Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tập cuối

Chap 25: Thị uy dân chúng

Nó dường như ổn hơn nhiều,không linh hoạt như bình thường nhưng cũng không thể nói là ốm yếu. Vì hoảng sợ tột cùng, cuối cùng đâm ra là chán ghét chứ không sợ hãi nữa. Nhưng cũng phải mất hơn 1 tiếng đồng hộ,cả khán phòng mới dám thở mạnh. Tiểu hoa tâm kia vì được vỗ về và thay quần áo ướt nên khá linh hoạt trở lại,đang ngồi trong lòng hắn, đung đưa chân thích thú nhìn. Khải là tuyệt nhất, có Khải bên cạnh,mọi thứ sẽ không sao nữa. Dĩ Thiên bước vào,cúi xuống nhỏ bẩm với hắn.
-Ừ.-Hắn gật đầu ưng ý,lại nhỏ nhẹ thì thầm bên tai nó.
-Thật sao?-Hai mắt nó sáng rực như ngàn sao. Nó là người công tư phân minh, có ân báo ân, có thù thì phải trả.
-Ổn không hả?-Nhìn nó đứng dậy,hắn không yên tâm mà đưa tay ra đỡ.
Hoa tâm thật quá đáng yêu, lúc nãy hoảng loạn làm ai ai cũng lo sợ,vừa lo sợ nó sẽ bệnh,vừa e dè trước cầm quyền của Vương Tuấn Khải kia...Nó bước ra giữa sân khấu trong bộ quần áo in hình thỏ bông có tai thỏ,chân đeo đôi dép cũng hình thỏ bông..Trông nó người ta không cưng nựng mới lạ..Trông như một đứa trẻ vô cùng thuần khiết..
-Chào mọi người. Em là Nguyên đây.Hihi
Bây giờ, mọi người mới yên tâm nở nụ cười.Tim được cứu từ tay bác Vương... Thật khiến người ta hết hồn mà...
-Như mọi người đã nghe,là Joon lão đại và chị Tiêu Linh muốn dành cho em một bất ngờ nên em cũng sẽ có bất ngờ lại.Hihi
Lại cười,cái nụ cười này sao lại trong trẻo, đáng yêu đến thế cơ chứ...
-Roy..Hôm nay chương trình này thật trọng đại,không ngờ kí giả lẩn trốn che đậy cũng kín quá.-Khả Quân lên tiếng, hai tay ngự trị trong túi quần nãy giờ được rút ra chỉ tứ phía,chỉ tới đâu,nơi đó liền có người lo sợ.
-Không sao.-Hắn lên tiếng, tay nâng ly nhàn hạ nhấm nháp ly rượu vang.
-A,bây giờ là tiết mục của chị Tiêu Linh.-Nó cười toe,phát biểu xong liền chạy tới ,lao vào lòng hắn..
Lúc nãy,Tiêu Linh nói mọi người cũng nghe hết..nên trốn cũng không được. Tiêu Linh run lên bần bật,vốn dĩ cô tự tin nói như vậy là vì nếu nó xảy ra chuyện,thành công thì trong mắt nó từ nay sẽ coi Joon là anh hùng của lòng mình, thất bại ,Vương Tuấn Khải sẽ ôm nó bỏ đi,không ai dám ở lại cho chương trình tiếp tục .Dù thành công hay thất bại ,Tiêu Linh cũng quá hời, đều làm hắn đau lòng. Nhưng thật không ngờ, Vương Tuấn Khải kia cao tay hơn cô nghĩ, không vội vàng bế hoa tâm đi mà an bài trên khán đài,không ngại để mọi người đợi chờ. Như thế này,cô chính là rơi vào thế bí...Chưa kịp suy nghĩ, Tiêu Linh bị hai sát thủ bắt lấy,ngồi vào xích đu,người cô run lên.Chết tiệt...
-Chị Tiêu Linh,chị muốn hát bài gì?-Nó nhìn lên không trung nơi xích đu đang treo lủng lẳng.
-Dĩ vãng.-Hắn lạnh giọng, mọi người lạnh giá. Đây có được coi là một lời đe dọa không?
Nhạc vang lên,Tiêu Linh muốn giữ hình tượng nên ráng hát.Mọi người ai cũng đưa mắt nhìn.
-Á...-Không từ từ như nó,cô bị thả một cách tàn nhẫn, cảm nhận từng viên đá lạnh.Lãnh Thần quả thật thông minh, không dùng đá cục như cô đối với nó mà thả đá nhỏ,đá càng nhỏ càng chiếm diện tích.Lạnh đến từng tế bào...Cô không thể cất giọng lên.
-Roy,ngoan.-Hắn che mắt nó lại,tuy mắt dán vào bể kính kia nhưng miệng luôn thủ thỉ bên tai nó.

-Thật sao?-Nó biết hắn làm gì cũng muốn tốt cho nó nhưng nghe tin này, nó quả rất sock,Joon thích nó và muốn độc chiếm nó sao.Đầu nó ong ong tiếng của hắn...
-Á...-Tiêu Linh không ngại sĩ diện,hai chân đu bám trên thành kinh,hét toáng lên thậm chí là chửi thề.Ai chả ghét kì nhông,không như cóc vàng chỉ nổi trên mặt nước, kì nhông còn có thể bò lung tung trên người cô.Có con luồn vô cổ,thậm chí đại hạ giá trên đầu cô
An Phong không nhịn được liền bật cười kéo theo cả Khả Quân:
-Nhìn cô ta như khỉ xuất chuồng í.
-Á...-Tiếp sau đó lại là âm thanh man rợ, Tiêu Linh nhìn những xô rắn được thả xuống, chân tay nghuýu lại,mặt mày xám xịt.Hai chân cố gắng bám trên thành bể để không rơi xuống nhưng xích đu bị thả xuống, Tiêu Linh nhấn chìm trong nước, mặt đối mặt với những con rắn,tay chân khua loạn xạ,kinh hãi.
Hắn nhếch môi,một lúc sau mới sai người khiêng bể kính trong còn có Tiêu Linh vào.Tất cả kinh hãi..Hắn thật máu lạnh khôn cùng... Tốt nhất không nên gây chuyện với moi thứ liên quan tới hắn. Tính ra Vương Tuấn Khải này làm chủ nền kinh tế quốc dân cũng không có gì là không thỏa đáng. Xem đi thay vì đá cục lại sử dụng đá viên,không phải trong bể kính kia hóa ra chỉ tòan là đá hay sao?Thật muốn giết chết người khác...Thay vì cóc vàng chỉ nổi trên mặt nước và nhảy thì kì nhông mọi nơi đều thích ứng, bay nhảy vô tư.Lại thêm vô vàn rắn rắn nhỏ dễ len lỏi không như trăn chỉ có thân xác to lớn hù doạ người, chứ bể kính nhỏ như vậy, chị trăn khó lòng mà nhúc nhích. Hắn quả rất lợi hại..Tiêu Linh lần này không bị thần kinh vì sợ hãi cũng sẽ điên vì mất sĩ diễn rồi...Hắn là đang thị uy dân chúng về sự máu lạnh của mình hay sao...
Một lúc sau nó mới thoát khỏi những suy nghĩ,tay khẽ vò gấu áo hắn,đột nhiên đứng bật dậy:
-Hoa tâm em xin rút khỏi Sunshine.
Cửa miệng vừa mới phát ngôn, mọi người sock toàn tập,Sunshine nghe vậy liền lao vào nhưng bị sát thủ ngăn cản,Joon thẫn thờ, hóa ra nó rất dễ dàng rời khỏi vòng tay anh.Hôm nay là anh mất trắng rồi... Hắn cười ưng ý,như vậy không phải sẽ có nhiều thời gian bên hắn hay sao...Hắn đứng lên,cởi áo khoác đắp lên người nó,đỡ nó rời đi.

-anh Nguyên,anh không thể rời bỏ tụi em...-Vi khóc lóc, cố níu theo nó nhưng bị ngăn cản.
-Hoa tâm,Sunshine không thể thiếu anh....
Khả Quân và An Phong che chắn cho nó và hắn rời đi .Việc của các sát thủ chính là cản trở sự bám theo...mọi người thẫn thờ, hoa tâm rời khỏi CPT..Không thể nào.. Như vậy CPT có nguy cơ xuống thấp rồi...
Hắn đưa nó về biệt thự,Khả Quân không yên tâm nhưng nhìn vào ánh mắt hắn đành lòng rời đi.Lúc này Vương Tuấn Khải không phải ai cũng có thể đụng vào..Nó tắm rửa xong liền leo lên giường, tay mở tivi thật lớn để áp đi những suy nghĩ trong đầu.Hắn bước tới bên cạnh nó,tay tắt tivi,ôm nó vào lòng.
-Bà xã,ông xã luôn yêu thương, bảo vệ bà xã.Lần này,thật xin lỗi
-Oppa,Roy muốn ngủ.-Nó xụ mặt.
-Ăn chút gì đã.-Hắn xuống nhà mang cháo lên cho nó ,cẩn thận cho nó ăn hết.
Đợi nó ngủ say,hắn mới yên tâm rời đi. Biệt thự từ lúc nào lại được bảo vệ cẩn trọng vì lúc này nó đã là phu nhân của hắn thì phải ở chung một nhà với hắn. An toàn của vợ là trên hết.
-Chuẩn bị xe.-Hắn thả nhẹ làn khói trắng,mẩu còn lại bị đế giày di nát.
-Dạ.-Dĩ Thiên cúi đầu.
Chiếc xe lao bon bon tới Ám Vệ.Hắn khẽ day thái dương, tay với lấy điện thoại đang reo ing ỏi
-Alo.
-Hoa tâm sao rồi?-Joon hoảng hốt hỏi,điều anh sợ lúc này chính là lo lắng nó sẽ hận anh...
Bên đầu dây im lặng, Joon lại điên cuồng hỏi,ngoài hắn ra Joon không biết phải hỏi ai nữa.
-Cảm ơn.-Hắn nhạt toẹt cúp máy.
Joon tức giận ném phăng chiếc điện thoại. Anh thật ngu ngốc.. Cuối cùng người có lợi lại là hắn..Roy rút khỏi Sunshine..Tuyệt đối không được... Như vậy anh sẽ không được nhìn nó mỗi ngày nữa..Joon ôm đầu,tỉ tê khóc.Anh sai rồi..
Hắn nhếch môi cười như có như không.. Đôi chân bước vào trong ngục giam..Dĩ Thiên theo sau,ra hiệu bật điện.Hắn ngồi trên ghế rồng nạm bằng ngọc bích.
-Mang ra đây...
-Vương Tuấn Khải anh là tên ác ma,đồ máu lạnh,đồ khốn...-Tiêu Linh rùng mình nhìn hắn, biết mình không có đường sống nên ra sức chửi rủa.
-Anh có giỏi thì bắn chết tôi luôn đi..Anh hại Mẫn Chi chị gái tôi phải chết,hại gia đình tôi xuống bước đường cùng..-Tiêu Linh điên loạn hét lên.-Đồ máu lạnh,anh không phải người...
-Tôi tự hỏi tại sao các người thích gây khó dễ cho bảo bối của ta...-Hắn nhếch môi cười lạnh.
-Vì cô ta là điểm yếu của ngươi.. Chỉ có cô ta mới khiến ngươi đau lòng, khiến ngươi sống không bằng chết..-Tiêu Linh oán giận.
-À..-Hắn cười lạnh.-Mang ra đây...
-Ba mẹ. -Tiêu Linh hét lên,là con gái làm liên lụy tới cha mẹ.Con gái bất hiếu..-Vương Tuấn Khải ngươi muốn làm gì..
-Cho cả nhà các ngươi đoàn tụ..-Hắn vuốt ve khẩu súng.

-Chuyện do ta làm,không liên quan gì tới cha mẹ ta...-Tiêu Linh run người, cô không thể ngờ hắn lại máu lạnh như vậy..
-Mất đi 2 cô con gái ngươi nghĩ cha mẹ ngươi sẽ để yên cho bảo bối của ta sao.Không phải ngươi nói hoa tâm là điểm yếu của ta?Diệt cỏ phải diệt tận gốc.-Hắn lời lẽ sắc bén,tay đặt khẩu súng xuống bàn rồi rời đi.-Xử đi...
-Không ba mẹ.... ngươi là đồ máu lạnh....Hự

Hắn nhếch môi,bất cứ ai đụng đến Roy đều phải trả giá. Hắn là người tàn nhẫn như vậy,nói là làm,không thích nói nhiều,dài dòng..Người duy nhất khiến hắn phá lệ có lẽ chỉ có nó...
-Thủ lĩnh có điện thoại.-Dĩ Thiên mở cửa xe cho hắn .
-Ừ.-Hắn đưa mắt nhìn dòng chữ"Bà Xã".Không lẽ đã thức giấc rồi sao..-Bà xã...
-Đi đâu vậy hả?-Nó gằn giọng.
-Ông xã là đi giải quyết một số chuyện. Trên đường về còn mua kem cho bà xã.-Hắn cười lấy lòng,đưa mắt ra hiệu cho Dĩ Thiên dừng ở quán kem.
Dĩ Thiên mím môi, có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất một người thủ lĩnh muốn lấy lòng, là nó..Cũng là công chúa thuần khiết trong tim anh...

el-r�UZ-t�3

Chap 26: Ổn thỏa

-A, Khải,buổi sáng tốt lành.-Nó cựa quậy người thức giấc,vô tình lại quay lại thấy hắn đang chống tay nhìn mình liền nở nụ cười.

-Tốt.-Hắn khẽ cười.-Rời giường sao?

-Đã mấy giờ rồi?Ồn ào quá.-Nó hỏi hắn,hơi nhăn mặt khó chịu.

Hắn cũng phiền chết đi được đây. Từ sáng sớm,Joon cùng Sunshine đã tập kích trước biệt thự của hắn. Mẹ kiếp.. Lại còn bọn kí giả chờ sẵn.. Đám fan ruột của nó thì khóc ầm dưới nhà. Thật muốn sai Ám vệ nả súng cho bọn họ chết hết đi.. Dám làm kinh động địa bàn của hắn.. Nhưng nghĩ tới nó trong vòng tay lại không quyết định được.. Đành lòng chịu đựng...Nó đứng dậy ,kéo rèm nhìn ra người,giật mình lùi vài bước. Thật đông nha.. Thảo nào hôm nay hắn ở nhà..

- Khải,em xin lỗi.-Nó chu miệng. Tại nó mà làm dở dang công việc của hắn rồi.

-Ngoan.-Hắn kéo nó vào phòng,cả hai cùng nhau vệ sinh cá nhân. Trách gì nó chứ.. Con ngốc này..

Ngoài cổng.

-anh Nguyên ơi,đừng rời Sunshine...

-Hoa tâm,anh xin lỗi,anh sai rồi...-Joon cả đêm qua hối hận vô cùng,cảm thấy hắn là người có thể che chở nó được,có thể bảo vệ và làm nó hạnh phúc.. Anh là đi xa quá rồi.. Cố gắng dừng ở tình anh em đồng nghiệp thôi.. Liệu có được không..

-Blala

Nó rút học bạ khỏi trường Idol,ngay lập tức Khả Quân và hắn cũng biến mất tại đó khiến học sinh tiếc ngẩn ngơ.. An Phong vì sự nghiệp nên không thể tuỳ biến được. Nó ngồi ăn sáng trong nhà,cảm thấy vô cùng nhức nhối. Nhìn hắn cứ an nhàn ăn như chẳng xảy ra chuyện gì. Đêm qua,nó nằm cũng đã suy nghĩ rồi..Lại nhìn xuống tờ báo sáng nay ,tờ soạn nào cũng rần rần tin tức nó rời khỏi Sunshine... Haizz thiệt tình,nên giải quyết ổn thoả thôi.

-Ông xã,em ra giải quyết.

-Được. Cùng nhau đi.-Hắn khẽ cười,hắn biết nó hiểu được những gì mình muốn mà..

Hắn ôm nó ra ngoài,ngay lập tức kí giả đưa máy ra chụp ảnh. Sợ trong lúc xô đẩy,nó bị xây xát,hắn liền ra hiệu cho Jane và Dĩ Thiên ra dọn đường. Joon kích động nhìn thấy nó,Sunshine thì khóc đến đỏ mắt.

-Vào đi.-Hắn lạnh giọng. Định ở ngoài giải quyết nhưng nhìn mấy bạn fan kích động khóc lóc sợ làm ảnh hưởng đến tinh thần nó nên tốt nhất là vào nhà nói chuyện.

Nó rót nước mời bọn họ,khẽ cười như có như không. Hắn dựa người vào ghế,tay kia vòng qua ôm eo nó ,nhếch môi nhìn Joon. Joon không quan tâm ánh mắt khinh thường đó,chỉ là lúc này thật muốn nó quay trở lại nhóm,ít ra ngày nào anh cũng sẽ được nhìn thấy nó.

-anh,đừng bỏ tụi em..-Hằng đỏ hoe mắt nhìn nó.Cô coi nó như anh trai.. Hằng có biết trước kia có lẽ là Joon ngu muội ,nhưng hẳn anh đã rất ân hận rồi..

-anh Nguyên,em sẽ nhớ anh lắm..Em muốn chăm sóc anh..-Linh khóc nấc lên..

-Hoa tâm,dù em ít nói nhưng em rất quý chị ..-Cát Tiên thút thít..

....

-Im lặng.-Hắn gầm giọng,mẹ kiếp.Hắn ghét nhất là nghe tiếng than khóc..

- Nguyên..-Joon chần chừ lên tiếng.-Anh xin lỗi..

-Joon lão đại,em không thể đáp lại tình cảm của đại ca..Đời này em đã định sẵn bên Khải.-Nó nghiêm túc nhìn,tay hơi siết lại ở gấu áo.

-Anh hiểu .-Joon hơi buồn bã.-Vì vậy muốn xin lỗi em..

-Em chấp nhận.-Nó cười,cắt đứt lời Joon.-Trừ khi anh mua Pity cho em..

-Nè,em đúng là đồ lợi dụng..Được rồi..-Joon bật cười,nó luôn vậy,dù tình thế khó xử đến mấy nó cũng sẽ tìm ra cách để mà không khí bớt căng thẳng. Pity là con gấu bông đang nổi trên truyền hình..-Đừng rút khỏi Sunshine.

-Em ..thật đã quyết định giải nghệ rồi. -Nó hơi ấp úng. Nó không biết mình đã suy nghĩ kĩ chưa nữa..

-Hoa tâm..-Tất cả kích động.

-Em muốn ra nước ngoài học tập,sau này nhất định sẽ trở về..-Nó cười hiền.

-Roy..-Hắn trừng mắt. Hoá ra là nó tính toán sẵn? Không phải tức giận mà rời Sunshine,lại chính là muốn ra nước ngoài,rời xa hắn sao..

-Ông xã,anh ngồi im đi..-Nó bấm nhẹ vào tay hắn ,nhăn mặt.

-Nhất định.-Joon hỏi nó,dù buồn nhưng nó chả bảo là sẽ quay trở về hay sao. Còn hơn là mãi mãi.

-Nhất định.-Nó cười toe. -Có muốn ăn trưa ở đây..

-Tiễn khách..-Nó chưa nói dứt câu,hắn lạnh giọng ra lệnh cho Dĩ Thiên, rồi bế nó vào phòng.

- Khải..-Nó hơi nhăn mặt vì sự mất lịch sự đó..

-Em nói là em đi đâu hả? Lại muốn bỏ anh sao? HẢ?-Hắn giận nó.

-Nè,em có nói bao giờ đi đâu. Với lại,em muốn cả anh đi cùng...-Nó hơi đỏ mặt.

-Thật sao hả?-Hắn vui mừng ôm lấy nó,trước giờ nó muốn đi đâu,làm gì đều không cho hắn tham gia. Làm hắn cất công cho cả tổ chức đi theo bảo vệ nó.. Mẹ kiếp..

-Ừ..-Nó đỏ mặt.Làm gì mà mừng như vậy chứ..

-Bà xã,em thật đáng yêu chết mất..-Hắn đè nó ra,tham lam mút lấy mật ngọt.

Sau đó,không ai làm phiền cuộc sống của nó nữa.. Vì các bài báo đều đăng tin là nó muốn đi học xa để sau này trở thành một ca sĩ triển vọng.. Nó hay về phụ giúp mẹ và Khả Quân..Nó cảm thấy mình có nhiều thời gian hơn dành cho gia đình và hắn.. Rất ấm áp và vui vẻ...

Chap 27: Bà nội mất

An Phong ghé công ti hắn từ sớm,nghỉ học một buổi vì ngồi trong lớp một mình cũng thấy chán. Nó liền kéo cả Khả Quân sang chơi.. Từ bao giờ công ti toàn mùi sát khí,tranh giành hợp đồng lại là chỗ để vui chơi như thế này đây.. Thiệt là..Nó còn mang theo ba con gấu bông làm An Phong bật cười vì tính trẻ con của nó..

-An Phong,bà nội anh ở cùng anh sao?-Nó chớp mắt hỏi,tay chăm chú lột vỏ nho. Khả Quân bảo ăn vỏ sẽ bị đau bụng..

-Ừ.-Phong quay quay robot hơi khựng lại.

-Bà anh chắc rất đẹp lão nhỉ. Trước em không biết anh sống với bà,nếu biết em sẽ đến chơi với bà thường xuyên..-Nó cười tươi.

-Ừ.-Phong khẽ cười . Dạo này anh hơi lo,hình như bà đang dấm diếm anh chuyện gì? Hôm trước bà còn nói anh là đi chơi với mấy người bạn ở Đà Lạt nhưng theo anh biết là tới bệnh viện.. Hỏi mãi bà cũng không nói...-Hay bây giờ tới chơi với bà anh đi..

-Có được không?-Nó bỏ luôn trái nho đang bóc dở vào miệng hắn,chồm lên kích động.

-Được.-An Phong cười lớn,tay xoa xoa đầu nó.

-Ê,ai cho mày xoa đầu vợ taoo.-Hắn hét lên,tay kéo nó về,miệng hôn hôn lên chỗ nó vừa bị xoa đầu..

-Em rể tao làm gì chả được..-Khả Quân nhàm chán nói.

-Mày muốn chết..-Hắn đưa mắt nhìn Khả Quân,chả hiểu sao từ bao giờ mấy người họ lại thân thiết như vậy...

-Đi,đi,đi..-Nó vơ gấu bông ôm đầy tay,kéo tay An Phong ra khỏi phòng làm việc.-Đi thăm bà nội anh...

-Roy..-Hắn lại thống khổ hét lên,tay vơ vội áo vest chạy theo.

-Em rể thật quyến rũ..-Khả Quân lại được dịp trêu chọc.

-Mày đi chết đi..-Hắn đuổi theo mà còn quay lại lườm Quân một cái. Quân nổi da gà... Hahaha thằng nhóc này thật dễ thương...

An Phong dẫn mọi người tới nhà chơi,bà anh đang ngồi đan khăn len. Nhìn bà lúc nào cũng mang lại sự ấm áp ...

-Bà,bạn của cháu.. Hai người này bà biết rồi.. Còn đây là em Khả Quân là Nguyên..-An Phong bước tới ngồi bên cạnh bà,tay nắm lấy tay bà.

-Con chào bà. Con là Nguyên,bà cứ gọi con là Roy nha.-Nó cười híp mắt,cúi đầu lễ phép.

-A,con bé này..là ca sĩ có phải không? Bà rất thích nghe cháu hát nha.-Bà Phong cười vui vẻ.

-Bà , bà bảo An Phong không được cướp cục cưng của con đâu nha..-Hắn ngồi xuống bên cạnh bà nũng nịu như đứa trẻ,vì ba và dì kế từ khi kết hôn,hắn liền dọn ra ngoài.. Nên rất thiếu tình thương.. Chỉ có bà là yêu thương hắn..

-Cái thằng nhóc này..-Bà Phong khẽ cốc đầu hắn.-Mày nhường cho An Phong thì có sao đâu..

-Ơ bà...của con mà..-Hắn xị mặt..

-Thấy chưa? Tao nói An Phong mới là em rể của tao..-Khả Quân cười rộ lên.

-A,An Phong thân ái,vậy dắt em đi chơi nha..-Nó hùa theo trêu chọc,còn khoác tay An Phong thân mật.

-ROY..-Hắn nhìn nó hét lên,liền kéo nó về lòng mình. Đột nhiên bật cười...

Hắn,An Phong và Khả Quân ngồi uống trà nói chuyện ở phòng khách. Còn nó và bà lại dở chứng xem album hình hồi nhỏ của An Phong..

-Hắc hắc..Hoá ra An Phong nude từ bé..-Giọng cười nó khả ố phát ra.

Ngay lập tức thu hút ánh nhìn,An Phong đỏ mặt vội vàng định giựt lại.. Đó là bức hình hồi 3 tuổi không mặc đồ nằm trên giường và mỉm cười.. Nhưng Khả Quân và hắn nhanh tay chặn lại,không cho lấy quyển album.. Còn bà Phong thì cứ thao thao bất tuyệt về chuyện của An Phong.. Không khí này thật ấm áp như một gia đình...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thật không biết nó nghĩ gì,ai lại là picnic trong nhà cơ chứ.. Nhưng nó nói cũng đúng,ngoài trời gió đang thổi lạnh,không có lợi cho tuổi của bà.. Đồ ăn đã được dọn ra,5 người ngồi trên một thảm bự giữa nhà..

-Ê,mày có thấy Nguyên tưởng tượng phong phú không?-An Phong huých tay hắn. Gì chứ. Mới đặt đít ngồi,nó đã miêu tả nào là coi đây là chim,là cây...

-Tao công nhận..-Hắn nhìn sang nó lại mỉm cười dịu dàng..

-Bà ơi,bà ăn nào...-Nó quấn cho bà miếng thịt kèm rau cải,đưa đến tận miệng..

-Haha.-Bà Phong vui cười,xoa đầu nó. Phong để ý,đã rất lâu rồi bà mới vui vẻ như vậy.. Nó thật là trung tâm của vũ trụ mà.. Ở đâu có nó ,nơi đó liền náo nhiệt..

-Nguyên này,bà rất thích con,sau này,nhờ con chăm sóc An Phong dùm bà nhé...

-Bà này..-An Phong đỏ mặt nhưng cậu thật ra rất thích nha. Vì sao.. Cậu có cảm tình với nó nhưng hắn lại là bạn thân,điều này đã dày vò cậu vô cùng..

-Ê..-Nó chét bánh kem lên má An Phong rồi bỏ chạy..

-Em dám...-An Phong liền đuổi theo nó.

-Mày không được bắt nạt vợ tao...-Hắn liền vui vẻ theo sau.

-Thằng kia,em rể chạy nhanh đi..-Khả Quân hùa vào cuộc vui..

Bà Phong nhìn những đứa trẻ vui đùa,khẽ mỉm cười. Như vậy bà yên lòng rồi.. Mắt bà mờ dần ,mờ dần và...

-BÀ....-Nó dừng lại rồi đột nhiên hét lên..

-BÀ NỘI..-An Phong sửng sốt..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Bà,bà đừng bỏ con.Bà ơi..-An Phong khóc,cuộc đời này anh chỉ có bà là chỗ dựa..

Tại sao bà lại dấu anh mình bị ung thư thời kì giai đoạn cuối chứ? Anh làm sao chịu nổi đây.. Hắn và Khả Quân vành mắt cũng đỏ hoe,dù sao bọn hắn luôn coi bà như bà nội của mình.. Nó không dám khóc to,chỉ úp mặt vào ngực hắn mà thút thít.. Nó thương bà ,thương cả An Phong..Rất lâu sau đó,bà yếu ớt tỉnh lại..

-Bà..-An Phong nắm lấy tay bà,đau lòng khóc nấc lên.

-A..An Phong..-Bà Phong mỉm cười hiền hậu.-Cháu..là..con..trai.. Không được khóc...

-Bà..-An Phong ôm lấy bà,làm sao đây,làm sao cứu lấy bà anh..

-Mọi thứ.. bà đã chuẩn bị trong hộc tủ..Xin..xin lỗi cháu..-Bà Phong đột nhiên nổi cơn ho sặc sụa,người giật lên rồi buông thõng.

-BÀ ƠI..-Tất cả hét lên trong thương xót.

~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày tang lễ của bà,mọi người đến đông đúc.. An Phong thất thần.. Hầu như chỉ có hắn và Quân thay mặt tiếp khách.. Nó lúc nào cũng bên cạnh An Phong.. Ngay lúc này đây.. Nó không chịu nổi khi nhìn thấy An Phong như thế này mãi,liền chồm lên ôm lấy anh.

-An Phong,anh không được như vậy. Bà anh duy nhất chỉ có ước nguyện anh sống tốt. Anh cứ như vậy,làm sao bà anh ra đi thanh thản đây..

An Phong cúi xuống nhìn nó,đưa tay lên ôm cảm nhận sự ấm áp . Hắn thở dài nhìn liếc qua. An Phong,mày phấn chấn lên.. Những ngày sau đó,An Phong chỉ nằm trong nhà,không buồn đi đâu.. Hắn và Quân rảnh lại ghé thăm..Còn nó thì luôn thường trực..

-An Phong..-Nó bước tới ngồi kế bên cạnh anh.

Phong im lặng,anh mệt mỏi. Nó đau lòng.. Trong lòng nó lúc nào cũng coi An Phong như anh trai vô cùng yêu thương..

-An Phong.. Nếu anh không mạnh mẽ lên,em sẽ không chơi với anh nữa.. Hôm nay em mang cả Taddy mà em thích nhất qua chơi với anh..

-An Phong,anh lại không trả lời em..

-An Phong,em thật chán chết đi được.. Bà ơi,bà ,cháu nên làm thế nào đây...

................

Nó nói cả ngày mà An Phong cũng chẳng nhúc nhích,chẳng chịu ăn uống gì cả. Anh không muốn làm gì cả. Từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ anh mơ thấy bà,bà ôm anh,bà muốn anh mạnh mẽ nhưng anh muốn im lặng một chút. Nhìn nó buồn,anh cũng đau lòng xót xa.

Cạch

Nó mở cửa phòng,nhìn An Phong. Nó giận,nó cũng buồn. Vậy mà lại suốt ngày phải chăm sóc An Phong dù anh không mở miệng nói chuyện với nó một lời...

-An Phong,nếu anh không xuống ăn,em sẽ bỏ rơi anh.. Hừ..-Nói rồi nó đóng sầm cửa lại.

An Phong nhìn theo,hít một hơi thật sâu rồi đứng lên. Nó dưới nhà ấm ức ăn cơm một mình. Lần nào cũng vậy,cứ nấu cơm rồi lại ăn một mình.. An Phong chết tiệt,anh tưởng mình anh đau lòng sao hả?

-Sao lại ăn trước?

Nó nghe giọng nói liền ngước mặt lên. Là An Phong..Nó vui mừng chạy tới ôm chầm lấy anh.

-An Phong thật hư.. Đã rất lâu không nói chuyện với em..

-Xin lỗi..-An Phong khẽ cười,anh không ngờ nó lại lo lắng cho mình như vậy...

Từ khi An Phong chịu nói chuyện,nó liền gọi điện thông báo cho hắn và Khả Quân, Bọn họ bỏ việc đang dang dở mà qua .. An Phong dần bình thường lại.. Anh đi qua mọi nơi..Đều là bóng dáng bà..Bà ơi,con sẽ sống tốt... Sau gục ngã này,thật làm anh yếu đuối đi vài phần..

Chap 29: Bi thương

Đã 2 tháng từ khi bà mất,An Phong có im tiếng hơn nhưng lại đối xứ vô cùng ân cần với nó. Hắn nhận ra được An Phong yêu nó nhưng hắn không thể làm gì.. Hắn cũng rất yêu nó,không thể nào buông tay..Nhưng còn An Phong,cậu cũng như hắn không còn ai cả,ngoài nó.. Hắn đau đầu,nhưng không thể nói với nó,nhất định nó sẽ khó xử.. Từ khi bà An Phong mất,nó có chút thương cảm nên cũng gần gũi An Phong nhiều hơn.. Hắn thật khó để nói cảm giác của mình..An Phong tần ngần đứng trước cửa phòng bà,đã rất lâu anh không dám bước chân vào.. Đêm nay,tại sao lại mang cho người ta ,cảm giác quá bi thương....An Phong bước tới,tay đưa kéo hộc tủ lấy ra một chiếc túi.. An Phong bật khóc.. Bà đã chuẩn bị mọi thứ.. Tiền kết hôn..Tiền nhà... Bà trước khi mất vẫn còn suy nghĩ chu toàn cho anh.. An Phong run run cầm bức thư lên đọc

" An Phong yêu thương của bà.

Khi con đọc bức thư này thì bà đã yên nghỉ ở thế giới khác. Bà rất vui khi có con. Bà cũng xin lỗi khi dấu chuyện mẹ của con. Ba con mất từ khi con mới sinh. Năm 8 tuổi,mẹ con cưới chồng mới. Có phải con biết sẽ rất đau lòng hay không? Bà mong con có thể sống thật tốt bên những người bạn,bà thấy Vương Tuấn Khải rất chu toàn với con nên bà rất yên tâm. Bà đã chuẩn bị cả rồi. An Phong của bà hãy thật mạnh mẽ nhé. Bà yêu con. Bức ảnh của mẹ còn bà có kẹp bên trong.

Yêu thương"

An Phong khóc nấc lên,ôm lấy bức thư như đang ôm chính bà. Anh đưa tay lấy bức ảnh... Rồi dường như hoá đá .. Mẹ của anh là mẹ kế của Vương Tuấn Khải.. Hahahahahaha

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-An Phong ơi..-Mới sáng sớm,tụi nó đã kéo qua nhà anh.

An Phong trầm ngâm,anh không biết đối diện như thế nào nữa?Đầu anh muốn phát điên lên.. Chết tiệt..

-Ê mày,sao vậy?-Hắn bước tới quan tâm An Phong,rõ ràng đã có tiến triển,sao giờ lại trầm ngâm như vậy chứ...

-Cút đi..-An Phong đẩy hắn ra với lực mạnh.Hắn đập mạnh vào tường,một cảm giác đau buốt. Chưa bao giờ An Phong đối xử thái quá với hắn như vậy,nó chạy tới bên hắn hỏi hắn,hắn gầm lên:

-Mẹ kiếp,mày bị điên à?-Hắn xốc cổ áo An Phong lên.

-Vương Tuấn Khải bình tĩnh đi.-Khả Quân giữ tay hắn lại.

Bụp

-Á...-Nó hét lên.An Phong đấm hắn như con thú nổi giận gầm gừ đánh lấy hắn..-Đừng đừng mà.-Nó khóc

-PHẢI,TAO ĐANG ĐIÊN ĐÂY. MÀY CHẾT ĐI. MẸ KIẾP. HOÁ RA MẸ TAO BỎ ĐI VÌ MUỐN TRỞ THÀNH MẸ CỦA MÀY.. HAHAHAHA

-MÀY NÓI CÁI GÌ VẬY HẢ?-Hắn đáp trả,tay quẹt vết máu ở miệng.

-MÀY CÒN KHÔNG HIỂU SAO? MẸ TAO CHÍNH LÀ MẸ CỦA MÀY..CÁI GÌ CŨNG CỦA MÀY..-An Phong điên cuồng đánh hắn,đến Khả Quân cũng không ngăn nổi.

-MÀY GÀO CÁI GÌ. MÀY SOCK CÒN TAO KHÔNG SOCK SAO. LÀ MẸ MÀY MUỐN. MÀY TRÁCH TAO SAO. TAO CHƯA BAO GIỜ CÔNG NHẬN MẸ MÀY.

Nó thẫn thờ,đã hiểu rồi. Một người tha thiết muốn mẹ,một người xô đẩy không thèm nhận. Haha trong bi kịch có lẫn hài kịch... Haha tại sao mọi chuyện lại như thế này..

-MÀY IM ĐI..CÁI GÌ CŨNG CỦA MÀY ,CÒN TAO...TAO CÓ GÌ.-An Phong hét lớn,hai người đánh nhau kịch liệt..

-MÀY..-Hắn ngẩn người, khẽ cười.-DÙ MÀY GHÉT TAO NHƯNG TAO CHƯA BAO GIỜ KHÔNG COI MÀY LÀ BẠN. VÌ VẬY CỨ ĐÁNH TAO ĐI..

-MÀY KHÔNG CẦN THÁCH TAO.-An Phong lại lao tới,anh đau khổ tới điên lên nhưng rồi ngồi bệt xuống,giọng nhỏ dần.-Tao cần mẹ,mẹ lại muốn làm mẹ của mày.. Tao yêu Nguyên,Nguyên cũng của mày..tao chả có gì cả...

Lời này nói xong,tất cả chết sững. Khả Quân lau nhẹ khoé môi còn vệt máu khi can hai người này đánh nhau,anh thẫn thờ.. Anh chỉ trêu thôi mà..Sao An Phong lại thích em gái anh thật chứ.. Trớ trêu.. Nó ngạc nhiên,hai mắt mở tròn.. Tim nó đập mạnh..Nó không muốn chia cắt tình cảm của hai người họ..Hắn im lặng.. Hắn không thừa nhận chuyện mẹ con gì cả? Vì hắn đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Vương,hắn không muốn công nhận ai làm mẹ ngoài mẹ của hắn cả..Còn về nó,hắn cũng không phải là người có lỗi,tại sao lại cảm thấy đau lòng như thế này..An Phong hét lên một tiếng,điên cuồng chạy ra ngoài.. Chẳng may một chiếc xe tải lao tới.. Hắn vội chạy tới kéo Phong lại..Tay che mặt,nhắm mắt như chờ chết..

Chap 30: Hậu

Hắn tỉnh dậy sau 5 ngày hôn mê sâu,khó nhọc mở mắt. Khả Quân ngồi bên cạnh,ánh mắt đau thương tới thất Khải:

-Tỉnh rồi..

Hắn nhìn qua An Phong đang truyền ở giường bên cạnh,khẽ cười,là hắn cứu được bạn hắn rồi sao. Nhưng hắn không còn sức nữa.. Lại đột ngột hôn mê sâu..

2 tháng sau

An Phong tỉnh trước hắn,cậu ngồi nhìn ra bên ngoài không buồn nói chuyện. Hắn cứu cậu,lúc nào hắn cũng cứu cậu.. Từ hồi nhỏ đã ra sức giúp cậu.. Cậu là sai rồi.. Không nên trách hắn..Có trách thì trách mẹ anh quá tàn nhẫn.. Sau đó,một ngày ,hắn cũng tỉnh dậy sau hôn mê. Hắn và An Phong nói chuyện bình thường lại,dường như có một sợi dây nào đó đã kéo bọn hắn gần lại.. Hắn rất lo lắng vì không thấy nó tới thăm.. Cứ nghĩ nó chỉ về nhà một lát..

-Khả Quân,Roy đâu?-Hắn lên tiếng,ánh mắt trông chờ.

Khả Quân nhìn qua hắn rồi nhìn An Phong,chậm nhắm mắt lại rồi ngước ra ngoài,anh rơi lệ:

-Roy mất rồi.

-Gì cơ?-Hắn thẫn thờ,đưa tay lên ôm đầu.

An Phong và hắn như mất bình tĩnh , Khả Quân liền chạy tới trấn an. Chính anh cũng đau khổ vô cùng. Hôm đó,nó đã lao nhanh ra chắn trước mặt hắn và An Phong. Nó muốn bảo vệ tình bạn của họ. Vì bọn họ,nó nguyện chết.. Khả Quân đã điên lên,nhìn thảm cảnh ba người máu đầy ,anh đau đớn,tại sao ông trời lại sắp đặt ra bị kịch này... Hắn sau khi xuất viện liền lao đầu vào làm việc.. Hắn nhớ nó.. Đêm nào cũng ôm ảnh nó,luôn bật nhạc những video liên quan tới nó,mỗi lần như vậy,hắn lại khóc.. Hắn hận chính bản thân mình không bảo vệ được nó..Hắn muốn đi theo nó nhưng hắn vẫn ráng chờ đợi phép màu xuất hiện.. hắn không tin nó rời bỏ hắn... An Phong cùng đến ở với hắn,dường như anh hồi phục tinh thần nhanh hơn,anh muốn mình chăm sóc hắn thay cho nó.. Là anh nợ nó.. An Phong cũng đau khổ,cũng xót xa..

6 năm sau

-Roy,ông xã tới thăm em đây...-Hắn quỳ trước mộ của nó,không lần nào kìm được giọt nước mắt.. Người mà hắn yêu nhất

-Bà xã,em có ổn không? Anh không ổn chút nào..Anh đau lòng...

-Bà xã,em đang bên cạnh lắng nghe anh nói phải không?

-Anh nhớ em,bà xã....

Bên kia..

Một cô gái đang cháy hết mình trong những giai điệu,một ca sĩ thần tượng đình đám có lượng fan khủng ,kỉ lục từ trước đến nay. CPT trở thành công ti giải trí hàng đầu.. Và không ai khác,chính là nó... Lúc được đưa vào bệnh viện,nó trong tình trạng rất yếu..Trong lúc rối răm,ba mẹ nó theo di nguyện đưa nó sang Anh và làm thông tin giả chết cho nó...Nó không muốn hắn đau lòng vì nó nữa.. Nó không muốn tình bạn của hắn sứt mẻ...Trước tai nạn của nó,Joon đau đớn như muốn chết đi. Anh thất thần,Hằng luôn ở bên cạnh. 5 năm sau,Joon mới dần chấp nhận tình cảm của Hằng và sau đó lại nhìn thấy nó đăng kí ở lớp siêu sao. Anh cố gắng đưa nó lên tầm cao mới như chuộc lỗi .. Nhưng hơi thất vọng.. Vì nó không nhận ra ai cả..Nó mất trí nhớ...

- Khải, Khải Khải..-An Phong đập mạnh cửa phòng hắn,tay cầm một sấp báo ,không kìm được mà đạp cửa vào.

Hắn đang vuốt ve chiếc nhẫn ,đôi mắt buồn rầu nhìn An Phong. An Phong bước tới gấp gáp,tay đưa sấp báo cho hắn:

- Khải,mày nhìn đi,có phải Roy không?

Nhắc đến Roy,hắn vội vàng cầm lên. Đập vào mắt hắn là hình ảnh nó đang cười chào các fan. Tim hắn như sống dậy,Roy,Roy chưa chết..

- Khải,có phải là Tâm nhi,lúc đó cũng không ai nói gì về xác của cô ấy..-An Phong phân tích,tim anh cũng phấn chấn hơn.

-Mau đặt vé.-Hắn kích động,lao vào nhà tắm.

An Phong nhìn theo,hắn là muốn có một bộ dạng chỉnh chu trước mặt nó. Dù một phần hy vọng,anh cũng mong siêu sao Ice kia chính là nó? An Phong gọi điện đặt vé...

Cả sân khấu nóng rực trước sự nhí nhảnh của nó.. Nó đốt cháy tất cả.. Mọi người hét tên nó đến phát cuồng..Ánh đèn sân khấu rối loạn.. Hắn kiên nhẫn đứng nhìn.. Là nó.. Hắn không thể nhận nhầm được.. Khả Quân được tin cũng đến,anh thật sự xúc động... Buổi biểu diễn kết thúc cũng quá đêm.. Hắn ở ngoài chờ rất lâu.. Sau hai tiếng đồng hồ,một thân hình ôm gấu bông,trượt ván ra ngoài. Hắn vội gọi:

-Roy..

Nó sững lại,đưa mắt nhìn xa lạ. Roy,tại sao bọn họ lại gọi nó là Roy chứ?

-Bảo bối..-Khả Quân xúc động ôm lấy nó.

Nó bàng hoàng đẩy ra,ngơ ngác nhìn:

-Anh là ai?

Đùng

Như sét đánh ngang tai,Khả Quân hoảng hốt vô cùng,đưa tay đẩy hắn tới.

-Khả Nhi,em có biết ai đây không?

-Các anh là ai vậy? Tôi là Ice..-Nó chu miệng bất mãn rồi trượt ván đi..

Hắn bần thần.. Tại sao nó không nhớ ra hắn chứ... Nhưng hắn sẽ không từ bỏ đâu... Khả Quân đã rất tức giận khi ba mẹ giấu anh.. Nhưng anh cũng hiểu cho nỗi lòng của họ.. Hắn được biết nó bị mất trí nhớ.. Không sao.. Hắn sẽ hồi trí nhớ cho nó.. Từ ngày đó,nó đi đâu,hắn liền theo đó.. Bá đạo mang theo Ám vệ xử lí những người muốn cản trở..

-Nè.Anh không đi theo tôi không được hả? Phiền chết mất..-Nó hét lên.

-Cho em gấu bông nè.-Hắn cười dịu dàng.

-Hừ..-Nó rất dễ bị dụ bởi gấu bông,đưa tay dựt lấy rồi lại bước đi..

-Roy ,cẩn thận...-Giây phút đó hắn như muốn đứng tim,hoảng loạn kéo nó vào lòng... Tại sao qua đường không nhìn chứ..-Em có làm sao không hả? Mắt em dùng để làm gì đây...

Nó sững người,đau đầu,lững thững bước đi.. Từng mảnh ghép ùa về.. Tai nạn hôm đó.. Nó khóc.. Bước chân chậm lại.. Hắn đi theo sau nó không khỏi đau lòng.. Liền bước nhanh hơn,tay kéo lấy tay nó ôm vào lòng:

-Anh xin lỗi. Anh không nên lớn tiếng với em.

Nó im lặng,khóc nấc lên. Tay ôm lấy vùng ngực.. Nó nhớ rồi.. Hức hức..Thấy nó im lặng,hắn buồn bã rời đi:

-Đừng ra ngoài quá lâu. Sẽ lạnh đó.-Hắn cởi khăn choàng quàng cho nó rồi bước đi.

- Khải..của em..-Nó nhìn theo,miệng nhỏ giọng..Ánh mắt bi thương đến đau khổ..-Ông xã..

Hắn khựng lại,quay đầu nhìn nó. Kiềm chế niềm vui sướng ôm chầm lấy nó lần nữa.. Hắn kích động..

-Bà xã..

-Huhu..Xin lỗi..xin lỗi..vì rất lâu mới nhận ra chồng...-Nó khóc nấc lên tay vòng qua ôm hắn...

Hắn kìm mình cúi xuống hôn nó. Hắn nhớ nó đến phát điên lên. Và nụ hôn đó mở đầu cho một hạnh phúc dài lâu..

Mùa đông năm đó,một gia đình hạnh phúc vui vẻ quây quần bên nhau.. Hắn và nó thân mật vô cùng,cả nhà ngồi bàn tính thời gian tổ chức hôn lễ.. Nó bật cười trêu chọc Khả Quân và An Phong..Trước kia lạnh lùng nay lại đi tán gái ... Hahahaha .. Hắn nhìn nó,khẽ cười,tay ôm gần lại,thì thầm" Anh yêu em" . Nó cười hạnh phúc. Cuộc sống cứ như vậy,hắn ngoài bận việc công ti nhưng show diễn nào cũng đến xem còn tận tình chăm sóc.. Hắn ủng hộ nó hết mình khiến nó rất vuii...Cuộc sống cứ thuận buồm xuôi gió.. Hạnh phúc dài lâu

Thật vui vẻ..

Oº°'¨◦ THE END ◦¨'°ºO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro