Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Anh ơi

"Dì Phù Lan!" Vương Nguyên vui vẻ vẫy tay. Nắng hạ sáng sớm còn chưa mang theo nhiệt độ, mềm mại, ngọt ngào và trong vắt.

Vương Tuấn Khải nghe thanh âm đã nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Nguyên đang bước về phía này. Bóng đổ của tàng cây rơi trên người cậu, thay đổi biến hóa theo từng bước đi. Hắn vô tình thất thần, nhìn không rời mắt.

Đến nơi rồi, Vương Nguyên mới chào hắn một câu lấy lệ trước mặt Phù Lan, "Anh ạ."

Giọng điệu chào "anh" đối phó trước mặt phụ huynh vẫn còn hơi kì quái nhưng không còn vẻ châm biếm cười nhạo. Vương Tuấn Khải hoàn hồn, cười đáp lại, "À... ừ. Em ăn sáng chưa?"

Vẻ mặt u ám của hắn chuyển sang nụ cười thì tươi tắn hơn nhiều, hai gò má cũng hơi căng lên, cằm lại càng nhọn xuống. Vương Nguyên nghĩ hôm nào phải bảo hắn đi cắt tóc thôi, chứ để thế này nữa thì sắp thành luộm thuộm mất rồi.

Vương Nguyên gác tay lên quầy bánh bằng kính trong suốt, cái khuyên tai phản lại ánh đèn LED vàng của quầy bánh sáng lên lấp lánh, "Con lại phải than thở rồi dì ơi. Con nói dì nghe, sao dì khen được món cháo của ba nấu vậy? Con ăn thấy chán quá. Dì chỉ lại cho ba cải thiện đi ạ."

Phù Lan nhìn nét cười thân thiện của Vương Nguyên, giống như tưới lên lòng bà một dòng suối ấm, thế là cũng vui vẻ đáp lại, "Được được. Ba con muốn nấu bữa sáng nên dì cứ để thế, chứ không thì dì đã nấu trước cho con rồi. Để về dì dặn ông ấy."

Đúng lúc này, có một người phụ nữ chừng tầm tuổi Phù Lan tới mua bánh. Vương Tuấn Khải thấy khách quen thì tự động biết nên gói loại nào cho bà ấy. Bà ấy nhìn Vương Nguyên đánh giá một lượt từ trên xuống, "Đây là con riêng của chồng chị à?"

Phù Lan gật đầu đáp, "Phải. Cháu nó nhỏ hơn A Khải một tuổi. Ngoan lắm, ưa nhìn. Sáng sớm nhìn thấy nó, nó cười một cái, tôi đủ vui cả ngày."

"Chị nói thế A Khải nó không chạnh lòng à?"

Người phụ nữ kia xuất phát từ ý tốt nhưng nói chuyện hơi thẳng thắn, làm cho nụ cười của Phù Lan trong phút chốc đơ cứng lại. Vương Nguyên đang định nói gì đó hòa giải tình hình thì Vương Tuấn Khải đã gói xong bánh cho bà ấy, hắn mở miệng đáp luôn, "Mẹ cháu nói không sai. Cháu cũng rất quý em ấy. Em ấy cười một cái, cháu cũng đủ vui cả ngày rồi."

Vương Nguyên nghe hắn thản nhiên nói vậy, không biết có nên khen hắn có khí phách hay không, lại càng không biết bản thân lúc này nên tiếp lời thế nào. Luống cuống một chút, vành tai đã đỏ ửng lên.

Cậu đành mặt dày, nhởn nhơ nhe răng cười hihi, "Dì và anh quả là có mắt nhìn người. Sau này lớn con muốn làm minh tinh. Mỗi sáng các fans nhìn poster của con cũng sẽ vui cả ngày."

Vị khách kia cảm giác không nói lại được ba cái miệng này, thế là nhận bánh rồi rời đi.

Vương Tuấn Khải nhìn bà ấy đi khuất rồi, mới cúi đầu mím môi cười phụt một tiếng. Vương Nguyên thu lại vẻ nhăn nhở, "Người gì đâu nói chuyện kì."

Phù Lan quay qua vỗ vai Vương Tuấn Khải, "Mẹ không cố ý. Nhìn thấy con mẹ cũng vui cả ngày."

"Thôi đừng, mẹ ơi. Sến quá." Vương Tuấn Khải trề môi kháng cự, sau đó quay lại nhìn Vương Nguyên, "Em ăn bánh nào?"

"Hôm nay không còn chỗ cho bánh nữa, cháo ba nấu chiếm hết rồi." Vương Nguyên lắc đầu, "Đi học thôi."

Vương Tuấn Khải tháo tạp dề để đi học. Phù Lan trao đổi ánh mắt với hắn, nhắc nhở hắn hôm nay nhớ mua cua về để bà nấu cho Vương Nguyên ăn.

Vương Tuấn Khải nhớ kĩ điều đó. Giờ giải lao trên lớp hắn còn mở điện thoại tra cứu xem khu chợ nào bán cua ngon. Cua tươi mua ở chợ đa dạng dễ chọn hơn trong siêu thị nhiều. Hắn lại thầm nghĩ, có khi nào Vương Nguyên thích ăn cua hoàng đế không nhỉ?

Phù Lan lấy Vương Thừa Hải mà cuộc sống cũng chẳng đổi khác, có thể thấy trước đây gia đình Vương Nguyên có điều kiện đều là dựa vào mẹ ruột cậu. Vương Nguyên có tư duy tiền bạc khác với người nghèo từ lúc khai sinh như hắn, nhưng lại không có tính công tử, và cũng dễ thích nghi với hoàn cảnh, có lẽ đây lại là một trong những điều mà Vương Thừa Hải làm tốt trong quá trình giáo dục cậu.

Tan học, Vương Nguyên khoác balo lên vai. Vương Tuấn Khải im lặng đi cùng cậu ra khỏi trường, lúc tới trạm tàu điện ngầm thì lại kéo cậu rẽ sang lối khác.

Vương Nguyên ngơ ngác nhìn Vương Tuấn Khải lôi cậu ngược dòng người sang tuyến số 4, "Đi đâu?"

"Rồi em sẽ biết. Gần lắm. Cách đây có 2 trạm thôi."

Mãi cho đến lúc Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên xuất hiện trước cổng một khu chợ lớn thì Vương Nguyên vẫn đang ngơ ngác không biết hắn muốn làm gì. Cậu cười gằn, "Muốn tôi làm culi xách đồ cho thì nói thẳng. Bày đặt thần thần quỷ quỷ."

Vương Tuấn Khải không đáp. Vương Nguyên ôm theo tâm lý sẽ đi xách rau xách thịt hộ hắn nên cũng cứ ung dung theo sau. Cậu bóp bóp khẩu trang che kín mũi ngăn mùi tanh của thức ăn sống, nhìn quanh khu chợ ồn ã tràn ngập tư vị cuộc sống.

Vương Tuấn Khải dẫn Vương Nguyên tới khu bán đồ hải sản, một dãy toàn là cua biển.

"Thấy ba nói em thích ăn cua nên đưa em tới đây lựa. Về mẹ sẽ làm. Bà ấy biết nấu." Vương Tuấn Khải cao hứng, vừa nói vừa nhìn đống cua tươi ngon đang nhảy lạch cạch trong các xô chậu, hắn quay đầu lại thấy Vương Nguyên đứng sững người ở đó, "Sao thế? Đi nào. Em có biết chọn cua sống không đấy?"

Vương Nguyên dở khóc dở cười. Lúc này cậu thật sự muốn hét vào mặt Vương Thừa Hải, rằng con dị ứng cua đấy! Thích đâu mà thích! Bộ thấy bàn ăn 10 bữa thì 5 bữa có cua là nghĩ cậu thích cua hả. Do mẹ bảo ăn đấy chứ.

Vương Tuấn Khải quay lại, đứng trước mặt Vương Nguyên, có hơi bối rối, "Cái này... em không phải suy nghĩ đâu. Anh làm thêm, có tiền, ăn một bữa không sao cả. Em muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Vương Nguyên nhấc mi mắt nhìn hắn, lườm một cái, "Tiền cậu làm thêm chẳng phải cống nạp cho Bánh Bao chữa bệnh rồi à? Tôi không lấy về cho cậu thì giờ cậu còn có 50 đồng trong tài khoản thôi đấy."

"Ừ. Công của em. Thế nên em càng không được câu nệ. Đi nào."

Vương Tuấn Khải cưỡng ép nắm lấy cổ tay Vương Nguyên kéo vào trong. Lòng bàn tay hắn ấm, khô ráo và hơi thô ráp, dễ dàng sinh ra nhiệt độ truyền thẳng tới dây thần kinh cậu.

Hàng bán đồ hải sản tươi thì đều có nước, nước chảy trên đường đi lênh láng, lẫn vào bùn đất dưới chân tạo thành những vũng nước đen bẩn. Vương Nguyên bần thần nâng bước đi theo sau hắn, bên tai nghe mấy lời lảm nhảm của hắn, quán này có vẻ uy tín này, quán kia có tận 3 loại, quán nọ có con cua to quá kìa, em thích loại nào hả?

Mi mắt Vương Nguyên nhòe đi, hơi thở sau lớp khẩu trang bỗng chốc tăng nhiệt độ, cổ họng cũng nghẹn nghẹn lại.

"Anh ơi." Cậu gọi khẽ một tiếng, đứng khựng lại, cổ tay cũng gồng lên ghìm bước Vương Tuấn Khải lại.

Một tiếng gọi "anh" không chút mỉa mai này của Vương Nguyên làm Vương Tuấn Khải hết hồn. Hắn quay lại, "...Hả?"

Vương Nguyên lắc đầu, "Thực ra em không thích cua. Ba nói nhầm. Lời ổng nói có nhiều cái không tin được đâu."

Vương Tuấn Khải bị cái mềm mỏng bất thường này của Vương Nguyên làm cho sững sờ. Hắn vẫn nghĩ Vương Nguyên là vì hiểu chuyện, nghĩ cho gia đình nên mới kiềm chế nói không muốn trong khi bản thân đã đứng giữa hàng nghìn con cua rồi. Lòng hắn thấy xót, "Anh có thể mua cua cho em thật mà. Mời em một bữa không táng gia bại sản đâu."

"Em dị ứng cua. Ăn cua nhiều là em ngất xỉu." Vương Nguyên nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, "Hồi nhỏ không biết, cứ tưởng ăn nhiều có thể cao lên."

"Hả? Thế sao ba lại nói..."

"Ổng nhầm đấy." Vương Nguyên nhìn thẳng hắn, lộ ra một chút khẩn khoản chờ mong, "Em thích ăn cơm chiên trứng, có thêm chút xì dầu, nếu anh xếp nó lại thành hình con cua được thì càng tốt."





Hết chương 20.

Anh ơi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro