6.
Vương Nguyên không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là cảm thấy vô cùng thoải mái, thoải mái đến độ làm cậu không muốn tỉnh lại, cậu lo lắng đây chỉ là một giấc mơ, một hạnh phúc trong mộng, cho nên cậu không muốn tỉnh lại, bởi vì cậu biết rõ, vừa tỉnh lại, gặp phải chính là đau khổ và tra tấn vô hạn.
Nhưng mà hai mắt không biết tại sao, vẫn mở ra.
Mở to mắt ngồi dậy nhìn thấy căn phòng ấm áp, thì trong lòng cậu tràn đầy nghi hoặc, nhìn lại bộ đồ ngủ mềm mại ở trên người mình, lại càng nghi ngờ hơn, lúc này trong đầu cậu đều đầy dấu chấm hỏi.
Cậu không phải là đang nằm mơ chứ, nếu như là nằm mơ, thật hy vọng vĩnh viễn sẽ không phải tỉnh lại, nhưng cậu vẫn cảm thấy những vết thương cũ ở trên người đang đau đớn, điều này cho cậu biết rõ, những chuyện xảy ra trước mắt cũng không phải là mộng, mà là sự tồn tại chân thật.
Cậu chỉ nhớ rõ chính mình đã cong người ở trong ngực một người gọi là mẹ Lâm mà khóc lớn, cuối cùng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như là cậu đã ngủ thiếp đi.
Duỗi chân, muốn xuống giường, thì lại nhìn thấy một đôi dép lê bông vải vô cùng xinh đẹp, làm cho cậu có một cảm giác không dám đụng vào, chỉ có thể quơ hai cái chân, sau đó nhìn đôi dép ở dưới giường kia.
Đôi dép này là cho cậu mang sao? Khi Vương Nguyên còn đang nghi hoặc, thì cửa được đẩy ra, trên mặt bà Lâm tràn đầy nụ cười và tiến đến.
"Con trai, con tỉnh rồi, mẹ Lâm vừa vặn làm rất nhiều thức ăn ngon, con đi đánh răng xong là có thể ăn".
"Mẹ Lâm?". Vương Nguyên tràn ngập nghi vấn nói.
Bà Lâm này thì cậu nhớ rõ, chính là ngực của người đã cho cậu ấm áp, chẳng lẽ nơi này là nhà của bà sao?
"Ai —— từ nay về sau con cứ gọi ta như thế đi, ta gọi con là Nguyên nhi được không?". Bà Lâm hiền lành nói, sau đó ngồi vào chỗ ở trên giường cùng với cậu.
"Vâng, mẹ Lâm, nơi này là chỗ nào, còn có quần áo trên người con, những chuyện này đến tột cùng là thế nào?".
"Nơi này là nhà mẹ Lâm, quần áo trên người của con là ta thay giúp con, mau mang dép vào, mẹ Lâm dẫn con đi đánh răng rửa mặt, sau đó là có thể ăn được rồi".
"Thức ăn ngon?". Vương Nguyên đáng thương đau đớn lặp lại lời mà bà Lâm nói..., sau đó vuốt đến bụng đang đói meo, mà nuốt nước miếng.
Cậu đã lâu không có được ăn cơm no rồi, thật sự rất muốn có một bữa cơm no đủ, nhưng mẹ đã nói qua, không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, thức ăn cũng giống vậy.
"Đúng vậy, thức ăn ngon, đến đây nào". Bà Lâm chủ động giúp cậu mang dép, sau đó ôm cậu xuống giường.
Vương Nguyên nhìn trên đôi dép bông vải đáng yêu kia của mình mà ấm áp, không thể tin, đôi dép này là cho cậu mang, hơn nữa bên người còn có mẹ Lâm giống như một người mẹ mà yêu thương cậu.
Cậu không phải là đã chết rồi chứ, cho nên lên tới được thiên đường?
"Nguyên nhi, đừng phát ngốc, chúng ta đi thôi". Bà Lâm nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Vương Nguyên, đi ra ngoài cửa, mang cậu đi đánh răng rửa mặt.
"Mẹ Lâm, con ——". Vương Nguyên nhìn bàn chải đánh răng trong tay, không biết làm sao. Lúc mẹ còn sống, cậu mới có cơ hội dùng những vật này, nhưng mà sau khi mẹ chết, cậu cũng không có cơ hội dùng bàn chải đánh răng để đánh răng nữa, mỗi ngày chỉ là dùng nước suối để rửa mà thôi.
"Nguyên nhi làm sao vậy, có cái gì không hiểu, hỏi mẹ Lâm nha". Bà Lâm hòa ái nói.
"Những thứ này là cho con dùng sao?". Vương Nguyên xác định lần nữa.
"Những thứ này là chuẩn bị cho con, không phải cho con dùng, thì cho ai sử dụng đây!".
"A". Vương Nguyên nghe bà Lâm nói như thế, vì thế nhẹ nhàng bắt đầu đánh răng, cảm giác quen thuộc trước kia, lại lần nữa xông lên đầu. Loại cảm giác này, hình như là ở năm năm trước kia rồi nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro