Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Ân ái


"Đệ không muốn Tiểu Lãng nghe thấy chúng ta đâu, đúng không?" Môi Vương Tuấn Khải vẽ một đường cong yêu nghiệt, lời nói đầy uy hiếp giống như những âm thanh "ba ba" dội vào tai Vương Nguyên, không cho phép y chống cự.

Y không nghĩ đến hắn sẽ như thế này. Ca ca của y từng rất ôn nhu, nhưng lúc này ánh mắt hắn nhìn y hắn giống như... thú hoang! Là thú hoang có dục vọng chiếm hữu điên cuồng. Đây là nam nhân mà y yêu, là người mà cả đời này y sẽ không thể quên. Hắn đang ở trước mặt y, từng chút từng chút cởi bỏ y phục của y, đem y ép xuống giường. Trong mắt Vương Nguyên tràn ngập sợ hãi, nhưng không phải nỗi sợ sẽ bị hắn cường đoạt mà là sợ bản thân sẽ không kìm được cùng hắn trầm luân.

Vương Tuấn Khải tựa như yêu tinh xúi giục con người bước vào ngả đường sai trái. Hắn vừa mạnh mẽ áp chế sự chống cự của Vương Nguyên, vừa ôn nhu hôn y, từ từ dẫn dắt y vào những nụ hôn sâu, môi lưỡi dây dưa không dứt. Cho đến khi y tỉnh táo một chút, y phục trên người hắn từ khi nào cũng không còn một mảnh.  Nội thất ánh sáng yếu ớt, chút vệt sáng mờ mờ chiếu lên thân thể tráng kiện của hắn, giống như một vị nam thần cao cao tại thượng, từng thớ cơ bắp rắn chắc nổi lên, trên ngực không biết từ bao giờ lưu lại một vết sẹo dài, không những không xấu mà còn thêm vài phần uy phong quyến rũ. Lúc này Vương Nguyên mới nhận ra, đây thực sự là nam nhân. Hắn không còn là tiểu thiếu niên da trắng mịn, ngang ngược hống hách như ngày trước. Hắn hiện tại là một nam nhân đã trải qua rèn luyện khắt khe, da nâu bóng gợi cảm, khắp người phủ hương vị của nam nhân, phát ra loại uy áp khiến đối phương không dám đắc tội, bá đạo nhưng cũng vô cùng cuồng nhiệt. Nam nhân như hắn, chỉ sợ đã sớm có không biết bao nhiêu nữ nhân thèm khát.

"Nguyên Nhi, đệ biết không, ta ở doanh trại ngày nào cũng nhớ đệ. Ta luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để có thể sớm trở về gặp đệ. Tháng trước cha nói Lãnh tướng phủ có ý gả Thiên Tư cho đệ, ta hoàn toàn không lo lắng, vì ta biết đệ yêu ta." Hơi thở nóng ấm của hắn, giọng nói trầm đục của hắn phả vào tai y, khiến nơi đó cũng nhanh chóng nóng đỏ lên, đầu lưỡi quét qua một vòng khiến y nhột nhạt. Hắn tiếp :"Nhưng mà... đệ khiến ta thực đau lòng. Cha nói đệ đã chấp thuận hôn sự, ha ha... Nguyên Nhi, ta hận không thể đem đệ khắc vào thân thể, để không kẻ nào có thể tách đệ khỏi ta..."

"Ca ca... đệ không muốn hủy hôn sự này... Đệ muốn cùng Thiên Tư thành thân..."

"Im đi! Đệ cho rằng ta không biết đệ sao?" Hắn cười, ôn nhu mà yêu nghiệt, ngón tay thon dài chai sạn miết trên bờ môi đỏ hồng của tiểu nhân nhi. "Cái miệng xinh đẹp này có thể nói yêu Thiên Tư, muốn cùng Thiên Tư thành thân, nhưng mà, đôi mắt của đệ phản lại tất cả. Nguyên Nhi, đệ muốn ta, thực ra lúc này trong lòng đệ đang cầu xin ta thỏa mãn đệ. Đệ nói xem, thân thể của đệ thành thực hay cái miệng của đệ thành thực?"

Nói xong một ngón tay khẽ động vào tiểu Nguyên Nguyên chơi đùa. Tiểu Nguyên Nguyên dưới sự khiêu khích của hắn nhanh chóng có phản ứng, để lộ biểu tình khó chịu trong tay Vương Tuấn Khải. Rồi từng chút một, từng điểm mẫn cảm trên thân thể y, nơi nào hắn đi qua đều phản lại y, khiến y không kìm được những tiếng "ân a" kiều mị. Nếu y phản kháng, con thú trong hắn sẽ càng mạnh mẽ. Nếu y nghênh đón, hắn lại càng thoải mái hưởng thụ. Ngày hôm nay, Vương Nguyên y nhất định không thể thoát khỏi Vương Tuấn Khải.

"Bảo bối, ca ca sẽ chăm sóc cho đệ thật tốt. Đệ hãy nhìn đi, không ai có thể khiến đệ thoải mái hơn ta. Nhớ kĩ ngày hôm nay, nam nhân của đệ chỉ có ta. Đệ là của ta, đệ thuộc về ta!"

"Ư... a..." Tiểu Nguyên Nguyên đã không còn khả năng chịu đựng mà ở trong tay hắn tiết ra bạch dịch trơn bóng. Vương Tuấn Khải di chuyển tay xuống tiểu cúc hoa hồng hồng bé nhỏ, đem ngón tay đầy bạch dịch thâm nhập, chậm chạp ra vào, tạo nên những âm nhanh nhóp nhép ướt át. Vương Nguyên khó chịu vặn vẹo thân dưới muốn rên lên một tiếng lại bị hắn lấy môi chặn lại. Phiến môi mềm mềm tiếp tục sưng tấy vì bị hắn cắn nuốt, tựa như con thú đói khát lâu ngày tìm được miếng mồi thơm ngon tươi mới.

Giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không chỉ đơn thuần là huynh đệ ruột, cũng không phải chỉ là ái nhân, mà còn là đam mê. Vương Nguyên là tên của một thứ độc dược, không giết hắn, cũng không hành hạ hắn, nhưng khiến hắn phải ỷ lại không thể sống thiếu thứ độc dược ấy. Người này hắn không thể buông tay!

"Ca ca... đây sẽ là lần cuối của chúng ta. Đệ sắp thành tân lang của Thiên Tư rồi, về sau sẽ không cùng huynh nữa." Vương Nguyên gượng cười trong thanh âm khàn khàn vì dục vọng, những ngón tay thon mịn chạm đến vật cự nóng bỏng của hắn rồi tự mình đem nó tiến vào, thay thế những ngón tay ma quỷ của hắn.

Hắn muốn phát điên, phát điên vì cảm giác nóng ẩm chật chội của tiểu cúc hoa, phát điên vì tiểu nhân nhi cứng đầu, phát điên vì sợ hãi sẽ mất y. Yêu là đau. Yêu là khổ tâm. Yêu là sai trái. Trong đại gia tộc này có lẽ hắn chính là nghịch tử. Hắn yêu tiểu đệ ruột của mình. Hắn kéo đệ đệ vào thứ tình cảm sai trái. Hắn hận bản thân sinh ra trong gia tộc cường đại này, có quá nhiều thứ để hắn gánh vác, để hắn phải bận tâm đến mức gần như không có thời gian dành cho chính mình. Lúc này Vương Nguyên lại chủ động đem hắn tiến vào, cư nhiên khiến hắn cảm thấy tội lỗi. Giống như là hắn đang ép y.

Nhưng y nhìn hắn với ánh mắt mờ đi vì dục vọng, lẫn trong đó là thứ tình cảm sâu sắc và thuần khiết nhất, không mảy may một tia oán hận. Cặp mông tròn tròn nhẹ nhàng di chuyển, ôm chặt lấy cự long của hắn, ấm áp và ẩm ướt. Theo đó là những âm thanh rên rỉ khe khẽ bật ra từ bờ môi xinh đẹp của y.

Vương Tuấn Khải chửi thề một tiếng liền ôm lấy y, tự mình vận động nhanh dần, làm nên những tiếng da thịt va chạm ướt át. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, thân thể trắng noãn của Vương Nguyên hồng lên, nở những bông hoa đỏ hồng diễm lệ. Y giống như đóa anh túc xinh đẹp động lòng người đang run rẩy trong gió, dịu dàng mà mị hoặc, dưới thân hắn thở dốc, hai bên má ửng hồng vô cùng đáng yêu.

"Tiểu Lãng, đệ sao lại ngồi đây? Tiểu Khải đang ở trong đó sao? Tiểu Khải!" Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Vương Nguyên hoảng hốt cắn chặt môi, khổ sở nhìn hắn với ánh mắt cầu xin dừng lại. Ngoài kia là tiểu muội Vương Mộng Vũ, nếu để muội ấy biết được chắc chắn sẽ rất hoảng loạn. Nhưng Vương Tuấn Khải vẫn không dừng lại, thậm chí còn tiến vào mạnh mẽ hơn rồi cúi xuống hôn y, nuốt vào những tiếng nức nở của tiểu nhân nhi.

"Tỷ tỷ, Khải ca không có trong đó. Tiểu Lãng đang chờ Khải ca về." Vương Tuấn Lãng ngây ngô trả lời.

"Vậy Tiểu Lãng ngoan, có muốn cùng tỷ tỷ đi tìm Khải ca không?"

"Ân!"

"Được rồi, chúng ta đi." Vương Mộng Vũ dắt tay Vương Tuấn Lãng rời khỏi, âm thanh xa dần. Hắn rời khỏi môi y, kéo ra một sợi chỉ bạc đầy ái muội, tiếp tục cùng y mây mưa. Nơi này là biệt viện ít người qua lại, những tiếng kêu rên cùng tiếp xúc thể xác lại đều đều, nhuốm mùi hoan ái lên từng nếp rèm trướng.

Ngoài cửa hoa mẫu đơn từng cánh từng cánh rơi, chao đảo trong gió rồi  sà xuống đất và nằm im lặng. Những cánh hoa chưa rời đài vẫn còn sắc hương tươi mới non mềm, dưới nắng ửng hồng đẹp dịu dàng diễm lệ. Trong phòng có hai thân thể xích lõa cùng nhau dây dưa, nam nhân tráng kiện yêu nghiệt trên người tiểu mỹ nam rong ruổi, tiểu mỹ nam xoay người lại ôm lấy hắn, cong lưng đón nhận khoái cảm hắn mang lại, hoàn toàn cùng hắn trầm luân, miệng không ngừng rên rỉ kiều mị, mấp máy vài chữ "ta yêu người", đáy mắt đau thương tột cùng.

_End chap 2_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro