Phần 20
Chap 20: Tuấn Khải đi học
-Em biết rồi mà.-Nó ngáp ngủ,xách balo từ trong phòng ra. Hằng ra hiệu cả nhóm đi học trước,nó cũng khẽ gật đầu.-Mà oppa làm cái quái gì không chở em đi được?
-Ông xã tới công ti giải quyết một số chuyện. Vậy thì ông xã qua chở bà xã đi học nha.-Hắn bật cười ra tiếng,tay lách cách gõ trên mặt bàn.
-Khỏi. A,Khả Quân..-Nó reo lên,tay khoá cửa,cười hớn hở.-Em cúp máy đây.
-Bảo bối..-Khả Quân ôm nó vào lòng,cái thân hình nhỏ bé này ôm thật thích mà.
-Kinh quá . Hai người mau lên xe đi.-An Phong giả vờ nôn oẹ.
Nó chun mũi rồi cười khì với Khả Quân,Quân lắc đầu ôm nó vào trong xe,quả thật anh trân trân nó như bảo bối. Hắn từ khi nó cúp máy,trong lòng lại không yên,chỉ nghĩ tới Khả Quân nói An Phong sẽ làm em rể của Quân là hắn lại thấy bất an,dù sao An Phong cũng là một người tài giỏi.
-Thủ lĩnh,giải quyết xong rồi.-Dĩ Thiên bước ra với một đống hồ sơ được tìm thấy.
-Chuẩn bị xe.-Hắn nhếch môi lạnh nhạt,tay xắn gấu áo lên cao tới khuỷu tay.
-Dạ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Khả Quân,hôm qua anh ngủ có ngon không?-Nó tung tăng,tay trong tay với Khả Quân.
-Ngon.-Quân bật cười.
-An Phong,anh ngủ có ngon không?-Nó lại còn bày đặt hỏi han An Phong cơ đấy.
-Ngon ạ.-An Phong nhìn qua nó.Con bé này sao thế nhỉ..
Nó luyên thuyên một vài chuyện cùng An Phong và Khả Quân,còn pha trò khiến hai người kia cười muốn té ngửa. Tiểu yêu này thật được lòng người mà.. Từ xa,Joon nhìn thấy nó liền vui vẻ bước tới,không để ý ánh nhìn không thiện của Khả Quân,chả hiểu sao anh cảm nhận tên Joon kia bất cứ lúc nào cũng ham muốn lấy nó.
-Hoa tâm.
-Joon lão đại.-Nó cười toe,đưa hai tay lên trước mắt,chớp mắt cún con.
-Đây,thưa cô.-Joon bật cười,đặt lên tay nó thanh socola thượng hạng,tự nhiên nắm lấy tay nó kéo đi.-Đi ăn sáng thôi.
-Cậu kia..-Khả Quân kéo giật nó lại.
-Anh là...?-Joon nheo mày.
-A,là anh hai em.-Nó cười,tay lột thanh kẹo,cười ngọt.
-Xin lỗi,em là quản lí của Sunshine.-Joon mỉm cười,đưa tay bắt tay với Quân.
-Để anh ăn cho.-An Phong hầm hừ,giật phăng đi thanh kẹo đang chuẩn bị an toạ trong cái miệng nhỏ xinh kia. Chả hiểu sao cậu cũng thấy Joon như muốn độc chiếm nó vậy.. Trong lòng có chút giận dữ..
-A,của em..-Nó la lên,rượt Phong.
Khả Quân nhìn theo,trở về ánh nhìn lạnh lẽo,quay sang nhìn Joon,cậu ta ánh mắt si tình nhìn em gái.
-Đừng có nhìn nữa,em gái tôi là hoa có chậu.
-Đành lòng đập chậu cướp hoa thôi.-Joon nhếch môi,cậu chắc sẽ không tuột mất nó. Nó còn trong Sunshine tức là vẫn trong quyền quản lí của cậu.
Quân nhìn theo hướng Joon đi,thật liều mạng.. Để xem cậu đối đầu với Tuấn Khải Diêm Vương ra sao,tiểu tử thối...
-Hai cái đứa này..-Khả Quân được thời nắm lấy cổ áo của nó và An Phong lại.-Làm như bé lắm í. Một nhóc 20 rồi,còn cậu,cậu 25 rồi mà nhắng như con nít..
-Ple ple..-Nó lè lười trêu ngươi An Phong,An Phong thì cố đưa tay cốc đầu nó.
-Trời ơi,nhìn kia..
-Mẹ ơi,thật kinh khủng...
-Tớ chết mất,là nhân vật xuất chúng gì đây..
Nghe vậy,nó cũng đưa mắt nhìn,mắt chữ A miệng chữ O ,lăng xăng kéo cả Khả Quân và An Phong chạy là đám đông. Thật hoành tráng.. Hàng loạt siêu xe đời mới xuất hiện,kiểu như đi đón tổng thống í... Nó nhoi nhoi nhìn.. Khả Quân và An Phong không nhìn cũng đoán ra. Hàng loạt vệ sĩ đứng ra,chỉ đợi chủ nhân bước ra cúi chào.Dĩ Thiên đeo mắt kính đen đưa mắt nhìn một lượt rồi mới đưa tay mở cửa chiếc xe Porches đậu ở giữa kia. Chủ nhân thực sự là ai? Siêu mẫu,ca sĩ,diễn viên.. Trang điểm lại,thi nhau xem mình xinh đẹp,lộng lẫy nhường nào... Người người ghen tị..
-Khả Quân,trai đẹp trai đẹp...-Nó reo lên.
-Làm như anh mày hám trai lắm..-Khả Quân lằm bằm.
-Em biết không,những công tử nhà giàu thì thường xấu lắm..-An Phong trêu chọc.
.......
Hắn ngồi trong xe hoàn toàn nghe thấy hết.Coi bà xã yêu dấu của hắn đang hóng chờ cái gì thế kia? Có hắn bộ chưa thoả mãn sao hả? Nhóc con,sau này cứ liệu hồn.. Thằng Phong chết tiết,nó đang nhạo báng vẻ ngoài của hắn sao. Hắn từ từ bước ra ngoài,cả người như có thứ ánh sáng nào đó chói đến loá mắt. Kính đen che đi nét nhìn ngạo mạn,chỉ hiện lên bên ngoài một thân sĩ hào hoa,khắp người hàng hiệu . Ai kia,coi đi đồng hộ Dimond mới ra chưa có cái thứ hai,mẹ ơi,áo sơ mi hiệu A1 cao cấp chỉ làm cho chính phủ cấp cao.. .Rốt cuộc người này thân thế thế nào đây..
-Trai đẹp là của người ta,trai xấu mới là của em. Thôi đi..-An Phong vờ than,tay khoác vai nó định kéo đi.
Hắn nhìn qua Dĩ Thiên,hiểu ý Dĩ Thiên liền tới lại gần nó.An Phong chết tiệt,hết lần này tới lần khác chê hắn dung mạo xấu xí... Trong khi đó,Khả Quân cứ phải tách cái đôi này ra vì suốt ngày gây chiến.
-Tiểu thư..
-Gọi tôi hả?-Nó đưa ngón tay chỉ vào mình.
-Phải. Thủ lĩnh có lời mời tới tiểu thư.-Dĩ Thiên cười hiền,quả là một công chúa thuần khiết,khuôn mặt đáng yêu muốn cưng chiều. Dứt lời,cả trường bàn tán sôi nổi,tại sao hết lần này tới lần khác,mĩ nam đều vây lấy nó.
-Khả Quân,100 kẹo Lili,anh dám nói không ai gọi em là tiểu thư hả?-Nó cười khanh khách,tay bá vai Dĩ Thiên kiểu như bạn bè thân thiết lâu ngày.
-Biết rồi.-Khả Quân bật cười,nhớ dai thật. Anh nói câu này từ hồi nó mới học lớp 8.
Hắn nhăn mày,không được rồi,phải đích thân ra mặt thôi. Cậu vợ này thật không biết điều mà...
- Roy
Nó xoay người nhìn mĩ nam kia,ôi,cái dáng người quen quen,giọng nói cũng quen quen,nó đang cố nhớ lại... A,là Khải.. Thảo nào thấy hình xăm quen quen..
-Ông xã...-Nó lao tới vòng tay hắn.
Coi đi,nhiều người đánh giá nó nhận bừa,thật không ra gì. Đồ hồ ly ,dụ dỗ đàn ông... Khoan đã,gì kia,vệt xăm trên tay " Hoa tâm nhỏ Roy"... Loạn..Thế giới này loạn cả rồi.. Ai lại dám công khai đối đầu với Vương tổng ác ma thế kia... Tiêu rồi...
-Ngoan.-Hắn cười vừa lòng,đưa tay tháo chiếc kính đen đưa cho Dĩ Thiên.
Ngỡ ngàng... Ngỡ ngàng... Mĩ nam tuấn tú cute đẳng cấp cố 1 thế giới đó lại là vị Diêm vương Vương Tuấn Khải.. Bỏ.. Bỏ ngay cơ hội lại gần liền,nghe đâu Lý Nhã Y mới mở lời trêu chọc đã bị đe doạ đến sạt nghiệp,tốt nhất nên tránh xa xa hai cái người này. Nhưng cái mẹ gì đang nán chân họ lại thế này.. Lòng không nỡ rời xa.. Hắn quả nhiên có sức hút đến kinh ngạc..
-Hoa tâm,lên phòng ,anh có việc muốn nói.-Joon từ đâu xuất hiện,đưa tay kéo nó.
Khả Quân,An Phong phút chốc lại nheo mày. Woa,tên này thật can đảm ,lại đang gây chiến với đại đại máu lạnh này sao đây?Mắt hắn tối sầm lại,xung quanh là một mùi máu tươi,âm u đến kì lạ. Dĩ Thiên vội vàng gỡ tay Joon ra,hai người họ vài chiêu thách thức nhưng Dĩ Thiên là sát thủ bậc thầy,Joon có chết cũng đừng hòng qua mặt.
-Xin lỗi vị công tử này. Nghe nói nhà công tử đang muốn làm ăn với Thượng Thần.
Nhắc đến " tiền" qua nhiên chạm vào tâm can Joon,không có tiền không làm được gì cả,dù có tình yêu nồng cháy đi chăng nữa,lấy nhau về mà không có tiền thì bóc *** ăn ==! Tuấn Khải kia là người nói ít làm nhiều,nhịn lúc này,sau này còn nhiều cơ hội,dù sao hoa tâm kia cũng chẳng chạy đi đâu. Joon chỉnh lại y phục bỏ đi.Hắn cười với nó nhưng tâm sớm đã ghen tức muốn chết,tại sao khi hắn công khai sở hữu vẫn nhiều ruồi bu như vậy.
-Của thủ lĩnh.-Dĩ Thiên không rơi một giọt mồ hôi,kính cẩn dâng "Cặp" cho hắn.
-Về.-Hắn đeo cặp vào,nắm lấy tay nó bước vào trong sân trường.
Dĩ Thiên cúi đầu,không ngại ngùng rút súng ra ,bắn ba phát trên trời như thị uy cũng là một lời đe doạ ,trước khi rời khỏi. Nó ríu ra ríu rít,rằng hắn thật oai phong lẫm liệt....v.v... An Phong nhếch môi theo sau cười ,mấy lần hắn có lườm ra sau,hắn còn chưa xử việc An Phong nói xấu hắn==! Vào lớp,Khả Quân lập tức đuổi Tiếu Hiệp ra chỗ khác để hắn có chỗ ngồi ,đủ hội F4 bàn đào. Tiếu Hiệp ngậm bồ làm ngọt,lòng thì tức tối vô độ nhưng cậu ngoài hài hước ,không muốn dính vô đánh nhau lại nhìn Khả Quân khắp người xăm trổ ,cũng khẽ rùng mình.
-Các em im lặng. Hôm nay,lớp chúng ta thêm một bạn mới. Mời vào ,Tuấn Khải.-Tịnh Tiểu Thuý cười hiền ,ra nét duyên dáng phô trương.
Hắn bước vào ,hai tay ung dung bỏ vào túi,không hề rời tầm nhìn khỏi nơi nó . Nó chu miệng nhìn hắn rồi lại quay qua An Phong bàn tán cái gì đó..Con nhỏ này.. anh đã bảo không được thân thiết với người khác giới mà...
-Vương Tuấn Khải,25 tuổi,người yêu hoa tâm.
Mẹ ơi,lời giới thiệu cảm động xúc tích kinh khủng.. Kiểu như đang đe doạ những ai đang tia tới hoa tâm nhỏ vậy.. Tiếu Hiệp nhíu mày,Tuấn Khải mà cũng theo học ở đây sao,tưởng hắn ra ngoài kinh doanh thì biết cái mẹ gì về nghệ thuật ,liền giơ tay lên:
-Thưa cô,xin hỏi bạn học Vương có tài năng gì?
-Cái này..-Tiểu Thuý e dè nhìn hắn.
-Đa tài.-Hắn nhếch môi kiêu ngạo.
-Sạo ke.-Nó bật cười khanh khánh nhưng chợt thấy mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình liền bụm miệng ngoan ngoãn ngồi im,dù sao nó cũng nhỏ tuổi nhất trong đây.
-Được,vậy anh sẽ đàn một khúc cho em nghe.-Hắn nghiêng đầu nhìn nó,con nhỏ này càng ngày càng hư đốn,tại sao lại mất niềm tin vào một người đàn ông tài giỏi như hắn chứ,có ai nói cho nó biết,mẹ hắn trước đây là người của nghệ thuật không.
"Tách"
Dĩ Thiên mới rời khỏi trường,nay lại đột nhiên xuất hiện với cây Guitar khiến người ta mắt nhắm mắt mở không biết thật hay mơ. Dĩ Thiên kéo ghế cho thủ lĩnh ngồi,hắn cười khẩy,đưa tay chỉnh dây đàn. Cả lớp nín thở chờ đợi,một âm thanh vút cao rồi trầm bổng nhẹ nhàng,hay,rất hay. Tiếng đàn này...đã lâu không nghe qua. Liệu hắn có phải cậu bé thiên tài năm 8 tuổi đã lừng danh là thần đồng piano sành sõi các loại nhạc cụ không? Nhưng quả thật tiếng đàn này ăn sâu vào lòng người,day dứt,luyến tiếc,thương nhớ.. Nó mím môi,cảm nhận từng thanh sắc,rất tinh tế... Chồng nó quả là nhân tài hiếm gặp..
"Tang" dứt,cả lớp được dịp thở dốc,rất hay,thậm chí họ có thể tưởng tượng mọi thứ trong gia điệu đó..Thần kì.. Biến hoá linh hoạt..
-Mẹ,vậy mà bấy lâu nay giấu nghề...-Khả Quân nhạt toẹt.
-Nó chảnh lắm anh.-An Phong đá ghế Khả Quân.
-Đúng là chỉ có An Phong mới xứng làm em rể ta.-Khả Quân còn quay lại nháy mắt với An Phong.
-Được thôi,nếu anh muốn dẹp tiệm xăm sớm..-Hắn lạnh lùng đi về chỗ ngồi được sắp sẵn,chắc chắn cái này là do Khả Quân muốn chọc hắn tức chết.. Ngoài miệng một An Phong,hai em rể,cố tình cho An Phong ngồi cùng vợ yêu dấu.. Hừ hừ..Đợi đi,đừng tưởng Tuấn Khải ta dễ bắt nạt..
-Mày..-Khả Quân ú ớ,thằng nhóc này cuối cùng cũng xuất chiêu rồi...
-ib3i� }?N��
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro