Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5

       

Chap 05: Hoa tâm nhỏ

-Tiểu Nguyên à, em mang trang phục này trả phòng phục trang dùm chị nhé.
-Ô cê con dê.-Nó đưa tay nhận lấy,dù sao nó cũng muốn kiếm An Lạc nói chuyện.
Thật ra là nó có thể ở nhà. Sau khi kí hợp đồng ,CPT thu được khoản tiền lớn,liền cho nó nghỉ ngơi sáng thứ 7 nhưng nó không quen,đã quen đến việc ngày ngày đến đây luyện tập rồi. Nó ôm trang phục biểu diễn về phòng phục trang,miệng còn nhóp nhép kẹo.
-Anh An Lạc.-Nó lớn tiếng gọi,tay đẩy cửa bước vào.-Ủa đâu rồi ta?
Nó đi một vòng tìm An Lạc nhưng không thấy đâu cả,đưa tay treo bộ phục trang lên giá. Liền bước tới bàn làm việc của An Lạc,tay cầm bản thiết kế lên nhìn. Gì đây? Là trang phục mới của Sunshine sao? Nó đưa mắt nhìn ,ngáp một cái rồi lại hạ xuống,tay cầm một tờ giấy trắng khác,ngoáy ngoáy vài cái,nhún vai đưa lên nhìn.
-A,Tiểu Nguyên. Em đang nghịch gì đấy?-An Lạc vừa mới đi vệ sinh về,hơi hoảng khi nó đứng gần bàn làm việc của mình,vì nó hay nghịch ngợm lắm.
Tiến về chỗ ngồi,may mắn bản vẽ chưa bị nó phá tung lên. Nó đứng bên cạnh An Lạc:
-Anh làm gì á?
-Thiết kế phục trang cho Sunshine cho movie " Like " ,cần tới 30 bộ khác nhau để hoàn thành . Còn phục trang cuối cùng,anh muốn nó nổi bật nhất.-An Lạc đưa tay xoa xoa mũi,tay cầm bản thiết kế lên nhìn.
-Tào lao quá à.-Nó nhai nhóp nhép,tay vo cục giấy lúc nãy mình vẽ bậy vứt đại đi.
-A,em phá của anh phải không?-An Lạc hoảng hốt,cứ ngỡ nó phá một bản thiết kế nào đó,vội vàng cúi người lên nhặt,tay miết miết cho trang giấy phẳng lì. Ơ? Khoan đã.. Đây không phải bản thiết kế của anh.. Nhìn lên nó đang mải miết chơi với máy điện tử trong phòng. -Hoa tâm,em vẽ sao?
-Em nghịch đại đó mà.-Nó nhún vai,đầu lắc lư nhìn An Lạc.
-Rất đẹp đó,hoa tâm nhỏ.-An Lạc xúc động,bước tới bế nó lên hô hào.
Ôi trời,nó đã quen quá rồi. Lần nào mà An Lạc tìm được hứng khởi thiết kế,lập tức sẽ tìm đến nó để tung hô. Nhưng cảm giác bay bay đó cũng thích mà?Sau khi đáp đất an toàn,nó lập tức bám lấy An lạc:
-An Lạc,anh bế em rồi,mau mau cho em xin tiền công đi. (Ca lợi dụng quá ca ơi==')
-Cái gì? Em được anh bế mà còn đòi tiền anh sao?-An Lạc bao nhiêu lần bị như vậy nhưng vẫn chưa chừa,lập tức lảng tránh,tiến về bàn làm việc.
-Không biết đâu... A... Không biết đâu..-Nó liền nằm ra sàn,hai chân quẫy quẫy,đã quen rồi nên An Lạc cũng chỉ nhìn chứ không nói gì. Biết chiêu này của mình vô ích nên nó ngồi bật dậy,hùng hồ tiến tới chỗ An Lạc,đập bàn.-Em sẽ phá nát khu ổ chuột của anh. Hứ..
-A. Thôi được rồi..Hoa tâm nhỏ bớt giận. Hay là anh mua cho em thỏ Peter nha..-An Lạc vội vàng làm hoà, chứ mà để nó phá thì đại nạn ập xuống đầu anh rồi.
-Thật á hả?-Nghe đến gấu bông,nó liền sáng mắt,mừng rỡ quay lại nhìn.
An Lạc gật gật đầu. Nó trước khi rời rời đi còn trêu ghẹo An Lạc rồi cười hihihoohoo . Nhưng được cái nó dễ giận,dễ nổi nóng nhưng cũng rất dễ nguôi và dễ "mua chuộc" lắm. hahahaa .Con nít mà...
-Lalala...-Nó nhún nhảy trong công ti,ai ai cũng bận việc nên nó không kiếm được cái gì chơi cả.
Ngồi trước bế cá,nó thích thú dán người vào tấm kính. Một lúc ,xem chán rồi nó bắt đầu nảy ra ý định trêu chọc,tay gõ gõ vào tủ kính dí theo cá con. Cá con hoảng sợ mà bơi lội vẫy vùng. Chỉ có nó là đứng cười ha hả.
-Hoa tâm nhỏ,em đừng có bắt nạt " To lớn " của anh nữa.-Tiểu Đồng xuất hiện ,cứu vãn cho những chú cá nhỏ.
-Hắc hắc. .Con cá nhỏ bé xíu mà đặt cái tên là TO LỚN.Hahahaha
Nó ôm bụng cười,mấy anh chị đang làm việc cũng ngước lên nhìn rồi bật cười. Nụ cười của hoa tâm rất trong trẻo,như một đứa bé thích quậy phá.
-Gì? Tiểu Nguyên,anh sẽ mách với Joon.-Tiểu Đồng cốc khẽ trán nó.
-Anh cốc em rồi,cho em xin tiền đi viện kiểm tra đi...-Nó lè lưỡi,hai tay lại chìa ra trước mặt.
-Hoa tâm..-Tiểu Đồng bị nó trêu chọc liền đỏ mặt hét lên.

Nó vội vàng bỏ chạy. Thế đó,ngày nó tập luyện thì không sao chứ rảnh ra là kiếm chuyện làm à? Đôi lúc bị nó làm phiền nhưng họ lại thấy thoải mái như vừa được thư giãn xong. Giọng cười của nó,đôi mắt sáng long lanh như các vì sao tinh tú đó làm họ thực sự thoải mái.
-A,chú...-Nó nhìn thấy giám độc CPT liền như bay chạy tới,cúi chào.-Chào chú.
-Nguyên đó hả? Sao không ở nhà nghỉ ngơi? Chiều còn đến Thượng Thần làm việc mà.-Chú Shin xoa đầu nó,cười yêu quý,ông coi nó như con gái ruột vậy vì ba nó là bạn thân của chú mà.
-Chú,dẫn cháu đi công viên chơi đi.-Nó nhõng nhẽo.
-Chú còn rất nhiều việc. Cháu nói người khác đi nhé.Hoa tâm nhỏ của chú..-Shin đặt tay vỗ vỗ vai nó rồi rời đi.
Ánh mắt nó nhìn theo như người thất tình vậy.Trời ơi ,chán quá. Nó đã tìm đủ người trong công ti nhưng ai cũng bận bịu cả. Qua phòng tập của Sunshine còn bị Lan sư tỉ đuổi ra ngoài vì sợ nó phá Sunshine luyện tập. Joon thì biến đi đâu mất tiêu. Nó ngồi xuống ghế,tay lắc lắc điện thoại. Chả còn ai cả.. Chán quá đi thôi.. Hay trốn ra ngoài chơi.. Nhưng nhớ lại hôm kia bị rượt đuổi làm nó không khỏi rùng mình. A.. Nhớ rồi...
Hắn đang họp ở công ti. Phòng hội đồng không ai dám thở mạnh. Cả người đã lớn tuổi hay trẻ tuổi cũng không dám nhìn thẳng,chỉ len lén nhìn lên vị chủ tịch cao cao tại thượng,mắt nhìn tài liệu . Từng cái cau mày của hắn cũng làm tim bọn họ chết đứng.
-Ai làm?
-Dạ,là tôi thưa chủ tịch.-Một nam nhân e dè đứng lên.
-Cậu nghĩ mình hoàn thành tốt sao?-Hắn lạnh giọng,tay đặt mạnh xuống.
-Chủ tịch,tôi..
Reng reng
Cả hội đồng thót tim là ai liều mạng bật điện thoại khi họp như vậy. Không sợ vị Diêm Vương mặt lạnh kia hành quyết sao? Nhưng tất cả đều nhìn về hắn..
-Alo.-Hắn đưa mắt nhìn,giọng nói có dịu hơn,đưa mắt quát nhìn khiến bọn người kia lập tức cúi đầu.
-Oppa à,anh rảnh không ?Dẫn em đi chơi với...-Nó trong trẻo nói.
-Được,em ở đâu?-Hắn thoáng ánh cười,vô tư đi ra khỏi phòng họp.
-CPT.-Nó phấn khích hét lên,có người dẫn đi chơi rồi.
-Anh sẽ tới liền.-Hắn cúp máy,trở về chỉnh chỉnh lại phục trang rồi vui vẻ rời đi.

-A,tan họp.-Thư ký Văn Âu sực tỉnh,vội vàng giải tán.
Cả gian phòng như được cứu sống,ai cũng mồ hôi rũ rượi rời khỏi phòng. Văn Âu lập tức đến tìm hắn,thắc mắc về thái độ vừa rồi.Thấy hắn chuẩn bị đi đâu đó,liền lên tiếng :
-A,chủ tịch,ngài còn một cuộc hẹn bên phía Star
-Hủy đi.-Hắn lạnh giọng,tay hạ cà vạt xuống thấp.
Đi về phía bàn làm việc, tay nhấc chìa khóa rồi ý định rời đi.Văn Âu thoáng buồn.
-À mà này...
-Dạ .-Văn Âu lập tức tươi tỉnh hơn bao giờ.
-Tôi ổn chứ?-Hắn nhíu mày.
-Rất tuyệt ạ.-Văn Âu đỏ mặt,cứ ngỡ chủ tịch đang có ý với mình,cứ cúi đầu bẽn lẽn nhưng mãi chỉ nghe thấy sự im lặng, liền ngước mặt lên,chủ tịch đã rời đi từ bao giờ.
-Lalala-Nó vừa nhún.nhảy vừa hát vang đi về cửa chính CPT.
-Hoa tâm nhỏ,chuyện gì mà vui thế?
-Hoa tâm,em cười gì vậy?
-Tiểu Nguyên của chúng ta,xem kìa,đang vô cùng vui vẻ ...
-Em đi chơi đây.-Nó cười vang, tay vẫy chào anh chị rồi bước ra ngoài.
Hắn dựa lưng vào thành xe ô tô chờ nó,tim khẽ phấn khởi.Đi chơi với nó ,hắn cảm thấy như đang hẹn hò với hoa tâm bé nhỏ vậy...
-Oppa.-Nó vui mừng chạy tới.
Hắn cười nhìn lên. Coi đi trời nắng thế kia mà nó chỉ mặc một chiếc áo màu xanh tay ngắn,quần màu trắng cũng đôi giày Vans đỏ trông như một thiên thần..Hắn đứng ngây người ...
-Oppa,chúng ta đi thôi...-Nó lay lay tay hắn.
-Đợi anh.-Hắn mỉm cười, tay mở cửa xe cho nó bước vào,mở cốp lấy ra một chiếc mũ lưỡi chai màu đen cùng áo khoác thể thao ra.
Mở cửa xe bước vào, hắn đưa tay đội mũ cho nó,còn giúp nó mặc áo vào.
-Ô ô. Áo thật lớn.Hương bạc hà thơm quá..-Nó hít hít
Hắn mỉm cười, là đồ của hắn chuẩn bị mỗi khi đi đánh gold đó mà. Nhưng hắn không quen cho người khác chạm vào đồ của mình,còn nó là ngoại lệ.
-Oppa à,mình mua đồ ra công viên giả bộ chơi picnic đi..-Nó cười toe.
-Được rồi.-Hắn lại nhìn nó,ánh mắt nhu tình,tay đưa lên vỗ nhẹ má nó yêu chiều
Gì đây?Cảm giác như bị điện giật vậy?Hắn có chút cảm giác đau tê tê...Ghé vào siêu thị,hắn bước vào mua còn nó thì ngồi trong xe chờ. Tay nhấn nghe nhạc,thỉnh thoảng còn nhún nhảy theo. Đưa tay tò mò mọi thứ, xem trong xe có thứ gì để đùa giỡn nhưng thật sự nhàm chán. Không có gì ngoài sự lạnh lẽo.
Cạch
Hắn mở cửa xe bước vào, một lần nữa lại mỉm cười với nó.
-Sao mà anh đi nhanh vậy?Nói đi,anh sử dụng mĩ nam kế với mấy cô bán hàng chứ gì?- Nó làm mặt gian gian.
-Hơ hơ..-Hắn bật cười.Thật tình là chưa ai dám nói với hắn như vậy cả. Nhưng quả thật hắn đã nhờ bọn họ chọn lựa giúp mình.
-Oppa à,em treo sợi dây ở đây,anh không được tháo gỡ hay làm mất đâu nha.-Nó chỉ vào sợi dây treo hình ngôi sao lấp lánh trước gương xe.Phải có gì mang lại cảm giác vui vẻ tí chứ. Đó là sợi dây từ vòng tay của nó.
-Được.-Hắn nhìn theo tay chỉ của nó,khẽ cười.Tay quẹo vô lăng rẽ vào công viên.
Công viên thưa thớt người,đúng rồi,nắng nóng như vậy người ta có rảnh cũng chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi.Nó hăng hái trải bạt ra sau khi tìm được chỗ thích hợp, đó là dưới những tán cây bên cạnh là một hồ nước nhỏ.Hắn xách đồ theo sau,nhìn cái dánh lanh chanh thích thú chạy qua chạy lại.
-Oppa à,mau tới đây. ..-Nó vẫy tay, tay miết tấm bạt màu mè mà nó đã chọn được lúc nãy.
Hắn bước tới cùng nó dọn đồ ra. Nó tỏ vẻ rất vui,nằm ra một cách thoải mái,mắt đưa nhìn hắn đang ngồi nhìn ra xa xăm.

-Oppa,anh đã từng đi picnic với ai chưa?
-Rồi.Là mẹ .-Hắn trả lời rồi quay sang nhìn nó.-Còn em?
-Chưa. Hồi nhỏ,em chỉ có học thôi. Lớn rồi thì dày đặc lịch trình.-Nó than ngắn thở dài, tay cởi áo khoác và mũ ra,ngồi bật dậy,hai mắt sáng lên như nghĩ ra trò chơi mới,lập tức vô tình nắm lấy đôi bàn tay to lớn của hắn. -Oppa ,chúng ta chơi bán hàng nhá. Em sẽ là người mua,đi từ kia lại. Thấy em đến,anh phải nói là'Chào quý khách, ngài muốn dùng gì ạ?'Hiểu không?Hiểu không hả?-Nó lắc lắc tay hắn
-Haha..Được được.-Hắn cười lớn,thật trẻ con mà. Nó vui vẻ đứng dậy chạy đi,sau đó còn đeo kính,chỉnh tề ra vẻ quý phái. Hắn bật cười, thật lắm trò.Nó bước chân chéo đi lại chỗ hắn,tay tháo kính ra quyến rũ chuyên nghiệp,chớp mắt với hắn.
-Ưm...-Hắn nín cười,lấy lại vẻ lãng tử,cất giọng.-Chào quý cô xinh đẹp,cho tôi xin số điện thoại được chứ?
-Á,á không phải anh phải nói là...-Nó giãy nảy,cái vẻ người lớn kia đâu rồi.
-Chào quý khách, ngài muốn dùng gì ạ?-Hắn vờ cúi đầu,nín cười vì trêu chọc nó.
Thật ra bên cạnh nó rất vui. Hắn chưa từng nghĩ lại có thể ngồi chơi bán hàng với nó như vậy?Còn đâu là tổng tài máu lạnh nữa.Nhưng bên cạnh nó,hắn quên hết mọi ưu phiền.. Nó ngồi ăn với hắn còn kể bao nhiêu câu chuyện mà hàng đêm Joon kể cho nó nghe. Nó nào biết những câu chuyện đó đều do Joon nổ ra,hắn ngồi nghe nó kể mà không khỏi bật cười vì sự tin người của nó.Toàn những câu chuyện hoang đường...
-Anh chờ em một tí nha.-Nó cầm hai cốc mì đã hết chạy đi.
Hắn nheo mắt nhìn theo,lại nghĩ ra trò gì rồi. Coi đi này,đã 22 tuổi nhưng tâm tình vẫn như đứa trẻ con vậy?Rất tốt,như vậy không phải dễ chịu hơn sao?Một hồi lâu sau,nó chạy về chỗ hắn,ngồi xuống bên cạnh ,đưa cho hắn một ống mì đã rửa sạch truyền theo một sợi dây đến ống mì nó đang cầm.
-Oppa à,giống như ta nói chuyện điện thoại vậy?Oppa vô tư nói đi nha. Thử nha.Thử nha.-Nó đưa ống nghe lên miệng,khuôn mặt rạng rỡ.-Alo alo. Oppa à,anh có nghe em nói gì không?-Sau đó lại đưa ống nghe kề tai.
Đùa hắn à?Nó ngồi bên cạnh lại nói to như vậy sao hắn không nghe được. Thật mắc cười..
-Có .-Hắn cũng làm như nó. Thật dễ thương ...
-Oppa à,em cảm ơn anh nhiều nha. Có mình anh chịu chở em đi chơi à. Anh thật tốt quá.-Nó mỉm cười rạng rỡ.
-Anh thích em.-Hắn trầm giọng,đưa ánh mắt nhu tình qua nhìn nó.
-Em cũng thích anh.
Hắn biết nó chỉ nghĩ đơn giản từ *thích*là sự quý mến như những lời nó nhận được hàng ngày. Nhưng đối với hắn,cụm từ 'em cũng thích anh'giống như một làn sóng mạnh bùng nổ trong tim.Chỉ cần.nó không ghét hắn thôiiii.

Thượng Thần gần như hỗn loạn vị chủ tịch chỉ biết đến công việc kia,sáng nay đã nghỉ việc. Có chuyện quái quỷ gì xảy ra? Thượng Thần có một câu nói " Thà tin Vương Tuấn Khải giết người còn hơn tin Vương Tuấn Khải bỏ việc" bởi hắn dường như ngoài công việc,nhất nhất không quan tâm điều gì . Vậy mà sáng này đã bỏ họp nửa chừng rồi biến mất. Thật lạ lùng.
-Trời nhìn,nhìn kia. Chủ tịch đang vui vẻ với siêu sao Vương Nguyên đó?-Một cô tiếp tân hét lên.
Sau đó là nhiều người đổ ra nhìn,bàn tán,tụ tập ngó ra ngoài,xì xầm:
-Không lẽ chủ tịch bỏ việc vì hoa tâm nhỏ đó sao ?
-Không lẽ nào..
-Không thể nào..
Nhiều tiếng than oán vang lên,tiếng thở dài. Bà tám thì được dịp buôn chuyện,những người để ý hắn thì thất thểu đánh máy,nam nhân thì ngạc nhiên muốn ngất . Hắn.. Hắn.. Biểu hiện của hắn thật làm mọi người muốn sock?
Hắn đi vào công ti,ánh nhìn nghiêm nghị quét qua một lượt,tất cả lập tức trở về bình thường,không ai dám thở mạnh .Vội vã đi làm việc,không thì nghe điện thoại..
-Oppa à, phòng make up để chụp hình quảng cáo ở đâu vậy?-Nó một tay khoác tay hắn,tay kia xem đồng hồ. 1h rồi,nên chăm chỉ làm việc thôi..
-Để anh dẫn em đi.-Hắn dịu dàng,điều này làm mọi người đứng tim . Hắn thay đổi thái độ nhanh thật,mới đây lạnh lùng sát hạch lại trở nên nhẹ nhàng vô cùng với nó. Nhìn đi nhìn đi.. Lại còn khoác tay nhau..
-A,không không. Đến giờ làm việc rồi,anh cứ đi đi. Em có thể tự kiếm được mà.-Nó lắc đầu nguầy nguậy,buông tay hắn ra.
-Để yên.-Hắn kéo tay nó đặt về vị trí cũ.-Em là người mới,anh nên dẫn em đến thì đúng lí lẽ hơn.
Hắn dẫn nó đi,nó ngây ngây ngô ngô. Ô,em định đi tìm thứ gì mới mẻ tí mà...
-Nhìn đi,chắc chắn chủ tịch thích hoa tâm đó. Có bao giờ chủ tịch lại dài dòng thế đâu..
-Ừ. Ánh mắt nhu tình nhìn Tiểu Nguyên nữa..
-Dù gato nhưng tớ vẫn mê tít Tiểu Nguyên đáng yêu,tí phải xin chữ kí mới được..
Hồi bàn đào lại xuất hiện,bàn tán to nhỏ. Văn Âu nheo mày khó chịu,lớn giọng :
-Lo mà làm việc đi.
Sau đó,cô nàng đi về hướng nó và hắn mới đi. Nó mím môi,cũng chẳng có gì khác biệt cả. Cũng toàn phục trang,trang điểm.. Nó vừa mới xuất hiện trước phòng thì..
-A,Tiểu Nguyên mau vào đây..
-Hoa tâm nhỏ.. Hoa tâm nhỏ...
...
Nó cười khổ sở,tay đưa lên khe khẽ chào. Nó không ngờ những người này cũng đặc biệt yêu thích nó. Thật ra nó không biết mình tới đây để làm việc hay nhận quà và lời khen nữa.. Văn Âu khó chịu thể hiện rõ,lại nhìn ánh mắt nhu tình của chủ tịch nhìn nó thì càng thêm tức tối. Cô không bằng nó,không được nhiều người hâm mộ cũng không thể mang vẻ đẹp trẻ con như nó ... Nên lại càng ghen tức hơn.
-Mau mau trang điểm rồi chụp quay quảng cáo đi.
Nó giật mình đánh rơi kính,len lén nhìn rồi cúi xuống nhặt,quay sang lè lưỡi với hắn rồi lắc đầu. Hắn mỉm cười,hiểu ý nó là nó không thích Văn Âu.
-Về phòng làm việc đi.-Hắn lạnh giọng.
-Ơ? Dạ.-Văn Âu ngơ ngác. Về phòng làm việc gì?
-Công ti nuôi cô để đứng đây sao?-Hắn nhíu mày.
-Dạ.-Văn Âu hiểu ý,cúi người bước đi. Trước khi đó,còn quay lại nhìn nó một lần..
Nó vào thay phục trang,đứng trước gương xoay đi xoay lại vài lần mới bước ra. Thiết kế cũng không tệ..
-Hoa tâm nhỏ,em mau ra đây đi...
-A,dạ.-Nó sực nhớ,vội vàng bước ra khỏi phòng thay đồ.
-WOA. Hoa tâm nhỏ thật đẹp mắt quá...
-TiểuNguyên quả nhiên rất dễ thương..
Nó cười hì hì vì nhận được nhiều lời khen của anh chị. Hắn ngồi trên ghế đưa mắt nhìn nó trong chiếc quần bó màu trắng cùng với chiếc áo có phông cách giống hoàng tử cùng với chiếc áo khác dài bên ngoài ,khẽ cười. Nó lại ngồi ngay ngắn để trang điểm nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt lên xem quảng cáo trên ti vi ,liền bị nhắc nhở. Không thì cũng cầm thỏi son lên,đánh vần từng chữ.. Đáng yêu chết mất. Hắn quan sát nó,không rời mắt. Nhìn nó ngồi đợi quay quảng cáo chán chán liền lấy ván trượt ra chơi,coi đi ở trông công ti mà cũng trượt cho nổi,lỡ dẫm phải dây điện rồi ngã lăn quay ra đó thì sao?

-Chủ tịch,có cuộc hẹn..-Văn Âu nhắc nhở.
-Dời đi.-Hắn phất tay,chăm chăm nhìn nó.
Mấy anh chị kéo nó lại sửa sang mái tóc,khẽ trò chuyện với nó.
-Tiểu Nguyên,chủ tịch thật sự rất chú ý đến em đó.
-Hoa tâm nhỏ chính xác là hoa tâm rồi..
-Em phải nói tốt cho anh chị trước mặt Vương tổng tài đó..
..
Nó quay đầu nhìn hắn,hắn lại khẽ cười. Nó quay lại nhìn anh chị thiết kế,cười hihi:
-Em méc nha.
-Hoa tâm nhỏ,ngoan nào..
-Hahaha..-Nó cười vang.
Hắn nheo mày,điều gì khiến nó vui vẻ như vậy nhỉ? Nhìn đám người trang điểm kia sao lại có chút lo lắng. Bỏ qua,hắn dõi theo từng bước chân nó lên quay quảng cáo. Nó thật đáng yêu,trong quảng cáo còn làm vô số hành động đáng yêu . Haha ví dụ như,đột nhiên che miệng rồi thốt lên " A,chết rồi. Lỡ mê tít Smile rồi" Hoặc chu chu miệng khoe khoang.. Hắn đưa mắt nhìn,tìm ra rồi,hoa tâm nhỏ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro