Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Rời đi rồi sao ?

Hắn dường như điên dại , chạy xe với vận tốc thực nhanh , mặc kệ gió có tạt vào đến đau rát cả mặt . Vẫn cứ điên cuồng như vậy . Bởi chính hắn đã nghĩ , dù cho có đau đến đâu đi nữa . Vẫn không bằng những nỗi đau mà hắn đã gây ra cho cậu

Vừa về đến nhà , hắn lục tung lên để tìm cậu . Như vừa nhớ đến điều gì đó , chạy vụt lên lầu trên , đứng trước cửa phòng cậu . Mọi thứ vẫn im lặng , hắn đi đến cửa phòng rồi nhẹ đưa tay vặn nắm cửa , thì chợt vấy lên nỗi lo sợ trong đầu .. Hôm nay cửa phòng không khoá , mọi thứ vẫn im thinh thích

Hắn như vẫn đang cố tìm kím bóng dáng gầy gò của cậu . Mở tung tủ quần áo , thì đã không còn gì cả - Tủ đồ trống không , hắn mới thực hiểu , cậu đi rồi ..

    Bất lực mà đi đến chiếc giường của cậu , đưa đôi tay lên như đang tìm hơi ấm còn động lại .. Hắn cười , cười trách bản thân quá ngu ngốc , cười vì chính mình làm ra mọi chuyện như vậy .. Cười vì tại sao không cố gắng hiểu những gì cậu đã làm trong suốt thời gian qua .

   Ah , hắn nhìn thấy được tờ giấy được gấp lại , phía trên là chiếc nhẫn mà ngày hôm đó hắn bất đắc dĩ đeo vào tay cậu .

Là thư của cậu ? Cả chiếc nhẫn của hắn trao cho

  " Vương Tuấn Khải

Chiếc nhẫn này , em trả lại cho anh . Em không phải vợ anh , nên dù thế nào đi nữa , chiếc nhẫn này cũng không thuộc về em

Em giờ đã thấu hiểu mọi hành động của anh . Anh muốn em không xuất hiện trước mặt anh nữa . Uhm , em sẽ không ! Một lần cũng không .

Anh cũng đừng vì không muốn thấy mặt em mà ở lại công ty đến tận khuya nữa . Từ giờ anh có thể về nhà đúng giờ rồi .

Anh cho là em đã sai người hại chết Duyệt Tiên sao ? Uhm , là em hết đó .

Em rời đi , sẽ rời đi . Anh cứ yên tâm , giấy ly hôn em đã kí . Em để ngay bàn ở phòng ăn , anh có thể kí rồi . Em không đòi hỏi bất cứ điều gì cả . Bởi anh căm hận em , rất căm hận phải không ? Vì vậy , chính em cũng không có tư cách đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì cả.

Anh biết không , em cứ nghĩ lúc anh đồng ý cùng em kết hôn là nguyện ý của anh . Nhưng đâu ngờ , là ba mẹ em cả ba mẹ anh sắp xếp ..

Anh biết không , em từng ước mình sẽ hạnh phúc như bao người khác . Được cùng người mình yêu thương đi bên cạnh đến hoàn đời ..

Đừng cười em , là do em quá ngốc nên mới có suy nghĩ đó thôi .
Em yêu anh , là thật !
Cho nên , em cũng không hối hận đâu .

Em rời đi , là do chính em lựa chọn . Em biết chứ , biết chính mình hoàn toàn không làm anh hạnh phúc . Nên em nghĩ , quyết định này sẽ làm anh vui .

Anh hoàn toàn không hiểu cảm giác của em khi thấy anh cùng người khác ôm ấp đâu , thực đau lắm đó . Nhưng em vẫn không nói ra được . Vì em đâu là gì của anh

Anh cũng hoàn toàn không hiểu cảm giác của em khi đêm đầu tiên mình ở cùng phòng đâu , thực đau lắm đó .. Đau lắm

Em cũng không trách gì anh được , bởi là tự em yêu anh mà . Là tự mình đa tình thôi

À , anh nên mướn người làm đi . Bởi anh ăn uống không đúng giờ mà còn hay ăn ngoài nữa , không tốt đâu

Đừng bỏ bữa nữa , cũng đừng vì công việc mà thức đến tận khuya . Anh sẽ bệnh đó.

Có phải anh thấy em nhiều lời quá không . Em sẽ không vậy nữa , kể từ giờ .

À , cho em nói yêu anh một lần nữa thôi . Vì từ giờ trở đi , em không còn tư cách gì để nói câu này nữa rồi hì hì

Vương Tuấn Khải , em yêu anh , nhất định phải thật hạnh phúc đó !

- Vương Nguyên "

Đi thật rồi , cậu rời đi thật rồi , cậu tổn thương quá nhiều rồi ..

Hắn nhàu nát bức thư , một giọt nước rơi ra từ đôi mắt hắn . Là hắn khóc sao ? Khóc vì cậu sao ?

Làm cho cậu tổn thương , hôn hít người đàn bà khác trước mặt cậu và thậm chí còn dẫn ả ta lên phòng cùng nhau quan hệ .

Tệ , vô dụng , ngu ngốc .. Hắn nên dùng từ nào để nói ra chính con người hắn đây ?

- " Vương Nguyên , là tôi sai , tôi sai thật rồi . Em về đi , đừng rời đi nữa . Tôi sẽ không kí giấy ly hôn nào cả . Em đừng vậy mà .. Tôi thật tàn nhẫn , thật tàn nhẫn mà . " hắn vô thức gào lên rồi gục người xuống rơi nước mắt

Hối hận có còn kịp không ? Níu kéo người về có còn kịp không ?
Bù đắp cho em , bao nhiêu là đủ ?
Em về đi , tôi sẽ dùng thời gian mà thay đổi
Em về đi , tôi sẽ yêu thương em , thực nhiều mà ..

Ở đâu đó trong con hẻm đối diện căn biệt thự của hắn , còn có một người đang nhìn chăm chăm vào nơi đó rồi bất giác rơi nước mắt . Nhanh đưa tay quẹt ngang dòng trên đôi má . Khẽ nói trong vô thức

- " Không sao , không sao .. Anh hạnh phúc là được. "

Có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cậu , người trong xe bước ra cung kính .

- " Là cô chủ kêu tôi tới đón cậu chủ. Chúng ta đi ngay kẻo cô chủ lo lắng "

Cậu mỉm cười nhẹ rồi gật đầu với tên đó . Đưa hành lí bỏ vào xe , rồi quay lại luyến tiếc nhìn lần nữa .
- " Có thể đi rồi. " cậu nói trong giọng muộn phiền ..

Từ giờ anh có thể vui vẻ rồi .. Em sẽ không xuất hiện trước anh nữa .
Từ giờ anh có thể hạnh phúc rồi .. Em không còn làm phiền đến anh nữa
Em hiểu mình luôn là cái gai trong mắt anh .
Thù hận em đến bao giờ ?
Thật đau mà !

-------------------------------------------------------------------
Ta tự thấy mình viết chap này quá nhãm huhu
À @An_skyrice .. Ta không biết tag như này có phải không nữa --
Quênn , nhớ để lại cmt cho ta đó nhaaaaaaaa * hun hun *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro