Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 (II)

 Tác giả: Khải Ly

Chuyển ver: Trôi Nhân Cua Chiên

  ____________ 
(5)

Vương Tuấn Khải lặng vừa vào cửa thì yên lặng đứng một bên, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, hơn nữa lại càng không để ý người vợ tương lai của mình. Ban đầu anh đối với cậu tương đối có thiện cảm, dù sao thì cũng xinh đẹp đáng yêu, đêm hôm ấy lại ngọt ngào như vậy, nhưng trải qua cái màn bức hôn đáng nhớ này, tất cả tình cảm đều biến thành căm hận.

Hai bên chủ gia đình trò chuyện thân mật, rất nhanh chọn ngày tôt chức lễ cưới, tiếp theo là địa điểm, khách mời, tiệc cưới xa hoa, các chi tiết phiền phức với vẻ thích thú.

Diệp Đình Linh nhìn con dáng vẻ của con không yên lòng nói "trưởng bối chúng ta đang bàn bạc, các con ra vườn một chút đi, lâu rồi không gặp nhau! Muốn tâm sự gì thì tâm sự".

Trong con mắt người làm mẹ như bà, Vương Nguyên thật hiền lành ngoan ngoãn, hơn nữa mới mười tám tuổi đã sắp sửa làm mẹ, thật sự là trêu ngươi mà. Sau này phải "giám sát" con yêu thương cậu bé nhiều nhiều.

Vương Tuấn Khải khóe miệng hơi nhếch lên, nắm lấy tay Vương Nguyên, phảng phất tình ý với cậu dâu mơi, nhưng chỉ có họ mới biết đây là một hồi trí sức đấu nhau.

Tay anh dùng lực, để lại trên cổ tay cậu một vòng tròn màu hồng, cậu nửa tiếng cũng không kêu, im lặng chịu đựng.

Cậu đã sớm đoán là anh sẽ tức giận, cậu đã không làm theo mệnh lệnh của anh, còn làm cho sự việc đến ngày hôm nay. Nói vậy anh cho rằng mình đang bị đùa giỡn, cậu chỉ mong anh cho cậu cơ hội, sau khi kết hôn cậu sẽ yêu thương anh, làm vợ hiền của anh.

Đây là lần thứ hai họ cầm tay nhau, anh ấy liệu có nhớ không?(nhớ chết liền **) Lần đầu tiên là nguyện vọng trong ngày sinh nhật cậu, không nghĩ đến lần thứ hai họ sắp kết hôn, cuộc sống thật là kỳ diệu, cậu nghển cổ chờ mong tương lai.

Đi đến vườn hoa, khất xa tầm những cặp mắt ở phòng khách, Vương Tuấn Khải dùng sức hất tay cậu ra, giống như bỏ một thứ rác rưởi chướng mắt.

"Cậu tại sao không uống thuốc? Cậu làm cái quái gì hả?"

"Em... em có lỗi với anh" đối với sự lên án của anh, cậukhông thể phủ nhận, là cậu không hạ được quyết tâm mới dây dưa không uống thuốc, thậm chí còn chờ mong có thể mang thai, để lưu lại dấu ấn hai người đã từng ở cùng một chỗ.

Nhưng mà, sau ba tháng không gặp, anh chỉ có thể nói với cậu những lời này sao? Anh tuyệt đối không nhớ đến cậu? Biết bao cái ngọt ngào của đêm hôm đó, lại khắc sâu vào tâm trí cậu.

Nhìn biểu hiện như sắp khóc của cậu, anh lại nhìn ra là giả vờ, cậu ta thật không đơn giản, vì trói chặt anh không gì là không làm được.

Cách đây cũng đã có người mơ tưởng mang đứa con của anh, cố ý nói không cần uống thuốc tránh thai, vì đang là thời kỳ an toàn. Nhưng anh cũng không để mình bị ý loạn tình mê, vẫn đúng lúc dùng biện pháp bảo hộ

Lần lên giường ba tháng trước với Vương Nguyên, là lần duy nhất anh bị xúc động không dừng lại được, đương nhiên một lần liền trúng thưởng. Cũng không ngờ cậu trông có vẻ nghe lời, làm anh nghĩ cậu sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, kết quả là mang thai, kết hôn tính ra thì cậu thật lợi hại.

"Cậu không chỉ có hành động hơn người mà lòng dạ cũng không chịu thua kém, thật là làm tốt lắm. Tôi sẽ làm như cậu mong muốn, biến cậu thành vợ tôi, sinh con cho tôi, nhưng ngoài những điều đấy ra cậu đừng mơ tưởng cái gì cả!"

Lời nói của anh như nhát dao đâm vào tim, cậu chỉ có thể hai tay ôm lấy ngực, cảm giác như máu không thể lưu thông, nhưng cậu có thể giải thích gì đây? Là cậu yêu anh, chủ động thổ lộ tình cảm với anh, là cậu lựa chọn không uống thuốc tránh thai để có đứa con, là cậu làm anh bị buộc phải chịu trách nhiệm, anh không muốn kết hôn bị ép.

Cậu không thể giải thích, chỉ có thể thừa nhận, quả thật là cậu đã sai, cậu không thể có nửa câu oán hận. Chỉ cầu mong lửa giận trong anh rồi sẽ tắt, sau đó phát hiện tấm lòng của cậu, cho cậu cơ hội để làm một người vợ hiền.

Anh lựa chọn đem tin xấu đến cho cậu trước, để tránh sau này cậu lại mơ mộng thái quá, thật sự nghĩ là sẽ có một kết cục hạnh phúc :"Tôi đã đáp ứng với cha mẹ, sẽ không đánh cậu cũng không mắng cậu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không yêu cậu, không thương xót cậu".

Anh đã hạ quyết tâm, sau khi kết hôn sẽ "tương kính như băng", xem cậu như là một cái bình hoa, có ở đấy hay không có thì cũng chả sao cả chỉ để làm đẹp.

Đáng tiếc, "lời tiên đoán" của anh lại không ảnh hưởng gì đến cậu vợ tương lai, cậu mặc dù không nói gì nhưng trong lòng lại không có ý lùi bước. Sự chân thành tuổi trẻ của cậu nguyện tin tưởng, chỉ cần hai người sớm tối sống chung nhà, núi băng rồi cũng sẽ có thể tan.

"Tôi sẽ không đề nghị lý hôn, nhưng cậu thì có thể đề nghị lúc nào cũng được, tôi sẽ đồng ý. Cho đù là thế, cậu vẫn muốn kết hôn với tôi?"

Anh đã nói đến mức này, mong có thể thay đổi quyết định của cậu, nhưng ở cậu vẫn chỉ có cái loại biểu tình ấy, im lặng mang vẻ trầm ổn.

(6)

Cậu trai ngây thơ tất cả đều nghĩ đến phải tình thì mới phát sinh "tính"(thú tính, tình dục), cậu nhận định anh có với mình bao nhiêu là tình cảm, nếu không sẽ không cùng mình phát sinh quan hệ. Đáng tiếc cậu không hiểu, đàn ông không vì "tính" mà phát sinh ra tình, đều này ở hầu hết những người đàn ông đều giống nhau.

"Đứa ngốc!"sự phẫn hận trong anh chỉ có tăng chứ không giảm, nhìn cái dáng vẻ "bất sở vi động" của cậu, cuối cùng buông ra hai tiếng, rồi xoay người bỏ đi trong bóng đêm.

Nhìn bóng dáng xa dần trong đêm của anh, toàn thân cậu như hóa đá, tầm mắt không không thay đổi, chân không muốn bước, chỉ có thể si ngốc chờ đợi bóng dáng anh, hy vọng anh có thể quay đầu lại, nhìn thấy tâm tình thực sự của cậu.

Cậu đã từng nói, để được cùng anh ở một chỗ, điều gì cậu cũng có thể làm, cho dù là trong tình huống bị anh ghét bỏ.

Anh mắng đúng, cậu là đứa ngốc, ngốc đến cực điểm, nhưng không có cách nào dừng tình cảm này lại, có lẽ chỉ có thể đau lòng đến cực điểm. Nhưng ở tương lai phía trước cậu không thể buông tay, vẫn ôm hy vọng...

Trong lòng thật đau đớn quá! Yêu là vô phương phản kháng.

Bởi vì cô dâu mang thai, đám cưới được gấp rút tiến hành với tốc độ nhanh nhất. Vào một ngày cuối tuần trước lễ tốt nghiệp của Vương Nguyên, tổ chức lễ đính hôn, sau khi tốt nghiệp một tuần thì tổ chức lễ cưới.

Cả hai bên gia đình đều hy vọng Vương Nguyên có thể tĩnh dưỡng tốt, nên cũng không có kế hoạch cho tuần trăng mật, có điều cũng cho hai vợ chồng trẻ sống riêng, để cho đôi vợ chồng có thể hưởng thụ cuộc sống mới cưới.

Hiện tại cũng không còn sống kiểu tam đại đồng đường, vợ chồng họ Vương cũng đều đã có kế hoạch, chờ khi đứa bé được sinh ra, sẽ cho Vương Tuấn Khải kế thừa sản nghiệp gia đình. Lúc đấy con đã thành gia, lập nghiệp, bọn họ có thể buống thả trách nhiệm cùng nhau du sươn ngoạn thủy.

"Chào mừng tiên sinh và phu nhân đã về nhà" người quản gia mới của gia đình, họ Ông, cũng là người giúp việc của vợ chồng họ Vương, một người tận tụy và tốt bụng.

Vương Tuấn Khải đối với những sắp đặt đó đều coi như không, nhưng lúc này anh chính là chủ cái nhà này, lời nói của anh chính là thánh chỉ, mà vợ anh chỉ là con búp bê, để nhìn đẹp mắt là đủ rồi.

Vương Nguyên nhìn ngôi biệt thự xa lạ này, cảm thấy lạ lẫm, xa xăm lại có điểm chờ mong.

Cậu đã kết hôn, chồng cậu là Vương Tuấn Khải, con của bọn họ cũng sắp ra đời, giấc mơ của cậu cuối cùng cũng thành hiện thực.

"Phu nhân, đồ đạc của cậu đã thu xếp xong rồi" Mấy người giúp việc đã đem hành lý vào phòng ngủ, làm cho cậu vừa bước vào liền cảm thấy quen thuộc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, sao trong này lại không có gì của đàn ông?

Có điều mấy người giúp việc gọi cậu là "phu nhân", chứng tỏ cậu là chủ nhân của gia đình này, có cái gì sai chăng?

Đó là đêm động phòng hoa chúc, Vương Tuấn Khải sau khi thực hiện quyền lợi làm chồng với vợ mình, sau đó bước xuống giường, đi đến phòng ngủ của mình là căn phòng đối diện, sau khi tắm xong liền đi ngủ.

Anh đối với mình rất thành thực. Anh có bản năng của một người đàn ông bình thường, anh thích thân thể cậu, nhưng tuyệt đối ghét lòng dạ cậu, thế nên sau khi xong chuyện anh liền rời đi không thèm nhìn lại, tất cả lời nói đều là dư thừa.

Vương Nguyên nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, chồng cậu không thô bạo cũng không ấm áp, mà là lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.

Cậu có đủ ấm áp để tan chảy anh sao? Cậu bắt đầu nghi ngờ, có lẽ mình cũng không dũng cảm kiên cường như trong tưởng tượng.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tuấn Khải sáu giờ đã thức giấc, ra bể bơi sau nhà bơi một tiếng, sau đó vừa ăn sáng vừa xem các giấy tờ, vừa vặn tám giờ thì xuất phát đến "Tập đoàn ngân hàng Vương Thị", tám rưỡi ngồi vào bàn, bắt đầu một ngày làm việc.

Cuộc sống của anh sẽ không vì việc kết hôn mà có thay đổi, anh nghĩ điều này thật rõ rang, cưới vợ sinh con cũng là trách nhiêm, anh đã hoàn thành hết trách nhiệm, đừng mơ tưởng anh phải trả giá thêm gì nữa.

Vương Nguyên quả nhiên là người con trai không thể khinh thường, ngoài mặt có vẻ vô hại, nhưng trong lòng lại đa mưu túc trí. Trải qua kinh nghiệm lần này, anh sẽ nhớ rõ bài học, có thể tránh cậu càng xa càng tốt.

Còn về thân thể cậu, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không hưởng thụ, cậu có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là giá trị duy nhất.

Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của anh, là cho con ý trí kiên cường, Không thể để giống Vương Nguyên được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn ông chuyện gì cũng có thể làm được.

Cuộc sống tân hôn là ngọt ngào triền miên, nhưng nó không được áp dụng trên người đôi vợ chồng này.

Thời gian mà Vương Nguyên nhìn thấy chồng mình không nhiều lắm, mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn, đêm khuya mới thấy anh xuất hiện trong phòng của cậu. Cậurất muốn nói chuyện với anh, muốn thâm nhập nội tâm của anh, nhưng anh chỉ là chuyện anh muốn làm, đến nửa câu cũng không phát ra trong cổ họng, làm xong thì rời đi ngay.

Thẳng một mạch đến lúc cậu mang thai sáu tháng, anh vì suy nghĩ cho đứa bé nên đêm không sang phòng vợ nữa, khoảng cách của hai người giống như ngưu lang chức nữ, hai cánh của ngăn cách còn dài hơn cả dải ngân hà.

Mỗi lần Vương Nguyên đến bệnh viện kiểm tra thai sản, đều là quản gia và lái xe đi cùng, thái độ của Vương Tuấn Khải đúng như anh đã nói, sẽ không đánh cậu, không mắng cậu nhưng là sẽ không yêu cậu, thương cậu.

Cậu cũng biết cậu không có gì để mà oán giận, đây là con đường của cậu, cho dù cậu có nói với cha mẹ thì nọ cũng sẽ nói, hôn nhân có thể chung sống hòa bình là tốt rồi, còn mong hạnh phúc ngọt ngào cái gì chứ.

Cũng may, ông bà nội đứa trẻ cũng khá quý cậu, cứ hai ba ngày lại qua thăm cậu , còn mua cho đứa cháu tương lai rất nhiều quần áo và đồ chơi. Thậm chí họ còn mong hai vợ chồng sinh thêm vài đứa con, nhà họ Vương đến giờ đều là đơn truyền, rất mong con cháu đầy nhà.

Ngẫu nhiên một hôm chỉ có mộ mính mẹ chồng qua chơi, hai người cùng nhau nói chuyện.

"Tuấn Khải đối xử với con có tốt không?" ngoài quan tâm đên cháu ra, Diệp Đình Linh cũng quan tâm đến con dâu.

"Anh ấy... công việc rất bận rộn" Vương Nguyên không đành lòng nói ra thực tế, thật ra cậu tĩnh mịnh muốn chết.

"Thực sự là thế à" Diệp Đình Linh với việc này cũng khá rõ ràng, cũng không giải thích được. "Thật không hiểu nó đang làm cái gì nữa? Sự nghiệp tuy là quan trọng, nhưng cũng cần gia đình hòa thuận vui vẻ".

Đối với nghi vấn của bà, Vương Nguyên chỉ có thể cười khổ, có trời mới biêt phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa, cậu mới có khả năng khiến cho Vương Tuấn Khải để ý đến sự tồn tại của mình.

Diệp Đình Linh nhận ra con dâu không được vui vẻ liền nói "không sao, một thời gian sau khi con sinh đứa bé rồi, nó sẽ thường xuyên ở nhà hơn".

"Vâng", Vương Nguyên xoa xoa cái bụng đã nhô cao, bây giờ tất cả hy vọng của cậu đều đặt vào đứa bé này, nói cậu ngu xuẩn cũng vậy, điên rồ cũng vậy. Cậu chỉ âm thầm chờ mong, chồng cậu sẽ vì vậy mà thay đổi, sẽ yêu cậu cùng với đứa con bé bỏng của họ.  
______________

Haizz, định đợi cô Yana up chuyện của cô ấy xong mk mới up ai zè...........lâu vậy mà không up nên mk up lun, hehe

Đừng đọc chùa nha, bấm sao cho mk đi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro