Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Cậu đi chết đi .

" Kí Yêu ôi trời , mấy đứa đi đâu về mà Thiên Tỉ lại nóng vậy chứ?" Cầm quyển sách đi vào phòng.

" Anh thôi kiểu hởi chút là kí đầu rồi xoa đầu tôi đi , tôi không thích thế ! " Thấy bà vừa đì vào liền nhảy ra , ôm đầu nói .

" Tôi thích làm thế , cậu làm gì tôi? Ai biểu cậu lùng hơn tôi làm gì ." Xoa đầu nó thêm cái nửa rồi đi lên lầu .

" Anh .. một ngày nào đó tôi sẻ cao hơn anh thì lúc đó anh coi cái đầu của anh ." Nghiến ngăn nghiến lợi nói .

" Đừng có mà mơ ... à mà không ... tôi sẻ đợi ngày đó ." Vừa đi tay vừa vẩy vẩy .

" Ôi trời... cái tên này ngan như cua ." Bỏ vô nhà bếp gót li nước uống , sẵn tiện làm thêm hai li nước cam đem lên lầu .

" Vào sao không rỏ cửa hả ? " Nhìn nó chầm chầm.

" Nhưng mà đây củng là phòng của tôi mà ." Nhìn hắn bằng vẻ mặt ngay thơ vô ( số ) tội.

" Của cậu sao ? " Trợn mắt nhìn nó.

" Hiện tại là vậy mà , không phải sao ? " Mỉm cười đem li nước đến để trước mặt hắn , rồi quay đi .

" Li kia cho ai vậy ?" Chỉ vào li còn lại .

" Đương nhiên là của Thiên Tỉ , tôi đi đây ."

" Ê tính cứ vậy mà đi à ? "

" Ủa tôi .. không lẻ anh ấy ăn thịt tôi sao ? " Chớp chớp mắt nhìn nó .

" Hắn giám .... aiiiii tôi cùng muốn coi cậu ta thế nào ? Đi thôi " Nhảy xuống giường kéo nó đi .

" Cốc .. cốc . .. cốc. . Thiên Tỉ cậu mở cửa cho tôi ."

" Ôi trời .... sao mà anh ngan ngược vậy ? "

" Tôi sao ? Có phải em muốn chết không ? "

" Nổi hết da gà " Nói nhỏ vào tai hắn . " Thiên Tỉ ... Thiên Tỉ anh có sao không thế ... Thiên Tỉ ."

" Thiên Tỉ cậu có mở cửa không hả ? " Vương Nguyên đột nhiên ôm hắn lại .

" Anh tính làm gì "

" Không thấy sao ? Đạp cửa đó ."

" Sao lại phải đạp cửa ? Anh không có chìa khóa hay sao ? " Nói nhỏ vào tai hắn .

" Chìa khóa sao? Đương nhiên là .
.. .... không có ."

Chân mày Vương Nguyên giật giật . Buôn hắn ra Lùi ra sao vài bước .

" Làm gì vậy ? "

" Anh đạp cửa được rồi ."

" Rầmmm." Cánh cửa mở ra Vương Nguyên liền chạy vào .
Vừa đi vào đã gặp Thiên Tỉ nằm dưới sàng .

" Thiên Tỉ ... Thiên Tỉ .. Tuấn Khải anh mau đến xem . "

Tuấn Khải cổng Thiên Tỉ xuống nhà , gọi bác sĩ đến .

" Bác sỉ cháu tôi có sao không ? " Bà Vương lo lắng hỏi .

" Chỉ là lúc nhỏ có mắc bệnh tim một thời gian , lại gặp chuyện quá sốc nên ngất xỉu thôi . Mà tôi không biết liệu có chuyện gì sốt đến nổi phải như vậy . Nên lau mặt cậu ấy bằng nước ấm sẻ mau tỉnh lại thôi , còn thuốc này cậu hãy cho cậu ấy uống ." Đưa thuốc cho Vương Nguyên .

" Vâng tôi biết rồi ."

" Cậu ấy là chồng cậu hả ? Thấy cậu chăm sốc như vậy tôi củng yên tâm . Tôi đi trước đây ." Bà Vương đi theo tiễn ông ra cỗng.

" Sao mẹ lại nhìn con ? " Tuấn Khải nổi da gà .

" Con đấy .... haizzz "

" Vương Nguyên con chăm sốc tốt cho Thiên Tỉ đấy mẹ vào phòng đây ." Bỏ đi vào phòng .

Nhìn Vương Nguyên ngồi chăm sốc cho Thiên Tỉ , Tuấn Khải có chút bực bội .

" Ê .. không biết ngày tôi bị vậy cậu có chăm sốc tôi như vậy không nhỉ ? ." Chớp chớp mắt nhìn nó .

" Anh ... tôi bỏ cho anh chết , chứ ở đó mà lo ." Không thèm nhìn đến hắn .

" Cậu ..."

" Chí Hoành ..... đừng đi .... Chí Hoành ... đừng đi... xin em ..." Chụp lấy tay Vương Nguyên đang lau mồ hôi nắm chặc .

" Thiên Tỉ ... tôi là Vương Nguyên không phải lài Chí Hoành . " Cố rở tay Thiên Tỉ đang nắm ra .

" Đừng đi ... Chí Hoành ." Thiên Tỉ dùng lực nhiều hơn khiến Vương Nguyên đau đến chảy nước mắt .

" Tuấn Khải anh chết đâu rồi ? Mau giúp tôi với."

Tuấn Khải đang ở trong bếp uống nước nghe tiếng Vương Nguyên kêu liền chạy ra . Thấy Vương Nguyên đang khóc vừa rở tay Thiên Tỉ ra liền nhào lại . Tuấn Khải nhào lại Vương Nguyên liền ôm chặc hắn .

" Mau rở tay ra .. anh ấy .. tưởng tôi là Chí Hoành ."

" Được chịu đau một tí... tên này đã bệnh mà còn khỏe đến thế ."

" Đau chết tôi rồi ... mau đi sau anh vô dụng vậy? ." Ôm hắn chặc hơn .

" Bảo bối của tôi ôi ! Anh ta Đai đen đấy, còn nửa cậu ôm tôi sắp ngạt t hở chết rồi ." Dựt mạnh rở được bàn tay Thiên Tỉ ra .

" Thế anh không có võ sao ? Vì dùng sức nên rở bàn tay Thiên Tỉ ra Tuấn Khải mất đà nằm xuống sàn nhà Vương Nguyên củng té lên người Tuấn Khải .

" Không có võ mà bây giờ thoát được á . Còn nửa mình tôi thoải mái lắm hả ? "

" Hai đứa làm gì um sùm lên vậy? Không biết là mẹ..." Vừa mở cửa ra nhìn thấy Vương Nguyên đang nằm ôm Tuấn Khải thì liền đỏ mặt .

" Mẹ ... không như mẹ nghĩ đâu .. tụi con .." Vương Nguyên nhìn thái độ của bà, sợ bà hiểu lằm liền giải thích .

" Mẹ không cố ý .... mẹ không thấy gì cả .. tụi con cứ tiếp tục ." Liền đống cửa phòng .

" Không lẻ vì dụ ông bác sỉ gọi Vương Nguyên là vợ Thiên Tỉ làm Tuấn Khải giận .. thể hiện tình cảm sao ? " Nói thì thầm trong miệng rồi tiếp tục đấp mặt nạ , nge nhạc.

" Thôi rồi "

Tuấn Khải lật Vương Nguyên lại đè lên .

" Còn không đi , muốn tôi ăn sao? "

" Anh .. biến thái " Xô Tuấn Khải ra đứng lên . Lên sofa ngồi .

Tuấn Khải ngồi dậy đi lại sofa ngồi , bế Vương Nguyên lên vào ngồi trong lòng mình .

" Anh làm gì vậy? " Tuy mặt không đỏ nhưng tim đập loạn xạ.

" Thế mới giống vợ chồng , 20 ngày rồi đấy ." Thì thầm vào tai nó .

" Ây daa ... đầu tôi đau quá ." Quay qua nhìn Vương Nguyên và Tuấn Khải .

" Hai người làm gì như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế ?"

" Anh / cậu đi chết đi ." Cả hai đồng thanh nói





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro