Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Acc clone

Tuần nghỉ lễ thứ 2, Vương Tuấn Khải phải tới sân bay làm liên tục, thay phiên cho các đồng nghiệp khác trong xưởng nghỉ lễ. Môi trường làm việc ở khu bảo dưỡng máy bay luôn là to rộng với đủ loại nhiên liệu, công cụ và máy móc, khác biệt vô cùng với những nhân viên trong nhà ga sân bay. Bên trong ga đến lao công cũng trông không nhếch nhác như hắn. Hôm nào phụ việc vặt cho kĩ sư để kiểm tra an toàn buồng lái thì còn đỡ, chứ bình thường về cơ bản thì ngày nào hắn cũng chui rúc giữa các bộ phận lớn của máy bay, ngập trong mùi dầu máy và khói bụi động cơ

Tuần này Vương Thừa Hải lại không cần đi quay phim, thế là đến tiệm bánh giúp Phù Lan bán hàng.

Vương Nguyên cũng muốn giúp, nhưng mà cảm giác cậu đứng cùng một chỗ với Vương Thừa Hải và Phù Lan cứ sao sao. Thực ra trong lòng cậu vẫn luôn có một góc nhỏ dành cho gia đình cũ, bây giờ người phụ nữ trong bức hình đã đổi thành một người khác, dù bà ấy tốt và quan tâm cậu, nhưng vẫn không thể nào ngay lập tức thay thế Trịnh Lộ được. Cái gia đình cũ chẳng hề có chút vui vẻ thoải mái, nhưng bởi vì đã ăn sâu vào tiềm thức, nên cũng rất khó để xóa mờ.

Phù Lan tuy không thể cắt nghĩa những biến chuyển tâm lý của Vương Nguyên như một nhà nghiên cứu thần kinh học lành nghề, nhưng từ cảm giác và trực giác có thể cảm thụ được sự vặn vẹo đó. Bà bảo Vương Nguyên vất vả cả tuần rồi, thôi tuần này ở nhà nghỉ ngơi đi để ba làm việc thay.

Vương Nguyên cũng không dám ở nhà nhiều quá vì rảnh rỗi sẽ dễ sinh ra những ý tưởng điên rồ. Cậu đi học nhóm với 12A, dọn dẹp lại nhà cửa, thay Vương Tuấn Khải tới bệnh viện để thăm Trần Dục Quân.

Bệnh tình của Trần Dục Quân có chuyển biến tốt, dù lần nào gặp nhau anh cũng chỉ kể đi kể lại những câu chuyện giống nhau, đến mức mà Vương Nguyên có thể thuộc luôn được. Tuy nhiên mỗi một ngày anh ấy lại có kể thêm một vài những chi tiết mới. Giống như một bức màn mỗi ngày lại kéo mở ra thêm một chút, Vương Nguyên bị thích quá, thành ra rất chăm đến thăm người ta để được nghe tiếp.

Kinh nghiệm lái máy bay của một phi công có kĩ thuật chắc tay như Trần Dục Quân có thể viết thành một cuốn sách. Có điều bởi vì anh đang là bệnh nhân tâm thần nên cũng chẳng có ai dám tin những điều đó là thật. Có một vài cách xử lý khá táo bạo. Nói chuyện với anh rồi Vương Nguyên mới thấy, người này quả thực đã trải qua nhiều pha nguy hiểm vô cùng trên bầu trời. Có lần một động cơ bị trục trặc, có lần đi vào vùng thời tiết xấu, đang bay mà nhìn sang phải thấy cách đó mấy chục mét đang có sét đánh, có lần lại vì thời tiết xấu không thể hạ cánh mà phải bay vòng chờ trên trời cả tiếng đồng hồ.

Tuy bị thương ở đầu dẫn đến thần kinh có vấn đề như thế này, nhưng Trần Dục Quân vẫn là một trong những anh hùng của bầu trời.

Những trải nghiệm này không hề khiến Vương Nguyên giảm đi sự ham thích với ngành Hàng không, trái lại lại càng tò mò xem rốt cuộc điều khiển một cỗ máy trên bầu trời là loại cảm giác như thế nào. Thời gian rảnh cậu lại lấy đống sách của Trần Dục Quân mà Vương Tuấn Khải đã mượn về ra xem, kiến thức bên trong khiến cậu thích thú.

Những ngây thơ và nhiệt tình đối với tương lai quá to lớn, che lấp đi những thử thách và chướng ngại.

Cách ngày quay lại trường 2 ngày, Vương Tuấn Khải vừa đi làm về đã thấy điện thoại rung lên bần bật. Cả người hắn bẩn quá chưa kịp xem, trên tay dính đầy bụi bặm gỉ sét và dầu máy, đã rửa một lần rồi vẫn chưa sạch, quần áo thì ướt đẫm mồ hôi, bị gió lạnh thổi khô một nửa, bí bách dính dấp. Hắn vừa về đến nhà đã vội vàng vào phòng tắm.

Vương Nguyên đang đánh răng bên trong, hắn liền khựng lại, dừng lại bên ngoài chờ. Cậu ngậm một miệng bọt quay đầu nhìn hắn, giơ tay chào.

Vương Nguyên súc miệng xong mới quay đầu ra cửa phòng tắm, "Sao anh không vào đi?"

Hắn cứ đứng ngoài chờ, "Em ra ngoài trước đi rồi anh vào."

Vương Nguyên liếc hắn đánh giá. Vương Tuấn Khải ngày nào đi làm về cũng sẽ lập tức cởi áo ném vào máy giặt rồi cởi trần vào phòng tắm, hôm nay lại nghiêm túc mặc 2 lớp áo đứng đó chờ.

"Quần áo anh còn chưa lấy, vào rửa tay đi rồi mà lấy quần áo tắm chứ? Hay em lấy hộ cho?"

"Thì em cứ ra ngoài đi." Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại bổ sung thêm, "Lấy giúp anh bộ đồ, áo dài tay nhé."

Vương Nguyên ngờ vực nhìn hắn, cậu vĩnh viễn không hiểu trong bộ não thiên tài này của hắn rốt cuộc tư duy theo mạch nào. Nhưng mà hắn rất cố chấp, cậu đành nhún vai nghe theo. Lúc đi ngang qua người Vương Tuấn Khải, hắn còn cố tình nhích về phía sau một bước tránh cậu.

Mùa thu cuối tháng 8 gió thổi lạnh, Vương Tuấn Khải đi làm đêm về còn phải mặc thêm áo khoác dài tay. Vương Nguyên đi khỏi gian bếp rồi hắn mới cởi áo xuống bỏ vào máy giặt. 2 lớp áo rời khỏi cơ thể, trên cánh tay hắn là một vết xước lớn còn đang rỉ máu, bị mồ hôi làm cho cay xót.

Làm ở xưởng bảo dưỡng suốt ngày chui rúc giữa những cỗ máy kim loại lớn, đôi khi không cẩn thận sẽ quẹt phải. Nhưng mà Vương Tuấn Khải tránh Vương Nguyên không chỉ vì vết thương này, mà còn vì không muốn cậu ngửi thấy mùi dầu máy, mùi mồ hôi trên người hắn. Vương Tuấn Khải là một người hơi cực đoan, hắn không biết tình yêu là gì, hắn chỉ biết yêu một người thì người ta thích gì hắn phải nhớ kĩ. Vương Nguyên nói thích mùi hoa nhài, sau khi hắn tắm xong thường sẽ có mùi đó rất rõ ràng. Cậu còn nói thích mùi cốt bánh và tiramisu ca cao ám trên da thịt hắn nếu hắn có một ngày đóng đô ở tiệm Giang Ký từ sáng tới tối. Vương Nguyên thích cái gì hắn phải cho cậu cái đó, không thể để cậu tới gần cái bẩn thỉu nhếch nhác của hắn lúc này được.

Vương Nguyên về phòng chọn quần áo cho Vương Tuấn Khải, vẫn cứ rất lấn cấn. Nhìn vẻ mặt lấm lét của hắn là biết hắn có chuyện giấu cậu. Tên ngốc kia không biết nói dối, hắn giấu cậu cái gì là mắt hắn sẽ ẩn hiện chột dạ, đầu hơi cúi và không dám nhìn thẳng cậu quá 2 giây.

Ước lượng căn nhà này nhỏ tí, đi từ phòng tắm về phòng ngủ tuy phải xuyên qua gian bếp nhưng cũng chỉ mất có vài bước chân, mà trong nhà thì kín gió không lạnh. Thế là Vương Nguyên đi đóng cửa sổ phòng lại, rồi chỉ đem cho hắn một tấm quần boxer, để trên nóc máy giặt bên ngoài phòng tắm. Đến quần short cũng không có. Cho hắn làm người mẫu bikini, xem xem rốt cuộc tên anh kế thường ngày về đến nhà là cởi trần thân trên hôm nay cứ mặc khư khư cái áo, rốt cuộc đang che che giấu giấu cái gì.

Xong xuôi, cậu về bàn học ngồi, tiếp tục buôn chuyện trong nhóm lớp của 12A. Điểm thi vừa ra là Hạ Tư Hiểu xem cho hai bọn họ luôn. Kì này sự thay đổi số lượng học sinh các lớp biến động khá lớn, giữa các lớp C D E F có người lên người xuống. Nhưng mà biến động ngoạn mục nhất vẫn là Vương Tuấn Khải Vương Nguyên nhảy từ 12H lên 12A, từ cuối khối lên đầu khối, hơn nữa còn hơn điểm mười mấy người trong 12A. Tuy nhiên người thấp điểm nhất 12A vẫn trên 250 điểm, thế là sĩ số 12A tăng 2 người.

Hạ Tư Hiểu lập tức kéo Vương Nguyên vào nhóm lớp. Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải vào sau. 12A nhao nhao nhắn tin chúc mừng và hỏi han trong đó. Lâu nay chơi chung hội bóng rổ với nhau, bọn họ cũng đã sớm coi Vương Nguyên như người nhà. Thiếu niên tuổi này rất dễ kết bạn.

Thế rồi có đứa bảo, "Chẳng phải Vương Tuấn Khải cũng sang 12A rồi sao? Có ai có số liên hệ của cậu ấy kéo luôn vào nhóm đi."

Vương Nguyên: "Tôi đã kéo rồi mà."

"Đâu có thấy đâu? Cậu mới kéo acc phụ của cậu vào thôi."

Vương Nguyên: "??? Hả là sao?"

"Cái acc clone có tên chấm tròn chẳng phải acc phụ của cậu sao?"

"Thấy để tên chấm tròn tôi còn tưởng đó là tên cậu?"

Vương Nguyên lúc này mới phát hiện ra cái acc của Vương Tuấn Khải thật sự chẳng khác gì acc clone của cậu, tên acc dấu chấm tròn còn khiến mọi người liên tưởng đến chữ "Nguyên", cậu vội bảo, "Không đâu, đó là acc của Vương Tuấn Khải đấy."

Mọi người hoảng hồn. Nãy giờ chỉ chăm chú chúc mừng mỗi Vương Nguyên vì tưởng mới có mình cậu được kéo vào nhóm. Lúc này cả đám quay sang xin lỗi và chúc mừng luôn Vương Tuấn Khải. Nhưng mà hắn mãi không hồi âm.

Đổng Tuỳ Dương nhắn riêng với Vương Nguyên, "Vương Tuấn Khải giận à?"

Vương Nguyên không nói hai người sống chung nhà, hiện giờ bảo anh ấy đang tắm thì nghe cực kì mờ ám và vi diệu. Cậu chỉ đành cười trừ, nhắn lại một dòng "Chắc là ảnh bận thôi."





Hết chương 59.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro