thật, cậu thật sự không quen như vậy.
"Làm sao vậy, không vui hả?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu trìu mến, nhẹ nâng cằm cậu lên.
"Không có..." Vương Nguyên nhìn hắn, bên môi hơi nổi ý cười, "Chỉ có điều, Khải, kỳ thật có đôi khi em cảm thấy anh rất nuông chiều em, là kiểu nuông chiều với một đứa trẻ, lúc nào cũng tỉ mỉ sắp xếp con đường em phải đi. Nhưng mà em đã trưởng thành rồi."
"Tiểu Nguyên..." Vương Tuấn Khải không giận, ngược lại còn cười, nhẹ vỗ đầu cậu, "Cho phép anh được ích kỷ như vậy đi, anh thích như vậy, thích làm tất cả cho người con trai anh yêu. Phải biết rằng, anh làm tất cả những việc này chỉ vì anh quá yêu em."
"Nhưng mà..." Vương Nguyên hơi có ý phản bác, nhỏ giọng nói thầm, "Anh dùng phương thức nuông chiều con trai đó."
"Em vốn chính là con trai của anh!" Vương Tuấn Khải cong khóe môi, áp khuôn mặt tuấn tú lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, thâm tình mà nói: "Cũng là người anh yêu nhất đời này!"
Sự thâm tình của hắn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên ửng hồng, dưới làn nước trong lại càng trở nên mềm mại hơn. Nhìn vào đôi mắt thâm sâu của hắn, cậu có thể thấy được hình ảnh ngây thơ của mình trong đó, "Khải, anh nghĩ chúng ta có thể sẽ chia cách không?"
"Vì sao phải chia cách?" Vương Tuấn Khải nhìn ra nỗi lo lắng của cậu, cũng không tức giận mà ngược lại càng thêm đau lòng, hắn nhìn cậu, kiên định nói: "Chúng ta sẽ không chia cách, vĩnh viễn không."
Đáy mắt Vương Nguyên hiện rõ vẻ rung động, cậu ôm lấy cánh tay hắn, "Không hiểu vì sao, gần đây em cứ lo sợ, có thể cũng là do tin tức gần đây quá loạn. Nói thật, em cũng không muốn cho nhiều người bàn tán về tình yêu của mình. Tình yêu này là của em và anh, em không muốn người khác can thiệp vào."
"Tiểu Nguyên, yên tâm." Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nâng cả người cậu dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Trên đời này, không ai có thể chia cắt chúng ta. Nếu có người dám làm như vậy ..."
Vương Nguyên nhìn hắn, lại thấy ánh mắt cười của hắn dần lộ ra vẻ lạnh lùng tàn khốc quen thuộc. Vẻ mặt này mới đúng là tác phong trước nay của hắn.
"Anh sẽ giết kẻ đó!" Ngữ điệu như là gió mát nhẹ êm, nhưng Vương Nguyên biết, điều hắn nói là thật. Nếu có người dám to gan làm vậy, hắn thật sự sẽ giết người!
"Khải..." Vương Nguyên không biết từ đáy lòng mình nên cảm động hay nên lo lắng. Bản tính con người khó sửa đổi. Cứ lấy người đàn ông trước mặt này làm ví dụ. Hắn có thể là người đàn ông dịu dàng nhất, cũng là người si tình nhất. Nhưng hắn cũng là người đàn ông nguy hiểm nhất, bởi trong hắn đã chảy xuôi bản tính của loài sói hoang dã.
"Anh đi lấy tinh dầu cho em." Vương Tuấn Khải cười, vỗ nhẹ đầu cậu rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Vương Nguyên nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, sự xa lạ, hoảng sợ lại dâng lên lần thứ hai trong lòng. Cảm giác này rất khó miêu tả, nhưng cứ dần dần bao phủ lấy cậu.
Vương Tuấn Khải kéo một ngăn trên bàn trang điểm, bên trong đầy là các loại tinh dầu chiết xuất thiên nhiên. Những loại này đều là do Vương Nguyên tự làm trong khi rảnh rỗi. Lúc còn ở Provence, cậu đã học được phương pháp chuyên nghiệp để làm tinh dầu hoa.
Vương Tuấn Khải lấy ra một lọ, bên trên là những hình vẽ đáng yêu tô bằng chì màu. Hắn nhìn kỹ thì mới thấy trên đó là đủ loại hình vẽ được lấy từ một hình mẫu, trên mỗi bình nhỏ đều là khuôn mặt hắn với đủ cảm xúc. Khóe môi Vương Tuấn Khải không nhịn được mà cong lên. Tiểu tử này, vẫn còn hệt như một đứa trẻ vậy.
Đang muốn đóng ngăn kéo lại, tầm mắt Vương Tuấn Khải lơ đãng đảo qua một góc khuất. Nếu không nhìn kỹ thì cơ bản là không thể nhìn thấy một lọ nho nhỏ nằm tít trong cùng. Hắn tò mò lấy ra, lại nhìn đến những hàng chữ bên trên thì nụ cười đang trên mỗi bỗng cứng ngắc lại, sắc mặt cũng tái xanh!
Bàn tay to nắm chặt lấy cái lọ nhỏ. Theo động tác của hắn, không khó để nhìn ra nội tâm bất ổn, đôi mắt thâm thúy cũng lộ ra vẻ nguy hiểm dị thường. Một lúc sau, vẻ lạnh băng trên mặt hắn mới dần dịu xuống. Hắn không nói lời nào, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
"Hàn Á!"
"Vương tiên sinh, xin phân phó."
Vương Tuấn Khải cầm chiếc lọ trong tay đưa cho quản gia Hàn Á, lạnh giọng ra lệnh, "Đổi thuốc trong này thành vitamin B11 dạng giống hệt."
Hàn Á sửng sốt, lập tức cầm lấy cái lọ.
"Nhớ kỹ!" Vương Tuấn Khải lại bổ sung thêm, gằn từng tiếng, "Chuyện này đừng để cho Tiểu Nguyên biết."
Hàn Á cuối cùng đã hiểu, hạ thấp người, "Xin Vương tiên sinh yên tâm."
Vương Tuấn Khải xoay người đi về phía phòng ngủ.
Trong lúc Vương Nguyên đang mơ màng đã cảm thấy bị hai cánh tay ôm lấy. Cậu khẽ kêu, rồi lại dụi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia.
Lúc thân mình vừa chạm đến đệm giường êm ái, cậu 'ưm' một tiếng, còn lười mở mắt. Một ngày mệt nhọc, lại vừa tắm nước ấm xong, cậu vô cùng buồn ngủ.
Thân mình đàn ông rắn chắc, nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lấy cậu, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy hương nước hoa dịu nhẹ quen thuộc. Bên tai cậu, một giọng nói trầm thấp cùng tiếng cười nhẹ vang lên, "Mệt sao?"
"Ừm..." Vương Nguyên uể oải nằm im, hơi thở của người đàn ông cứ phả bên tai càng khiến cậu thêm buồn ngủ.
Dáng vẻ đáng yêu này của cậu khiến Vương Tuấn Khải càng muốn cười. Hắn vẫn cứ yêu người con trai này như vậy, dù biết cậu dối hắn, dù hắn có tức giận nhưng khi nhìn thấy cậu thì trong nháy mắt mọi thứ lại hóa thành hư ảo. Từ đầu đến cuối, hắn đều không nỡ lòng nào trách cứ cậu.
"Tiểu Nguyên..." Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên khuôn mặt cậu, lên hai má mềm như em bé, lại nhẵn bóng như dải lụa. Chóp mũi xuyên qua mái tóc hơi ẩm, đôi môi dừng trên cổ cậu.
"Khải..." Vương Nguyên cúi đầu phản kháng, y như một con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu nhẹ.
Nụ hôn triền miên của người đàn ông dần trở nên ướt át cùng thâm tình, lại nhanh chóng ngập tràn dục vọng. Nụ hôn nhẹ in dấu trên cổ, rồi dần hạ xuống đến xương quai xanh; bàn tay to thuần thục phủ lên bầu ngực căng tròn, ngay sau đó, đôi môi cũng theo xuống...
"Khải, đừng..." Vương Nguyên rõ ràng cảm nhận được dục vọng đến từ phía người đàn ông, rốt cục cũng mở mắt ra, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra ham muốn mãnh liệt trong mắt hắn. Khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ ửng lên, cậu nhẹ giọng nói, "Em mệt mỏi quá..."
"Tiểu Nguyên..." Vương Tuấn Khải như đang nhắm mắt làm ngơ, vẫn cúi đầu xuống trước ngực cậu, tham lam mút vào, lại dần hôn xuống dưới. Hai bàn tay to lớn nắm chặt lấy vai cậu, không để cho cậu có nửa chỗ trốn thoát.
"Khải?" Vương Nguyên kinh hãi, bàn tay cũng nắm lấy vai hắn. Hôm nay hắn sao vậy? Bình thường, tuy dục vọng hắn luôn mãnh liệt nhưng hôm nào cậu mệt quá thì hắn cũng sẽ đau lòng mà không đòi hỏi. Có điều, hôm nay, dục vọng của hắn đến quá mãnh liệt, dường như hắn không muốn dừng lại.
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, ngay sau đó thân mình cường tráng áp lên, bao vây lấy thân thể xinh đẹp, từng đường nét cương nghị như vẽ theo những đường cong mềm mại của cậu.
"Tiểu Nguyên, sinh cho anh một đứa con, được không?"
Vương Nguyên sửng sốt. Con...
Trong lòng cậu khẽ run lên, hồi ức lại lần thứ hai ùa về.
"Được không?" Vương Tuấn Khải khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đôi mắt sắc bén dõi theo ánh mắt có phần bối rối của cậu, vẻ mặt hắn cũng cực kỳ nghiêm túc, không có vẻ gì là đang nói đùa.
Vương Nguyên giật mình, bên môi lại nổi lên ý cười ngọt ngào, ngay sau đó đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói, "Được..."
Mấy tháng nay đúng là cậu có giấu Vương Tuấn Khải uống thuốc tránh thai, nếu không theo như tần suất của hắn thì cậu đã sớm có thai. Không phải là cậu không muốn có con mà là chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cậu lại nhớ đến đứa nhỏ ba năm trước. Đó như một bóng ma ám ảnh cậu, khiến cậu không biết nên đối mặt thế nào.
Vương Tuấn Khải nở nụ cười, nỗi lòng sâu kín giấu trong nụ cười dịu dàng. Hắn cúi người xuống, áp lên cơ thể cậu, lại triền miên ôm hôn...
Vương Nguyên không hề nhìn thấy, vẻ mặt thâm tình của người đàn ông rốt cục cũng hiện lên sự thỏa mãn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro