Chương 127: Kế hoạch
Tảng sáng, trận mưa bom đã kết thúc hẳn. Các phóng viên lập tức tới hiện trường đưa tin. Khu vực bị ném bom rải rác khắp một vùng phía Đông của Bán Hạ, mỗi một quả bom này rơi xuống có sức hủy diệt trong phạm vi đường kính lên tới 25m. Ở trung tâm vụ nổ, nhà cửa cầu đường đều bị phá hủy. Rung chấn từ những vụ nổ này có thể làm đổ vỡ các công trình kiến trúc cách đó chừng mấy trăm mét. Hai quả bom đêm qua ném xuống khu vực thành phố đều ở rất gần Học viện Hàng không Bán Hạ, nhưng không rơi hẳn vào trường mà rơi cách trường một đoạn. Tuy nhiên những tòa nhà phía Đông của Học viện Hàng không đều đã nứt vỡ đổ nát, toà phụ khách sạn mà Vương Tuấn Khải ở, sau quả bom đầu tiên thì sập một nửa phía Đông, hắn cùng Vương Nguyên kịp thời chạy thoát, nhưng sau quả bom thứ 2 chỉ cách đó vài phút thì toàn bộ khu phụ đã sập thành một bãi hoang tàn.
Có mười mấy người trong trường bao gồm dân cư sống trong trường và học sinh đều đã bị thương. Bọn họ chạy tan đàn xẻ nghé mỗi người một ngả. Có những sinh viên vốn dĩ có nhà ở khu vực bị ném bom, giờ đột ngột trở thành vô gia cư, trong một đêm mất nhà mất gia đình, bơ vơ không biết nên đi đâu về đâu.
Tổng cộng trên lãnh thổ Bán Hạ có 5 quả bom được ném xuống trong đợt không kích đêm qua. 3 quả tập trung ở khu vực ven biển, 2 quả còn lại ở trung tâm thành phố. Các đội cứu hộ nhanh chóng tìm kiếm các nạn nhân. Nhưng Bán Hạ kiến thiết quy mô lớn, nhiều tòa nhà cao tầng nằm ở trung tâm vụ nổ bị đánh sập, tương đương với một vụ động đất, số người bị chôn vùi dưới lớp đất đá không thể tính ra con số cụ thể.
Hiện trường vụ ném bom đều bị các dải ngăn cách quây lại để các đội cứu hộ tìm kiếm. Người nhà nạn nhân và những người chạy thoát đều quay về tìm kiếm người thân, họ gào khóc muốn vào bên trong nhưng đều bị chặn lại để không làm ảnh hưởng công tác cứu hộ. Giữa những mảnh tường lộn xộn chất chồng la liệt, có những món đồ chơi trẻ em lăn lóc, những lọ hoa vỡ nát, khung ảnh gia đình cháy chỉ còn một góc. Cơn mưa chuyển mùa khiến đám cháy đêm qua nhanh chóng được dập tắt, nhưng đồng thời cũng khiến cho bùn đất trở nên lầy lội.
Cuộc chiến tàn khốc đó ngay lập tức tràn lan trên khắp các mặt báo quốc tế. Bán Hạ mở chặn đường dây. Khắp thế giới nhìn vào 3000 sinh mạng ở nhà máy Bahamat và hơn 10 nghìn sinh mạng ở Bán Hạ, nhất loạt lên án Osla vô nhân tính. Osla cũng ngay lập tức đưa ra cáo buộc, rằng tên lửa tầm xa không rõ nguồn gốc đã rơi vào khu vực đồng bằng ven biển của Osla gây ra một vụ nổ lớn khiến rất nhiều ngôi làng ven biển bị phá hủy. Bọn họ án binh bất động để dò tìm nguyên nhân, cho rằng máy bay do thám và tên lửa tầm xa đều đến từ phía Bán Hạ, vì thế nên đã ngay lập tức có động thái đáp trả.
Nếu Bán Hạ biết điều, rút khỏi cuộc chiến, không để Neicip dùng vùng đất này làm bệ phóng nữa, thì Osla sẽ nương tay. Nhưng không. Tường lửa bị tạm thời gỡ bỏ, hàng loạt tin tức chửi mắng Osla từ Bán Hạ được đăng đàn, càng thêm dầu vào lửa. Osla vốn nể mặt La Tích vì La Tích trước giờ đối ngoại mềm mỏng khôn ngoan, nhưng giờ thì không nể nang gì nữa hết. Và kể cả Osla đưa quân sang chiếm đóng Bán Hạ, thì cũng chẳng liên quan quái gì đến La Tích nữa cả.
Bên cạnh đó, ở trụ sở chính phủ Bán Hạ, hàng nghìn người dân hô gào đòi chính phủ có một lời giải thích. Tại sao lại nhảy vào chiến tranh, tại sao nhảy vào chiến tranh lại im thin thít không nói một lời, tại sao không có biện pháp di dời dân cư? Tại sao không cho xây dựng các hầm trú ẩn, tại sao lại để người dân chịu cảnh tang thương như thế này.
Còn ở biên giới phía Tây, phái đoàn La Tích đối mặt với cả vạn người đòi được rời khỏi Bán Hạ. Quân đội tra xét từng người một, chỉ cho phép La Tích đưa công dân La Tích đi. Ai có thẻ công dân Bán Hạ đều phải ở lại. Người dân Bán Hạ nổi điên kháng cự quân đội, bị quân đội dùng vũ lực đàn áp, ép quay về.
Đến giờ phút này, họ mới hiểu, thẻ công dân Bán Hạ, rốt cuộc dùng để làm gì.
Họ tưởng đó là văn minh. Họ tưởng đó là tương lai, là êm ấm, là sung túc sang giàu.
Nhưng đó là gông cùm xiềng xích.
Thế là bọn họ quay về, lại chạy hết một chiều dài từ Tây sang Đông của Bán Hạ, hết nguyên cả một buổi sáng. Đến trưa thì về được trung tâm thành phố, hợp thành một lực lượng hùng hậu đổ dồn về phía Đông nơi có trụ sở chính phủ Bán Hạ và các cơ quan ban ngành ở đó. Một cuộc biểu tình quy mô lớn nổ ra dưới cơn mưa vẫn chưa từng dứt.
Cả thành phố Bán Hạ to lớn là thế, một khi đã loạn lên, liền không thể kiểm soát nổi. Một phe chửi mắng Osla, muốn Bán Hạ ra quân đánh Osla trả thù. Một phe mong được bình yên, chỉ muốn chạy trốn khỏi Bán Hạ nhưng không được, như cá chậu chim lồng bị nhốt lại.
Vương Thừa Hải và Trương Du chia nhau, Vương Thừa Hải tới trụ sở chính phủ Bán Hạ nơi người ta biểu tình. Trương Du tới bờ biển Bán Hạ xem thiệt hại của vụ đánh bom, đồng thời lấy thêm thông tin khu vực căn cứ quân sự. Thông tin bọn họ tạm thời có được là quân đội Neicip - Bán Hạ tinh nhuệ đủ trình độ ra trận tổng cộng có trên dưới 100.000 người. Lượng máy bay chiến đấu và tàu chiến chưa biết. Bệ phóng tên lửa tầm xa có 3. Hiện giờ cần thêm thông tin để đoán biết bước tiếp theo Neicip làm gì.
Bán Hạ chỉ mở tường lửa để những lời căm hận chửi rủa Osla được đăng tải lên kênh thế giới, ngay sau đó đã lại khóa lại với cái danh nghĩa bảo vệ Bán Hạ, không để Osla nắm được bất kì tình hình nội bộ gì. Ai cũng biết trong chiến tranh mà để lộ tin tức cơ mật thì không đánh đã bại.
Trịnh Lộ sợ tái cả mặt, liên tục đi đi lại lại sốt ruột muốn chết. Hiện giờ đã dặn dò phái đoàn rồi, nhưng vì đám đông hỗn loạn mà không thể đón được Vương Nguyên đi.
Lãnh đạo nhà nước La Tích mở cuộc họp khẩn, muốn phái người sang Osla đàm phán.
Thực ra, La Tích chưa từng thực sự nhu nhược. Lâu nay họ vừa đối ngoại, vừa lo chuẩn bị quân lực. Lưu Thánh Vinh tin rằng đàm phán với Osla nhất định sẽ có hiệu quả, tình hình vẫn chưa tới mức không thể cứu vãn, quan trọng là cần nắm bắt thời gian và thời cơ chuẩn xác.
Âm mưu của Neicip là đánh chiếm Osla. Tất cả những nguyên nhân bề nổi đều là cái cớ. Neicip muốn Osla rơi vào thế gọng kìm: Phía Tây bị Bán Hạ đánh, phía Đông bị Neicip đánh. Nếu hiện tại La Tích bắt tay với Osla, La Tích chiếm Bán Hạ từ phía Tây, Osla đánh Bán Hạ từ phía Đông, cũng tạo thành thế gọng kìm ép Bán Hạ vào giữa, như vậy có thể đuổi gọn Neicip ra khỏi Bán Hạ. Nhưng thứ nhất, chiến dịch này phải được thực thi trước khi Neicip kịp hành động. Và thứ hai, La Tích cần phải kí giao ước với Osla, rằng La Tích sẽ chủ lực đánh đuổi quân đội Neicip ở Bán Hạ để thống nhất lại đất nước, Osla không được chiếm Bán Hạ làm của riêng.
Làm được điều đó rất khó, buộc phải có được bằng chứng cáo buộc Neicip. Nếu không La Tích sẽ bị thế giới lên án rằng cấu kết với Osla. Neicip trải qua vụ nhà máy Bahamat và vụ ném bom trên đất Bán Hạ đang trở thành "người bị hại" và mọi hành vi đều là "tự vệ chính đáng". La Tích cố tình nhảy vào cuộc chiến chắc chắn cũng sẽ bị các nước đồng minh Neicip lên án, áp dụng lệnh trừng phạt, cấm vận, thậm chí cũng bị cuốn vào công kích vũ trang.
Trịnh Lộ rời khỏi cuộc họp một cách vội vã, chạy ra được đến hành lang đã bị Thiếu tướng Hạo Sở Diệu đuổi theo sát nút. Ông nắm mạnh bắp vai bà kéo lại, "Cô vội đi đâu?! Chúng ta còn phải tiếp tục họp bàn về chuyến đàm phán với Osla."
"Tôi họp online. Tôi phải đi cứu con trai tôi!" Trịnh Lộ gỡ tay Hạo Sở Diệu ra khỏi vai mình, "Thời gian không còn nhiều. Đợi đến khi đàm phán ở Osla xong quay về, khéo không cứu được nó ra nữa."
"Tiểu Nguyên? Làm sao mà phải cứu? Nó đang ở đâu?"
"Nó ở Bán Hạ!" Trịnh Lộ thở hắt ra một hơi, vuốt ngược mái tóc, đầu ngón tay như thể muốn rạch da đầu ra làm mấy đường, "Tôi và Vương Thừa Hải li hôn rồi. Ông ấy cưới vợ ở Bán Hạ. Tiểu Nguyên đòi đi theo. Mẹ nó! Tôi xin lỗi vì bất nhã, nhưng tôi không thể chịu nổi nữa rồi!"
"Từ từ đã! Trịnh Lộ, để tôi đưa cô đi!"
Hạo Sở Diệu nói mãi Trịnh Lộ mới chịu nghe. Bọn họ nhanh chóng nhờ vả bên Không quân La Tích để bay tới biên giới phía Đông, nơi tiếp giáp với lãnh thổ Bán Hạ.
Trịnh Lộ trước giờ chưa từng biết Vương Thừa Hải là Nhân viên Tình báo của bộ Quốc phòng. Nhân viên tình báo luôn phải hoạt động bí mật, thường thoắt ẩn thoắt hiện. Nhưng Vương Thừa Hải thì không như thế. Vương Thừa Hải giả vờ rất giỏi, trước tiên là một thợ quay phim đi theo phóng viên truyền hình trung ương lấy tin khắp nơi, sau đó nghỉ việc và chỉ tự quay phim tài liệu bán. Trịnh Lộ luôn cho rằng ông rất lông bông vô dụng, ông cũng chưa từng cãi, mặc bà thích mắng sao thì mắng, cực kì nhởn nhơ.
Cho đến khi Hạo Sở Diệu thấy Trịnh Lộ chịu không nổi nữa, mới nói cho bà biết sự thật. Vương Thừa Hải tới Bán Hạ là nhận nhiệm vụ tình báo lâu dài, an gia lập nghiệp cũng là lẽ thường. Trước đó thông tin về khu căn cứ quân sự được xây dựng ở bờ biển được gửi về La Tích chính là Vương Thừa Hải mạo hiểm tính mạng của mình lấy được và gửi về. Từ sau khi lần đó Trịnh Lộ cùng phái đoàn sang Bán Hạ nói chuyện, Bán Hạ mới bắt đầu thắt chặt lại đường dây vô tuyến để thông tin không dễ dàng lọt ra ngoài nữa. Neicip và chính quyền Nhậm Bảo Trạch quá kín đáo tinh vi, Vương Thừa Hải vốn ban đầu cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành thế này. Nếu không thì ông cũng không mang Vương Nguyên đi làm gì cả.
Trịnh Lộ nghe xong cũng thấy xuôi xuôi. Nhưng mối lo lắng cho con trai thì không thể nào dễ dàng lặng xuống. Hiện giờ ở biên giới, quân đội Bán Hạ đang đàn áp người dân không cho xuất cảnh. Phái đoàn đón người hoàn toàn chỉ có thể đón được những người không có thẻ công dân. Vương Nguyên lại kí rồi, làm thẻ rồi, giờ chỉ còn cách âm thầm đưa cậu đi.
Nhưng bằng phương pháp nào mới được chứ!
Hết chương 127.
Chiến sự rối loạn, yy sẽ phải nàm thao đêiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro