Chương 140: Ước muốn
Chiếc xe lao đi vun vút với tốc độ ánh sáng. Thẻ nhớ được Trịnh Lộ giao lại cho viên sĩ quan ngồi phía trên ghế phụ lái. Anh ta lấy laptop ra trích xuất file, tiện xem xét trước một lượt, đợi về đến đơn vị biên phòng La Tích sẽ gửi đi.
"Cô Trịnh, Thiếu tướng Hạo, trong thẻ nhớ này quả thực là bằng chứng, và cả phương án tác chiến biên phòng của chính quyền Nhậm Bảo Trạch."
Hạo Sở Diệu vừa lái xe vừa trầm giọng đáp lời, "Quả nhiên là Vương Thừa Hải bản lĩnh. Từ lúc anh ta tới Bán Hạ, đội tình báo ở đó cũng làm việc hiệu quả hơn nhiều."
Lượng binh sĩ Neicip ở Bán Hạ, suy cho cùng thì không nhiều, không thể chỉ dựa vào mình bọn họ để phát động chiến tranh. Phần lớn quân lực còn đang phải đối phó với phiến quân bạo động ở tiểu bang số 5, chỉ có vài chục sĩ quan cao cấp đã trở lại Bán Hạ trước để dẫn đầu cuộc chiến với Osla.
Chính vì thế, nên chúng mới cần thao túng Bán Hạ, dựa vào chính quyền Nhậm Bảo Trạch để kết hợp quân đội Bán Hạ vào làm một, chiến đấu dưới lệnh của Neicip. Gọi thô thiển là lính đánh thuê miễn phí, bởi rất nhiều con người đang cầm vũ khí chuẩn bị chiến đấu kia, đều là bị dắt mũi, đều tưởng bản thân đứng dậy cầm súng cầm dao nghênh chiến là một hành động cao cả vĩ đại bảo vệ cho đất nước và trả thù cho những con người đã bị trận bom kia hại chết.
Họ không biết chính họ mới là quân xâm lược.
"Lam Ất và nhà họ Hạ có được những bằng chứng này, khởi nghĩa nhất định sẽ đạt được hiệu quả tốc chiến tốc thắng. Ngay khi Neicip bắt đầu chuẩn bị xuất quân, quân khởi nghĩa sẽ phát động lật đổ chính quyền. Quân đội La Tích sẽ ập vào ngay thời điểm đó, chiếm quyền kiểm soát Bán Hạ."
"Mục tiêu chính của chúng ta là không để cho chiến tranh xảy ra trên đất Bán Hạ. Không để cho người dân vô tội bị dắt mũi trở thành lính chiến. Cái gì giải quyết được càng nhanh càng tốt."
Trịnh Lộ nói, "Trước mắt, tôi sẽ về tổ chức họp báo công bố những bằng chứng này với thế giới, kết hợp với lời cáo buộc của Osla, chúng ta có thể có được sự hậu thuẫn của Liên minh thế giới, hội các nước đồng minh với Neicip cũng không làm gì được ta."
Hạo Sở Diệu bảo, "Còn bên Quốc phòng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ chờ thời cơ chín muồi sẽ lập tức ra quân."
"Chúng ta còn phải có bằng chứng cáo buộc chính quyền Nhậm Bảo Trạch thì mới có thể danh chính ngôn thuận giành lại Bán Hạ. Phát ngôn của lão ta lần trước khiến việc Bán Hạ độc lập đã tiến rất gần tới thành công rồi, giờ mà không cáo buộc được lão, các nước đồng minh Neicip sẽ có cớ lên án chúng ta. Bọn họ giỏi nhất là viết báo."
"Cái đó nhất định Vương Thừa Hải và các tình báo viên khác đều đang nỗ lực tìm kiếm. Trong file thẻ nhớ cũng đã để lại lời nhắn sẽ giao sau."
"Lam Ất hẹn ngày 25 tháng này nếu không có tình huống bất thường, nếu có thì sẽ chuyển sang 30. Hiện giờ quân đội Bán Hạ chơi chiêu, đặt mìn trên các tuyến đường vượt biên để ngăn quân đội La Tích tới, vậy thì chúng ta phải đổi chiến thuật đi con đường khác, có thể sẽ phải đi đường mòn qua núi. Vậy thì ngày ấn định sẽ là 30 tháng này. 2 tuần nữa."
"Anh biết đường chứ?"
"Đương nhiên. Tôi phục vụ quân đội La Tích đã mấy chục năm rồi. Đường đi nước bước ở đất nước này tôi nắm rõ. Chính quyền và quân đội Bán Hạ đều non trẻ, không thể hiểu biết nhiều bằng chúng ta. Nếu không có Neicip chống lưng, họ lấy đâu ra cái khí thế đó mà đòi tách ra độc lập!"
"Vậy chúng ta cứ vậy mà làm."
Trịnh Lộ bàn bạc xong với mọi người, bấy giờ mới quay sang nhìn Vương Nguyên, chỉ thấy cậu ngồi im lìm, cúi đầu nhìn chằm chằm cái điện thoại đã hoàn toàn biến thành một khối kim loại vô dụng, ngoài vùng phủ sóng không thể liên lạc nổi với chiếc điện thoại còn lại nữa.
Chiếc xe quay trở về căn cứ quân sự La Tích đã là 9 giờ tối. Trong lúc chờ đợi chuẩn bị máy bay để bay về Ôn Can, Trịnh Lộ cùng Vương Nguyên ngồi ở một vị trí ghế cách xa 3 người còn lại, bấy giờ bà mới nghiêm giọng mà nói với cậu,
"Mẹ đã nói chuyện với ba mẹ Mục Á Liên, bây giờ con về sẽ tạm thời ở đó. Mẹ rất bận, không thể trông chừng con được."
"Con chẳng có gì đáng để mẹ trông chừng." Vương Nguyên ngoảnh mặt đi nơi khác, mệt mỏi không muốn đối thoại.
Trịnh Lộ hít thở một hơi rất dài, mãi sau mới bảo,
"Mẹ đồng ý cho con học Học viện Hàng không Ôn Can. Mẹ sẽ lo cho con nhập học ngay sau khi trở về. Chương trình đào tạo phi công cao cấp học 1 năm ở Ôn Can và 3 năm còn lại ở nước ngoài. Đúng ý con rồi chứ? Con đừng chạy linh tinh nữa. Mẹ không thể luôn luôn đi tìm con được."
"Tại sao mẹ luôn như vậy..." Vương Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt chẳng rõ tiêu cự, "Mẹ chưa từng biết con muốn cái gì."
Ngay lúc này đây, Trịnh Lộ cho cậu học thứ mà cậu luôn thích, nhưng ước mơ của cậu đã không còn vẹn nguyên như ban đầu nữa. Mất đi Vương Tuấn Khải, đổi lấy bầu trời kia, vậy thì mỗi một lần bay, cậu sẽ đều nghĩ đến hắn, mỗi một lần nhìn thấy mặt trời, đều sẽ nhớ đến đôi tay đã nỗ lực đẩy cậu về phía ánh sáng, còn bản thân thì lún chìm vào bóng tối như một thứ đầm lầy.
Cậu sẽ không bao giờ thanh thản nổi.
Trịnh Lộ bóp trán, "Vậy con nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc con muốn cái gì? Mẹ cố gắng được đến chừng này, chẳng phải là để có thể cho con cuộc sống no đủ không thiếu thốn cái gì sao?"
Vương Nguyên từ lúc quen biết với Vương Tuấn Khải, mới thấy được mặc dù mình không có được thứ tình cảm gia đình khăng khít như mong muốn, nhưng luận về rất nhiều thứ thì cậu đều hơn đứt hắn. Cậu có ba mẹ đều là người tài giỏi và sống tử tế thanh liêm, có nền tảng giáo dục tốt, có điều kiện không lo đói ăn đói mặc. Có đôi lúc cậu nghĩ mình tham lam, bởi vì được cái này sẽ phải mất cái kia, nhưng cậu lại cứ muốn có cả. Không thể có được tất cả, nên đành phải từ bỏ, hiện giờ cậu cũng không cần một gia đình đầm ấm, không cần những sự quan tâm săn sóc, không cần tự do cũng chẳng cần bầu trời nữa, cậu cần Vương Tuấn Khải sống.
Vương Nguyên rũ mắt, nhẹ hẫng đáp lời,
"Giờ con chỉ muốn Bán Hạ bình an."
Trịnh Lộ biết Vương Nguyên không phải đứa trẻ có tấm lòng bác ái cao cả đến thế. Cậu thuộc điển hình những thiếu niên mới lớn, ngây thơ và thực tế. Chắc chắn cái lời kia không thể nào mang ý nghĩa lớn lao như yêu nước thương dân được, mà chỉ là muốn gia đình bên đó bình an mà thôi. Người mẹ kế kia có gì? Thằng anh kế kia có gì? Gia đình mới kia rốt cuộc có cái gì? Họ cho được Vương Nguyên cái gì? Trong lúc bà đang quay cuồng vì đủ thứ chuyện, bọn họ đã tụ lại một chỗ, xây nên một khung cảnh yên bình đẹp đẽ để rồi vĩnh viễn muốn giữ chân con trai bà ở nơi đó luôn sao? Có phải những thứ Vương Nguyên muốn mà bà không cho được, những con người kia đều có thể cho không? Một đĩa cơm rang hay những lời nói không mang một tí tính trách nhiệm nào, như "con thích làm gì cũng được, chúng ta đều ủng hộ con hết"?
Bà im lặng một lúc mới thở hắt ra mà đáp,
"Mẹ sẽ khiến nó bình an."
"Trịnh Lộ này không có cái gì không làm được! Mẹ sẽ chứng minh cho con thấy. Thứ con muốn, mẹ có thể làm được, thứ người khác không cho con được, mẹ đều có thể cho."
"Một người mẹ ở nhà nấu cơm cho con, săn sóc con từng li từng tí, sẽ không có cái bản lĩnh bình thiên hạ đâu con hiểu chứ?"
"Vì thế, con ngoan ngoãn một chút, ở yên một chỗ và nghe lời mẹ đi."
"Tất cả những điều này không phải mẹ làm vì lấy lòng con hay chiều ý con. Mẹ chỉ cần con mở to mắt ra mà nhìn, nhìn xem cái xã hội này nó phức tạp ra sao, thế giới này to lớn cỡ nào. Đất nước mà không có những người làm những công việc như mẹ, hay chú Hạo, hay Vương Thừa Hải ông ba quý hóa của con, thì không một ai có cửa mà ở đó bàn luận chuyện cả nhà thương nhau đâu!"
Hết chương 140.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro