Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.


Một cậu bé mười ba tuổi, cầm thùng gỗ thật to, ở bên dòng suối cố hết sức gánh cho non nửa thùng nước, mất rất nhiều sức lực mới đem được nửa thùng nước lên tới trên bờ, lúc này cậu đã mệt mỏi ở trên mặt đất, mở miệng to để thở.

Cậu phải tưới cho xong phần đất trồng rau kia trước khi trời tối, bằng không sẽ không có cơm ăn, nhưng cậu biết rõ, mặc kệ cậu có làm xong hay không, mẹ kế cũng sẽ ăn hết thức ăn, dù cho có đồ ăn thừa cơm thừa, cũng sẽ đem bỏ đi, sẽ không để lại cho cậu ăn, mà ba của cậu cũng chỉ ngồi ở một bên mà nhìn, mặc kệ sống chết của cậu, dù cho muốn quan tâm, chỉ sợ cũng bất lực.

Vương Nguyên vứt bỏ tất cả những ý nghĩ không chịu nổi trong đầu, cố gắng đứng lên, muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại đột nhiên phát hiện khe suối biến thành màu đỏ.

Khe suối vốn phải trong suốt, nhưng vào lúc này lại tràn ngập một màu đỏ lạ lẫm, nơi này vốn là một ngôi làng nhỏ, căn bản không thể có ô nhiễm gì, sao khe suối có thể biến màu được chứ?

Vương Nguyên theo màu đỏ của khe suối nhìn lại, mang theo lòng hiếu kỳ, dọc theo hướng thượng du của con suối mà đi thẳng lên, không bao lâu thì nhìn thấy một người ngã bên dòng suối, cánh tay đang chảy máu vẫn còn ngâm trong khe suối, đây chính là nguyên nhân khe suối bị nhiễm đỏ đi. Nhìn kỹ, cậu mới phát hiện đó là một người thanh niên, khoảng chừng hai mươi tuổi, trên mặt đều là máu, làm cậu không thấy rõ ngũ quan của anh.

Cậu nên làm gì bây giờ, có nên cứu anh ta hay không, nếu cứu thì phải làm như thế nào? Nếu như đem anh về nhà, nhất định sẽ bị mẹ kế đá văng ra ngoài, cuối cùng sẽ ra sức đánh cậu một trận, đến lúc đó không cứu được mà còn có thể liên lụy đến anh ta, vẫn là không nên đem anh về nhà, vậy nên giúp đỡ anh ta như thế nào đây?

"Anh ơi, anh bị sao thế?". Vương Nguyên đi đến bên cạnh người thanh niên, ngồi xổm xuống, sợ hãi nhìn anh.

Cả người toàn máu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều máu như vậy, dù trong lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng lương tâm nói cho cậu biết, không thể thấy chết mà không cứu được, bằng không mẹ ở trên thiên đường sẽ trách tội cậu.

"Anh ơi, anh có thể nghe em nói chuyện không?". Vương Nguyên dịu dàng hỏi, duỗi bàn tay nhỏ bé khô ráo của mình ra, nhẹ nhàng đụng anh một cái, rồi lại lập tức thu tay trở về.

"Anh ơi ——".

"Ừ ——". Người thanh niên nghe gọi, khổ sở rên lên một tiếng, sau đó lại bất động.

"Anh à, anh chịu đựng một chút, em sẽ cứu anh ngay lập tức".

Vương Nguyên nghe được tiếng rên rất nhỏ của người kia, biết anh ta còn sống, vì vậy cố sức kéo người, cậu dùng thân hình nhỏ xinh của mình, dìu lấy thân thể của anh, đi đến phòng cỏ tranh nhỏ mà cậu đang ở.

Từ nhỏ luôn làm nhiều việc nặng, vì thế mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cậu lại rất có sức lực, bằng không cũng không thể dìu nổi một người thanh niên to lớn như vậy.

Mẹ kế của cậu là một phụ nữ vô cùng hung hãn, không cho cậu ở trong nhà. Cậu chỉ có một gian phòng cỏ tranh nhỏ cũ nát này làm nơi ở, nhưng mà cô tuyệt đối không oán không hận.

Bởi vì mẹ cậu có nói qua, phàn nàn mọi việc là vô dụng, tất cả nên nhìn về phía trước, chỉ cần cố gắng, sẽ thấy ánh mặt trời.

Mỗi một câu của mẹ cậu đều nhớ rất rõ, mỗi khi thương tâm khổ sở thể xác và tinh thần mệt mỏi, cậu đều sẽ nhớ tới lời mẹ đã nói, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Vương Nguyên mất sức chín trâu hai hổ mới đem người thanh niên đến phòng cỏ tranh của cậu, sau đó đặt anh nằm trên tấm chiếu cũ nát duy nhất trên mặt đất. Lúc này đã gần tối, nghĩ đến trời sắp tối, cậu phải thừa dịp trời còn chưa tối, mà đi tìm chút cây thuốc, chứ đợi đến khi trời tối hẳn, sợ là cái gì cũng nhìn không được.

"Anh ơi, trước tiên anh kiên nhẫn một chút, em đi tìm thảo dược, rất nhanh sẽ trở lại". Nhẹ nhàng nói bên tai người thanh niên rồi cậu đi tới lấy một cái chăn cứng đắp lên trên người anh.

Cậu thường xuyên bị mẹ kế đánh da tróc thịt bong, nên biết rõ thảo dược gì có thể trị được vết thương, cũng biết những thảo dược kia sinh trưởng ở nơi nào.

"Anh ơi, nhớ kỹ, nhất định phải chờ em trở lại, nhất định phải vượt qua, kiên trì chính là thắng lợi, chờ em". Vương Nguyên dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình, cầm tay người thanh niên, cổ vũ cho anh, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

Tôi sẽ chờ em trở về —— trong lòng người thanh niên trả lời.

Tuy toàn thân anh không nhúc nhích được, nhưng vẫn còn ý thức, anh có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp nhỏ bé của cậu bé kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: