Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28+29


Sáng sớm cùng Vương Nguyên lưu luyến không rời tách ra, Vương Nguyên đi làm, bắt đầu một ngày công việc bận rộn.
Anh cầm kế hoạch đề án cải tạo cũ, suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì có thể vừa nhanh chóng mà hiệu suất lại cao hơn đề án cũ.
” Tổng tài, quản lý Trương gọi điện tới, có việc gấp cần báo cáo.” Thanh âm Tiêu Quân vang lên qua ống điện thoại.
” Kết nối điện thoại với hắn đi.”
Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói.
” Tổng tài, có việc lớn không hay!” Trong điện thoại quản lý Trương rất nóng nảy, gấp gáp.
” Chuyện gì xảy ra?”
” Công nhân xây dựng hoa viên xảy ra bạo động!”
Quản lý Trương hô hấp dồn dập .
Vương Tuấn Khải không khỏi cau mày, gần đây ý thức mọi người từ từ nâng cao, chuyện công nhân gây sự cũng càng ngày càng nhiều.
Tập đoàn Vương Thị của bọn họ luôn làm theo chính sách quốc gia. Từ khi anh làm việc trong tập đoàn Vương Thị, tiền công trả cho công nhân đã là đãi ngộ rất cao, anh không hiểu vì sao công nhân còn có thể gây chuyện?
” Vì sao bọn họ gây chuyện?”
Vương Tuấn Khải hỏi quản lý Trương.
” Là như vậy, tòa nhà chúng ta thi công đã bị giục giao nộp, cho nên chúng ta yêu cầu công nhân đẩy nhanh tốc độ làm việc.”
” Bọn họ không đáp ứng?”
” Bọn họ đầu tiên đã đồng ý rồi. Chúng ta cũng dựa theo chính sách quốc gia tăng thêm lương làm thêm giờ. Nhưng sáng nay, chẳng biết tại sao họ bỗng nhiên nói ngược lại, còn muốn chúng ta trả thêm gấp đôi lương làm thêm giờ, nếu không bọn họ sẽ không thi công.”
Bên này sắp phải bàn giao, bên kia công nhân lại muốn đình công! Thật là làm anh đau đầu! Quản lý Trương gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
Gấp đôi lương làm thêm giờ?! Đây quả thật là quá quá phận!
” Không đồng ý! Đừng để họ được voi đòi tiên!”
Vương Tuấn Khải rất cứng rắn.
” Nhưng bọn họ không chịu thi công, tòa nhà chúng ta sẽ không thể bàn giao như dự tính, sẽ phải đền bù rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng a. Làm sao bây giờ? Tổng tài?”
” Anh đã gặp người dẫn đầu công nhân chưa? Trước hết gọi họ vào phòng làm việc nói chuyện một chút. Bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Vương Tuấn Khải nói với quản lý Trương.
” Vâng.”
Khi Vương Tuấn Khải mang theo Tiêu Quân tới hiện trường thi công, anh thấy đông đảo công nhân đều ngồi dưới đất, cục diện coi như bình tĩnh.
Anh liếc nhìn đám công nhân một cái, nơi này ít nhiều có mấy ngàn công nhân sao? Nếu bọn họ thật sự bãi công, tòa nhà sẽ không cách nào bàn giao đúng hạn, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng phải tới gần ngàn vạn a.
Cả tập thể công nhân bãi công như vậy, tuyệt đối có mấy người phía sau động tay thao túng. Nếu chỉ là mấy công nhân xúc động phẫn nộ đòi bãi công sẽ không đủ gây uy hiếp, chỉ sợ những thế hực ngầm thừa cơ trà trộn vào, vậy thì có chút rắc rối.
Anh đi vào phòng làm việc, Vương Tuând Khải nhìn quản lý Trương đang khổ sở khuyên can mấy người dẫn đầu đám công nhân này. Bọn họ hiển nhiên đối với lời của quản lý Trương không để ở trong lòng, họ ngậm điếu thuốc nhìn quản lý Trương với vẻ mặt lạnh lẽo khinh thường.
Ánh mắt lợi hại của  thấy vẻ mặt các công nhân kiên trì như vậy, cũng biết phía sau họ nhất định có một bàn tay ngầm điều khiển. Nếu không vẻ mặt mấy tên dẫn đầu sẽ không lãnh đạm như thế. Bọn họ phải có vẻ mặt rất muốn hiệp nghị lấy lòng mới đúng.
Chỉ cần nghĩ nhìn chút, Vương Tuấn Khải đã ngẫm ra vấn đề trong đó. Là ai to gan dám động tay với tập đoàn Vương Thị?
Anh suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra nhân vật khả nghi nào.
” Tổng tài.” Quản lý Trương thấy Vương Tuấn Khải đến lập tức vui mừng nghênh đón.
Vương Tuấn Khải gật đầu, sau đó tiến đến trước mặt mấy người dẫn đầu. Bọn họ thấy vẻ mặt anh lạnh lùng cũng lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy.
Đường đường là tổng tài tập đoàn Vương Thị đang đứng trước mặt họ, trong lòng họ không khỏi cảm thấy áp lực nặng nề, huống chi vẻ mặt anh lại lạnh lùng băng sương như thế!
Bọn họ cũng hiểu đắc tội tập đoàn Vương Thị cần dũng khí rất lớn! Chẳng qua vì mấy vạn đồng, bọn họ phải kiên quyết ngẩng đầu cùng tập đoàn Vương Thị đối nghịch.
Bởi vì tiền tài, vì miếng cơm manh áo!
Mấy vạn đồng cũng quá mấy năm tiền lương của bọn họ a! Số tiền lớn như vậy, bọn họ có thể nào không cần a~~? Bọn họ khổ cực phơi nắng phơi sương, không phải là vì tiền sao? Bây giờ có người đưa tiền tận tay cho bọn họ, chả lẽ lại không nhận?
” Các anh nhận được bao nhiêu tiền?” Thanh âm Vương Tuấn Khải mạnh mẽ vang lên làm mấy công nhân giật mình.
Bọn họ nhìn lẫn nhau, vẻ mặt đầy hoài nghi và kinh hãi. Làm sao anh biết bọn họ đã nhận tiền? Chẳng lẽ trong bọn họ có nội gián?
” Nếu như không ai cho tiền muốn các anh tới đây phá đám, tôi nghĩ các anh cũng không có can đảm này!”
Vương Tuấn Khải vô cùng chắc chắn.
Mặt họ trắng bệch một mảnh, càng thêm sợ hãi! Không ngờ Vương Tuấn Khải lợi hại như thế! Chỉ liếc nhìn thôi cũng nhận ra vấn đề.
Bọn họ đứng trước mặt anh giống như trần trụi, không thể giấu diếm anh điều gì! Họ chảy mồ hôi lạnh! Có một số người thân thể còn khẽ run.
” Tôi cho các anh hai con đường lựa chọn: một, các anh có thể mang theo đám công nhân kia rời đi, từ nay không được đặt chân ở thành phố này nữa. Hai, trở về bảo mọi người tiếp tục khởi công, tôi coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.”
Vương Tuấn Khải lạnh lùng.
” Như vậy, như vậy……” Mấy người họ nhìn nhau, vẻ mặt bối rối. Nếu không thỏa hiệp, bọn họ sẽ không thể ở thành phố này nữa, tập đoàn Vương Thị tuyệt đối có năng lực đuổi bọn họ ra khỏi thành phố.
Nhưng, không đạt được chút lợi ích nào thì các anh em phía ngoài sao chịu rời đi? Lãng phí thời gian một ngày lại không có lợi ích gì, tiền công ngày nay cũng không có. Đám anh em ngoài kia nhất định sẽ đánh chết mấy người bọn hắn!
Bọn họ sợ ngay cả mạng mình cũng bảo vệ không nổi a! Lúc này, họ rất sợ hãi, cả người run rẩy!

” Thế nào? Các anh chọn một, hay hai?”
Vương Tuấn Khải lạnh lùng đánh giá họ, khóe miệng nhấc lên nụ cười lãnh khốc.
Muốn cùng tập đoàn Vương Thị đối nghịch, ai cũng đừng mơ?
” Vương, Vương tổng tài, như vậy không phải là ép chúng tôi đến đường cùng sao?”
Trong bọn họ có người không sợ hãi nói.
” Các người chuẩn bị gây sự phiền toái, chẳng lẽ không tự mình gánh chịu hậu quả?”
Vương Tuấn Khải không có biểu tình gì.
” Có thể, có thể cho chúng tôi một con đường sống không?” Bọn họ đồng thanh hỏi.
Vương Tuấn Khải hé miệng lộ ra một nụ cười lạnh:
” Đợi lát nữa, tôi sẽ nói với mọi người, chỉ cần chịu trở lại làm việc, tiền công hôm nay một đồng sẽ không thiếu.”
” Thật?”
Bọn họ mừng rỡ.
Anh gật đầu, lạnh lùng:
” Tôi Vương Tuấn Khải nói lời, giữ lời. Bất quá, tôi nói trước, nếu như các người còn dám gây chuyện, tôi sẽ để cho mấy người từ đây biến mất. Hiểu rõ?”
” Hiểu, hiểu.” Bọn họ lập tức khúm núm gật đầu.
” Nói cho tôi biết, là ai to gan như vậy sai các anh tới gây chuyện?”
Tròng mắt sắc bén của Vương Tuấn Khải đảo quanh người bọn họ. Họ sợ hãi đến nỗi ai ai cũng cúi đầu.
” Không đúng sao?” Thanh âm của Vương Tuấn Khải trầm thấp vô cùng uy nghiêm.
” Người đó, chúng tôi không nhận ra.” Một người nói.
” Nếu như gặp lại hắn, các anh có thể nhận ra không?”
Bọn họ trao đổi ánh mắt lẫn nhau, sau đó một nam công nhân trả lời:
” Tôi có thể.”
” Nếu anh gặp lại hắn, nói cho tôi biết!”
Người công nhân đó chậm chạp gật đầu.
Vương Tuấn Khải quay người nhìn quản lý Trương một cái rồi sải bước bước ra cửa phòng làm việc, đi tới địa điểm thi công, trước mặt công nhân.
Nhân viên bảo vệ khu thi công vì sự an toàn của Vương Tuấn Khải đã theo sát anh bảo vệ.
Vương Tuấn Khải đứng ở một chỗ tương đối cao, nhìn khắp bốn phía công nhân. Một hồi lâu, anh nhìn tất cả công nhân nói lớn:
” Các anh em, tôi hiểu yêu cầu trong lòng mọi người. Tôi mới vừa cùng mấy người đại diện của mọi người tâm sự qua, cũng hiểu rõ các anh rất cực khổ. Cho nên, chỉ cần mọi người chịu làm việc lại, tiền công hôm nay sẽ bồi thường cho mọi người! Mấy ngày nữa là năm mới đến, vì cảm tạ mọi người lao động vất vả cần cù, buổi sáng mồng một mỗi người sẽ được phát một phong bao lì xì, chúc mừng năm mới!”
Anh vừa nói xong, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sóng triều, vương lại thật lâu ở địa điểm thi công……
Rời khỏi địa điểm thi công, Tiêu Quân theo sát phía sau Vương Tuấn Khải vội vàng lên xe về công ty. Trên xe, Tiêu Quân không hiểu hỏi Vương Tuấn Khải:
” Tổng tài, anh cho công nhân nhiều tiền lì xì như vậy, đó là một khoản phí dụng không ít a. Đây là ngoài kế hoạch!”
” Không sao. Anh cứ làm theo là được.”
Vương Tuấn Khải nhắm hai mắt đáp. Vừa rồi nhìn đám người họ quần áo lam lũ, vẻ mặt mệt mỏi đột nhiên anh cảm giác mình rất hạnh phúc! Có một gia thế hiển hách, công việc cơ hồ thuận buồm xuôi gió, bây giờ còn có một người vợ dịu dàng đáng yêu……
Vẻ mặt Nguyên Nhi tươi cười mềm dịu lần nữa hiện lên trước mắt anh. Anh cảm thấy một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, tưởng như có được cậu là anh đã có toàn bộ thế giới!
Không yêu cậu? Lừa gạt ai chứ? Khóe miệng anh mỉm cười dịu dàng cực độ……
Vương Tuấn Khải vừa rời nơi đi thi công thì điện thoại khẩn cấp lại điện tới. Đó là người phụ trách viện sinh học của Lâm Lập tập đoàn—— Lý tổng giám.
” Tổng tài, hôm nay có khách hàng quen uống đồ của công ty bị ngộ độc phải vào bệnh viện. Chúng tôi đang ở bệnh viện xử lý. Cô ta yêu cầu bồi thường quá lớn, tôi không dám đáp ứng nên gọi điện thương lượng với anh một chút.”
” Khách hàng yêu cầu bồi thường bao nhiêu?”
” Một trăm vạn!”
Sắc mặt Lâm Lập Phong trầm xuống.
” Cự tuyệt!”
” Tổng tài, vậy bồi thường bao nhiêu?”
Lý tổng giám lo lắng hỏi Vương Tuấn Khải.
” Một đồng cũng không bồi thường! Anh nghe không hiểu sao? Đó là rõ ràng là cố ý lừa gạt!”
Vương Tuấn Khải tức giận truy vấn hắn.
” Vậy chuyện này xử lý thế nào?” Lý tổng giám thấp giọng hỏi.
” Gọi cho Hồ luật sư giải quyết chuyện này, trong 2 ngày đem phương án giải quyết nộp cho tôi.”
” Vâng.” Lý tổng giám cung kính.
Vương Tuấn Khải không khỏi nhíu mày, tại sao chuyện không tốt lần nữa xảy ra? Không phải có bàn tay phía sau nhúng vào rối loạn tập đoàn Vương Thị đi? Trong lòng anh rất hoài nghi. Là ai đứng sau lưng những chuyện?
” Tổng tài, kỹ thuật viên – quản lý Nghiêm điện tới.”
Vừa đặt điện thoại xuống, ống điện thoại lại truyền tới thanh âm Tiêu Quân. Hắn đè điện thoại xuống, thanh âm quản lý Nghiêm lo lắng lập tức truyền tới:
” Tổng tài, nhà máy ở chế tạo ống khí bỗng nhiên nổ tung làm bị thương mấy công nhân. Tôi đã đưa bọn họ vào bệnh viện, nhưng có một người bị thương nghiêm trọng, tôi muốn xin chỉ thị anh xem xử lý thế nào?”
Vương Tuấn Khải thoáng cái lạnh băng! Liên tiếp phát sinh sự cố như vậy, tuyệt đối không phải là tình cờ! Anh có thể khẳng định một trăm phần trăm, nhất định có một thế lực ác ý nhằm vào tập đoàn Vương Thị!
Chúng tạo ra các kiểu sự cố, mục đích là công kích công ty, để công ty rối loạn! Rồi tới thu mua tập đoàn Vương Thị ? Hay là muốn kiếm một khoản lớn từ cổ phiếu?
Hiện giờ, anh phải tỉnh táo chống đỡ!
Vương Tuấn Khải mang theo Tiêu Quân, lập tức đi tới hiện trường sự cố, xem nguyên nhân gì tạo thành? Nếu như nguyên nhân tạo thành đáng ngờ, anh có thể khẳng định trong nhà xưởng có nội gián!

Anh đi tới hiện trường phát sinh sự cố, thấy hiện trường là một mảnh đống hỗn độn. Tuyến sản xuất có rất nhiều cơ khí đã bị phá hỏng, bọn họ phải thay đổi một số cơ khí, còn phải thu thập tàn cuộc, đoán chừng phải mất nửa tháng mới có thể làm việc trở lại.
” Kĩ sư công trình đâu?”
Vương Tuấn Khải đi tới hỏi.
Một người đàn ông cao gầy đi tới, hướng anh gật đầu cung kính:
” Tôi là kĩ sư công trình, tổng tài.”
” Cho tôi biết tình huống rốt cuộc thế nào?”
Ánh mắt sắc nhọn của Vương Tuấn Khải nhìn hắn, làm hắn cảm thấy một lực áp bách vô hình.
” Do gần đây đẩy nhanh tốc độ sản xuất, nên mới xảy ra sự cố .”
Anh ta trả lời.
Ánh mắt Vương Tuấn Khải bén nhọn trực tiếp nhìn mặt hắn,
” Có thể do con người cố ý tạo ra không?”
Tên đàn ông cao gầy lắc đầu:
” Không phải.”
Vương Tuấn Khải đánh giá người trước mắt này hơi xa lạ. Trong trí nhớ của anh, lần trước tới thị sát thì công trình sư hình như không phải người này .
” Anh là kĩ sư công trình?”
Mặt Vương Tuấn Khải tràn đầy nghi ngờ.
” Đúng vậy. Tôi mới vào làm được một tháng, tổng tài.”
Một tháng? Trong lòng anh cảm giác người kĩ sư công trình này… cảm giác không yên lòng. Anh nhìn thật kĩ lưỡng người xưng là kĩ sư công trình rồi chuyển mắt nhìn quản lý Nghiêm: ” Trong thời gian này ta có đơn hàng nào bị thúc dục nộp không?”
” Có! Có một xí nghiệp nước ngoài, bọn họ đặt mười vạn hàng, tháng sau phải giao hàng.”
Quản lý Nghiêm rất khẩn trương.
” Có thể kéo dài thời hạn không?”
” Chúng ta mới vừa gặp bọn họ thương lượng, từ chối sản xuất, bọn họ không đáp ứng. Nếu chúng ta không trao kịp hàng, bọn họ muốn bắt ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
Quản lý Nghiêm vừa nói vừa lau mồ hôi.
” Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”
” Một trăm ngàn vạn."
Quản lý Nghiêm cũng cảm thấy kinh hãi. Một trăm ngàn vạn a! Bọn họ lấy đâu ra một trăm ngàn vạn bồi thường cho người ta?
” Phân xưởng ta không phải là có 3 tuyến sản xuất sao?”
Giọng Vương Tuấn Khải trầm ổn hỏi quản lý Nghiêm.
” Vâng. Hiện tại hỏng một tuyến sản xuất, còn có hai tuyến sản xuất vẫn đang hoạt động. Nhưng một tháng giao mười vạn hàng, hai tuyến sản xuất không thể làm đủ.”
Quản lý Nghiêm khổ não.
” Ra ngoài tìm cách giúp chúng ta gia công.”
Vương Tuấn Khảo nhắc nhở quản lý Nghiêm.
” Đó là một khoản không phí dụng không nhỏ.”
” Tận lực đẩy chi phí xuống mức thấp nhất. Anh tính toán kĩ luõng đi!”
Vương Tuấn Khải bỗng nhiên nhìn phía cách đó không xa có khói trắng chưa tan hết, anh đi qua đó xem.
” Tổng tài, không nên đi qua! Nguy hiểm……”
Quản lý Nghiêm nhìn  đến gần khói trắng, lập tức chạy theo ngăn cản, nhưng hắn còn chưa kịp nói, trong phòng lại lần nữa phát ra tiếng nổ ” ùng ùng” khổng lồ! Tiếng nổ vang tai nhức óc, nhà xưởng chỉ một thoáng trở thành biển lửa……
——————–oOo——————-
Ở một chỗ rất yên lặng vây quanh núi cao có một tòa kiến trúc khổng lồ đứng vững vàng trong ‘thanh sơn lục thủy’, đây là một trại an dưỡng cao nhã tôn quý. Cha của Vương Tuấn Khải – Vương Thế Hiên ở nơi này trị liệu.
20 năm trước, ông trải qua một tai nạn xe cộ trở thành liệt nửa người, qua hơn mười năm trị liệu, hiện giờ ông mới có thể ngồi trên xe lăn, nhưng hai chân không thể đi lại được.
Kể từ khi xảy ra tai nạn xe, ông ở trại an dưỡng sống ròng rã suốt 20 năm dài, ngăn cách với bên ngoài. Trái tim ông cũng từ sự kiện 20 năm trước chậm rãi rời bỏ ông. Bây giờ ông trở nên vô dục vô cầu. Chỉ hi vọng con trai Vương Tuấn Khải có thể sống tốt, trái tim ông cũng không vướng bận.
Vì sự kiện 20 năm trước, con trai Tuấn Khải cùng người vợ Bạch Lệ Như hận ông tận xương. Cho nên 20 năm ông ở đây, họ cũng rất ít khi đến thăm. Đặc biệt là Tuấn Khải, số lần nó đến có thể đếm trên đầu ngón tay.
Một thân già cô đơn ngồi cạnh cửa sổ, cách tầng thủy tinh nhìn ra non xanh nước biếc xa xôi. Ánh mắt ông như dại ra. Cứ vậy nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài, vượt qua 20 năm dòng.
Có khi, ông không biết mình còn sống trên đời này làm gì? Vợ con không để ý tới, người tình và một đứa con khác đã mất tích 20 năm, biệt vô âm tín. Không biết nhiều năm như vậy mẹ con họ sống ra sao?
Bất kể là đối với người vợ Bạch Lệ Như hay với người tình Phù Y, trong lòng ông cũng tràn ngập áy náy.
” Tin tức đặc biệt, buổi sáng hôm nay viện khoa học kỹ thuật tập đoàn Vương Thị xảy ra vụ nổ lớn……” TV trên đỉnh đầu Vương Thế Hiên đang thông báo tin tức khẩn cấp.
Ông vừa nghe tới tập đoàn Vương Thị lập tức ngẩng đầu mở to mắt nhìn TV, tập đoàn Vương Thị xảy ra sự cố.
Trong lòng ông cả kinh!

” Sau khi tổng tài Vương Tuấn Khải của tập đoàn Vương Thị đến hiện trường thị sát, hiện trường lại lần nữa có vụ nổ, tổng tài Vương Tuấn Khải bị thương nặng, bây giờ còn đang trong bệnh viện chữa trị, tình huống chưa rõ……”
Vương Thế Hiên cả người phát run! Tuấn Khải xảy ra chuyện! Bị thương do vụ nổ hiện trường?! Trời ạ! Ông lập tức lấy điện thoại gọi cho con, nhưng ngón tay lại run rẩy đến nỗi không ấn được điện thoại.
Một … không … điện thoại trong tay trượt xuống. Ông muốn nhặt lên nhưng khoảng cách quá xa. Lúc này, ông nghe có tiếng bước chân vững vàng từ xa tiến lại.
Ông ngẩng đầu nhìn hướng đó, chỉ thấy mái tóc uốn lượn óng ánh trên không trung tung bay, một người con trai mặc âu phục màu trắng trẻ tuổi từ xa lại gần.
Khi hắn đi tới trước mặt Vương Thế Hiên, ánh mắt Vương Thế Hiên nhìn chằm chằm mê mẩn, đánh giá người con trai trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh này. Người này rất cao to, tuấn tú, tóc vàng, mắt màu lục, trên mặt là nụ cười có như không, ông đâu quen biết người nào như thế?
Trong lúc Vương Thế Hiên còn đang nghi ngờ, người con trai tóc vàng cúi người xuống nhặt điện thoại trên mặt đất lên, cao cao tại thượng đứng bên cạnh Vương Thế Hiên, liếc nhìn ông:
” Muốn gọi điện cho đứa con tốt của ông—— Vương Tuấn Khải?”
Cái này, Vương Thế Hiên lại càng mê hoặc. Người con trai này chẳng lẽ biết Tuấn Khải ?
” Cậu là ai?” Vương Thế Hiên chất vấn.
Người con trai tóc vàng mân miệng, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt:
” Ông dĩ nhiên không biết tôi là ai? Trong lòng ông cũng chỉ có Vương Tuấn Khải là con.”
” Cậu rốt cuộc muốn gì?” Vương Thế Hiên ngưng mắt nhìn người con trai trước mặt. Thấy lâu, ông có cảm giác quen thuộc. Nhưng rõ ràng ông không nhận ra người tóc vàng trước mắt……
Khuôn mặt tuấn mỹ của Chris lộ ra nụ cười khổ lãnh tuyệt. Chuyện bi thương nhất thế giới, còn gì hơn chuyện này? Đứng trước mặt cha mình, ông lại không nhận ra!
” Cậu rốt cuộc là ai? Cậu muốn gì?” Ánh mắt Vương Thế Hiên tàn bạo nhìn chằm chằm chất vấn.
” Tôi là ai, ông không cần biết. Bất quá, tôi cho ông biết, con trai ông Vương Tuấn Khải sắp không qua được nữa rồi.”
Đôi môi mỏng của Chris khẽ câu khởi, lãnh khốc cười.
” Cậu……!” Vương Thế Hiên giận đến suýt phun ra khói.
Chris ngồi xuống cạnh Vương Thế Hiên lạnh lẽo trầm thấp nói: ”
Lần này cho dù không chết, lần sau cũng sẽ không may mắn như vậy.”
” Cậu! Cậu rốt cuộc là ai?!”
Vương Thế Hiên vỗ mạnh vào xe lăn. Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ lần này Tuấn Khải gặp sự ngoài ý muốn do hắn một tay tạo thành?
” Cậu nói cho tôi biết, vụ nổ này có phải do cậu gây nên không?”
Vương Thế Hiên cuồng nộ nhìn chăm chú hắn.
Chris ngửa đầu cười ngạo mạn, lộ ra tròng mắt bi thương hung hăng nhìn ông ta:
” Đúng vậy! Là tôi hại hắn! Tôi đúng là muốn hắn chết! Hắn chết là đúng!”
” Cậu! Rốt cuộc cậu là ai? Đồ ác ma này!”
Vương Thế Hiên giận đến nỗi cả người phát run.
Mặt Chris từ trên nhìn xuống, tiến tới gần mặt ông, tiếng nói trầm thấp cợt nhả:
” Tôi mà là ma quỷ, vậy ông là cái gì? Vương Thế Hiên? Ông vứt bỏ mẹ con tôi, để chúng tôi tự sanh tự diệt mà miệng nói dối sẽ rời bọn họ để cùng đi với chúng tôi? Lời hứa của ông quả thực không đáng một đồng! Ma quỷ ư, ông mới thật sự là ma quỷ!”
Vương Thế Hiên thoáng chốc ngây ngẩn cả người! Cả người ông cứng ngắc nhìn lên người con trai tóc vàng trước mắt này, ông cái gì? Ông vứt bỏ mẹ con họ?! Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là Khoa Tư Đốn?! Là cậu con trai đã mất tích 20 năm—— Khoa Tư Đốn?
Sắc mặt ông như đen như đất, gắt gao nhìn gương mặt người con trai trẻ tuổi tuấn tú mà lãnh khốc trước mắt, muốn từ trên mặt hắn tìm kiếm chút bóng dáng của Khoa Tư Đốn.
” Ông còn nhớ rõ cái này không?” Chris lấy ra một khối ngọc phỉ thúy trong suốt đưa tới trước mắt ông.
Ánh mắt Vương Thế Hiên lúc nhìn thấy ngọc phỉ thúy trước mắt hiện đầy tơ máu, thoáng chốc sợ ngây người. Miếng ngọc phỉ thúy này làm sao ông lại không nhớ rõ chứ? Đó chính là tận tay ông đưa cho Khoa Tư Đốn lúc 7 tuổi làm quà sinh nhật. Khoa Tư Đốn chính là con trai của ông và người tình Phù Y.
Một lúc lâu, ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập nước mắt, thanh âm run rẩy hỏi:
” Cậu, cậu thật sự là Khoa Tư Đốn?”
Người con trai trẻ tuổi trước mặt này chính là người con thất lạc 20 năm Khoa Tư Đốn? Ông quả thực không thể tin được!
Chris bi thương cười khổ:
” Thật xúc động, ông còn nhớ rõ người con bị vứt bỏ này.”
” Khoa Tư Đốn.”
Vương Thế Hiên tay run run kéo tay hắn. Chris vung tay đẩy bàn tay già nua của ông ta ra.
” Đừng chạm vào tôi! Từ khi ông vứt bỏ mẹ con tôi ở sân bay, ông đã không còn tư cách động đến tôi nữa!”
Mặt Chris tràn đầy hận ý. Qua nhiều năm như vậy, lúc hắn và mẹ ở bên ngoài gặp phải bão tố phong ba thì ông ta ở đâu? Vì muốn hắn có thể quên quá khứ, mẹ hắn đã cố ý đổi tên từ “Khoa Tư Đốn” sửa thành ” Chris” . Từ đó trở đi, hắn không có cha. Đứa trẻ có cái tên Khoa Tư Đốn trước kia đã chết.
” Ta không có! Ta không vứt bỏ con và Phù Y! Người mà ta vứt bỏ là vợ mình và Tuấn Khải!” Ông tràn ngập áy náy kích động.
” Ông nói láo! Tôi không tin!”
Chris tức giận gào thét, đến tình trạng này rồi mà ông ta còn muốn lừa gạt hắn?
Trong mắt Vương Thế Hiên tràn ngập nước mắt:
” Ta không nói láo! Ngày đó ta bảo hai mẹ con ở sân bay chờ ta, ta về xử lý chuyện nhà rồi cùng hai người ra nước ngoài định cư. Nhưng trên đường đi tới sân bay, ta xảy ra tai nạn giao thông. Hôn mê nửa năm, sau đó bị liệt nửa người phải nằm trên giường. Cho đến tận bây giờ ta cũng không thể xuống đất bước đi được.”
Chris nghe ông nói vậy, cả kinh lùi về sau mấy bước. Sắc mặt tái nhợt một mảnh!
” Tôi không tin! Tôi không tin! Ông không cần nói dối nữa!”
Hắn lắc đầu, không thể tin được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro