Phần 3
Chap 03: Hợp đồng người mẫu độc quyền
-Joon ơi.-Nó ngồi trên máy bay,ngáp ngắn ngáp dài gọi tên sau khi đã chu toàn cho Sunshine ngủ ngon.
-Sao? Em đi ngủ đi.-Joon ngồi đếm tiền với vẻ mặt hám tiền,không thèm người nhìn nó.
Hừ hừ ,thiệt là.. Nó ôm chăn cuốn mình lê tới chỗ Joon ngồi,đúng là thấy tiền là hoa mắt mà:
-Joon kể chuyện cho em nghe đi.
-À,ừ.. Chuyện là 50% anh chuyển khoản cho em rồi,giờ đi ngủ ..-Joon biết nó là chúa làm phiền,đêm nào cũng phải thức kể chuyện cho nó nghe mới chịu ngủ cả nhưng thỉnh thoảng cũng thoát được . Như lúc này nè,Joon đi ngay về chỗ nằm của mình.
Tại sao nó được hưởng 50% sao? Vì nó là thành viên quan trọng nhất nhóm,trách nhiệm nhất nhóm,tiêu tiền ít nhất nhóm ,là do Lan sư tỉ thấy trước kia hoa hồng của nó ít quá nên mới đề cập với giám đốc nên giờ lúc nào cũng được hưởng 50%.Nó ngồi xụ mặt một đống,nó không quen ngủ sớm . Nhưng Joon chợt nhớ tới cái gì đó,lập tức bật dậy,tới bên nó,tay quàng qua vai nó thân thiết làm nó hơi hơi nghi ngờ.
-A,Nguyên yêu quý,em có muốn nghe chuyện không nè?
-Ghê quá đi ba. A,không nghe ,không nghe.-Ngửi thấy mùi nguy hiểm,nó ôm chăn chạy về vị trí nằm của mình,nhắm mắt giả vờ ngủ.
-Nguyên à..-Joon lại gần dụ dỗ.
-Nguyên,em ngủ thật á. Buồn thế,sao để anh cô đơn giữa đêm tối mịt mù thế này.. Làm sao đây..Huhu..-Joon vờ nức nở.
-Hahaha -Nó phì cười,Joon lúc nào cũng than thân trách phận để chọc nó cười cả.-Cái gì?
-Là thế này? Bên Thượng Thần mới gọi điện cho anh,họ muốn em là người mẫu độc quyền cho bên họ.-Joon nhỏ giọng,cười hihi lấy lòng,cũng bởi vì Thượng Thần ra cái giá rất lớn.
-Không làm,mệt lắm. Anh thấy em kín lịch không có thời gian để thở mà.-Nó lắc đầu rồi vùi mình trong chăn,mặc kệ Joon có nói gì cũng nhất nhất không trả lời,tưởng dụ dỗ được nó chắc.
3h sáng hôm sau,Sunshine đã len lén trở về Sài Gòn ,phải trở về tầm người ta đang ngủ như vậy thì mới có thể dạo mát được.
-Nguyên,sao anh không nhận làm người mẫu bên Thượng Thần đi.-Hằng ngậm kẹo mút kéo vali theo sau nó.
-Đúng đó anh à..
Trên đường đi về,Sunshine cứ lải nhải bên tai nó,tưởng nó không biết ai là chủ mưu à? Chắc lão Joon lại hối lộ gì mấy đứa đây. Nó bĩu môi,mở cửa bước vào nhà chung của Sunshine,lao ầm lên chiếc ghế màu xanh dương ,ôm lấy em gấu to đùng được fan tặng. Joon khổ sở xách đồ giùm nó vào nhà,lấy vội cốc nước mát lạnh,tu ừng ực một hơi cạn sạch.
-Mấy đứa vào ngủ đi nha. 8h tới công ti,tập vũ đạo mới á.-Nó nói bâng quơ rồi lăn đùng ra sàn nằm.
Cũng khá quen rồi nên chẳng ai nói gì,chỉ xách đồ vào phòng. Nó đưa mắt nhìn Joon:
-Joon mà còn nói mấy đứa nữa,em giận đó nha. Sáng giờ lải nhải bực mình hà.
-Thì em đồng ý với Joon đi.-Joon ngồi tới bên nó,cũng nằm ườn ra.-Rất hậu hĩnh.
-Anh định vì tiền mà hành chết em sao?-Nó nhăn nhó.
-Thì chỉ làm danh tiếng em nổi hơn thôi chứ sao? Nếu Thượng Thần không chỉ đích danh em,anh chả phải nói em rồi.-Joon giải thích.-Thật đó? Đi đi nha.
-Mệt quá? Mấy giờ thì cuộc hẹn bắt đầu?-Nó leo vào lòng chú gấu to bự nằm,lải nhải tỏ vẻ mệt chết được.
-9h sáng nay.-Joon hí hửng,ít ra cũng dụ dỗ nó tới,biết đâu nó lại đồng ý.
Sáng sớm,Joon sau khi nấu bữa sáng cho tụi nó ,liền rời đi . Tâm trạng khá hưng phấn,trước khi đi mà còn thơm nhẹ lên trán nó làm nó nhăn mày,cầm ngay con thỏ bông bên cạnh giơ lên đập đại. Hihihi
-Nguyên,tụi em đi đây,dậy đi nha,nay có hẹn á.-Sunshine ngồi xổm nhìn nó nằm giữa nhà. Ôi trời,nó có thói quen nằm đâu ngủ đó,vậy mà tên Joon cũng chẳng đỡ nó vào phòng,may ra cũng được cái chăn đắp.
Nó lờ mờ mở mắt,dạo này lịch trình dày đặc nên khiến nó hơi mệt:
-Được rồi.
Nó ưỡn ẹo một lúc rồi mới ngồi dậy,tay dụi dụi mắt nhìn đồng hồ:
-Kêu Lan sư tỉ chị đến sau tập nhé.
-Dạ. Em đi đây nha.-Linh đóng cửa lại,Sunshine biết nó rất trách Nhiệm,trước vì Linh mà một hợp đồng bị huỷ bỏ,phải bồi thường,nó đã không ngại ra mặt giúp đỡ vì vậy Linh thương nó như chị gái mình vậy.
Nó mò vào nhà vệ sinh cá nhân,nhìn mình trong gương,khẽ cười. Nó không thích trang điểm lắm,để tự nhiên không phải nhìn dịu dàng hơn sao?Mở vòi nước,nó đưa tay ra nghịch nghịch ,hồi lâu mới chịu đánh răng,rửa mặt.
-Annhoo.-Nó ngáp dài một cái,tay áp điện thoại vào tai nghe,ngồi trước bàn trang điểm,thoa kem dưỡng da.
-Em nhớ đến Thượng Thần đúng giờ đó.Hay anh tới chở em.-Joon sợ nó bỏ trốn đó mà.
-Biết rồi. Anh đi trước đi.-Nó trả lời,tay nghịch nghịch cái gài tóc của Liên rồi khẽ cười.
Nói chuyện xong,nó liếc mắt nhìn đồng hồ,công nhận nó câu giờ ghê thật đã 8h30 rồi,mở cửa phòng thay đồ,nó đứng một lúc nhìn quanh quanh rồi mới vơ một chiếc quần mà đen cái áo có in chữ N màu xanh ,lấy thêm một chiếc mũ dạ quang xanh,đeo chiếc vòng cổ hình thánh giá,lượn qua lượn lại mới lựa lấy đôi giày Vans hoạ tiết chằng chịt nhức mắt.
-Cũng không tệ.-Nó đứng trước gương,đã hình thành thói quen,khi ra ngoài phải trở nên hoàn hảo.
Nó đeo chiếc cặp sách quen thuộc rồi khoá cửa rời đi nhưng mà lỡ fan nhận ra thì sao nhỉ. May mà khu chung cư của Sunshine ở trong hẻm ,ít người quan tâm đến. Nó lấy ván trượt ra,đeo mắt kính vào,khẩu trang nữa. Đúng là ra ngoài khổ cực mà. Yeahh,bắt đầu trượt thôi.. Lâu lắm mới có cảm giác feeling này. Nắng nhẹ hơn,vài giọt nắng vương trên mái tóc dài,nó mỉm cười,uyển chuyển đôi chân ,thỉnh thoảng làm vài động tác điêu luyện với chiếc ván trượt khiến người ta muốn rơi con mắt ra nhìn. May mắn không ai nghĩ Nguyên biết trượt ván.
-Cũng gần đây thôi nhỉ.-Nó lôi trong túi,tờ giấy ghi địa chỉ,chân tiếp tục đạp lấy đà.
Tại Thượng Thần
- Vương tổng tài,ngài không phiền khi ngồi chờ TiểuNguyên của chúng tôi chứ?-Joon cười,mắt lại liếc nhìn đồng hồ,5p nữa là đến 9h sao nó còn chưa có mặt,trán vã mồ hôi lạnh.
-Vẫn chưa đến giờ mà.-Hắn nhấm nháp tách trà.
Nó sau khi hỏi được văn phòng chủ tịch ,liền ôm ván trượt lên . Mọi người đưa mắt nhìn nó,nữ thì ghen tị về nhan sắc và làn da mịn như em bé của nó,nam thì mê mẩn bởi cái phá cách của nó. Joon có chút mừng rỡ khi nghe được tiếng hát của nó nhưng tối sầm mặt khi lời nó hát lung tung,ái ngại nhìn qua hắn. Hắn nghe giọng nó thì có chút vui mừng.Nhóc con này , 22 tuổi rồi nhưng vẫn con nít vô cùng..
-Anh cho em tiền đô.Tiền đô để xắm đồ.Tiền đô để đi phố.Tiền đô thơm thấy.Tiền đô em xài cho cố.Có ngày em còn xương khô.Khi xưa ai gặp cô.Người ta đều hết hồn.Người ta thường chạy trốn.Vì cô mang sắc đẹp của người con gái trông giống hệt con trai .Mắt nàng thì hí.Bờ môi đen xám xì.Ngực cô thì ti tí.Miệng cô cười hahahaaaaaa
Hát xong,nó lại còn cười rũ rượi nữa chứ. Joon trong phòng nghe được,không biết nên về mắng nó thế nào nữa? Đã bảo giữ hình tượng mà.Nó đứng trước cửa phòng,tay chỉnh chỉnh lại váy,tháo khẩu trang kính đen ra bỏ vào túi,đưa tay lên gõ cửa như một phép lịch sự.Joon nghe tiếng ,liền tự động đứng lên,có mừng rỡ khi nó tới đứng giờ.
-Tiểu Nguyên,em rốt cuộc cũng tới.
-Em đúng giờ mà. -Nó nhún vai,khoác tay Joon nháy mắt trêu chọc. Nhưng đột nhiên nhận ra mình hơi lố,liền hắng giọng tỏ vẻ nghiêm túc,đến trước mặt hắn ,mỉm cười,tay giơ ra trước mặt.-Chào Vương tổng tài,tôi là Vương Nguyên.
-Chào em. Tôi là Vương Tuấn Khải.-Hắn nhếch môi cười ,ngước mắt lên nhìn nó,tay kia chìa ra chỉ vào một chỗ trống bên cạnh.-Mời em ngồi.
Joon muốn rớt con mắt ra,ngồi với hắn nãy giờ anh tưởng mình đang ngồi với Diêm vương mặt lạnh chứ. Tại sao đối với nó lại có chút niềm nở,vui mừng? Là vì nó là ngôi sao còn Joon là quản lí sao sao? Nó cất ván trượt vào góc phòng,ngồi bên cạnh Joon ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
-Cậu Vương ,đây là hợp đồng,có gì không thoả đáng,cậu có thể tuỳ ý sửa đổi.-Văn Âu liếc nhìn nó,hai tay đưa hợp đồng cho nó,khẽ mím môi,nó thật sự rất đẹp,từ trên cao nhìn xuống,thấy nó hệt như một búp bê bằng sứ.
-Joon à,anh xem trong đây không có điều khoản em được mang ván trượt chơi khi giải lao?-Nó xịu mặt,tay lật lật xem xét hợp đồng.
-Có thể.-Hắn lập tức trả lời,thư kí Văn Âu lập tức ngồi bên cạnh đánh máy bổ sung,hắn chăm chú nhìn sắc mặt nó.
-Joon à,em không có nhiều thời gian mà ngày nào cũng tới đây được.-Nó nhăn mặt,tay hạ hợp đồng xuống.
-A,cái này.. Vương tổng tài,thật ra Tiểu Nguyên còn rất nhiều show diễn,không thể ngày nào cũng ở đây..-Joon đồng tình,anh cũng không muốn vì hợp đồng này mà huỷ bỏ lịch diễn của Sunshine.
-Em muốn sao?-Hắn đưa mắt hỏi nó,hoàn toàn bỏ lơ những ánh nhìn khác.Lòng hắn thật muốn ngày nào cũng được ngắm nhìn nó nhưng nếu không đồng ý thì khác gì hợp đồng này coi như không,một phút bên cạnh cũng không được. Thôi thì được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Ôi trời,đây còn là Vương tổng tài trên thương trường,ăn chắc mặc bền không,sao lại chiều theo ý khách hàng với điều kiện có lợi cho bên nó như vậy.
-Chỉ được chiều thứ bảy thôi.-Nó trả lời,miệng chu chu đáng yêu,tay nghịch nghịch mặt bàn.
-Thưa chủ tịch,như vậy thì giá trị hợp đồng của cô Vương rất lớn mà chỉ làm trong một buổi. E rằng..-Văn Âu chớp ngay thời cơ,lòng cô vẫn muốn chủ tịch thay đổi.
-Được. Em muốn gì nữa không?-Hắn vẫn chú ý tới mình nó.
-Hong.-Nó lắc lắc đầu,cười toe.
Joon không ngờ hắn lại tạo điều kiện tốt cho nó đến vậy. Văn Âu biết không thể làm thay đổi ý định của chủ tịch,chỉ biết soạn thảo rồi đi in ra.
-Không biết Tiểu Nguyên còn nhớ tôi không?-Hắn mở lời,tay nâng tách trà lên uống,ánh mắt nhìn nó vô cùng trìu mến.
-Phải nhớ cái gì ạ?-Nó ngây thơ hỏi,miệng nhóp nhép trái nho.
-Thật không nhớ tới sao?-Hắn khẽ nheo mày,quên nhanh vậy sao?
-Tới cái gì ạ?-Nó vẫn vô tư đáp. Có ngu mới trả lời là có,nếu không Joon sẽ đánh đòn về việc bỏ đi chơi với trai mất.
-Vậy phải phiền paparazzi nhắc cho em nhớ rồi.-Hắn nhếch môi cười.
Nó xịu mặt:
-Biết rồi. Nhớ rồi.
-Nhớ cái gì vậy?-Joon nãy giờ bị bỏ lơ,bấy giờ mới ngơ ngác lên tiếng hỏi.
-Mời cô Vương và quản lí Joon kí vào đây.-Thư kí Văn Âu nho nhã nói.
Joon lập tức thu hút bởi bản hợp đồng vạn giá,cầm bút ngoáy ngoáy vài chữ .Nó xem xét một lần nữa,nhíu mày đưa mắt nhìn hắn,hắn chỉ nhếch môi cười. Nó vểnh môi,đanh đá nhìn dù tay vẫn kí xoèn xoẹt trên trang giấy. Hắn trong lòng thoải mái,cuối cùng cũng bắt nó nói ra được là có nhớ tới mình. Vô cùng dễ chịu..
-Vậy được rồi,chúng tôi xin phép ra về.-Joon nở nụ cười rạng rỡ,đưa tay bắt tay với hắn.
Hắn chỉ gật đầu,đứng lên. Thư kí Văn Âu tiễn nó về. Trước khi ra về,nó còn quay lại trừng mắt ,lè lưỡi với hắn,đánh đá nói bốn tiếng " Nu ba ca chi " .
Hắn đứng từ tầng trên toà nhà cao ốc to lớn đồ sộ,giờ đây hình ảnh nó đang trượt ván dưới đường kia chỉ bé bằng hạt gạo.Hắn cứ đứng nhìn như vậy,cho tới khi nó khuất bóng. Nhớ lại hành động của nó,hắn không khỏi nở nụ cười. Tiến về bàn làm việc,nhấc bản hợp đồng lên,tay xoa xoa chữ kí nó,khẽ cười:
-Tốn nhiều tiền thế này rất xứng đáng để được gần bên em.
Hắn là mắc bệnh tương tư rồi. Haizz
Nó trở về phòng tập vũ đạo,Sunshine liền túm nó lại hỏi chuyện:
-Nguyên à,Vương tổng tài rất đẹp trai phải không?
-anh à,anh ấy có nói gì đến em không..
...
Ôi trời,nó giả vờ lăn đùng ra ngất. Hỏi lắm thế? Ờ thì đẹp trai. Nhưng nhắc đến mấy đứa làm gì chứ? Thấy vậy,Sunshine lắc đầu,dời đi tập luyện tiếp,Lan sư tỉ ngồi chồm hổm bên cạnh nó:
-Đừng làm quá sức nhé.
-Em biết rồi.-Nó thở dài,tay kéo cái mũ xuống che mặt,miệng lẩm bẩm.-Chúc ngủ ngon.
Lan sư tỉ lắc đầu cười,mệt mỏi như vậy nên động đâu là ngủ đó cũng đúng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro