Chương 103: Chuyện phát sinh bất ngờ
Cơn gió nhẹ thổi qua, đưa theo tiếng nói nhỏ nhẹ của cậu. Tiếng nói nhẹ nhàng lướt qua bên tai như một âm thanh kì diệu dưới ánh mặt trời.
Đối mặt với nghi vấn của Vũ Văn, Vương Nguyên chỉ nhẹ nhàng cười. Cậu vẫn chưa trả lời, lẳng lặng nhìn hồ sen Tịnh Đế nở rộ. Trong đầu cậu liền hiện ra những hình ảnh như một thước phim quay chậm...
Ba năm...
Thời gian ba năm nếu tính ra cũng không quá dài, nhưng cũng xem như đủ thong thả. Bởi vì vẫn muốn quên đi một người nào đó, sau đó, còn chưa quên được thì đã phát hiện ra tất cả đã thay đổi một cách thầm lặng.
Sau khi rời khỏi Hongkong, cậu đã đến rất nhiều nơi, Canada, Hy Lạp, thậm chí là Ấn Độ nhưng chỉ khi đến Provence cậu mới quyết định ở lại chứ không rời đi nữa. Lần đầu tiên đến đây, hương thơm ngọt ngào đã khiến cậu mê muội chốn này. Cả Provence như tràn ngập không khí thần tiên. Nào là ánh nắng ấm áp chan hòa, gió thổi mát lành, sóng biển rì rầm, bình nguyên rộng lớn, thung lũng tịch mịch, nào là thành bảo cổ kính, núi non hùng vĩ, tất cả đều tồn tại trên mảnh đất lãng mạn phía nam nước Pháp này. Nhất là cánh đồng oải hương nở rộ đón gió, núi non biêng biếc cùng với hương cỏ xanh hơi chua, hơi cay khi phơi nắng khiến người ta khó có thể quên được.
Cuộc sống nơi đây cũng thật bình thản, không có sự ồn áo, khẩn trương của đô thị phồn hoa. Tất cả đều như một bộ phim quay chậm, khiến nỗi bất an của cậu dần được xoa dịu.
Cậu quyết định sống tại đây, tại phương nam của Provence. Cuộc sống nơi đây càng không màng danh lợi, mỗi con người nơi đây đều hiện hữu nụ cười bên môi. Những người ở đây cũng không hề xa cách với cậu. Nói vậy thì nơi này thực sự là chốn mơ ước của nhiều người. Từ ngày đó, cậu liền lấy cho mình một cái tên Pháp...ROY!
Ông Cather là người đã giúp đỡ nhiều nhất cho cậu, cũng là người đầu tiên cậu tiếp xúc kể từ khi đến Provence. Với sự giúp đỡ của ông, Vương Nguyên đã dần quen được với cuộc sống ở đây. Ông là chủ nhân của cánh đồng hoa bốn phía, hơn nữa còn dùng tiền của mình mua một cánh đồng oải hương khác. Ông Cather đã cho Vương Nguyên thuê chính căn nhà trong trang trại. Tuy trên danh nghĩa là thuê nhưng cho tới bây giờ ông vẫn không lấy một đồng nào của cậu. Cho dù Vương Nguyên có muốn đưa tiền nhưng ông Cather sẽ lại cười ha hả mà từ chối. Có lẽ đối với ông, rượu trang mới là quan trọng nhất.
Vương Nguyên dù sao cũng là một chàng trai mới lớn nên đã trang trí lại cho cả căn nhà. Vì mưu sinh, cậu đã học dân bản xứ dùng oải hương chế thành tinh dầu, chế túi thơm, thậm chí là nước hoa, xà bông, nến. Vốn là chàng trai thông minh, Vương Nguyên nghĩ, nơi này có thể trồng oải hương thì nhất định sẽ trồng được những loại hoa khác. Vì thế, cậu tận dụng thổ nhưỡng cùng khí hậu ấm áp ở đây mà bắt đầu nghiên cứu trồng nhiều loại hoa khác. Kết quả thực khiến cậu vừa lòng!
Nói cách khác, nếu ở những chỗ khác chỉ có oải hưởng thì trên mảnh đất sau căn nhà trắng của Vương Nguyên đã trở thành một "bách hoa cốc". Cậu không những dùng mật hoa để chế biến món ăn mà thậm chí, cậu còn tự tay làm nên loại trà nhài nổi tiếng, được rất nhiều người biết đến.
Cuộc sống ở miền nam này tuy không màng danh lợi nhưng hoạt động ở đây cũng rất nhiều. Ngay cả hoạt động nghệ thuật cũng rất sôi nổi bởi nơi đây thực sự mang sắc thái mỹ cảm rất tuyệt. Các nghệ sĩ cũng thường tìm đến đây để lấy cảm hứng. Căn nhà trắng của Vương Nguyên cũng trở thành chốn quen thuộc đối với những khách du lịch yêu thích vùng đất này. Có người đến ngắm vườn hoa của cậu, có khi lại ngồi trong trang trại hướng mặt ra cánh đồng hoa uống trà nhài, lại có người muốn tận tay mua túi thơm cậu làm. Tất cả việc đó đã đem lại cho cậu một khoản thu ổn định. Dần dà, cái tên ROY đã trở nên quen thuộc đối với người dân địa phương, mà cậu cũng tự nhiên trở thành một biểu trưng xinh đẹp trong dân bản xứ.
Vương Nguyên rất muốn giúp ông Cather làm việc. Ông lão này khiến cậu nhớ đến quản gia Hàn Á. Sự hiền lành cùng dễ mến của ông đã giúp cậu quên đi được chân trời hắc ám kia. Một lần, cậu đang lấy tinh dầu hoa thì chợt nảy ý tưởng, có thể đưa hương hoa vào rượu, khiến cho hương rượu càng thêm nồng đậm. Khi ấy, ông Cather cũng động viên ủng hộ khiến Vương Nguyên tự tin nghiên cứu.
Cứ như vậy, ngày qua ngày cũng không còn thấy buồn tẻ, vô vị. Ở Provence, cậu cảm nhận thấy chỉ có sự tươi đẹp. Mùa đông, sau một kì thu hoạch thì cả cánh đồng chỉ còn gốc hoa, bên trên phủ đầy tuyết trắng. Mùa xuân vừa đến cũng là lúc lá cây đâm xanh. Hạ sang, nhiệt độ cũng tăng lên một chút thì cũng là lúc cả cánh đồng oải hương tràn ngập sắc tím. Mùa thu là mùa thu hoạch,đây là lúc mà oải hương có được những nét tinh túy nhất của thiên nhiên. Mùa hè sang năm lại đợi đến lúc nở rộ biển hoa tím ngắt...
Có điều, bận rộn thì vẫn cứ bận rộn, nhưng cứ mỗi lần trời mưa thì Vương Nguyên lại lơ đãng nhớ đến người đàn ông kia. Nhất là những đêm sấm sét vang dội thì hồi ức trong cậu không tự giác mà lại ùa về, dừng tại bóng hình cao lớn, tao nhã. Một khắc này, dường như cậu có thể cảm nhận được hơi thở cùng vòng ôm ấm áp quen thuộc kia...
Vì thế, trong lúc lơ đãng, cậu đã trồng sen Tịnh Đế. Cậu còn nhớ rõ một hồ Tịnh Đế lớn kia, nhớ đến câu truyện truyền thuyết hư ảo, cùng ánh mắt dịu dàng của hắn.
Có lẽ, chỉ có như vậy, cậu mới có thể mau quên đi!
Cậu nghĩ như vậy, cũng cho là như vậy! Cậu đã từng muốn, cả đời này sẽ sống trong sự bình thản cùng điềm tĩnh như lúc này. Cậu đã từng muốn, cậu và hắn sẽ không còn dây dưa gì. Cậu đã từng muốn...thế giới của cậu và thế giới của hắn sẽ như hai đường thẳng song song...
Chính là, cậu ngàn lần không thể ngờ rằng, quanh quẩn một vòng, bọn họ lại gặp nhau. Cuộc gặp gỡ kia như một bước mở màn, mà bước mở màn này lại đến quá nhanh, nhanh đến nỗi cậu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Hắn lại trở thành khách hàng lớn nhất của ông Cather...
Vương Nguyên bất đắc dĩ mà cười khổ, đôi mắt thanh thuần lẳng lặng nhìn vào biển lớn màu tím.
Vũ Văn thấy có chút gượng gạo, một lúc lâu sau cậu mới thì thào nói, "Vương Nguyên, nhìn anhthực sự là quá đẹp, quá đẹp... " Cậu cũng xem như người nhà của ông Cather, cùng ông quen biết ROY, à, cũng là Vương Nguyên. Cậu cảm giác trên người Vương Nguyên có một nét gì đó rất hấp dẫn, bất kể là già trẻ trai gái đều thích tiếp xúc với cậu. Đây cũng là nguyên nhân VŨ VĂN rất thích kết bạn cùng cậu.
Ở đây, thanh niên theo đuổi Vương Nguyên rất nhiều. Bọn họ hoặc là cường tráng hoặc là anh tuấn, lãng mạn có, dí dỏm có. Có điều cậu không hiểu vì sao, Vương Nguyên luôn từ chối, cự tuyệt. Dường như trong thế giới của cậu chỉ có tình yêu dành cho hoa.
Vương Nguyên xinh đẹp, Vương Nguyên thần bí...
Vương Nguyên có được rất nhiều điều mà con gái mơ ước. Thật sự, cậu giống như loài hoa trong thần thoại, đẹp không chút tì vết.
Vương Nguyên nghe vậy thì mới chú ý về phía VŨ VĂN, nhẹ nhàng thay đổi tư thế, mỉm cười, "Vũ Văn, kỳ thật em cũng không cần hâm mộ đâu, em cũng rất đẹp. Còn nhớ truyền thuyết anh đã kể cho em không? Anh nghĩ, sẽ có một ngày, em sẽ tìm được vị thiên sứ yêu thương em."
Hai má Vũ Văn hơi đỏ lên, trong mắt lại mang theo nỗi chờ mong, "Người đó của em, nhất định phải là người cao lớn anh tuấn, không cần dịu dàng ngọt ngào như bọn thanh niên đâu."
"Xem ra, thanh niên trong vòng trăm dặm này đều khiến Vũ Văn của chúng ta chướng mắt." Vương Nguyên nhìn cậu, ánh mắt có chút lẳng lặng, "Anh tin duyên phận của em rồi sẽ tới."
"Vậy còn anh?" Đôi con ngươi Vũ Văn đảo đảo, cậu ngọt ngào cười, "Nói vậy thì có lẽ sen Tịnh Đế này rất đặc biệt, cho nên ở đây anh trồng rất nhiều hoa nhưng chỉ riêng Tịnh Đế là trồng duy nhất bên trong trang trại. Cái này có chút kỳ quái nha."
Sóng mắt Vương Nguyên chấn động một chút, hàng lông mi dài thật nhanh cụp xuống che đi vẻ bối rối, cậu nhẹ nhàng nói: "Vũ Văn, đừng đoán mò, nhỏ tuổi mà trí tưởng tượng đã phong phú vậy rồi. Đúng là sen Tịnh Đế này rất quan trọng, nếu không có nó thì chai rượu 1953 cũng chỉ là một chai vang bình thường."
Cậu đưa mùi hương thơm ngát của sen ướp vào chung với rượu đỏ. Đây coi như một sự thử nghiệm táo bạo, bởi trong số rất nhiều loại hoa ở đây thì chỉ có hoa sen mới có thể kết hợp một cách hoàn mỹ với rượu nho. Chỉ có điều, trăm ngàn lần cậu không hề ngờ đến, người có cơ hội thưởng thức loại rượu này lại chính là Vương Tuấn Khải!
Vũ Văn cũng không rõ tình hình thế nào, chỉ ngọt ngào cười...
Ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt xinh đẹp của hai người con trai, đã đẹp lại càng thêm phần diễm lệ...
_________________
"Cái gì?" Trong thư phòng của rượu trang truyền đến tiếng nói kinh ngạc của Vương Nguyên, đôi mắt trước giờ vẫn bình tĩnh của cậu nay cũng chỉ có một vẻ khiếp sợ. Cậu đứng phắt dậy từ ghế salon. Phía sau là khung cửa sổ mở toang, làn gió mát đưa hương thơm từ vườn nho vào mỗi góc trong căn phòng.
Trên một chiếc sofa khác là ông Cather và Vũ Văn. So với vẻ khiếp sợ của Vũ Văn và Vương Nguyên thì ông lại có vẻ rất bình tĩnh, vẫn ngồi hít mạnh một hơi thuốc lá...
"ROY, thật ra cháu không cần kích động như vậy. Dù sao đây cũng chỉ là thử nghiệm của chúng ta, đối phương không đồng ý là chuyện bình thường. Người ta thế nào đi nữa cũng là quyền cao chức trọng, vạn nhất rượu không tốt sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự."
Vương Nguyên không nói gì, đại não trống rỗng. Vũ Văn bên cạnh thì có vẻ hờn dỗi, "Tại sao có thể như vậy? Đối phương rõ ràng không muốn hợp tác, ngay cả thái độ ban đầu đã có vẻ thế rồi. Thật quá đáng! Chúng ta đã đem chai rượu kia đến đó, thật là phí cả chai rượu quý."
"Phải xem nguyên nhân từ chính mình." Ông Cather nhìn về phía Vũ Văn, vẻ không tán thành với sự phê phán mù quáng của cậu, "Đối phương nếu không muốn hợp tác, nhất định là do chúng ta làm còn chưa tốt."
Vũ Văn liền bĩu môi, không thèm nói lại.
Trong đầu Vương Nguyên lần thứ hai hiện lên hình ảnh người đàn ông lạnh băng kia. Cố áp chế nỗi bất an cùng cảm giác tim đập thình thịch, cậu đi đến bên cạnh ông Cather, nhẹ giọng nói: "Ông Cather, cháu biết nếu là một khách hàng bình thường, ông sẽ tuyệt đối không lấy chai rượu đỏ 1953 ấy ra. Có thể thấy ông đã rất coi trọng cơ hội lần này mà đối phương lại không hợp tác, thì rượu trang sẽ tổn thất không nhỏ."
Thời gian ba năm cũng đủ để một người trưởng thành hơn. Vương Nguyên cũng vậy, ba năm nay cậu đã trở nên bình tĩnh, mạnh mẽ hơn. Cậu biết, khi gặp chuyện thì chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp, dựa vào năng lực của mình để giải quyết. Thời điểm lúc mười tám tuổi, cậu cũng kích động y như Vũ Văn vậy.
Ông Cather liếc nhìn Vương Nguyên, như muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại chỉ có thể há miệng kinh ngạc. Một hồi lâu sau, ông nhẹ giọng nói, "ROY, ta biết cháu thực sự rất quan tâm đến rượu trang. Yên tâm, ta sẽ nghĩ cách."
Vương Nguyên mẫn cảm phát giác ra vẻ che giấu gì đó trong mắt ông Cather, ánh mắt cậu cũng có điểm nghi hoặc, "Ông Cather, chẳng lẽ...chuyện này có liên quan đến cháu?"
Cậu càng nghĩ càng chỉ thấy có một nguyên nhân này. Con người Vương Tuấn Khải, luôn nói một không hai. Nếu hắn đã đồng ý hợp tác với ông Cather thì không thể nào trở mặt được. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là cậu!
Có điều, lúc trước là hắn quyết định buông tay, cậu cũng chẳng hẳn là phải xin lỗi hắn. Hắn cần gì phải ép cậu đến nước khó xử như vậy?
Ông Cather nghe vậy, muốn che giấu nhưng cũng biết là không giấu lâu được. Ông lấy cái tẩu thuốc hút một hơi, làn khói nhả ra thật không ngờ lại là mùi oải hương thơm ngát. Trước đây bời vì ông Cather nghiện thuốc lá, chỉ trừ đồ vật ở rượu trang ra thì không chỗ nào ở nhà ông là không nhiễm mùi thuốc. Vì vậy Vương Nguyên đã nghĩ ra một cách là dùng oải hương thay cho mùi thuốc lá, hơn nữa còn dùng oải hương chế thành thuốc lá. Cứ như vậy thì hiệu quả cả đôi đường.
"ROY, kỳ thật cháu phải biết rằng, tuy rượu trang đối với ta rất quan trọng, tuy rằng lần này không ký được hợp đồng nhưng vẫn còn có thể có lần sau. Có điều, đối phương đưa ra lý do rất quái lạ, nói rằng hương hoa và hương rượu không hợp nhau. Ta cũng không thể lý giải nổi. Lúc trước trong quá trình sản xuất, chúng ta đã thử qua rất kỹ càng, cũng không có mùi vị khó uống như đối phương nói. Hơn nữa, đối phương còn muốn người người đưa ra ý tưởng này trực tiếp giải thích ý tưởng!"
Bụng Vương Nguyên không ngừng đau quặn. Quả nhiên, hắn nhằm vào cậu.
"Ông Cather, ông thật sự cho rằng chúng ta làm không tốt sao?"
Ông Cather như có suy nghĩ gì đó, nhìn về phía Vương Nguyên rồi bất thình lình hỏi một câu, "ROY, cháu và đối phương có quen biết nhau không?" Trong đầu ông lần thứ hai hiện lên hình ảnh hai người đàn ông kia. Không biết tại sao, ông cảm thấy khí chất trên người họ rất giống với ROY, đều có vẻ thần bí mà kẻ khác không thể luận ra được.
Ngón tay Vương Nguyên khẽ run lên, rồi cậu lại hờ hững lắc đầu, "Cũng không nhận ra."
Ông Cather gật gật đầu, ông cũng không muốn dây dưa vấn đề này lâu, "Nếu là chúng ta làm không tốt thì hẳn là phải cố gắng hoàn thiện hơn. Có điều, nếu đối phương đích xác không muốn hợp tác thì chúng ta cũng nên tìm đối tác mới. Ta tin rằng sản phẩm của rượu trang chúng ta không thua kém gì bên Bordeaux."
Ánh mắt Vương Nguyên có chút nhộn nhạo. Cậu suy nghĩ một lúc rồi mới nhẹ giọng nói, "Bằng không...cháu sẽ tự mình đi gặp đối phương được không?"
Ông Cather nhìn cậu, ánh mắt mang theo một chút nghi ngờ, lại nhìn thấy điểm chần chừ trong mắt cậu thì ông lắc đầu, "ROY, chuyện của rượu trang ta sẽ tự mình xử lý, cháu đừng lo, chỉ sợ... "
"Chỉ sợ cái gì?" Vương Nguyên nâng tầm mắt.
Ông Cather vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, gằn từng tiếng nói: "Chỉ sợ đúng là...đối phương cố ý gây khó dễ!"
Từ hôm cậu đem rượu đỏ đi tặng trở về thì luôn rầu rĩ, thậm chí khi làm việc cũng hay thơ thẩn, hay làm sai. Ông cũng là một ông già tế nhị, biết đó là chuyện riêng tư của cậu nên không hỏi nhiều. Lần này rõ ràng có việc phát sinh, cho nên để tránh phiền toái, ông cũng không muốn cậu tiếp tục can thiệp vào một chuỗi những rắc rối bên ngoài rượu trang.
Vương Nguyên sửng sốt, rất lâu mà không nói gì...
* ĐỌC XONG VOTE + CMT nhé!!! *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro