Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18 Sunday, học ở Thư Viện (2)

-----------------------------********-------------------------------

- Baba tôi... Không ở đây!

Nói rồi hàng mi dài khẽ cụp xuống, cúi thấp đầu,cậu tránh ánh nhìn thương hại của anh. Đôi vai gầy bất chợt run lên, lẽ nào cậu đang khóc? Vương Tuấn Khải cảm thấy thực có lỗi, kí ức đau buồn này có lẽ cậu đã muốn quên đi nhưng chính anh đã khơi gợi nó dậy, trái tim anh như có ai đó bóp nghẹt, suy nghĩ duy nhất của anh lúc bây giờ là muốn chạy đến ôm siết lấy cậu thôi.

- Xin lỗi! Lẽ ra không nên nhắc lại!- Anh cất giọng ôn nhu lấy tay chôn sâu vào tóc cậu.

- Hí hí hí 

Vương Nguyên nhịn không được nên bật cười, cậu quay sang anh cất giọng:

- Tuấn Khải à, Baba tôi đang làm việc ở Mỹ.

Nói rồi cậu cười phá lên, gục mặt xuống bàn cười tới nỗi vai cậu run lên bần bật. Mặt của Vương Tuấn  Khải đã đen đi ít nhiều, tính từ lúc quen cậu anh đã bị cậu cho ăn hai quả lừa. Sống được 17 năm rồi mà vẫn bị một thằng nhóc kém một tuổi quay như quay dế, lòng tự tôn của anh không cho phép.

(Au:*chen vào* Mọi người không nhớ thì để au nhắc lại cho nhớ nha~. Vương  Tuấn Khải bị Vương Nguyên cho ăn quả lừa ở chap 3 đó! ヽ('▽')/ )

(Khải/Nguyên: Xong chưa au kia? Tránh sang một bên để vợ chồng tụi tôi có đất diễn.)

(Au: Rồi rồi *ngoáy mũi* *phủi mông bỏ đi*( ̄-ƪ ̄) )

- Có tin tôi cho cậu đoàn tụ với anh Wiliam Cường không hả? To gan lắm, dám lừa tôi!-Tuấn Khải gầm gừ

- Haha, xin lỗi, xin lỗi, tôi thấy anh có vẻ hơi mệt nên định chọc anh chút thôi.- Vương Nguyên xin lỗi nhưng cái mặt của cậu không có vẻ gì là biết tội cả.

- Quá tam ba bận. Một lần nữa đừng trách tôi vô tình!

- Biết rồi, biết rồi!- Cậu lấy tay quệt nước mắt do cười quá nhiều- Còn anh? Anh sống với Baba và Mama?

- Không! Tôi sống một mình. Cha mẹ tôi vì công việc nên lúc nào cũng phải đi công tác xa, lâu lâu mới về nhà một lần. Nhưng dạo này họ có vẻ bận nên hai năm rồi chưa gặp lại. Cha mẹ tôi cũng đã có lần thuê quản gia chăm sóc tôi nhưng cảm thấy không vừa ý nên đã sa thải.- Anh nhàn nhạt

- Oa~ sống một mình thực thích nha~. Tha hồ mà thoải mái.

Một thoáng im lặng, Vương Nguyên chợt nhận ra mình lỡ lời

- Học cách tự lập, sống có trách nhiệm hơn.- Cuối cùng Tuấn Khải buông ra một câu hờ hững- Nhưng phần nào cũng vô trách nhiệm hơn.


Lại lần nữa một cỗ im lặng đến khó chịu bao trùm cả thư viện. Lúc lâu sau, anh đột ngột lên tiếng:

- Khi ốm không có ai chăm sóc, không có ai đánh thức vào mỗi buổi sáng, không ai nhắc cơm vào buổi trưa, không ai hỏi han, lo lắng khi cậu về muộn, lúc nào cũng cô đơn. Có lẽ trong vài ngày cậu thấy như vậy là hay nhưng thử để lâu dài xem, tôi chắc cậu sẽ không thích.

Vương Nguyên bắt đầu cảm thấy ngượng, tuy gia cảnh của cậu không tốt bằng anh nhưng chí ít cậu có mama ở cạnh. Khác xa với anh, cậu lúc nào cũng được mama quan tâm, săn sóc từng chút một còn anh còn phải tự lo trong căn biệt thự rộng lớn lạnh lẽo. Xét cho cùng thì cậu còn sướng hơn anh gấp vạn lần.

- Tôi xin lỗi...- Cậu nhỏ giọng

- Bỏ đi!!!

-...

- Ăn xong thì tự giác hoàn thành bài tập.

Nói xong anh liền đứng dậy li khai khỏi thư viện. Vương Nguyên có lẽ đã khiến anh giận rồi, bây giờ thật tình cũng chẳng có tâm trạng mà ăn, thôi thì làm bài tập vậy, có khi nếu hoàn thành tốt Tuấn Khải sẽ hết giận. Nghĩ rồi Vương Nguyên cắm cúi, chuyên tâm làm bài mặc mọi thứ xung quanh, cậu chăm chú tới nỗi không biết anh đã trở về từ khi nào.

- Học ngoan quá nhỉ?- Tuấn Khải lên giọng

- Ah~ Anh quay lại rồi, xong hết rồi đây anh kiểm tra đi!

- Để đó, lát nữa sẽ xem qua!

- Anh...vẫn còn giận tôi?- Vương Nguyên ngập ngừng- Xin lỗi anh lẽ ra tôi không nên nói như vậy, tôi đúng là một tên nhóc xấu xa, ích kỉ, có một gia đình ổn thỏa mà không biết chân trọng, đã thế còn không hiểu cho cảm giác của người khác. Xin anh đừng giận, từ nay trở về sau sẽ cẩn thận hơn trong lời ăn tiếng nói.- Cậu tuôn ra một tràng không chấm, không phẩy vì sợ anh sẽ cắt ngang lời cậu.

- Ngốc! Tôi không phải là loại người thích để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt!- Tuấn Khải lấy ngón trỏ di di trán cậu.

- Vậy là anh không giận tôi?- Cậu dò hỏi

- Phải!

- May quá, thấy anh một mạch rời khỏi thư viện chẳng nói chẳng rằng tưởng anh sẽ giận lắm.- Vương Nguyên đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt giãn ra ít nhiều, vai nhẹ bẫng vì đã trút được gánh nặng

- Tôi ra ngoài là để mua cái này!

Nói rồi anh áp lon nước ngọt ướp lạnh vào má của cậu. Hơi lạnh khiến Vương Nguyên giật mình kêu "A" lên một tiếng. Cậu đưa tay đón lấy lon nước từ anh

- Ăn xong nghĩ cậu sẽ khát nên mua cho cậu.

- À vâng, cảm ơn anh, Vương Tuấn Khải thực tốt bụng đó nha~

Vương Nguyên khách sáo xong liền đưa lon nước lên miệng tu ừng ực

- Này, Vương Nguyên...- Tuấn Khải bỗng nhiên gọi tên cậu

Cậu không trả lời vì đang bận uống nước nhưng ra hiệu cho anh tiếp tục nói.

- Cậu đẹp như con gái ấy!

- PHỤT!!!

Vương Nguyên bị sặc nước, ho sặc sụa. Còn Vương Tuấn Khải ngồi đó chống cằm cười thích thú như rằng ta đây vô tội, không liên quan tới chuyện này.

- NƯỚC SẶC LÊN MŨI! NƯỚC NGỌT SẶC LÊN MŨI RỒI!!!-Cậu gào thét muốn banh cả cái thư viện, loay hoay không biết phải xử lý làm sao.

- Khăn này! Lau đi!- Anh rút chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho cậu nhưng vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo, mặt thì đỏ gay cả lên.

- Tên khốn khiếp nhà anh, lần nay không giết anh tôi thề sẽ không mang họ Vương.- Cậu nghiến răng ken két phun ra từng chữ, đã thế còn tặng cho anh một ánh nhìn hết sức "thân thiện".

- Ăn miếng trả miếng. Ai bảo khi nãy lừa tôi!- Anh nở một nụ cười quỷ dị

- Thì ra anh mua nước cho tôi là để trả đũa, đáo để lắm!

- Đúng đấy, Vương Tuấn Khải này đâu có tốt tới nỗi tự dưng lon ton chạy đi mua nước cho cậu!

(Au: Vậy tên nào vừa nói là không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt hả?)

- Tôi chính thức rút lại lời khen hồi nãy. ĐỒ ÁC MA! TÊN XẤU XA! QUỶ SATAN ĐỘI LỐT NGƯỜI... à không, ANH ĐÍCH THỊ CHÍNH LÀ QUỶ SATAN THỨ THIỆT!!!

- Quá khen!

- Đồ tự luyến!- Cậu lườm anh

Vương Tuấn Khải không buồn đôi co với cậu, anh vén tay áo lên xem giờ. Hiện đang là 16 giờ 32 phút. Anh với cậu bắt đầu học từ lúc 8 giờ sáng, bỏ qua khoảng thời gian ăn trưa thì hôm nay học cũng ít nhất là 9 tiếng.

- Hôm nay học như vậy là đủ rồi, về thôi!- Tuấn Khải chép miệng

- Nhưng tôi Còn chưa giải quyết xong bài tập.

- Về nhà tự giác hoàn thành đi.

Sau khi trao lại chìa khóa lại cho bác bảo vệ, anh lấy xe hộ tống cậu về nhà. Như mọi hôm vẫn là anh ngồi trước đèo còn cậu thì ngồi yên vị ở sau. Một lúc sau, cậu kéo vạt áo của anh.

- Tuấn Khải, đi ăn gì đi, tôi đói!

- Gì? Mới ăn xong giờ lại than đói sao?- Tuấn Khải ngạc nhiên

- Nhiêu đó sao mà đủ cơ chứ?

- Phải nuôi con "nhợn" nhà cậu chắc tôi chỉ có nước tán gia bại sản.

(Au: Khải à! Cậu còn nuôi Nguyên Nhi suốt cả đời cơ, từ rày tính chuyện bán nhà mua đồ ăn cho vợ đi là vừa (@  ̄Д ̄@) )


- Anh nói ai là "Nhợn" hả?- Cậu vừa nói vừa giáng một quả đấm thật lực vào lưng Tuấn Khải, nhưng người đau không phải là anh mà là cậu.

- Tên này, lưng gì xương không vậy, đánh chẳng sướng tay gì hết. Bộ dạo này không ăn uống gì sao? Hôm nay thấy anh ăn cũng chẳng bao nhiêu.

- Ừm! Dạo này hơi mệt nên không muốn ăn.

- Có sao không? Nên tới bệnh viện kiểm tra lỡ đâu có bệnh để chuyển biến xấu thì không hay đâu.

- Lo cho tôi sao?- Anh hỏi

- Lo cái gì mà lo!- Vương Nguyên giãy nãy- Tôi chỉ sợ anh có mệnh hệ gì thì lấy đâu ra người mua đồ ăn cho tôi, chở tôi đi học và kèm tôi học Toán thôi, đừng tưởng bở.

Vương Tuấn Khải không trả lời, chỉ mỉm cười. Có người quan tâm, lo lắng anh cảm thấy thật ấm lòng.

- Này, Tuấn Khải, tôi hỏi anh một chuyện được không?

- Nói đi!

- Anh nói tôi làm người hầu của anh để trả nợ nhưng sao lại chẳng thấy anh sai khiến tôi việc gì cả. Bấy lâu nay toàn thấy anh giúp tôi.

- Cậu yên tâm, tại tôi chưa tìm ra việc thôi đến khi tìm ra rồi thì tôi sẽ băt cậu làm việc như trâu như ngựa. Cho Vương Nguyên nhà cậu hiểu được thế nào là địa ngục trần gian. Đến lúc đó khôn hồn thì hãy phục vụ chủ nhân cho chu đáo vào. HAHAHA~ - Nói rồi Tuấn Khải nở một nụ cười không thể nào ác hơn. Đây mới đúng là một Vương Tuấn Khải mà cậu biết.

Đấy, biết ngay mà, anh ta mang trong người dòng máu ác ma làm sao có thể có cái tâm lương thiện được. Ác quỷ thành Thiên Thần đâu có dễ, đem anh ra cắt tiết, thay máu may ra còn khả thi. Haizz~ xem ra chuẩn bị khổ rồi đây.

"Vương Tuấn Khải đáng ghét, độc ác, quỷ đội lốt người sao tôi lại có thể thích anh được cơ chứ? Đúng là điên rồi mà!"

[Nguyên Nhi ngốc! Đến giờ em vẫn chưa nhận ra sao? Anh cốt là muốn giữ em bên cạnh nên mới bắt em làm người hầu của anh, nhưng một ngày không xa em sẽ nhận ra ngay thôi!]

【End Chap 18】

(Au: Ờ thì nhìn vậy chắc mọi người đều chắc như bắp rằng tụi nhỏ sẽ sớm đến với nhau thôi! Thì đúng là vậy đó nhưng sẽ không dễ dàng đâu a~.  Bộ mấy chế quên mục đích ta nhét mấy con bánh bều vào cái fic dở dở ương ương này rồi à? Ta sẽ phải cho tụi nhỏ trải qua bao sóng gió, phong ba bão bùng rồi mới được ở cạnh nhau. Con au này ít ác lắm (ノ ̄△ ̄)ノ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro