Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

7. Mùa đông, trời tối sớm. Ánh đèn đường bật mở theo dãy, từng điểm sáng màu cam nối tiếp nhau tạo nên vùng rực rỡ.

Cả Vương Tuấn Khải lẫn Vương Nguyên đều không đi xe, cứ như đã hẹn trước vậy. Nhưng Vương Tuấn Khải không hề cảm thấy phiền phức gì, trái lại còn coi đó như một điều may mắn mà anh được ban tặng. Anh đề nghị đưa Vương Nguyên về, cậu cũng không từ chối.

Tuy đã trở về quê hương thân thương, nhưng số người biết đến danh tiếng của anh và cậu thật sự rất lớn. Sự nổi tiếng được đánh đổi bởi sự riêng tư, điều này ai ai cũng đều biết cả. Bởi vậy, tuy đã giấu nửa mặt đằng sau lớp áo khoác dày và khăn choàng to sụ, hai người vẫn thận trọng tìm những đường nhỏ, ít người qua lại để tránh phiền phức.

Những con đường không phải người dân Trùng Khánh nào cũng biết tới, tựa như bị con người lãng quên từ lâu lắm, về đêm lại càng thêm vắng vẻ. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vốn lại thuộc nằm lòng những con đường như thế, đã cùng nhau lẩn trốn ánh nhìn của người khác suốt những năm tháng niên thiếu cơ mà.

Đi được một đoạn, dưới ánh đèn nhoè nhoẹt không rõ ràng và rạng rỡ như ở đường lớn, Vương Tuấn Khải nhận ra dây giầy của Vương Nguyên bị tuột ra mất. Anh ra hiệu cho cậu đứng lại, ngồi xổm xuống định giúp cậu buộc lại.

Như thật nhiều lần trước kia.

Anh giúp em buộc dây giầy.

Em là người duy nhất.

Nhưng lần này, Vương Nguyên không để anh làm vậy. Ngay khi nhận ra anh định làm gì, Vương Nguyên đã dụt chân ra phía sau tức khắc. Cậu cúi đầu nhìn đăm đăm vào mũi chân, nói:

"Đừng, em tự làm được."

Vương Tuấn Khải không cố giành giật, nhưng anh vẫn ngồi yên ở đó. Cảm nhận thấu đáo cái tạt tai bỏng rát mà thực tại vừa trao cho anh như một huân chương của sự ngu ngốc. Đã chia tay rồi. Đúng như thế!

"Xin lỗi." - Đột nhiên, Vương Tuấn Khải ngước lên nhìn vào Vương Nguyên. Ánh mắt hai người chạm nhau, xoáy sâu anh vào sự xót xa. - "Anh chỉ muốn giúp em... như lúc trước. Xin lỗi."

Nói rồi, Vương Tuấn Khải cùng đứng dậy ngay chứ không lằng nhằng thêm nữa. Đối với anh bây giờ, cậu tựa như một món bảo vật vô giá mà anh cần cẩn trọng nhìn ngắm từ nơi xa xôi. Vì thế, những cảm xúc vụn vặt của anh hãy nên bị bỏ qua và mặc cho chúng từ từ tan biến. So với mối quan hệ mong manh giữa họ, đấy chẳng đáng gì.

Vương Tuấn Khải đã biết khao khát một tình bạn như thế - một tình bạn sau chia tay quá đỗi mỏng mảnh, như là một cánh bồ công anh.

"Này, em đeo vào đi." - Chờ Vương Nguyên buộc lại dây giầy xong xuôi, Vương Tuấn Khải đã sớm lột bỏ đôi găng tay bằng da của mình đưa cho cậu. - "Bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận em lại bị cước tay! Nào, nhanh đeo vào, anh sẽ đưa em về sớm."

Đôi găng tay ở giữa không trung, Vương Nguyên vẫn chưa nhận lấy nó. Cậu nhìn nó chằm chằm như thể muốn dùng ánh mắt xuyên thấu lớp găng tay dày, để thấy được những đốt xương đang đỏ ửng lên vì lạnh của Vương Tuấn Khải. Anh mới là người hay mắc chứng cước tay hơn cả cậu. Nhưng anh cũng là người lần nào cũng quên mất mình, vừa xoa vừa úp hai bàn tay cậu vào nhau, thổi hơi vào giữa hòng khiến cậu nhanh ấm. Anh cũng là người luôn nhắc cậu phải mang theo găng tay, nếu cậu quên cũng tháo của mình ra đưa cho cậu. Dù cho, Vương Tuấn Khải là kẻ sợ lạnh vô cùng.

Chốc lát, sự quan tâm của Vương Tuấn Khải đánh úp lớp phòng ngự khó khăn lắm mới đứng vững được trong lòng Vương Nguyên, đổ vỡ tan nát. Cả hốc mắt và sống mũi đều cay cay ẩm ướt, tuyên cáo rằng cậu đã thua rồi. Cậu thật sự không thể hoàn toàn bỏ mặc người này, không thể đưa người đàn ông này vùi vào quên lãng. Không thể nào.
Vương Tuấn Khải không biết những điều Vương Nguyên đang nghĩ, anh vẫn kiên trì cầm đôi găng tay muốn cậu nhận nó. Giận dỗi cũng được, anh vẫn luôn chấp nhận mọi sự nghịch ngợm của cậu suốt ngần ấy năm bên nhau. Nhưng sức khoẻ của cậu là điều khiến anh bận lòng, luôn luôn, anh không dung túng cho bất cứ hành vi nào gây hại tới nó. Nghĩ lại, hình như trong số những lần cãi nhau ít ỏi, lý do nhiều nhất luôn là sức khoẻ của Vương Nguyên thì phải.

"Cầm đi, lạnh lắm! Em bị làm sao thì anh biết nói thế nào với dì đây? Anh chỉ lo cho hình tượng của mình trong mắt mẹ em thôi."

Vương Nguyên đứng bật dậy, nhảy lên ôm ghì cổ Vương Tuấn Khải. Hai bàn tay cậu túm lấy áo anh đến trắng bệch cả lại, dường như đang dùng hết sức mà bám víu nguồn sống hằng mong mỏi từ lâu. Bấu đến đau cứng mười đầu ngón tay. Nhưng Vương Nguyên không bận tâm. Cậu dụi cằm vào vai anh, lớp vải dạ của chiếc măng-tô không chịu nổi bắt đầu xù lên cọ đau khiến cậu bình tĩnh đôi chút.

Vương Nguyên hôn vào gáy Vương Tuấn Khải, gấp gáp và bất ổn. Dường như chính cậu cũng cảm nhận thấy mình đang run rẩy nghẹn ngào từng hồi, thì thầm thật khẽ, thật khẽ:

"Em nhớ anh lắm, thật đấy!" - Cứ như là tự nói cho chính mình nghe.

Chậm rãi, đôi tay vững chãi dần siết người thương trong lòng.

Cả hai chúng ta, có ai mà không nhớ ai chứ?

8. Gạt phăng ý định ban đầu, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải không về nhà mà đi đến căn hộ của Vương Tuấn Khải mua trước đây. Vừa đóng cửa lại, cả hai đã lao vào nhau như những con sói đói khát lâu ngày.

Trên bàn khách vẫn còn một vài lon bia rỗng không từ lần xem mắt thất bại lần trước, Vương Tuấn Khải ở đây. Nhưng không ai quan tâm đến chúng hỗn độn ra làm sao. Điều khiến cả hai bận rộn lúc này là những nụ hôn sâu không dứt và mớ quần áo nặng trịch cần loại bỏ.

Những nụ hôn liên tiếp rơi xuống, tiếng mút mát trong bóng tối vang vọng rõ mồn một khiến hơi thở của cả hai càng trở nên gấp gáp hơn. Vương Tuấn Khải nửa ôm nửa dìu người yêu đi đến sofa, tới nơi anh đẩy mạnh Vương Nguyên xuống đó khiến hai người tách nhau ra chốc lát.

Xung quanh bóng tối bao trùm. Chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài hắt vào, chảy trên đường nét hai khuôn mặt đang nhìn nhau không chớp mắt.

Kỳ lạ thay! Ánh sáng yếu ớt là vậy, nhưng chẳng thể ngăn nổi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên thấy nhau rõ như tạc. Quen thuộc đến thế, tựa như là máu thịt, nằm lòng trong tâm hồn.

Có lẽ là một cơn lạnh vô tình khiến người Vương Nguyên run lên bởi quần áo trên người xộc xệch không đủ giữ ấm, Vương Tuấn Khải mới nhớ ra phải bật hệ thống sưởi trong nhà. Xong xuôi, anh nhìn người yêu cười không rõ ý tứ:

"Bây giờ, em hối hận còn kịp."

Đây là ranh giới kiềm nén cuối cùng của Vương Tuấn Khải. Ranh giới của ý thức, của lời chia tay đã buông ra trước kia - thứ cuối cùng. Bước qua ranh giới này, Vương Tuấn Khải sẽ lại là một gã cuồng nhiệt, khao khát người yêu và điên đảo hơn ai hết.

Nhưng Vương Nguyên lại chẳng mảy may để sự đấu tranh kia của anh vào lòng. Cậu nhổm nửa người dậy nắm tay anh, trịnh trọng đặt lên má mình như một thứ lễ nghi thân thiết nhất, nghiêm túc nhìn anh nói:

"Nếu không tiếp tục, em e là cả anh và em sẽ cùng hối hận thật đấy!"

Có cái gì vừa vỡ tung trong lòng Vương Tuấn Khải. Anh lăn bổ vào cậu, vội vã ngấu nghiến từng tấc da tấc thịt mà anh yêu nhất.

Hôn bao nhiêu cũng không đủ. Vuốt ve bao nhiêu cũng vẫn thiếu. Cấu cắn bao nhiêu cũng chẳng đã nghiền.

Một đêm ấy, dù thuộc về nhau bao nhiêu cũng vẫn không ngơi được nhiệt tình điên dồ, hừng hực như nguồn lửa. Cho tới khi mệt lả mà thiếp đi, Vương Nguyên vẫn không quên hôn nhẹ lên môi Vương Tuấn Khải. Tựa như một dấu chấm câu kết thúc đầy lãng mạn và trọn vẹn.

Tờ mờ sáng, Vương Nguyên không cách nào ngủ tiếp được, nhướn mi vài lần mới có thể lười biếng he hé mắt. Vương Tuấn Khải không ở bên cạnh cậu. Anh khoác chiếc áo choàng ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm, yên lặng uống rượu.

Thực chất Vương Tuấn Khải chỉ dám nhấp một ly vang nhẹ và nhỏ, anh sợ mùi nồng sẽ khiến Vương Nguyên không thoải mái, cậu luôn không thích anh uống rượu.

"Anh nghĩ gì thế?"

Chẳng biết Vương Nguyên tiến đến từ lúc nào, vòng tay ôm Vương Tuấn Khải từ phía sau làm anh giật mình. Nhưng sự hoảng hốt chẳng kéo dài mấy giây, anh đặt ly rượu xuống bàn, quay lại ôm cậu vào lòng.

Anh miết môi mình trên đỉnh đầu của cậu, cẩn thận đặt lên đó vài nụ hôn dè dặt - anh nghĩ mình đang mơ. Anh không dám cất tiếng, cũng chẳng dám siết mạnh cậu quá! Anh sợ giấc mơ đẹp đẽ này sẽ tan biến nhanh chóng, mang theo cả ấm áp lúc này đi mất. Thế thì thật tàn nhẫn làm sao!

Chờ mãi vẫn không thấy Vương Tuấn Khải trả lời, Vương Nguyên cuộn cuộn ngón tay nghịch ngợm sau lưng anh, nhắc lại một lần nữa.

"Anh nhớ em, thật sự. Anh không biết diễn tả thế nào để em hiểu được, anh... Xin lỗi, anh sai rồi. Anh đã làm em tổn thương, anh xin lỗi."

Lúc này, Vương Tuấn Khải cứ như một chú chó to xác mà vụng về, rối rít quấn quanh chủ nhân xin tha thứ. Vương Nguyên bị chính liên tưởng của mình chọc cho bật cười, nhưng cũng chẳng được lâu.

Dù rất muốn, cậu vẫn không thể quên đi những điều ngang trái đang bó buộc bọn họ. Hai người đã lựa chọn lùi bước rồi, mọi thứ sẽ dần đi vào quỹ đạo vốn có của một người bình thường thôi. Chỉ cần có thời gian đủ cho mọi chuyện.

Thế thì đêm nay là gì? Đêm nay ấy à, chắc chỉ là một lần bánh trật khỏi đường ray - một sự cố hy hữu, có sức gây chấn động, nhưng chóng vánh và chẳng tồn tại lâu trong trí nhớ.

"Đừng nói chuyện ấy nữa." - Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra, chọn một chỗ đứng ở bên cạnh anh. - "Anh xem mắt thế nào rồi?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu, thôi không nhìn người yêu nữa mà cúi xuống ủ rũ.

"Anh không đi xem mắt ai cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro