Chap 5
Chẳng mấy chốc mà hai đứa nhóc đã đến được bến sông. Quang cảnh trước mắt lúc này thật đông vui, khó mà có thể diễn tả được thành lời. Tiếng cười nói, tiếng chào, tiếng hát, tiếng reo hò, tiếng nhạc từ những quầy bán hàng, tiếng gió rít... hòa quyện với nhau tạo nên một thứ âm thanh thật khiến mọi người trở nên phấn khích.
- Woa... thơm thật đấy! Nguyên nhi, em có muốn thử ăn một cái không?
Vương Tuấn Khải chợt hỏi khi ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức quanh quẩn đâu đây.
Oa~ Hàng thịt nướng đang ở ngay trước mắt hai đứa. Những xiên thịt nóng hổi đặt trên lò bếp than hồng. Từng miếng thịt vàng ươm béo ngậy được quết thêm một lớp mật ong bóng bẩy thật ngon mắt. Mùi hương thơm lừng tỏa ra thật khiến bao tử người ta cảm thấy điên đảo. Nhất là một đứa háu ăn như Vương Tuấn Khải thì đương nhiên là không thể làm ngơ được.
- Bác ơi, cho cháu hai xiên đi ạ.
- Ôkê, của cháu đây – Bác chủ quán béo ị không lâu sau đã rút ra hai que xiên ngon lành hướng về phía Vương Tuấn Khải. Đồng thời cũng nhận tiền từ tay nhóc.
- Của em nè – Vương Tuấn Khải đưa cho em một xiên toàn thịt nạc thơm ngạt hết cả mũi.
- Cảm ơn Khải ca – Bé ngoan ngoãn khoanh tay xin anh rồi mới nhận lấy que xiên.
Hai đứa vừa đi, vừa ăn ngon lành như thế. Bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh của Vương Nguyên vẫn nằm gọn trong tay Vương Tuấn Khải. Con gấu ZiZi không biết mọc đâu ra thêm cái quai đằng sau để bé dễ dàng khoác lên vai, như vậy là tay kia có thể cầm xiên ăn được rồi.
Ăn xiên xong, hai đứa còn rủ nhao đi ăn thêm cả kem, uống trà sữa, chụp ảnh sticker... rồi mới đến mục đích cuối cùng là đi thả đèn trời.
Cuối cùng thì Vương Nguyên cũng đã thoải mái hơn với nhóc rồi. Thiệt là tốt quá mà.
.....
Trời càng về đêm, gió càng thổi mạnh cộng thêm hơi lành lạnh của chiếc kem vừa nãy vẫn còn đọng lại làm cho bàn tay nhỏ xíu nằm trong tay nhóc nhẹ run lên.
- Đi gần vào anh này, cho ấm. – Vương Tuấn Khải kéo bé đến gần mình. Hành động này... sao mà lại dịu dàng đến thế, nó làm bé chợt nhớ đến mẹ mình
"Tiểu Nguyên, ngồi gần mẹ này, cho ấm..."
Không! Không được khóc! Không được nhớ mẹ nữa. Mày đã lớn rồi mà Vương Nguyên, đừng có khóc mà..."
Bé cứ thế tự an ủi mình, ngăn không cho nỗi nhớ ùa về bủa vây tâm trí.
Bé và Khải ca lúc này đang đứng đợi ở quầy bán đèn trời. Vì quầy nào cũng đông khách nên lại phải đứng đợi mỏi cả chân. Bàn tay bé vẫn còn lạnh ngắt. Ây da, đáng nhẽ nhóc phải nhắc bé khoác thêm chiếc áo ngoài trước khi đi mới phải chứ.
Vương Tuấn Khải tâm trạng xót xa nhìn đứa nhỏ bên cạnh mình. Hừm, mà Vương Nguyên lại đang nhìn đi đâu thế nhỉ? Nhóc thấy em chăm chú như vậy cũng liền hướng mắt nhìn theo hướng đó.
Nơi gian hàng bên kia, có một chiếc kẹo mút thậ khổng lồ. Phải tả thế nào nhỉ? nó có khi còn to hơn cả cái đĩa đựng thức ăn ấy chứ. Không chỉ vậy, cây kẹo ấy còn có rất nhiều màu sắc, nhiều mùi vị bên trong, hèn gì mà lại làm đứa trẻ như Vương Nguyên phải say mê ngắm nhìn đến vậy.
- Chú ơi, bao tiền cây kẹo kia vậy chú? – Từ khi nào mà Khải ca đã dẫn bé sang quầy hàng đối diện đó. Nhóc có rất nhiều tiền nha, nhất định sẽ mua nó cho bé bằng được.
- Nhóc con, kẹo này chú không bán đâu. Cháu phải thắng trò chơi kia thì mới có được nó.
- Trò gì ạ???
- Đập chuột trũi!!!
...........................
..................
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên lúc này đang đứng trước bàn đập chuột, cứ thấy con nào nhô lên trong mười lăm cái lỗ kia thì phải đập. Nếu đập được 7 con trong 2' thì có được cây kẹo khổng lồ kia.
- Nguyên nhi, Khải ca sẽ lấy được cây kẹo kia cho em! – Hô lớn "khẩu hiệu" của mình, nhóc nắm chắc lấy câu búa đồ chơi. Nơi đáy mắt tràn đầy sự quyết tâm của một thằng nhóc 9 tuổi (_ __)
*Ready*
*Start!!!*
Đồng hồ bắt đầu đếm ngược. Vương Tuấn Khải cầm chắc cây búa mà liên lục đập đập. Trò chơi này trông thì có vẻ dễ nhưng thực tình thì rất là khó nuốt a. Mấy con ranh kia nhanh ứ chịu được, cứ đúng lúc mình đập là nó lại khôn lỏi thụt xuống. Shhh thật là... Đã quá một phút troi qua mà nhóc chỉ mới đập được ba con. Kết quả là chỉ đập được có 4 con trong hai phút.
Vương Tuấn Khải không chịu khuất phục, nhìn Nguyên Nguyên hét lớn khẩu hiệu " Khải ca sẽ lấy được cây kẹo kia cho em!!!" rồi tiếp tục thử sức lần hai.
.... rồi lần ba.....
... lần bốn.....
... tiếp đến là lần năm......
Sau một hồi đập chuột điên loạn, đập mà muốn nát máy của chú bán hàng. Lần này thì kết quả suýt soát – 6 con (>"<) . AAAA nhóc lúc này thật là muốn đấm người mà!!!!
Vương Tuấn Khải nhóc không can tâm, rất là không can tâm a!
- Thôi Khải ca. Nguyên Nguyên không cần kẹo mút nữa đâu – Nguyên nhỏ rụt rè níu níu áo anh. Nhìn nhóc như vậy, bé cư nhiên là có chút hoảng loạn a.
- Shhh Không! Ca háu thắng lắm a. Nguyên nhi cứ tin ở ca. Lần này ca nhất định sẽ lấy được kẹo về cho em – Vương Tuấn Khải, cậu chính là đã nói câu này lần thứ 6 rồi đó!
Nhìn cảnh tượng cảm động đó. Đứa nhỏ trắng trắng đáng yêu níu tay anh, tuy vậy, người anh lại không chịu "khuất phục", nhất định phải lấy kẹo bằng được về cho em. Qủa là một người anh rất có khí phách!
Chú chủ quán thấy vậy mà *động lòng*, giao thêm cho Vương Nguyên một cái búa nữa.
- Nom hai đứa cũng dễ thương, với lại,... lễ hội năm nay cũng sắp kết thúc rồi. Chú cho thêm cái bứa nữa, hai đứa cùng đập đi. Cố lên nhé – Người bán hàng tốt bụng nở nụ cười động viên tinh thần hai bọn nhóc. Thôi vậy, coi như là anh đang làm từ thiện đi.
- Vâng, tụi con cám ơn chú! – Nhóc đương nhiên là sẽ tít mắt cười lại, sung sướng nhìn Vương Nguyên một cái. Ha ha! thấy chưa, anh đã nói là sẽ lấy được kẹo cho nhóc mà.
*Start*
Hai đứa nhóc thi nhau đập a đập.
- Vương Nguyên à, con kia kìa. Đập đi.
- Đâu đâu??? *Bộp bộp*
- Kia kìa, con đó nữa kìa!
- Em biết rồi mà.
- Em đập mạnh nha, nếu không sẽ không được tính điểm đâu đó.
- Vâng ạ
Hai thằng cứ thế mà hò hét đập phá rồi cười vang cả một góc trời. Chúng hang say đến nỗi, đồng hồ tính điểm đã dừng lại ở con số 12 lúc nào mà không hay. Thừa chỉ tiêu tận những 4 con cơ mà. Hắc hắc~
Khải và Nguyên vô cùng sung sướng mà dường như quên hết mọi thứ, ôm nhau nhảy tưng tưng. Cảm giác chiến thắng quả thực là rất thỏa mãn mà. Nó cứ lâng lâng thế nào ý. Cũng đã rất lâu rồi, hai đứa trẻ mới vui vẻ như ngày hôm nay.
Chú chủ quán trao cây kẹo khổng lồ cho Vương Tuấn Khải và còn khuyến mại thêm gói bim bim cỡ bự nữa chứ. Lí do là vì đã "vượt chỉ tiêu" đặt ra. Đêm hội, niềm vui của hai đứa nhóc lan sang cả người bán hàng trẻ tuổi.
- Hì hì, anh đã bảo sẽ lấy được kẹo cho Nguyên nhi mà lại – Nhóc ôm khư khư cái kẹo, cười đến híp cả mắt, hai chiếc răng hổ đồng thời cùng nhau phô diễn.
Nha~ Nguyên Nguyên thích nhất là được nhìn anh cười thế này, thật đẹp trai nho~
Bé con nhùn nhùn đưa tay định lấy kẹo trên tay anh, ngay lập tức bị nhóc đưa lên cao.
- Thơm một cái vào đây đi rồi anh đưa cho!~
...........................
~End chap 5~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro