Chương 109: Nói yêu anh
Vương Nguyên tự nhận mình không phải loại con trai tham lam nên mới có suy nghĩ như vậy. Ở nơi thuộc về mình, cậu muốn tràn ngập sự ấm áp, điểm chút hương hoa oải hương. Thỉnh thoảng, từ cửa sổ sẽ được lẳng lặng nhìn dòng người bên ngoài, hoặc sẽ ngồi nghĩ về tương lai.
Con người, thường thường vào lúc tĩnh lặng mới có thể ngồi suy ngẫm. Bởi con người cũng có giác quan giống động vật, chỉ cần có một điểm quấy nhiễu, suy ngẫm sẽ biến thành tưởng tượng...
Một ngày ở Provence thật yên tĩnh. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy oải hương, cả biển tím biếc như một người bạn tâm giao ngày đêm với cậu. Tuy rằng ban đầu cậu cũng muốn bỏ đi, nhưng dần dần lại quen với cuộc sống yên tĩnh như vậy.
Vương Nguyên thở dài một tiếng, những tâm tư sâu kín tan ra cùng với hương hoa dịu ngọt, như được đi vào cõi thần tiên ảo mộng. Cậu không hề chú ý được phía sau mình, người đàn ông đã đứng yên rất lâu rồi...
Bầu trời đêm đông luôn có một vẻ trong lành. Tuyết rơi cũng được coi như một quá trình làm sạch bầu không khí,làm sạch sự ô nhiễm nơi đô thị, cũng tẩy sạch đi nỗi buồn bực trong lòng người.
Máy sấy trong tay cậu bị bàn tay người đàn ông lấy lại. Hắn chưa nói lời nào, chỉ dịu dàng vén mái tóc cậu, rồi bật máy sấy...
"Ấy...Không cần, tôi tự làm được." Lúc này Vương Nguyên mới có phản ứng lại, kinh ngạc mà muốn lấy lại.
Thân mình lập tức bị người đàn ông ấn xuống. Khuôn mặt cậu đỏ lên, dường như có thể cảm nhận được độ ấm trên bàn tay rắn chắc của Vương Tuấn Khải. Hắn vừa tắm xong, chỉ quây một cái khăn tắm quanh hông, để lộ ra thân hình cường tráng cùng làn da trơn láng. Bả vai rộng lớn, cơ bụng săn chắc, dáng người tiêu chuẩn chiếu vào cửa kính rồi trực tiếp phản lại trong ánh mắt Vương Nguyên.
Quả nhiên, con người chỉ bị một điểm quấy rối nho nhỏ thôi, thì sự suy ngẫm sẽ hóa thành tưởng tượng. Cậu cụp mắt xuống, để mặc người đàn ông bật máy sấy giúp mình hong khô mái tóc ướt. Cậu chỉ cảm thấy ngón tay người đàn ông xuyên qua mái tóc mình, không hề thấy đau hay khó chịu. Động tác của hắn khiến cậu thực thoải mái mà gần như đã buồn ngủ...
Vương Tuấn Khải đứng phía sau không hề nói câu nào, chỉ yên lặng thay cậu sấy tóc. Chất tóc của cậu rất tốt, mềm mại như lụa, lúc đầu ngón tay luồn qua cảm giác rất dễ chịu. Hắn tin chắc rằng, phàm là đàn ông đều thích mái tóc người con trai này, nhất là lúc ngón tay xuyên qua từng lọn tóc...
Đôi mắt hắn sầm lại. Loại cảm giác như tơ như lụa này thật giống như...thân mình mềm mại của cậu nở rộ dưới bàn tay hắn!
Nhìn thấy cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Vương Tuấn Khải không nhịn được mỉm cười, bàn tay cũng vuốt tóc nhẹ nhàng hơn. Hắn nghĩ mình vĩnh viễn không thể làm Liễu Hạ Huệ được, nhất là khi đối mặt với người con trai này. Cậu quá đẹp, lại dễ dàng thỏa mãn, bộ dáng hai mắt nhắm tịt trông thật hồn nhiên như một đứa trẻ không chút phòng bị. Nhưng hắn...vẫn như cũ, không thể thoát khỏi bản tính cùng ham muốn chiếm hữu trời sinh!
Đôi mắt nhìn theo có chút ý muốn xâm chiếm. Từ mái tóc lại nhìn đến khuôn mặt, khuôn mặt cậu điềm tĩnh như vầng trăng sáng, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong hai khóe môi, cái cằm đầy, gò xương quai xanh gợi cảm...Áo ngủ mỏng tuy có thể che được thân thể cậu nhưng dáng người cậu thì không cách nào giấu đi được. Lại chính bởi bộ dáng mơ màng của cậu, không chút đề phòng nên để lộ ra hai nụ hoa lúc ẩn lúc hiện khiến đàn ông điên cuồng. Hai chân thon dài hơi ngả sang một bên, trắng nõn, sáng bóng như có một tầng ánh sáng phủ lên.
Máy sấy ngừng lại, lọn tóc cũng theo ngón tay Vương Tuấn Khải mà từ từ chảy xuống.
Vương Nguyên khẽ vuốt mái tóc, quay đầu lại nhẹ nhàng nói, "Cám ơn anh..."
Dường như từ sau khi phát sinh quan hệ lúc gặp lại nhau, cảm giác giữa hai người trở nên thật kỳ diệu. Tuy rằng hắn vẫn gọi cậu là "Tiểu Nguyên" như trước, nhưng ngữ điệu so với ba năm trước thì trìu mến và có vẻ cưng chiều hơn rất nhiều. Còn cậu, cho đến bây giờ cũng không gọi hắn một tiếng "cha nuôi" nào nữa, trừ bỏ đêm đó trên giường, hắn ngo ngoe dụ cậu gọi một tiếng "Khải"...
Cái chữ này cậu không thể nào nói ra miệng được, cũng giống như cậu không thể nào gọi lại tiếng "cha nuôi" vậy. Cho nên, hầu như mọi lúc, cậu gọi hắn là...anh xưng tôi, hay lại ê ê, này này...
Cậu không biết vì sao lại như vậy, cũng không muốn tâm tình mình trở nên quá phức tạp. Có điều, hai ngày nay, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng hắn, cậu lại bất giác nhớ đến lời hắn từng nói bên tai... "Tiểu Nguyên, tôi rất nhớ em!"
Những lời này đến tột cùng là có bao nhiêu chân thành? Hắn nhớ cậu, là nhớ như thế nào? Là nhớ cậu hay là nhớ...thân thể cậu? Cậu không biết, cũng không dám miệt mài theo đuổi tìm tòi đáp án. Nhưng cậu thật sự sợ, sợ lòng mình sẽ...rơi vào tay giặc!
Vương Tuấn Khải thuận thế ngồi xuống, ôm cậu vào lòng, ngón tay như là rất vô ý mà đùa bỡn lọn tóc của cậu. Ngón tay ấm áp kia cứ chốc chốc lại chạm vào da cậu, còn cả hương thơm dịu nhẹ cứ vây lấy cậu, mang theo một sự hấp dẫn chết người.
"Khuya rồi, nên đi nghỉ thôi." Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu, bàn tay cũng bắt đầu không an phận, rõ ràng lộ ra ý đồ đen tối.
Trong lòng Vương Nguyên run lên, cậu muốn rời khỏi lồng ngực hắn lại bị hắn ôm càng chặt hơn. Cậu thở hổn hển, ngoảnh khuôn mặt nhỏ sang một bên, cắn cắn cánh môi anh đào rồi mất tự nhiên nói, "Anh...đừng như vậy..."
Người đàn ông phía sau ôm cậu lại càng chặt, thậm chí còn như thể kích động mà muốn nhập cả người cậu vào mình. Khuôn mặt anh tuấn áp lên tai cậu, chóp mũi nhẹ xuyên qua làn tóc thơm hương, hơi thở thô đục phả qua khiến cậu không khỏi run rẩy...
"Tiểu Nguyên, anh muốn em..." Tiếng nói trước sau bình tĩnh nhưng nghe ra có vẻ khàn khàn, cùng với bàn tay không thể khống chế trên da thịt cậu và hơi thở bên tai ngày càng nặng nhọc.
Lời nói trực tiếp không chút kiêng dè gì khiến Vương Nguyên đỏ bừng mặt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu vội vàng xoay thân mình lại, dùng hết sức lực đẩy hắn ra một chút...
"Tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh." Cậu cụp nhanh mi mắt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Ánh mắt hắn quá mãnh liệt, đầy tính xâm chiếm. Cậu không phải đứa trẻ ngây thơ, đương nhiên hiểu được hắn muốn gì.
"Nói đi." Vương Tuấn Khải thật ra cũng không muốn ép buộc cậu, dường như sợ dọa đến cậu. Hắn chỉ đưa tay khẽ vén sợi tóc của cậu, hít sâu một hơi.
Vương Nguyên rốt cục cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt ẩn chứa một loại khát vọng nào đó...
"Tôi...khi nào thì tôi có thể gặp cha tôi?"
Đây là mục đích lớn nhất cậu ở lại bên cạnh hắn. Là hắn đã hứa, sẽ đưa cậu đi gặp cha đẻ cậu. Chỉ có điều, lâu như vậy rồi mà hắn cũng không nhắc lại chuyện này. Không phải là hắn chỉ ở lại St.Petersburg bốn ngày sao? Cậu không muốn lãng phí từng phút giây nào.
Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Lòng Vương Nguyên bắt đầu có chút bất an. Nhìn gương mặt quá mức trầm mặc cùng vẻ bình tĩnh khiến người khác không thể đoán ra được của hắn, cậu bắt đầu hoài nghi lời hắn nói có thật hay không. Nếu đây chỉ là cái cớ của hắn...cậu nên làm gì bây giờ?
Cho đến khi cậu bắt đầu kiên định cho rằng phán đoán của mình là chính xác thì...
"Bây giờ chưa phải lúc." Vương Tuấn Khải rốt cục cũng mở miệng nói ra những lời này, ngữ khí bình thản, giống như mặt hồ không chút gợn sóng.
Vương Nguyên sửng sốt, đôi mày đen hơi nhíu lại, "Không phải lúc? Có ý gì?"
Nghe hắn nói thế, cậu càng thêm tò mò về thân phận của cha mình. Vì sao hắn lại nói như vậy?
Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái đã nhìn thấu nỗi nghi hoặc của cậu, đưa tay nắm lấy bả vai cậu, "Tóm lại, anh sẽ sắp xếp để em gặp, không nên nóng vội."
Lời của hắn luôn khiến kẻ khác khó hiểu. Lúc Vương Nguyên muốn ngẩng đầu tiếp tục hỏi, hắn lại cúi đầu xuống, lấy nụ hôn châm ngòi cho một màn nguy hiểm triền miên...
"Ưm..." Khóe môi Vương Nguyên hơi tràn ra nét phản kháng, ngay sau đó cậu bị người đàn ông trực tiếp ôm lấy, vững bước tiến vào bên trong phòng ngủ.
Bị đặt trên chiếc giường to lớn, Vương Nguyên có thể nhìn thấy ánh mắt đầy tính xâm chiếm của hắn. Hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu, giống như thể nhìn một con nai tơ, chuẩn bị cắn nuốt cậu vào bụng.
"Anh...Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi. Tôi muốn gặp cha tôi!" Cậu ngồi dậy, lấy gối ôm trước ngực. Con người thường vào lúc hồi hộp thì sẽ hy vọng có cái gì đó ôm vào lòng. Chỉ cần một cái gối nhỏ ôm vào lòng cũng có thể làm dịu đi nỗi bất an trong cậu.
Cậu biết mình không thể cự tuyệt được!
Nếu như ba năm trước, Vương Tuấn Khải luôn dùng thủ đoạn cưỡng ép để cậu phải hàng phục, thì ba năm sau, Vương Tuấn Khải dường như lại càng thêm hiểu tâm tư cậu. Hắn sẽ dùng một loại phương thức khiến trái tim người ta đập nhanh, không thể cự tuyệt được sự dụ dỗ, dịu dàng mà vô lực trầm luân...Hắn tựa như một thanh kiếm sắc, chỉ một nhát xuyên thẳng qua lòng cậu. Hắn không cho phép cậu bỏ qua, không cho phép cậu thất thần, cho đến khi xuyên qua chỗ sâu nhất thì dừng lại, khiến cho cậu cảm nhận sâu sắc được sự tồn tại của hắn.
"Em muốn gặp thì sẽ gặp được, đây là sự hứa hẹn của anh với em. Có điều, nếu như em nhận được sự hứa hẹn đó rồi thì em cũng phải đoán được..." Vương Tuấn Khải cúi người xuống, từ từ tiến về phía trước, y như một con sói dồn cậu từng bước một đến đầu giường.
Tấm lưng mềm mại trực tiếp dán trên đầu giường, bàn tay to xoa nhẹ lên má cậu, tiếng nói dễ nghe cũng mang theo sự đam mê khó cưỡng, "Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em muốn thế nào, muốn cái gì cũng được..."
Vương Nguyên chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt, tướng mạo mê người ánh vào đôi mắt cậu. Khóe môi mỏng thoáng hiện nét cười như có như không, vòm ngực tản ra nét mị lực đầy nam tính. Mấy sợi tóc đen rủ xuống trước trán đem đến cho tướng mạo anh tuấn của hắn thêm vẻ nhàn nhã. Đôi mắt xanh ma mị nhìn cậu, khiến cậu không tự chủ muốn rời tầm mắt đi nhưng không tài nào làm được.
Cậu rõ ràng nhìn thấy...đáy mắt hắn nổi lên vẻ ham muốn đến trần trụi, trực tiếp!
Hắn hy vọng muốn giữ lại cậu bên cạnh, tính cả lời nói thản nhiên đều mang theo sự động tâm.
"Tôi..." Trong nháy mắt, Vương Nguyên nổi lên cảm giác đề phòng. Đang lúc muốn thoát khỏi lại bị hắn kéo vào lòng, cậu liền lập tức áp chế cảm xúc đó. Người đàn ông này rất nguy hiểm, cậu sắp rơi vào ánh mắt hắn rồi.
Không kịp đề phòng bị ôm vào vòng tay nóng bỏng, cậu cảm giác được bàn tay mạnh mẽ đang áp trên lưng cậu, chóp mũi cậu cũng tràn ngập mùi hương nam tính thuộc về riêng hắn. Mùi hương này cũng giống như chính hắn, tao nhã đến mê người, khiến người khác say mê.
"Tiểu Nguyên...Có trời mới biết, anh không muốn cho em sợ anh." Cảm giác được cảm xúc của cậu, bên môi người đàn ông đậm ý cười, lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đôi mắt thâm thúy, mị hoặc vô cùng.
Bàn tay rắn như sắt nâng khuôn mặt cậu lên, bàn tay kia thì càng thêm suồng sã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, giam cả người cậu vào phạm vi chỉ thuộc về bản thân hắn. Sau đó, hắn mạnh mẽ nói một câu tựa như bùa chú ma thuật, "Anh chỉ muốn cho em rõ, người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh em, chỉ có thể là anh!"
Lời nói chắc nịch, tràn ngập sự tự tin khiến cậu kinh sợ, trong lúc nhất thời quên giãy giụa, chỉ có thể mở to đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông trước mắt, rung động rất sâu. Ba năm trước, hắn chưa từng thay đổi sự bá đạo. Ba năm sau, sự bá đạo đó lại càng trực tiếp hơn, lại tăng thêm sự mị hoặc khiến ai cũng không thể cự tuyệt nổi. Nhất là đôi mắt mê hoặc đầy nguy hiểm kia...Cậu có cảm giác thật mãnh liệt, thật giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ là nguy hiểm, là không thể sống sót, nhưng...vẫn không thể kiềm chế mà muốn hãm sâu trong đó!
Những lời này, ba năm trước đây hắn cũng đã từng nói qua. Nếu như ba năm trước, nó khiến cậu sợ hãi, thì ba năm sau, lại tạo cho cậu sự rung động khó tả, lại như là có nỗi chua xót nho nhỏ tan ra...
Vương Nguyên hơi chớp hàng mi. Người đàn ông này...không phải là người cậu có thể yêu được.
Cậu dùng sức cắn cắn đôi môi hồng nhuận như là để trừng phạt chính mình. Cậu không thể để cho người đàn ông này tiến vào lòng mình!
Bộ dáng của cậu khiến Vương Tuấn Khải chấn động không thôi, lại ôm cậu chặt hơn. Cả thân mình cậu kiều mỵ mềm mại, tản mát ra hương hoa, mê người trí mạng! Đôi mắt hắn sầm lại. Hắn nâng khuôn mặt cậu lên, cúi đầu xuống bắt lấy hai cánh môi đỏ bừng làm tù binh, đầu lưỡi linh hoạt không chút khách khí mà đi vào thăm dò.
Trong phút chốc hơi thở giao hòa khiến cậu không khỏi chấn động. Hơi thở bá đạo của người đàn ông vây lấy cậu, đầu lưỡi đảo qua đảo lại cũng khiến lý trí cậu bay đi hết...Cậu nhất thời có chút loạn ý, có chút mê tình, trái tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn rất nhiều. Giây tiếp theo cậu đột nhiên bừng tỉnh, tận sâu trong đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, vội vàng dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra.
"Tiểu Nguyên, anh muốn em!" Vương Tuấn Khải khóa chặt lại ánh mắt trong veo như hồ nước kia, đôi môi nói ra ba chữ kiên định.
Vương Nguyên thở gấp...
"Trong lòng anh, giá trị của tôi...cũng chỉ có trên giường. Bất luận là ba năm trước hay ba năm sau..." Đôi môi đỏ mọng hé mở, có chút vất vả mà nói ra từng lời, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng có vẻ khô khốc.
"Em sai rồi!" Vương Tuấn Khải không giận, ngược lại còn cười, bên môi là ý cười nhè nhẹ. Ngón tay thon dài vuốt nhẹ cánh môi đỏ mọng, rồi chậm rãi hạ xuống dừng lại trên vị trí trái tim cậu, tiếng nói trầm thấp cũng vang lên...
"Thứ anh muốn không chỉ có thân thể em, mà còn cả trái tim em nữa. Chính là chỗ này!"
Như là bị điện giật, trong nháy mắt, Vương Nguyên như ngừng thở. Câu nói phía sau như là chiếc khóa cứng rắn khóa chặt lấy lòng cậu. Cả người cậu bị ôm lấy thật chặt, cậu thậm chí một chút phản kháng cũng không làm được.
Thậm chí, ngón tay dừng trên ngực trái của cậu đang cố tình chui vào trong...
Rốt cục Vương Tuấn Khải cũng cúi đầu, lần thứ hai khóa lại cái miệng nhỏ nhắn mê người. Nụ hôn dịu dàng này khiến người ta say mê, rồi lại bá đạo khiến người ta run sợ. Hắn triền miên đưa đẩy cái lưỡi thơm tho của cậu, đồng thời như muốn hút hết hơi thở trong miệng, khiến cậu mơ màng, cả đầu trống rỗng, không tự chủ được mà chìm đắm trong sự kích thích cùng "nhu tình mật ý".
"Ưm..." Trong lúc mơ màng, cậu cảm nhận được bàn tay hắn chậm rãi trượt xuống, kéo quần áo lụa mỏng của cậu ra, để lộ làn đa mịn màng nhung tuyết...
Hành động này khiến Vương Nguyên khôi phục lại được vài phần ý thức. Cậu nhịn không được liền cựa quậy người, lại không phát hiện ra rằng, hành động đó làm cho cơ thể cọ xát vào ngực hắn, khiến dục hỏa hắn càng bùng lên mãnh liệt hơn.
"Tiểu Nguyên, em đẹp đến mê người..." Vương Tuấn Khải rời đi đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, phát ra một tiếng thở dài.
Không đợi cậu đáp lại, bàn tay hắn kéo hẳn thứ chướng ngại vật ra, làm hai nụ anh đào hiện ra. "Cảnh xuân" trước mắt không hề bị che đậy gì nữa.
Hai nụ hoa căng tròn phập phồng cùng với nhịp thở, hai nụ hoa hồng hồng dưới ánh đèn nhẹ dịu diễm lệ vô cùng. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng cúi đầu ngậm lấy một nụ hoa, khẽ cắn, bàn tay to không chịu yếu thế mà vân vê một nụ hoa còn lại.
"A..." Vương Nguyên không tự chủ được thở hắt ra một tiếng rồi cắn chặt môi dưới. Cảm giác kích thích khác nhau ở hai bên ngực khiến lý trí cậu phiêu đãng đi đâu mất, lại chỉ có thể cắn chặt môi, thể hiện ý kháng cự sự xâm phạm của hắn.
Dường như bất mãn với vẻ ẩn nhẫn của cậu, bàn tay hắn buông ra, như con rắn linh hoạt mà trực tiếp thăm dò vào giữa hai chân cậu.
Thân mình Vương Nguyên run lên, theo phản xạ tự nhiên mà kẹp chặt hai đùi lại, bàn tay nhỏ bé hơi đẩy lồng ngực hắn ra.
"Tiểu Nguyên ...Không sao cả! Anh chỉ muốn yêu em thật tốt thôi..." Vương Tuấn Khải cười nhẹ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia, trong mắt hắn hiện ra vẻ cưng chiều rõ ràng.
Đôi mắt thâm tình như biển kia khiến cậu chấn kinh, bàn tay đang phản kháng như bị hắn thôi miên, liền mất ngay đi khả năng kháng cự. Trong lòng hơi chua xót theo lời hắn nói ra. Hắn yêu...đến tột cùng là chỉ cái gì?
Vương Tuấn Khải lại cúi đầu, từ cần cỏ trắng nõn trượt một đường xuống, buông ra từng nụ hôn nhỏ vụn. Hắn triền miên hôn mạnh mẽ xung quanh ngực cậu hơn như muốn ghi đậm dấu ấn trên đó, rồi lại đến một nụ hồng nhỏ...
"Ưm...a..." Vương Nguyên hoàn toàn không chống cự được sự khiêu khích như vậy. Thân thể mềm mại lại càng căng cứng hơn, đôi môi đỏ mọng cất ra những tiếng thân ngâm kiều mỵ. Hai bàn tay nhỏ bất giác ôm lên cổ hắn, lại đan vào mái tóc đen dày. Trong cơ thể cậu dần dấy lên một cảm giác hư không, cũng là khát vọng.
Mái tóc ngắn khẽ rối, khuôn mặt cũng bị mấy lọn tóc lòa xòa che lên lại càng thêm vẻ dễ thương, kiều diễm khiến người ta không thể nào rời ánh mắt đi được.
Vương Tuấn Khải nhìn thật kỹ dung nhan tuyệt diễm bên dưới. Đôi môi hồng nhuận như cánh hoa tươi, đôi mắt đen yêu mị lại nhuốm đầy màn sương dục vọng; trong đôi mắt mê man ấy còn ẩn chứa những ai oán không thể nói ra.
Ánh mắt điềm đạm đáng yêu kia khiến hắn không nhịn được mà lại cúi đầu hôn lên môi cậu. Hai người dùng nụ hôn này mà giao hòa hơi thở với nhau, làm tiêu tán lý trí đối phương.
Vương Nguyên nhắm chặt đôi mắt đang ẩn sự sợ hãi lại. Bàn tay nhỏ vô lực mà nắm lấy bả vai hắn. Cả người cậu mềm nhũn ra trong lòng người đàn ông, trong lúc mơ hồ dường như còn không nhớ rõ chính mình nữa.
Cho đến khi người đàn ông đè hẳn lên người cậu, hai bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy hai đùi cậu...
"Đừng..." Cảm giác được sự nóng bỏng vô cùng đang để giữa hai chân mình, cậu không nhịn được kêu khẽ lên một tiếng.
"Đừng xấu hổ, rất đẹp..." Hắn nói nhỏ, đôi mắt xanh càng thêm thâm trầm, như thể mặt nước trong. Hắn cúi đầu, lại thở ra hơi thở đầy nam tính, nhịn không được mà đưa tay vuốt khẽ cánh hoa non mềm kia...
"A..." Suy nghĩ của Vương Nguyên bỗng bị khoái cảm đánh tan. Trong nháy mắt lúc hắn không kìm lòng được mà cúi đầu hôn lên cánh hoa mềm, hơi thở nóng rực phả ra, cậu không tự chủ được mà thét lên.
Thân thể mềm mại vô thức mà ưỡn lên, bàn tay nhỏ túm thật chặt lấy ga trải giường. Ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, mà sâu tận trong đáy lòng lại có tiếng hét thức tỉnh.
Không được! Cậu không muốn chìm đắm như vậy. Nhưng mà...Vì sao, cậu không thể ngăn cản được người đàn ông này dấy lên ngọn lửa trong mình? Đôi mắt kinh hãi nay cũng đã dâng lên ngấn nước. Vương Tuấn Khải của ba năm sau khiến cậu không biết phải làm thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là bất lực...
"Tiểu Nguyên, nói yêu anh..." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mê man của cậu. Vẻ bất lực của cậu giống như một con vật nhỏ đáng yêu khiến tim hắn bồi hồi vô cùng. Hắn muốn có được càng nhiều hơn, không chỉ đơn giản là thân thể cậu!
Là cái gì?
Đôi mắt cậu mờ mịt nhìn người đàn ông phía trên. Cho đến lúc hắn áp cả người lên người cậu, biểu tượng nam tính chạm vào nơi non mềm thì cậu mới phản ứng lại được...
"Không...Anh không thể yêu cầu tôi như vậy được..."
"Có thể. Anh có thể." Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng hốt của cậu, không để cho cậu có nửa điểm trốn tránh. Tiếng nói trầm thấp mang theo khát vọng mãnh liệt lại một lần nữa kiên định vang lên...
"Nói em yêu anh!"
"Không! Không!" Ngực Vương Nguyên quặn thắt lại. Đôi môi đỏ cố gắng nuốt lại tiếng khóc nức nở, bàn tay mềm dùng sức đánh vào lồng ngực hắn. Đôi mắt trong veo lại nhìn vào cặp mắt xanh ma mỵ kia mà khẩn cầu, "Đừng ép tôi...Đừng dồn ép tôi như vậy!"
Sao hắn lại có thể đưa ra loại yêu cầu đó? Hắn biết rõ cậu thống khổ, lại bá đạo yêu cầu như vậy? Hắn quá xấu xa, khiến cậu muốn trốn đi rồi lại không đành lòng rời khỏi. Sao hắn có thể muốn chiếm cả lòng cậu, muốn lấy đi cả nơi an bình duy nhất?
"Tiểu Nguyên, anh sẽ để em cam tâm tình nguyện nói ra những lời này." Bàn tay người đàn ông tóm chặt lấy đôi bàn tay đang chống cự, đè xuống. Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai cậu thật thâm tình, đồng thời, hắn thẳng lưng, dùng sức đâm thật sâu vào cơ thể cậu...
"A..." Vương Nguyên ngửa đầu kêu lên một tiếng tuyệt vọng, một giọt lệ trong suốt cũng lặng lẽ chảy dài xuống.
"Tiểu Nguyên..." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, thu hình ảnh giọt lệ kia vào đáy mắt, nhịn không được mà thở dài một tiếng.
Bàn tay nhỏ bé của cậu được bàn tay to lớn kia nắm thật chặt. Nước mắt rơi lại càng nhiều hơn...Cậu thực sự không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, người đàn ông quấy rối toàn bộ tâm tư cậu.
"Tiểu Nguyên, đừng khóc, anh sẽ đau lòng..." Vương Tuấn Khải hiểu nhầm. Hắn tưởng sự thô lỗ của mình khiến cậu bị đau nên nhịn xuống dục vọng đang điền cuồng gào thét. Đôi môi mỏng khẽ hôn lên giọt nước mắt, cũng là thu hết những nỗi ấm ức cùng bất lực của cậu vào lòng.
Nhịn một lúc lâu làm những giọt mồ hôi rịn đầy trán hắn, lại nhỏ xuống hòa cùng với nước mắt của cậu. Vương Nguyên nâng mắt nhìn vào cặp mắt xanh lục thâm thúy kia, kinh hãi khi thấy trong đó toàn một vẻ dịu dàng cùng đau lòng. Cậu vẫn nghĩ đàn ông đối với cậu mà nói đều chỉ có nhục dục, chưa bao giờ biết một người đàn ông trong lúc hoan ái lại có thể toát lên vẻ thuần túy như vậy, ánh mắt dịu dàng không vấy mùi dục vọng!
Ba năm trước đây, hắn có từng như thế này không?
Hắn đối với Bạc Cơ cũng dùng ánh mắt này? Như vậy...còn mẹ của cậu? Có nhìn thấy ánh mắt này hay không?
Nơi mềm mại nhất như thể bị một luồng kích thích, gần như đau nhức, lại có chút ngọt ngào. Dường như cậu không thật sự hiểu được vì sao mình lại cam tâm tình nguyện.
Đây không hẳn là nguyên cớ để cậu ở lại cạnh hắn, chỉ có điều, người như hắn tại sao lại có loại dịu dàng như vậy mà khiến người ta không thể cự tuyệt được?
Thân mình Vương Nguyên dần dần thả lỏng, như thể đã đắm chìm trong sự dịu dàng kia. Có điều, cậu căn bản không thể nói ra yêu cầu đối với hắn...
Đột nhiên, cậu nâng bàn tay nhỏ bé lên, chậm rãi đặt trên bả vai hắn...
"Tiểu Nguyên..." Người đàn ông khẽ kêu lên. Đầm lầy ấm áp kia của cậu cứ co rút nhanh như thể muốn nuốt chửng lấy dục vọng của hắn, lại quá ướt át khiến hắn không thể chịu nổi.
Từng hồi xâm nhập mãnh liệt khiến hồn phách Vương Nguyên dường như tan đi đâu mất, ý thức cũng biến mất không còn, chỉ có thể nâng thân mình nhỏ nhắn đón nhận lấy người đàn ông trên người.
Vương Tuấn Khải cầm hai cánh tay mảnh khảnh của cậu áp lên đỉnh đầu, cả người đè lên thân thể mềm mại mê người kia. Thực sự, cậu đem lại cho hắn sự thoải mái, thỏa mãn vượt xa những người phụ nữ trước đây!
"Thích không?" Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn thấp giọng hỏi.
"A... Thích..." Vương Nguyên hoàn toàn trầm luân, đôi mắt đã sớm không còn thấy sự tỉnh táo. Đôi môi đỏ cũng thuận theo lời hắn mà kêu lên những tiếng nỉ non.
"Tiểu Nguyên, gọi tên anh!" Câu trả lời của cậu khiến hắn thực vừa lòng. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu cũng buông ra, cưng nựng khuôn mặt đang đỏ bừng vô cùng xinh đẹp, hắn mê đắm mà hôn lên vầng trán thanh tú của cậu.
"Ưm...Vương...Tuấn...Khải..." Đôi môi hé mở gọi thành một chuỗi những tiếng yêu mỵ, lại thanh thanh như tiếng lòng không muốn rời xa....để rồi trút bỏ hết thảy.
Sự thật là cậu dường như chỉ là một chàng trai mới quen với mùi nhục dục, chỉ biết theo bản năng mà đón nhận lấy hắn.
Vương Tuấn Khải nhìn người con trai mê man dưới thân, lại nhẹ nhàng mà đụng chạm vào làn da tuyết trắng của cậu theo mỗi lần xâm nhập. Bộ dáng mị hoặc cùng đôi mắt còn đọng lệ kia đã cướp đi thần trí hắn, rốt cục khiến hắn đánh mất chính mình.
Bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy bờ vai người đàn ông. Cậu hơi mở mí mắt với hàng mi dài ra, cả thế giới chỉ còn sự mơ hồ, mông lung. Chỉ nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt ma mỵ thâm tình đang nhìn cậu, rốt cục cậu cũng không thể kháng cự được, cam tâm tình nguyện mà sa vào tận sâu trong hồ nước xanh lục không thấy đáy kia.
Trong không khí vang lên lần lượt tiếng gầm nhẹ của người đàn ông cùng tiếng người con trai kêu khẽ. Trên giường, hai hình bóng kết hợp khăng khít, hòa hợp. Mà trong tịch liêu, hai linh hồn như đã hòa vào nhau, trong hai ánh mắt cũng không còn thấy điểm riêng biệt....
Lúc cậu kinh hãi thét lên một tiếng thì trong cơ thể lại càng siết chặt hơn, khiến hắn hừ nhẹ một tiếng, không kiềm chế được.
"Tiểu Nguyên, em là của anh." Hắn cúi đầu gầm nhẹ, bá đạo tuyên bố bên tai cậu, sau cú thúc hung hăng cuối cùng thì cũng phóng ra tinh hoa nóng bỏng vào sâu trong cơ thể cậu...
"KHẢI..." Đôi môi Vương Nguyên vô thức mà hô lớn tên hắn, đồng thời cũng là lúc được đưa đến đỉnh dục vọng. Cảm giác sảng khoái mãnh liệt kia khiến cậu đột nhiên như nổ tung ra, phá hủy mọi giác quan cùng lý trí cậu. Bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy đầu vai hắn, móng tay trên bàn tay mảnh khảnh cũng bấm thật sâu lên bả vai rắn chắc.
Từ môi Vương Tuấn Khải bật ra một tiếng cười nhẹ. Hắn khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần của cậu, rồi bỗng nhiên rút ra khỏi cơ thể cậu, kéo cả thân thể mềm mại vô lực lại khiến cả người cậu xoay úp, đưa tấm lưng tuyết trắng về phía tầm mắt hắn.
"Đừng..." Toàn thân mệt mỏi chỉ có thể để mặc hắn sắp xếp, Vương Nguyên rên khẽ vài tiếng. Hắn muốn làm gì?
"Anh sẽ làm cho em càng thích hơn..." Bên tai cậu truyền đến tiếng cười nhẹ tà mị của người đàn ông.
Hắn nửa quỳ giữa hai chân cậu, bàn tay to ngay lập tức nhấc một chân thon dài của cậu lên...
"A... Đừng..." Không thể tưởng tượng được phương thức xâm chiếm này, Vương Nguyên kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Cậu chỉ có thể bất lực nằm úp sấp xuống, sức nặng của nửa người đè lên giường. Cậu hoàn toàn mẫn cảm, ngay từ đầu đã không thể chịu nổi khoái cảm mãnh liệt, đã sớm vượt qua giới hạn của khả năng chịu đựng, đôi môi cũng bởi thế mà kêu lên một tiếng cự tuyệt xen lẫn hơi thở gấp gáp.
"Tiểu Nguyên...Tiểu Nguyên của anh..." Vương Tuấn Khải cúi người như tôn thờ mà hôn lên bờ mông trắng nõn, đôi mắt bị mấy lọn tóc che đi của hắn đã sớm in khắc hình ảnh tuyệt diễm của cậu. Hương thơm của cậu, sự mềm mại của cậu đều khiến cho hắn điên cuồng, không thể khống chế được tốc độ ngày càng nhanh của nửa thân dưới.
"Ô..." Vương Nguyên cảm giác mình sắp ngất đi. Sức mạnh của người đàn ông dấy lên một con sóng khổng lồ trong cơ thể cậu, khiến cậu không hiểu vì sao lại chảy nước mắt. Cậu lắc đầu làm cho mái tóc dài rủ xuống trước mặt thật lòa xòa, chỉ có thể dưới thân hắn mà thở hổn hển, yêu cầu, cầu xin...
Cậu không thể phân rõ đây là thống khổ hay vẫn là thoải mái. Mỗi lần hắn đâm vào cứ như thể muốn xuyên thấu qua cơ thể cậu vậy, tiến sâu vào tận linh hồn ; trong khoảnh khắc giao hòa kinh tâm động phách, làm cho cả hai đều run rẩy không thôi!
Giữa lúc vô lực kiềm chế được hồi hoan ái, trong đầu Vương Nguyên chỉ còn lại một ý niệm duy nhất...Có lẽ, thật sự không thể lại trốn tránh Vương Tuấn Khải được. Đúng như lời người đàn ông này nói, từ nay về sau hắn đã trở thành chúa tể trong sinh mệnh cậu!
_______________
Tâm tình hiện giờ của Vương Nguyên chỉ có thể dùng một từ "mâu thuẫn" để hình dung. Thường thường chính là như vậy, sau khi sung sướng trầm luân thì lại chẳng biết phải làm gì. Cảm giác này thực đáng sợ, gần như ăn mòn cả con người cậu, khiến cho tâm tình cũng bất an vô cùng.
Ngày sắp rời khỏi St.Petersburg, cậu đột nhiên có điểm không nỡ. Tuy rằng cậu chỉ là khách qua đường tại thành phố này nhưng lại bị mảnh đất nơi đây làm cho mê say, nặng tình.
Thừa dịp Vương Tuấn Khải đi họp hội nghị, cậu liền xuống phố hít thở chút không khí trong lành. Hôm nay không có tuyết, ánh chiều tà chiếu lên lớp tuyết cũ có phần chói mắt. Ngày mai Vương Tuấn Khải muốn đưa cậu rời khỏi nơi này, trong lòng cậu rất mâu thuẫn, cũng không biết là từ chối hay ra quyết định cùng đi với hắn...
Chuyện có liên quan đến cha chỉ có Vương Tuấn Khải mới biết được, cậu không biết tình hình thực tế khi trở về lần này như thế nào. Bạc Tuyết bảo kia có còn dáng vẻ xinh đẹp, mê hoặc không? Người làm trong tòa thành, bác Hàn Á, anh Dương Dương, còn cả đồng nghiệp trong công ty DIO và các bạn đại học. Còn có...người bạn tốt nhất của cậu - Lưu Chí Hoành...
Nghĩ đến đây, Vương Nguyên thầm thở dài một hơi. Những tấm cửa kính thủy tinh xa hoa phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn hơi u buồn của cậu. Nhìn thất thần một hồi lâu, cậu đưa tay khẽ xoa hai má, lại trong phút lơ đãng mà nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì liền chấn động. Cậu lập tức quay đầu lại nhìn xung quanh, không sai chút nào mà nhìn vào bóng dáng vừa mới lên xe...
Lưu Chí Hoành?
Vương Nguyên mở to hai mắt. Là do cậu quá nhớ cậu ấy sao? Là ảo giác thành thật hay vẫn là cậu nhìn lầm người?
Không đâu! Tuy rằng ba năm rồi chưa gặp, nhưng bóng lưng Lưu Chí Hoành trong ký ức cậu vẫn như còn mới nguyên!
Cậu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lên một chiếc taxi rồi bảo tài xế đuổi theo chiếc xe phía trước!
Chiếc xe quay ngược lại, đi qua khu phố phồn hoa, lại qua những tòa kiến trúc cao chọc trời. Cuối cùng, xe dừng ở một nơi nhìn thoáng qua giống một hộp đêm.
Còn chưa đến đêm, mới chỉ chạng vạng nhưng chỗ này đã đầy xe đỗ. Nhìn kỹ một chút thì thấy những chiếc xe bên ngoài vô cùng sang trọng, xa hoa. Không khó để nhìn ra hộp đêm này cao cấp đến mức nào.
Vương Nguyên xuống xe, ngu ngơ nhìn tòa nhà trước mắt. Chỗ này xa hoa không giống như những hộp đêm thông thường, kiến trúc có vẻ giống với một hội quán cho thương gia hơn. Chỉ có điều...cậu không hề nhìn nhầm. Chàng trai kia đúng là Lưu Chí Hoành . Tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở St.Petersburg? Lại còn ở một nơi như thế này?
* ĐỌC XONG VOTE + CMT NHÉ *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro