
Chap 33
Lúc bí thư Tiêu Quân của Vương Tuấn Khải xuất hiện tại phòng làm việc của Chris, hắn đã biết mục đích chuyến đi đó.
Đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Quân.
"Mời ngồi, bí thư Tiêu."
Hắn dùng tay ra dấu mời ngồi.
Tiêu Quân ý cười đầy mặt ngồi xuống trước mặt hắn, không nghĩ đến tiếng trung của người ngoại quốc này lại chuẩn đến thế.
" Chris tiên sinh, trung văn của ngài thật là tốt. Ngài từng tới Trung Quốc trước đó sao?"
"Tôi sinh ra tại Trung Quốc." Chris thừa nhận mình cũng là một người Trung Quốc.
Tiêu Quân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,
" À, thì ra là người cùng nhà a."
Thật hay cho một câu người cùng nhà! Chris cười lạnh. Bọn họ đúng thật là người cùng nhà a.
Nếu hôm nay thân phận hắn bị công khai ra ngoài, không biết mọi người Vương gia định thế nào với hắn? Có long trọng hoan nghênh một thân nhân lâu năm lưu lạc trở về Vương gia không?
Trong mắt hắn tràn đầy sự châm biếm.
"Chris tiên sinh, tôi nghĩ hẳn là ngài đã biết tôi vì sao mà đến."
Chris nhíu mày, " Xin Tiêu tiên sinh cứ nói thẳng ra."
Tiêu Quân bài bản nói: " Chris tiên sinh, hôm nay tôi tới đây đại diện cho Lâm thiếu phu nhân và quý công ty xin hhủy hợp đồng."
"Ừm, hủy hợp đồng?" Chris nhướng lông mày, " Lâm Lập Phong đưa ra điều kiện gì?"
"Chúng tôi dựa theo yêu cầu có trên hợp đồng, bồi thường ngài tất cả tổn thất."
"Cứ như vậy?" Chris lạnh lẽo giương mắt nhìn. Hắn còn tưởng Vương Tuấn Khải sẽ ném cho hắn một tờ chi phiếu trống không, tùy ý hắn điền con số vào.
"Đúng. Chris tiên sinh, ngài có ý kiến gì không?"
"Không, anh cứ làm thế đi."
Chris lãnh đạm. Hắn hiểu Vương Nguyên bị động thai khí cần nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Hủy hợp đồng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tiêu Quân lại lần nữa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Chris dễ dàng đáp ứng hắn như vậy.
"Cám ơn ngài đã thông cảm. Chris tiên sinh." Tiêu Quân vui vẻ.
"Không có gì. Thân thể Vương Nguyên có khỏe không?"
Cậu ở nhà nghỉ ngơi cũng tầm một tháng chăng?
"Vương thiếu phu nhân rất khỏe, cám ơn ngài đã quan tâm. Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép về trước."
Chris nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn Tiêu Quân rời đi. Suy nghĩ của hắn bay xa, không biết Vương Nguyên hiện tại thế nào? Thân thể có khỏe? Hoặc là, hiện tại cậu đang hạnh phúc trong ngực Vương Tuấn Khải sao?
Nghĩ vậy, hắn không khỏi cau mày. Hắn rất muốn đi thăm cậu, mặc dù cậu hận hắn nhưng hắn vẫn cứ quan tâm cậu.
Thật hèn hạ! Hắn nguyền rủa mình.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, hắn nói với Tổng giám đốc:
" Vương Nguyên và Nại Nhĩ Tư ta hủy hợp đồng, cậu tìm một người mẫu xinh đẹp khác thay thế cậu ấy đi."
"Dạ, vâng."
Chris xoay người rời đi, mọi người liền bàn tán.
"Nghe nói, lần đó Vương Nguyên té xuống suýt thì sinh a."
"Đúng vậy. Cho nên mới muốn ở nhà dưỡng thai a~~."
"Thật hạnh phúc! Nếu có thể vì Vương gia sinh nhi tử, thân phận của cậu ta rất quý giá rồi."
"Mọi người đều là người, làm sao mạng của cậu ta lại tốt như vậy?Quả thực là nhân trung long phượng a!"
"Được Vương Tuấn Khải – trưởng tôn của Vương gia coi trọng, cậu ta đã sớm bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng rồi."
Phượng Hoàng?! Lệ hừ lạnh, vận tốt của Vương Nguyên rất nhanh sẽ chấm dứt thôi. Cô đang chờ nhìn cậu ta thống khổ từ trên trời rớt xuống đây.
Khuôn mặt thanh tú ấy hiện ra vẻ châm biếm làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập oán hận làm người khác không muốn nhìn thẳng vào......
Vương Tuấn Khải ngồi trong phòng làm việc xem giấy tờ, bỗng nhiên bí thư mang một bưu kiện đặt xuống trước mặt anh, cung kính:
" Tổng tài, là bưu kiện của ngài."
Vương Tuấn Khải nhìn bưu kiện một chút, trong lòng nghi ngờ, là ai gửi bưu kiện cho anh? Anh cũng không nhận được điện thoại từ trước......
Anh mở bưu kiện ra, bên trong có hai bao đồ. Trước tiên, anh xé mở một bao trong đó, thoáng chốc sắc mặt đại biến!
Bên trong rơi ra ảnh Vương Nguyên và Chris quay cuồng ở trên giường! Anh nhìn qua những bức hình, mặt tái nhợt một mảnh. Ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Tại sao Nguyên Nhi lại cùng tên Chris kia ở trên giường? Hơn nữa còn ám muội như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã......
Chẳng lẽ Nguyên Nhi đã phản bội anh?
Anh nhìn kỹ bối cảnh mấy tấm hình, anh nhận ra đó là gian phòng khách sạn của cậu lúc anh đến đảo Hải Nam.
Chẳng lẽ trước khi anh đến đảo Hải Nam tìm cậu, cậu đã phản bội anh? Đã cùng Chris phát sinh quan hệ?
Nhất thời anh cảm thấy cả người lạnh băng!
Ánh mắt quét tới bao còn lại, anh lấy tốc độ nhanh nhất xé mở, rơi ra một máy ghi âm. Anh vội vàng mở máy ghi âm, bên trong truyền đến thanh âm Vương Nguyên:
" Anh đàng hoàng nói cho tôi biết, đêm đó tôi uống rượu say, chúng ta rốt cuộc có phát sinh quan hệ hay không?"
Tiếp theo là thanh âm Chris:
" Sao vậy? Em hoài nghi bé con trong bụng là của anh?"
Trái tim Vương Tuấn Khải thoáng chốc như vào bị ngàn vạn độc châm xuyên vào, cơ hồ muốn lấy mạng anh. Anh nhắm mắt lại, bên tai lần nữa truyền ra thanh âm Chris cuồng vọng: " Ha ha ha...... Thật buồn cười! Vợ của Vương Tuấn Khải lại mang thai con của tôi! Thế giới này cũng quá bi ai a!"
"Anh thật hy vọng bé con mau mau ra đời! Không biết có tóc vàng mắt xanh giống anh không??"
"Anh nói láo cái gì?! Nó là con của tôi và Tuấn Khải! Đừng chạm vào nó!!"
"Bé con cũng có thể là con của hai chúng ta a! Em yêu."
Vương Tuấn Khải cảm thấy trái tim mình như bị xé thành từng mảnh nhỏ. Anh tức giận bừng bừng ném máy ghi âm trong tay xuống đất. Gương mặt tuấn tú trở nên cuồng nộ, băng sương, tròng mắt sắc bén phát ra lửa giận làm mọi người bên cạnh sợ hãi.
"Tổng tài......"
Bí thư Lý mang theo văn kiện đang muốn tìm anh ký tên.
"Cút! Mau cút đi!" Anh gầm thét, bước nhanh vào thang máy.
Tất cả mọi người bị anh làm cho sợ đến ngây ngốc đứng một bên không dám lên tiếng. Từ trước tới giờ chưa từng thấy khuôn mặt tổng tài thịnh nộ đến như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Rời nhanh khỏi phòng làm việc, đi tới hầm đậu xe, anh dùng tốc độ nhanh nhất đi về nhà.
"Thiếu gia, sao cậu lại trở về?"
Ngọc tẩu thấy còn đang giờ làm việc mà Vương Tuấn Khải bỗng nhiên trở về, rất kinh ngạc.
Khuôn mặt Vương Tuấn Khải bừng bừng giân xông lên tầng hai, Ngọc tẩu sợ hết hồn hết vía.
Cửa phòng "binh" một tiếng bị một lực mạnh đẩy ra, Vương Nguyên giật mình. Từ trên giường ngồi dậy, đón nhận khuôn mặt Vương Tuấn Khải lãnh khốc đen tối như tử thần, lưng không khỏi lạnh lẽo!
Đôi mắt ngăm đen thâm thúy tràn đầy lửa giận, khuôn mặt kiên nghị căng cứng, anh từng bước từng bước lại gần cậu phong thái như tử thần đang ép tới gần, lòng cậu như đông lại, từ đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô có thể đoán được không phải là chuyện tốt lành gì.
Bỗng nhiên anh tức giận ném một chồng đồ vào cậu, thoáng chốc cậu thấy được rất nhiều tấm hình giống như lá cây rớt xuống giường. Cậu cúi đầu nhìn, không ngờ lại là hình ảnh ở đảo Hải Nam đêm đó, cô bị Chris áp đảo trên giường.
Gương mặt cậu trong phút chốc trắng bệch một mảnh. Là ai chụp hình? Trái tim cậu như rớt xuống đầm sâu lạnh băng! Cả người phát run!
"Nói cho tôi biết! Cậu cùng hắn ta bắt đầu từ bao giờ?"
Thanh âm Vương Tuấn Khải tràn bi thương từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Vương Nguyên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt giận giữ của anh, cậu hiểu cậu có giải thích thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện!
Cậu cúi thấp đầu, không nói lời nào.
Anh nhìn cậu xấu hổ cúi đầu, một câu cũng không nói, không có bất kỳ giải thích gì. Lửa giận trong lòng càng nóng bỏng hơn!
Anh cường ngạnh nắm cánh tay cậu lung lay cậu:
" Em! Em giải thích đi! Em cùng hắn có quan hệ bất chính không? Em trả lời tôi đi!"
Nước mắt ủy khuất tràn đầy khuôn mặt cậu, cậu cắn chặt môi mình, một câu cũng không lên tiếng. Cậu không biết nên giải thích với anh như nào? Bọn họ có phát sinh quan hệ hay không? Bọn họ quả thật đã phát sinh "tình một đêm" a!
Anh muốn cậu mở lời nói cho anh biết thế nào, nói cậu hối hận, cậu khổ sở?
Cậu chỉ có thể cúi đầu yên lặng rơi lệ.
"Em không phải nói yêu tôi sao? Đây là tình yêu của em à?"
Vương Nguyên liều mạng lắc đầu, giọng nói khàn khàn lộ ra đau đớn:
" Không phải! Em là thật sự yêu anh! Tuấn Khải."
"Câm miệng! Cậu ... con người dối trá! Cậu rốt cuộc muốn lừa gạt tôi tới khi nào? Có phải không cậu định chờ tới khi đứa bé ra đời, cậu mới nói cho tôi nó là của Chris, mà không phải của tôi?"
Vương Tuấn Khải đỏ mắt gầm thét.
Anh tin tưởng cậu! Đổi lại là cậu lừa gạt vô tận! Anh đau lòng như muốn vứt luôn mạng sống!
Vương Nguyên cả người cứng đờ! Ánh mắt mỹ lệ kinh hoảng nhìn anh, chẳng lẽ anh đã biết? Anh biết em bé có thể không phải là của anh ?!
Là ai nói cho anh biết ? Chẳng lẽ là Chris?! Tất cả đều do Chris gây nên? Tên đàn ông ti tiện kia đã nói hết thảy cho Tuấn Khải?
"Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy? Cậu! Cậu !"
Anh mạnh bạo nắm chặt cánh tay cậu, như muốn bẻ gảy cánh tay cậu vậy. Trên cánh tay truyền đến đau đớn làm
Cậu không khỏi cau mày.
"Xin lỗi, Tuấn Khải."
Cậu nghẹn ngào nói không thành tiếng.
Sắc mặt Vương Tuấn Khải như tro tàn, như vậy là cậu thừa nhận quan hệ với Chris? Cậu thật sự phản bội anh! Đứa bé trong bụng cậu thậm chí còn không phải là của anh! Anh lại đi toàn tâm toàn ý yêu cậu!
Yêu! Anh bi thương cười một tiếng. Đúng ! Anh yêu cậu! Anh yêu chàng trai luôn dối gian này! Trong lòng anh đau khổ khôn xiết.
Anh lạnh băng buông cậu ra, từng bước lui về phía sau, tròng mắt lạnh lùng nhìn chăm chú cậu, đôi môi mỏng từng chữ từng chữ vô tình phun ra:
" Cậu làm tôi khinh thường! Vương Nguyên ! Cậu cút cho tôi! Vĩnh viễn tôi không muốn nhìn cậu nữa!"
Cậu che miệng thương tâm rơi lệ, tròng mắt sưng đỏ nhìn anh, bi ai hỏi:
" Anh thật sự muốn em rời đi?"
"Đúng! Cậu lập tức, lập tức, cút đi!"
Vương Tuấn Khải nhấn rõ từng chữ rét lạnh......
Vương Nguyên tan nát cõi lòng từ trên giường đứng lên, bả vai mãnh khảnh run lên, từng bước đi tới cửa. Anh nhìn bả vai gầy yếu của cậu, bóng lưng mãnh khảnh, trái tim đó cũng như bị vắt kiệt. Anh nắm chặt hai đấm tay, ức chế vọng động muốn ôm giữ cậu lại của mình.
anh mới sập cửa thật mạnh, một tay đấm vào vách tường. Lập tức, bụi trên tường rớt xuống một mảnh lớn. Tay anh cũng ứ máu một khối lớn.
Anh cảm thấy rất đau, rất đau! Đau vào tận tim! Loại cảm giác tan nát cõi lòng này như muốn ép điên anh!
Vì sao anh chiều chuộng cậu như thế, yêu thương cậu như thế, cậu lại muốn phản bội anh?! Chẳng lẽ anh không đáng giá được yêu? Ba anh vứt bỏ anh, Mạc Sang Sang vứt bỏ anh, hiện tại ngay cả Nguyên Nhi mà anh nghĩ là ngừoi yêu thương mình nhất cũng phản bội anh!
Tròng mắt anh dâng lên hận ý không ngôn ngữ nào diễn tả hết! Trái tim anh hận không cách nào thoát ra, anh phải tìm người phát tiết!
Anh mở cửa, bước nhanh xuống tầng dưới, đi tới gara, lái xe rời đi. Tốc độ ô tô y như mũi tên làm Vương Nguyên nhìn thấy một thân mồ hôi lạnh.
Cậu lo lắng lái xe đi theo phía sau anh, mãi đến nhà Chris, xe mới dừng lại.
Thì ra anh đi tìm Chris! Vương Nguyên khóa xe, vội vàng đuổi vào nhà.
Cậu lo lắng lái xe đi theo phía sau anh, mãi đến nhà Chris, xe mới dừng lại.
Thì ra anh đi tìm Chris! Vương Nguyên khóa xe, vội vàng đuổi vào nhà.
Chris nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh, mở cửa ra đã bị một quyền đấm vào mặt. Hắn bị đánh ngã, đụng phải ghế salon, mới từ trên ghế salon bò dậy, đón nhận cặp mắt Vương Tuấn Khải đỏ tươi như máu.
Vương Tuấn Khải lại dùng một quyền nữa công kích hắn, Chris nhanh nhẹn tránh một bên, lập tức thoát khỏi nắm đấm của Vương Tuấn Khải.
Chris xoa chỗ bị đánh đau, sắc bén nhìn anh:
"Anh tới đây để đánh nhau sao? Vương Tuấn Khải!"
"Mày là đồ vô sỉ! Tao muốn đánh chết mày!"
Vương Tuấn Khải lại ra tay đánh Chris. Lúc Vương Nguyên chạy tới, Chris và Tuấn Khải đang đánh nhau.
"Hai người đừng đánh! Đừng đánh nữa!"
Vương Nguyên ở một bên lo lắng khuyên ngăn.
Lúc Chris vung quả đấm lên người Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lập tức mạnh mẽ đẩy Chris ra. Vương Tuấn Khải từ trên mặt đất đứng dậy, lại một lần nữa đánh về phía Chris, Vương Nguyên chạy tới kéo cánh tay Tuấn Khải cầu khẩn: "Đừng đánh nữa! Tuấn Khải! Không nên đánh nữa!"
"Cậu cút ngay cho tôi!" Anh vung mạnh tay, hất cậu ra. Cậu bị một lực lớn đẩy ra, ngã đụng phải cạnh bàn, bụng đau thắt lại.
Cậu ở trên mặt đất, cảm thấy một cỗ ấm áp từ hạ thể chảy ra. Cậu ngồi dưới đất, đau đớn không thể đứng lên được.
"Vương Tuấn Khải! Vương Nguyên bị ngã!" Chris tức giận một quyền đánh Vương Tuấn Khải lui ra rồi bước nhanh tới cạnh Vương Nguyên.
"Em không sao chứ? Vương Nguyên." Hắn lo lắng đỡ cậu dậy.
"Bụng tôi rất đau."
Vương Nguyên kéo tay Chris.
Vương Tuấn Khải chạy tới, thấy hạ thể Vương Nguyên đang chảy máu, trong lòng cả kinh! Anh lập tức đoạt lấy Vương Nguyên từ trên tay Chris, gào lên với hắn:
"Mau lái xe! Đến bệnh viện!"
Vương Nguyên nằm trong ngực Vương Tuấn Khải kêu đau, còn chưa tới bệnh viện đã ngất xỉu.
—————————–
Vương Tuấn Khải và Chris ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi Vương Nguyên , từng giây từng phút trôi qua, chân mày Vương Tuấn Khải càng thêm siết chặt.
Cửa phòng cấp cứu rốt cục cũng mở ra. Vương Tuấn Khải và Chris lập tức bước đến.
"Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Tôi là chồng cậu ấy. Cậu ấy thế nào rồi?"
Vương Tuấn Khải đi tới trước mặt bác sĩ vội vàng hỏi.
"Thân thể bệnh nhân không có gì đáng ngại, chẳng qua ....là cái thai trong bụng không giữ được."
Đột nhiên, Vương Tuấn Khải bạo phát đấm một quyền vào Chris, hắn chính xác bắt được quả đấm của anh, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh, hài hước:
"Làm sao? Rất tức giận phải không? Đích thân giết chết con mình! Nhân sinh thật là đáng buồn a!"
"Mày... tên khốn kiếp này! Nếu không phải mày dính dáng đến Nguyên Nhi! Em ấy sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy sao?!"
Vương Tuấn Khải giận không thể thứ, lớn tiếng gào lên.
"Ha ha...... anh đừng quên, là anh tự tay đẩy ngã cậu ấy."
Tròng mắt sắc bén của Chris quả thực như muốn lăng trì Vương Tuấn Khải.
Trái tim Vương Tuấn Khải thoáng chốc co rút đau đớn!
" Cút! Mày cút cho tao! Chris! Vĩnh viễn cút khỏi Trung Quốc! Tao muốn mày vĩnh viễn không được đặt chân lên Trung Quốc!"
Vương Tuấn Khải cuồng nộ như ma quỷ tái thế.
Chris lãnh ngạo cười một tiếng, bọn họ đúng là một đôi mẫu tử chân chính! Mẹ anh ta – Bạch Lệ Như năm đó cũng đuổi mẹ con hắn rời đi như vậy, hiện tại con trai bà ta – Vương Tuấn Khải cũng muốn dùng cách năm đó bắt hắn rời Trung Quốc!
"Tốt, nếu anh có khả năng này, tôi tùy thời phụng bồi!"
Câu nói thách thức vừa dứt, hắn liền xoay người rời đi.
Đi vài bước, hắn lại xoay người, nói với Vương Tuấn Khải:
"Thiếu chút nữa tôi quên nói cho anh biết, tôi và Vương Nguyên hoàn toàn trong sạch. Mặc dù nhiều lần tôi muốn đoạt lấy cậu ấy, nhưng đều không thành công! Đứa bé trong bụng cậu ấy một trăm phần trăm là của anh, hôm nay thấy anh đích thân giết chết con mình, lòng tôi thật sự rất sảng khoái nha!"
Hắn cười ha ha, rời đi.
Vương Tuấn Khải cảm thấy lòng mình như đóng băng, sự lạnh lẽo tràn ra toàn thân, cả người đều lạnh băng cứng ngắc. Chính tay anh giết chết con mình? Anh giết con mình? Anh nhìn tay mình, thấy bàn tay đầy máu tươi, phảng phất thấy một gương mặt đang nhìn anh mỉm cười......
Anh đau lòng đến nỗi không hô hấp nổi! Anh đứng lặng một chỗ, thật lâu, thật lâu, không phục hồi tinh thần lại được......
.
.
.
.
.
Vương Nguyên từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, cô cảm thấy cả người mình đau nhức, đặc biệt là bụng, vẫn còn đang mơ hồ đau. Cậu thử ngồi dậy, Vương Tuân Khải lập tức tới áp thân thể cậu xuống.
Vương Nguyên đón nhìn ánh mắt Vương Tuấn Khải xám xịt, nhẹ nhàng nằm xuống, sau đó kéo tay anh bối rối hỏi:
" Tuấn ... Khải, con? Con em thế nào?"
Trước khi ngất đi bụng của cậu đã rất đau, hơn nữa còn bị chảy máu. Cậu biết mình đã xảy ra chuyện.
Vương Tuấn Khải hối hận nhìn cậu một lúc lâu, thấp giọng thở dài, nói:
"Không sao, chúng ta sẽ có con nữa mà."
Vương Nguyên thoáng chốc ngây dại! Nước mắt đau đớn chảy dài.
"Con không còn, phải không?"
Cậu khàn giọng hỏi anh.
Mặt anh không có phản ứng gì, chỉ "ừ" một tiếng. Cậu đau lòng kéo chăn dấu mặt mình, trốn trong chăn khóc nức nở.
Nhìn cậu khóc trong chăn, trong lòng anh rất đau đớn nhưng anh lại không biết nên an ủi cô thế nào? Anh chỉ có thể nhìn cậu khóc, không thể giúp cậu!
Tất cả là do anh, là anh gây nên! Là anh phá hỏng mọi chuyện! Anh là tên tội đồ, anh không nên để đố kỵ che mờ mắt mình.
Hối hận, đã không cách nào giải thích hết tâm tình anh giờ phút này......
———————————
Từ sau khi mất đứa con, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rơi vào chiến tranh lạnh. Vương Tuấn Khải đều nửa đêm canh ba mới về, hơn nữa trên người đầy mùi rượu, ngày nào cũng uống say khướt mới trở về.
Lại nhớ tới thời khắc chia phòng ngủ, một người hàng đêm say rượu, một người trốn trong phòng không chịu ra ngoài, hoàn toàn không giao tiếp, không nói chuyện với nhau.
Ngọc tẩu thấy tình hình bọn họ thế này, trong lòng rất lo, chỉ hy vọng có thể tìm một cơ hội kéo hai người họ về lại quỹ đạo ngày xưa......
Rạng sáng, Vương Tuân Khải lại lần nữa người đầy mùi rượu loạng choạng trở về, Ngọc tẩu lập tức đi gọi Vương Nguyên.
Vương Nguyên xuống dưới thấy bộ dáng Vương Tuấn Khải say rượu chật vật đã cảm thấy đau lòng, anh vốn lý trí mạnh mẽ, kiêu ngạo lạnh lùng, hiện giờ tại sao trở thành bộ dáng bê tha như vậy?
Tất cả là do cậu tạo thành! Cậu biết, cậu làm tổn thương anh rất sâu nặng!
Cậu đỡ cánh tay anh, anh sẵng giọng chống lại đôi mắt yếu ớt của cậu, lập tức đẩy cậu ra.
"Buông!" Anh đẩy mạnh tay cậu.
Vương Nguyên bi thương nhìn anh, như một con thỏ đáng thương.
Anh đã nhìn vẻ mặt cậu đau khổ, trong lòng xót xa. Anh không có cách nào đối mặt với cậu, sau khi anh tự tay giết chết con của bọn họ, anh đã không có tư cách đối diện cậu nữa rồi.
Cậu đau lòng, khổ sở thế nào anh đều nhìn rõ trong mắt, tim anh cũng rất đau đớn.
Cho nên anh mới hàng đêm mượn rượu giải buồn, anh không muốn đối mặt với cậu, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn, bi thương. Vẻ mặt ấy của cậu tuyệt đối có thể lăng trì anh tới chết!
Anh lạnh lùng xoay người rời đi, Vương Nguyên thấy tim mình tan như vỡ nát. Cậu hoảng hốt đi ra vườn hoa, không để mình rơi lệ trước mặt Ngọc tẩu.
Anh chán bỏ cậu! Ngay cả chạm vào cậu anh cũng không muốn! Cậu không rõ mình đang vì cái gì? Nếu bọn họ còn có tương lai lời, cậu nhất định sẽ không buông tay! Nhưng anh hờ hững lãnh đạm như thế so với chửi bới còn làm cậu khó chịu hơn.
Khuôn mặt lạnh lùng ấy, ánh mắt lạnh lẽo đóng băng ấy, đến khi nào mới liếc nhìn cậu một cái đây?
Cậu đau lòng thở hổn hển, cúi đầu khóc, trong vườn hoa rất yên lặng, tiếng khóc nghe thật lớn.
Vương Tuấn Khải tựa vào bên cạnh cửa sổ căn phòng trên tầng hai, nghe rõ tiếng khóc thảm thiết của cậu. Lúc này, tim anh cũng như quặn xoắn lại thành đoàn. Trong đầu anh rối tung, không cách nào suy nghĩ được gì.
Anh rất muốn xuống an ủi cậu, ôm cậu trong lồng ngực nhưng anh phát hiện ra thân thể mình không cách nào nhúc nhích nổi, cứ cứng ngắc đứng yên. Chỉ biết mình đau lòng nhưng lại không biết nên an ủi cậu thế nào?
Bởi vì trái tim anh cũng đau đớn muốn chết!
Yêu... cho tới bây giờ đau khổ vẫn hơn vạn phần lúc vui vẻ, nhưng đau đớn lúc này vừa lâu dài lại bất đắc dĩ, bọn họ nên thoát khỏi khốn cảnh này như thế nào?
Hoặc là, tình yêu của họ đã đi đến hồi kết, anh nên buông cậu ra! Giữ cậu bên cạnh anh, cậu sẽ đau khổ, chỉ rời anh đi câuh mới có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng, để cậu rời đi, trái tim anh sẽ không còn toàn vẹn nữa.
Một cái chăn ấm áp đắp lên vai Vương Nguyên, Vương Nguyên nhìn Ngọc tẩu, vẻ mặt bà hiền lành nhìn cậu,
"Đừng quá đau buồn, thiếu phu nhân. Hai người còn trẻ, có con sẽ rất nhanh thôi. Bây giờ quan trọng nhất là giữ gìn thân thể thật tốt."
"Ngọc tẩu......"
Vương Nguyên hạ đầu trên vai Ngọc tẩu, thương tâm rơi lệ:
" Anh ấy hận tôi, ngay cả chạm vào tôi cũng thấy chán ghét."
"Không phải, thiếu gia chỉ đang tức giận, rất nhanh sẽ không sao nữa." Ngọc tẩu vỗ vỗ bả vai cậu, an ủi cậu.
" Cuộc hôn nhân này, tôi đã mất đi lòng tin rồi. Tôi rời đi chắc anh ấy sẽ rất vui."
Vương Tuấn Khải ở trên tầng nghe thấy câu này, cả người chấn động!
—————————–
Có một ngày, Vương Nguyên ngồi ăn ở bên ngoài biển hóng gió mát, câuh trốn trong nhà đã suốt cả tháng rồi, hôm nay thấy ánh mặt trời không tệ nên mới ra ngoài bờ biển đi dạo một chút.
Những ngày qua thời tiết đã ấm lên. Ánh mặt trời sáng rực ôn hòa chiếu trên người cậu, thân thể lạnh lẽo của cậu mới cảm thấy chút ấm áp, cảm giác ấm áp này đã thật lâu không xuất hiện.
Chuyển mắt nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nước biển xanh thẳm mãnh liệt cũng như tâm tình cậu giờ phút này. Hiện tại trái tim cậu không cách nào bình tĩnh lại được.
Cậu và Vương Tuấn Khải đã không nói chuyện gì hơn một tháng rồi sao? Từ khi mất con hay, từ khi anh biết chuyện cậu và Chris......
Khuôn mặt tuyệt mỹ của cậu lộ ra nụ cười lạnh băng. Lúc trước tốt đẹp tựa như một giấc mơ, hiện tại tỉnh mộng, chỉ để lại vô tận đau đớn.
Cậu không còn mặt mũi nào đối diện anh cả. Mà anh cũng không thích nhìn thấy cô, không phải sao? Nước mắt thương tâm chảy xuống gương mặt. Nhưng cậu không can tâm! Vì sao anh không thể tha thứ cho cặu?
Lần đó say rượu là ngoài ý muốn, câuh bị động phản bội anh, không phải là chủ động phản bội, anh không thể tha thứ cho cô một lần sao?
Bỗng nhiên một đôi giày da sáng bóng dừng lại bên người cậu, cậu giơ gương mặt tràn đầy nước mắt lên, thấy một mái tóc lóe sáng dưới ánh mặt trời chiếu, mái tóc của người này theo gió tung bay, yêu nghiệt mê hồn.
Hắn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của câuh, gương mặt tiều tụy tái nhợt, đau lòng đứng bên cạnh, cầm khăn giấy lau nước mắt cậu.
Tay cậu hất tay hắn ra, khàn giọng nói:
"Đừng chạm vào tôi!"
Đôi mắt xanh của Chirs sóng sánh, toát ra vẻ đau đớn:
"Vì sao hắn ta có thể, anh lại không?"
"Bởi vì anh là ác ma!"
Cậu thốt lên.
Hắn lộ ra nụ cười tang thương:
"Anh là ma quỷ? Vậy hắn ta là cái gì? Là thiên sứ sao?"
"Anh ấy là cái gì cũng còn hơn anh!"
Vương Nguyên cơ hồ thét lên.
"Đừng quên, là tự tay hắn ta giết con của em! Hắn ta mới là ma quỷ!" Chris lên án.
Vương Nguyên cả người sững sờ! Nước mắt lại càng rơi như mưa, không thể ngừng được. Chris cuống quít cầm khăn giấy lau nước mắt giúp cậu.
Cậu tức giận đẩy tay hắn ra:
"Nếu không phải là anh, con tôi có mất đi không? Tất cả là do anh tạo ra! Anh là đồ khốn kiếp này! Anh cút cho tôi!"
"Em cứ hận anh như vậy?"
Trong lòng hắn vừa giận vừa đau.
"Đúng! Tôi hận anh chết đi được!"
"Nhưng, anh yêu em!"
Ở trước mặt cậu, hắn chỉ hèn mọn như một tên đầy tớ.
Vương Nguyên cả người cứng đờ, cậu ngây người nhìn hắn, một lúc lâu, cậu mới phun ra một câu nói:
"Phá hoại hạnh phúc của tôi, để cho tôi rơi vào địa ngục, đây chính là tình yêu anh dành cho tôi sao?"
"Anh làm cái gì? Vương Nguyên ! Anh thật sự không làm gì cả! Em công bằng một chút đi! Đêm đó là hắn ta tới đánh anh, anh chỉ tự vệ mà thôi!" Chris tức giận đứng lên, phần tình cảm hèn mọn này quả thực muốn lăng trì trái tim hắn.
Hắn chẳng biết tại sao mình giải thích như vậy? Hắn không nên yêu con người vô tình này?
"Nếu không phải anh đem ảnh chụp chúng ta khách sạn gửi cho anh ấy, anh ấy có thể tức giận như vậy không? Nếu không phải anh nói cho anh ấy biết, em bé trong bụng có thể là của anh thì anh ấy có không kiềm chế được như thế không?"
Cậu tức giận chất vấn hắn.
Chris sửng sốt, không hiểu:
"Ảnh chụp gì? Anh không hề nói em bé là của anh? Anh chưa từng làm vậy!"
"Không phải anh! Vậy còn có ai?"
Cậu không tin.
"Thật sự không phải anh! Em bé trong bụng em căn bản không phải của anh! Tại sao phải lừa gạt hắn?"
Chris vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc là ai ở sau lưng gây sự?
"Không phải anh, làm sao anh ấy lại biết?"
"Chris anh có thể thề! Chuyện này thật sự không phải là anh làm!"
Hắn nghiêm túc nhìn cậu, dừng một hồi lâu:
"Thật ra anh cũng hi vọng em bé trong bụng em là của anh, anh đây có thể quang minh chánh đại dẫn em rời đi. Đáng tiếc, nó không phải của anh."
"Nhưng hôm đó ở bệnh viện, anh không phải nói em bé có thểlà của anh sao?"
Cậu kinh ngạc mở to mắt.
"Ngày đó, biết được em bé là của hắn, trong lòng anh khó chịu quá nên mới thốt ra như vậy. Thật ra giữa chúng ta vô cùng trong sạch. Đêm đó em uống rượu say, chẳng qua là ở nhà anh ngủ một đêm. Chúng ta không hề phát sinh chuyện gì."
Chris rốt cục chịu thừa nhận tất cả.
Vương Nguyên cả kinh lùi mấy bước, sau khi trụ vững thân thể, cậu tức giận tát Chris một cái.
"Anh...tên hèn hạ khốn kiếp! Tôi hận anh! Anh cút đi! Anh cút cho tôi!"
Chris che mặt mình, tròng mắt lạnh lẽo nhìn cậu,
"Đúng! Anh hèn hạ! Anh quả thật yêu em đến hèn hạ! Vương Nguyên !"
Hắn bỗng nhiên kéo cậu vào lòng, đôi môi lạnh băng đặt lên đôi môi kiều diễm của cậu, hắn hôn cậu thô bạo, không hề ôn nhu, chỉ muốn cướp đoạt, đoạt lấy môi cậu, đoạt lấy cả người cậu.
Sự thô bạo của hắn làm môi cậu đau đớn, cậu không khỏi hét lên, lại càng làm cho lưỡi hắn có cơ hội trượt vào trong miệng của cậu, cùng cô thân mật.
Ở trong lòng ngực hắn cậu liều mạng giãy dụa cô đánh vào lưng hắn, nhưng cậu giãy dụa lại càng làm hắn ôm cậu chặt hơn, hôn càng sâu.
Cậu dường như bị đè nén trong hơi thở của hắn, khi hít thở không nổi hắn mới buông cậu ra. Cậu vừa được tự do ngay lập tức đẩy mạnh hắn ra, cô thở hổn hển, trên gương mặt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm hắn. Hắn thấy được trong mắt cậu một tia hận sâu sắc.
Cậu tiện tay cầm ly nước trên bàn hắt vào mặt hắn, hắn đứng yên nơi đó chịu đựng sự tức giận của cậu, không nói một lời.
"Tôi hận anh! Tôi chưa từng hận một người giống như bây giờ hận anh!"
Cậu lạnh lùng nhìn chăm chú hắn, cơ hồ muốn giết chết hắn!
"Anh yêu em! Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu một người như bây giờ yêu em!" Hắn u buồn đón nhận sự lạnh lẽo của ậu.
Cậu ngẩn người, cắn môi thật chặt, ném mạnh ly nước cầm trong tay làm vỡ vụn trước mặt hắn, lãnh khốc nói: "Tôi với anh tựa như ly nước này, rơi vỡ sẽ vĩnh viễn không lành lại được. Anh đừng có hy vọng! Tôi không cho anh cơ hội đâu!"
Nói xong những lời này, cậu kiên quyết xoay người rời đi.
Chris hất tóc mai trên trán, nhìn bóng lưng cậu rời đi, lộ ra đôi mắt tràn đầy hận ý như trước.
Vì sao người cậu yêu là Vương Tuấn Khải mà không phải là hắn? Hắn có chỗ nào không bằng Vưong Tuấn Khải? Thậm chí Vương Tuấn Khải có thể cho cậu cái gì, hắn cũng có thể cho cậu cái đó! Hơn thế hắn còn có thể cho cậu nhiều hơn!
Hắn yêu cậu như vậy! Nhưng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái thôi cậu cũng không làm! Hắn không thể chịu được như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro