Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Trả nợ

Mưa lớn cả đêm nên sáng hôm sau Vương Tuấn Khải không dậy sớm đi làm bánh nữa. Phù Lan dặn hắn thế. Bà tính nếu đỡ mưa thì chiều sẽ mở tiệm, không thì thôi. Mưa như này khéo chả ai ra ngoài mua bánh, làm cả mẻ lại ế.

Vương Tuấn Khải được ngủ thêm tận 2 tiếng đồng hồ, thoải mái đến mức không muốn dậy. Vương Nguyên tỉnh trước, lăn tới mép giường nằm nhìn hắn dưới sàn, trông điệu bộ ngủ đến không biết trời trăng gì, tóc tai tán loạn của hắn, cậu lật trắng mắt tự hỏi bản thân thích người này ở điểm gì, mà sao cứ nghĩ về hắn, tìm đủ cách kéo hắn đi cùng tới cái tương lai mà cậu mong đợi. Nghĩ tới cái hôn bộc phát bất thình lình của hắn ngày hôm qua, Vương Nguyên lại ngượng đỏ cả mặt. Anh kế là một người "muộn tao", có bao nhiêu cảm xúc đều đè hết bên trong, giấu sau vẻ lạnh nhạt âm trầm, một khi đã chứa không nổi nữa thì sức bùng phá mãnh liệt đến đáng sợ.

Vương Nguyên liếc xuống bàn tay phải úp sấp của hắn, thầm nghĩ chắc là thích vì hắn lương thiện. Cậu đã năm lần bảy lượt đập đi xây lại những nhận định của bản thân về hắn, lúc thấy hắn kiêu căng khinh người, lúc thấy hắn đáng ghét thô lỗ, lúc lại thấy hắn giả tạo vô cùng. Nhưng mà một người đối xử với phụ nữ, với trẻ con và với động vật nhỏ đều ôn hoà dịu dàng như thế thì không thể nào là người xấu được.

Lần đầu tiên Vương Nguyên biết tư vị thích một người lương thiện là thế nào, trước đây cậu rất coi thường cái tiêu chuẩn này, cho rằng sự lương thiện ai cũng nên có, nhưng trong thế giới hiện đại này thì không thể chỉ dùng nó để thu hút người yêu. Thế mà giờ cậu lại bị cuốn vào, cam tâm tình nguyện chìm đắm. Thích hắn vì sự lương thiện còn đi trước cả vì nghị lực và vẻ bề ngoài của hắn nữa.

...

Ngày hôm qua đi về giày của Vương Tuấn Khải ướt nhem. Vương Nguyên còn một đôi giày nữa nhưng hắn không nỡ đi vì ngoài trời vẫn còn mưa. Cậu tặc lưỡi lấy ra đôi dép lê, dõng dạc, "Thế thì hôm nay cả 2 chúng ta dù có bị ghi sổ cũng phải đi dép!"

Vương Tuấn Khải đã đóng sẵn đôi dép lê vào chân rồi, "Trời mưa không ghi sổ đâu."

Cả hai lại chung nhau cái ô mà đi học. Ô Vương Thừa Hải mua to đùng cách mạng, che đủ cả hai nam sinh có chiều cao trung bình trên 1m75. Vương Tuấn Khải cao hơn một chút nên hắn cầm ô, trời không có gió to nên một người cầm cũng không nặng. Vương Nguyên vừa ngáp vừa bước đi, mũi ngứa một cái, liền hắt xì 3 phát liên tục.

"Khéo lại cảm rồi." Vương Tuấn Khải nói, "Về phải uống thuốc."

Vương Nguyên ghét uống thuốc, cũng không nghĩ mình bị cảm thật, chỉ là thời tiết thay đổi nên hơi khó thích nghi. Nhưng mà giọng điệu của Vương Tuấn Khải thì chắc chắn là hắn cho rằng cậu ốm thật rồi, thế là Vương Nguyên lườm hắn, "Còn không phải tại anh?"

"Không phải tại anh thật mà. Tại cái xe mất lái lao lên vỉa hè đó chứ." Vương Tuấn Khải phân bua, "Công bằng mà nói, anh đã cứu em một mạng."

Vương Nguyên lườm hắn lần 2, "Này. Em cũng cứu anh một mạng đấy nhé!"

Trời mưa lớn nên bầu trời cứ âm u tối, ga tàu còn sáng hơn ngoài trời.

Trong khoang tàu điện ngầm bật điện sáng trắng, không có mặt trời nên ai cũng gà gà gật gật buồn ngủ, cho dù chen chúc cũng tranh thủ gục đầu một chút nhắm mắt dưỡng thần. Vương Nguyên cũng buồn ngủ, cái rung lắc nhè nhẹ của tàu điện ngầm càng làm cậu mệt thêm, thế là ngang nhiên đứng gục mặt trên vai Vương Tuấn Khải mà ngủ. Vương Tuấn Khải tay phải dán băng gạc giơ lên cao nắm tay vịn tránh cho vết bỏng cọ phải người ta, tay trái kẹt ở dưới đám người chen chúc, ôm eo Vương Nguyên đỡ cậu tựa vào mình.

Vòng eo Vương Nguyên vừa gầy mảnh vừa mềm mại, hắn không tự chủ được mà mấy đầu ngón tay càng thêm dùng lực ôm sát, tham lam muốn vần vò cái vòng eo này.

"Đừng." Vương Nguyên thở một hơi khe khẽ trên vai hắn, nắm tay giữ trên quai cặp hơi siết lại, "Em hét lên anh sàm sỡ em bây giờ."

Vương Tuấn Khải đỏ lựng vành tai, "Anh đâu có." Em đọc được suy nghĩ anh hả?

"Không có sao tay anh cứ nhúc nhích thế?" Phần eo bụng Vương Nguyên rất nhạy cảm, Vương Tuấn Khải đụng đậy đầu ngón tay thôi cậu đã cảm nhận được rồi.

Vương Tuấn Khải cho 10 lá gan cũng không dám thực hiện cái ý đồ đen tối trong đầu hắn đâu, hắn bất lực mà cúi đầu bên tai cậu thanh minh, "Anh hơi tê tay, đông người chật quá."

Vương Nguyên dùng cánh tay rảnh rang còn lại nhích giữa mấy khối thân thể đang đè xung quanh, vòng ra sau eo Vương Tuấn Khải, bóp một cái xuống mông hắn.

"Này...!" Vương Tuấn Khải xấu hổ, cúi đầu vùi mặt vào tóc Vương Nguyên, âm lượng hạ hết cỡ, "Em sở khanh vừa thôi!"

Vương Nguyên vẫn ngang nhiên bóp bóp, còn khẽ cười, "Có ai nói anh biết là người yêu không gọi đó là sàm sỡ, mà gọi là giao lưu tình cảm không?"

Vương Tuấn Khải bị lừa vào tròng, mặt tựa vào tóc Vương Nguyên, gò má hồng hồng lên khuất sau đống tóc mái đã dài chấm mắt của hắn, thật lâu sau cũng chẳng biết phản ứng kiểu gì.

Chặng đường 6 trạm tàu đi hết tận 20 phút, Vương Nguyên cứ thế đặt tay trên mông Vương Tuấn Khải mà ngủ. Hắn thở cũng không dám thở, thầm nghĩ em kế lưu manh quá, sao hắn không biết em kế lưu manh cỡ này nhỉ, hắn cứ tưởng em kế chính trực lắm cơ, cùng lắm là cái miệng hơi ương bướng và vẻ mặt hơi nhởn nhơ mà thôi.

Vừa tới cổng trường thì xe của nhà Hàm Trác cũng đỗ lại cho y xuống. Vương Nguyên vừa nhìn đã biết giá trị chiếc xe kia không nhỏ, nhưng cũng không phải siêu xe quá sang trọng gì. Cậu điều tra rồi. Nhà Hàm Trác không phải trâm anh thế phiệt, chỉ là trong gia đình có nhiều cô dì gả cho người Neicip nên được trợ cấp nhiều, người lớn trong nhà được ưu tiên làm những chức vụ cao trong công ty này kia nên giàu lên nhanh chóng. So dòng dõi thì không thể bằng Hạ Tư Hiểu được nên cậu ta thường xuyên khinh thường mắng chửi y.

Hàm Trác vừa xuống xe đã bắt gặp Vương Tuấn Khải, y quẳng cho hắn một ánh nhìn khinh miệt và thâm thuý, giống như "mày cứ đợi đó mà xem".

Vương Tuấn Khải cũng không nao núng trước y. Hắn đáp lại ánh mắt kia bằng một lời lạnh lẽo, "Lên lớp chờ tao. Tao trả đủ tiền cho mày, mày thuê ai thì thuê."

Hàm Trác sợ Vương Tuấn Khải máu liều, cũng không làm khó hắn. Y chỉ cần có tiền ngay lập tức để thuê người dằn mặt tình địch.

Lên lớp, Vương Tuấn Khải cầm bọc tiền xuống chỗ Hàm Trác cho y đếm. Điện thoại trong túi hắn mở sẵn ghi âm. Hắn chậm rãi nói, "Hồi tháng 1 tao vay này 1 vạn 2, bây giờ trả mày 1 vạn 2 và 3000 tiền lãi. Mày đếm đủ 1 vạn 5 rồi thì huỷ giấy nợ đi cho tao. Tao dặn mày mang mày có mang không?"

Hàm Trác móc tờ giấy ghi nợ nhàu nhĩ trong cặp ra ném vào ngực Vương Tuấn Khải, thu tiền lại, "Giấy nợ của mày đó. Đủ rồi. Tao không cần mày nữa. Từ nay nhìn thấy tao thì đi đường vòng, anh em tao cũng không kính mày làm Nhị ca gì sất."

"Tao cũng không cần. Từ nay tao với mày không thù không oán không dây dưa."

Vương Nguyên ngồi trên, giấu camera điện thoại ở ngăn balo, quay lại tường tận quá trình Vương Tuấn Khải trả nợ. Xong xuôi, cậu up luôn lên trên không gian lưu trữ trên mạng, mỗi một tài khoản đều lưu một bản, mục tiêu là có muốn xoá cũng xoá không hết.

Vương Tuấn Khải quay về bàn ngồi xuống, thở phào một hơi, "Xong rồi."

"Làm tốt lắm." Vương Nguyên vừa cúi đầu thao tác trên điện thoại, vừa khen ngợi hắn như biểu dương bé ngoan ăn hết cơm.

Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười, lôi tập đề ra làm. Chuyện còn lại là cố gắng thoát khỏi 12H, rồi ôn thi đại học cho tốt.





Hết chương 34.

Quên mất là chương hẹn hò tận chương 37, 38 kia =))) mà lỡ hứa rùi nên tui up một lèo luông =)) coi mí bà trả bài có nổi hong =)))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro