Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 ( Part 2)

Lượn lờ trên bầu trời đêm ở Magic World , Thiên Tỉ đang nheo mắt trong màn sương mờ , khi đã thấy được tòa lâu đài tráng lệ nhất Magic World , hai người mới hạ cánh xuống ngoài cổng . Như đã được dự báo từ đầu , cánh cổng từ từ mở ra , tòa lâu đài khi đứng từ xa đã tráng lệ nhìn gần nó còn xa hoa hơn gấp nhiều lần . Hai thân ảnh toát ra soái khí từ từ bước vào trong đại sảnh của lâu đài , hay gọi một cách đơn giản hơn là nhà .

- Hai đứa đến rồi à !! - Lưu Tử cười hiền .

- Con chào bác Lưu - Hai anh cúi người chào bác của mình .

- Tiểu Khải , Tiểu Thiên ! Hai đứa thật là lớn quá rồi đấy , đẹp trai hẳn ra . Nào , bây giờ có chuyện gì muốn nói với bác nào ?

Không khí vui vẻ lúc đầu bỗng trở nên căng thẳng đến lạ lùng , im lặng .... làm cho người ta thấy thật là khó chịu . Vương Tuấn Khải ngồi xuống ghế đối diện Lưu Tử , ánh nhìn mơ hồ hướng về Thiên Tỉ ý bảo anh ngồi xuống và kể ra sự tình đi :

- Bác Lưu !! Cháu có thể hỏi chuyện này không ? - Thiên Tỉ không nhanh không chậm mà dùng chất giọng trầm ấm của mình lên tiếng .

- Chuyện gì xảy ra mà hai đứa căng thẳng quá vậy ??

- Chuyện là .........! Bác có còn nhớ vào ngày 17 tháng 9 mười sáu năm trước không ??

Lưu Tử không nói gì , chỉ im lặng , trong lòng ông không lúc nào là không có hình ảnh của đứa con trai bé nhỏ như thiên thần của mình từ giây phút nó chào đời . Ánh mắt sáng hơn sao , giọng cười toe toét , bàn tay nhỏ xinh của con vẫn cứ trong đầu ông , nhưng tại sao ông lại không thể nhìn thấy nó lần nữa , tại sao không thể nhìn thấy nó lớn lên một cách bình an .

" Con trai của ta ...! Con đang ở nơi nào ?? "

--------------------------------------------------------------------------------

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Thật sự là không thể nào chịu nổi nữa rồi !!!!!!!!! VƯƠNG NHỊ NGUYÊN  ! Cậu có ngồi yên cho tớ không thì bảo ?- Lưu Chí Hoành thất thanh kêu .

Vương Nguyên giật mình nhìn lại Chí Hoành đang ngồi trên giường nổi giận . Có phải hay không là tên Lưu Nhị Hoành kia đang giả bệnh , giọng còn khỏe quá cơ mà .

- Bình.... bình ... tĩnh đi Chí Hoành ! Tớ không đi vòng vòng nữa . Bình tĩnh !- Vương Nguyên chột dạ đưa tay lên vuốt vuốt không khí như dỗ dành tâm tình của Chí Hoành .

- Cậu mà còn đi vòng vòng trong phòng nữa thì biết tay tớ . !! - Chí Hoành trừng mắt nhìn .

- Nhưng ... nhưng tớ lo quá !!

- Lo ??  Lo cho ai ?? Là Vương Tuấn Khải à ?? (¬‿¬)

- Cái ... cái gì chứ !!! Ai ai lo cho hắn chứ (>////<).

- Còn bảo là không ? (¬▂¬).

- Tớ ... tớ không nói với cậu nữa .

Nói rồi , Vương Nguyên bỏ đi để lại Chí Hoành cùng tâm tình đang rối bời .

" Tại sao tên theo đuôi mình hằng ngày hôm nay lại không tới ! Dịch Dương Thiên Tỉ , anh đang ở xó xỉnh nào thế , mau hiện hồn về cho tôi "

---------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi nói hết những suy nghĩ của mình cho Lưu Tử nghe , Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đau lòng nhìn bác trai của mình đang đau lòng . Đi đến ngồi kế bên bác , Thiên Tỉ nói :

- Hay là ..... chúng ta đến thăm em ấy , được không bác ?

- Vậy ... chúng ta đi ! 

Lưu Tử quyết định rồi , ông muốn gặp lại đứa con trai bé nhỏ của mình , ông không thể để cho con mình sống mà không biết cha mẹ mình là ai .

------------------------------------------------------------------------------------------

ĐÔI LỜI LẢM NHẢM CỦA CON AU :

xin lỗi vi bắt mọi người đợi gần 1 tháng mới có chap mới . nhưng bắt đầu từ ngày mai ta đc nghĩ đến ngày 26/12 ( hú ya (~>[]<)~)

Nên có thể sẽ có chap mới .

CẦU MONG MÁY TÍNH KHÔNG BỊ HƯ * Lạy lạy *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro