Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 15

Chap 15:Cảm động+Cùng nhau ngắm mặt trời mọc


Cũng được một tuần nó đi lưu diễn,hắn dường như chán nản ,chỉ lao đầu vào công việc. Ti vi lúc nào cũng phát tin tức của nó. Nó gầy hơn thì phải? Liệu có phải không quen khí hậu bên đó. Haizz.. Cũng may,lúc nào rảnh nó cũng sẽ gọi điện về nói chuyện với hắn,nhắc nhở hắn nữa.
Reng reng
Nghe tiếng chuông điện thoại,hắn liền vội vàng nhấc máy.
-Alo.
-Có vẻ rất mong chờ điện thoại của em nhỉ.-Nó trêu chọc.
-Còn hỏi?-Hắn vờ giận hờn.
-A,ông xã gọi cho bà xã đi. Gọi ngoại tuyến tốn tiền quá đi.-Nó than vãn rồi ngắt máy luôn.
Cái con người này thật là...Đáng yêu chết đi được.. Hắn nhấn số gọi lại:
-Alo,bà xã xinh đẹp nghe máy trả lời..
-Haha..Bà xã đang làm gì?-Hắn bật cười.
-Đang rất nhớ ông xã đó.-Nó tiu nghỉu.-À,ông xã,có kẹo bạc hà,bà xã để trong tủ bàn làm việc đó, nhớ lấy ra ăn nha,ngon lắm á.
-Ừ.-Hắn đưa tay kéo ngăn tủ,quả nhiên có một hộp kẹo.-Mà sao ít thế? Có phải bà xã ăn chán mới cho ông xã không thế?
-Ơ..Haha -Nói trúng tim đen ,nó chuyển sang đề tài khác.-Ông xã,có thể bà xã sẽ về sớm hơn dự định đó..
-Nhóm giải quyết xong sớm sao?-Hắn nhai kẹo.
-Không,chỉ mình bà xã về sớm thôi,ông xã không vui sao?
-Vui chứ sao không?-Hắn đang định tỉ tê một lúc nữa thì..Tít tít tít.. Nó lại có việc rồi...
Cứ như vậy,dường như đã quen với việc có người yêu là người nổi tiếng rồi,hắn chỉ biết thở dài ,ảo não thôi.. Hắn trở về nhà khi không còn một bóng người trên đường,đưa tay bật ti vi lên,là hình ảnh của nó. Hai mắt sáng trưng,là nó.. Nhưng,đây là bài hát mới ra của nó sao.. Hắn nhắm mắt lại tận hưởng giai điệu ngọt ngào..
"VỊ YÊU
Thật ra, chẳng hiểu tại sao em lại yêu anh.
Em cũng không hiểu tại sao anh yêu em.
Yêu anh, đồng nghĩa với việc dồn thời gian cho anh
Tự nhiên thấy mình người lớn hẳn lên, bắt đầu biết lo lắng nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn
Và người em yêu còn trẻ con, em-không-người-lớn-cho-lắm lại phải học cách nhường nhịn người khác, chú ý giao tiếp, hạn chế nói chuyện tiếp xúc với người lạ, chỉ sợ anh yêu không vừa lòng.
Yêu anh, tất nhiên em sẽ để ý đến anh từng giây, tất cả những đứa con gái khác nhìn anh đều được em "nhìn" lại.
Em rất sợ người khác nhìn thấy em khóc. Cảm giác giống như bao nhiêu sự yếu đuối của em bị nhìn thấy hết, bao nhiêu công sức vui cười cả ngày của em bay đi sạch.
Và tự nhiên em đã khóc ngon lành trước mặt anh ngay giữa đường... Từ lúc đấy nhận ra, nhất định phải giữ lấy anh!
Em chỉ muốn nói, là em yêu anh thôi ♥ "
Chàng trai trong bài hát là hắn phải không? Hắn nhìn nó,một cảm giác thật ấm áp.
"-Hoa tâm nhỏ,bài hát này có phải dành riêng cho Vương Tuấn Khải tổng tài hay không vậy?-MC cất tiếng hỏi.
-A,phải rồi.-Nó đỏ mặt.
-Woa,xem đi . Tình yêu của hai người thật làm mọi người ghen tị mà."
Hắn cười,cười lớn. Hoa tâm,hoa tâm ,anh yêu em chết mất. Đêm đó là đêm đầu tiên hắn ngủ ngon sau khi nó đi lưu diễn. Thật ấm áp..Những hôm sau đó,hắn lúc nào cũng chăm chăm vào ti vi hoặc điện thoại.. Nhớ nó .. Rất nhớ nó... Thượng Thần ngày càng đi lên,sau ca khúc của nó,không ai không biết tới hắn.. Nhiều người ghen tị đến xuýt xoa.. Nó đã đặc biết dành tặng hắn... Đêm nay,hắn thức canh ca làm việc khuya tới ba giờ sáng mới trở về nhà,nhớ nó da diết ,đã hơn 3 tuần không được ôm nó vào lòng ,thật hắn đã nghĩ mình nổi điên lên rồi,nếu không nhờ bài hát đó..
Hắn định đưa tay bật công tắc đèn nhưng..
-Ông xã,đừng bật điện..
Hắn ngây người,là nó,nó đã trở về rồi sao? Tại sao lại không thông báo cho hắn biết chứ? Có biết hắn nhớ nó đến phát điên rồi không? Nhưng hắn lại xúc động mạnh hơn,khi nó đứng trước mặt hắn,với một chiếc bánh to bư,thắp sáng nến. Hắn cúi đầu nhìn " Chúc mừng sinh nhật,ông xã". Hắn cảm động nhìn nó,cảm động đến rơi nước mắt. Từ năm 8 tuổi,hắn chưa được ai chúc sinh nhật cả,thậm chí ngày sinh nhật của mình cũng bị hắn quên đi.

-Bà xã..-Hắn nghẹn giọng,điều gì khiến người đàn ông máu lạnh này phải bật khóc thế kia.
-Ông xã,thổi nến mau lên. Bà xã mỏi tay quá.-Nó vờ nhăn.
-Cái con nhỏ này..-Hắn bật cười,đưa tay lau nhẹ giọt nước còn lăn trên má. Không thể cho nó biết mình khóc vì cảm động được? Nó sẽ cho là yếu đuối cho coi.. -Phù...
-Tadda...Ông xã sinh nhật vui vẻ...-Cùng lúc hắn đưa tay bật điện,nó cười tươi tắn chúc mừng hắn.
Hắn nhìn quanh. Bóng bay treo khắp nhà,một bàn ăn thịnh soạn tươm tất,có cả canh rong biển. Điều này khiên hắn nhớ tới mẹ,sinh nhật hắn,mẹ sẽ nấu canh rong biển cho hắn. Nó bưng bánh sinh nhật để lên bàn,vui thích vẫy gọi hắn.
-Ông xã,mau lại đây.
-Bà xã...-Hắn giữ tay nó lại,ôm nó vào lòng.-Cảm ơn bà xã,ông xã rất cảm động.
-Ông xã,anh đừng ăn hết bánh kem nha. Để dành mai bà xã ăn nữa.-Nó cười toe. - Vì về muộn quá nên bà xã mua hết á,ngoài canh rong biển là tự tay nấu thôi. Coi đi,bà xã phải leo lên kia để treo bóng bay đó..
-A,quà của ông xã..-Nó đưa ra một chiếc hộp màu hồng,gói kĩ càng,khẽ cúi đầu.-Em thích cảm giác an toàn lúc đi với anh, thích cách anh nắm tay em, cách anh khoác vai em mà theo anh là như-hai-người-đàn-ông, thích nhìn anh nấu ăn cho em, thích nhìn anh lo lắng cho em, thích cách anh đòi em hôn anh lúc đi đường,... Tất cả mọi thứ của anh em đều thích hết! Cảm giác có một người sẵn sàng để mình dựa dẫm ấm áp lắm. Nhiều lúc em cứ muốn ôm anh, tựa đầu vào lưng anh mãi chằng muốn thả tay ra kệ trời nắng đến hơn 30 độ.Em rất thích anh vì vậy,hãy mãi nắm tay em.
-Anh yêu em.-Hắn hôn lên môi nó,thật qúa hạnh phúc.. Khiến hắn cảm tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời...
Nhìn miệng nhỏ thoăn thoắt,hắn thấy thật hạnh phúc. Hai người chơi đùa,cùng gắp nhau ăn,cùng cắt bánh sinh nhật,cùng vui vẻ cười đùa,cùng xem film... Nhìn thấy nó,mọi mệt mỏi của hắn đều biến mất,thay vào đó là tâm tình vui vẻ.Có lẽ hôm nay chính là sinh nhật ấm áp nhất của hắn. Yêu nó,yêu nó vô cùng.. Vuốt ve nó ngủ,hắn không nhịn được hôn lấy nó.
-Bà xã,hôm nay,em thật làm anh cảm động.


Choang Choang Choang Choang
Mẹ kiếp,cái khỉ gì thế này? Ồn ào chết mất. Con điên nào gõ xoong nồi ầm ĩ như vậy chứ? Tiếng ồn làm hắn nhíu mày,không muốn mở mắt ra chút nào.Chết tiệt,như thế này thì làm sao hoa tâm ngủ được chứ. Cả hắn còn không ngủ được. Lờ mờ mở mắt,tay quờ quạng ở chỗ nằm bên cạnh,trống rỗng,hắn giật mình tỉnh giấc, Roy,Roy đâu rồi . Không lẽ hôm qua chỉ là một giấc mở. Là ánh mắt của sự mất mát..
Choang Choang Choang
-Khải,oppa,dậy,dậy dậy,tập thể dục..1 2 3 4...-Nó tay gõ cầm thìa lớn gõ xoong,người nhảy lên nhảy xuống lí lắc.
-Phì..-Hắn bật cười,liếc nhìn đồng hồ,mới 4h thôi mà. Sao nó có thể dậy sớm như vậy chứ? Nhớ hôm trước nó và hắn 4h30 mới đi ngủ.. Con nhóc này,em có thể bớt dễ thương đi được không? (Eo ôi,vậy mà lúc nãy ai kia còn định xử con điên nào.. Thật công bằng quá MÀ>>> )
-Nhanh nhanh nhanh nhanh...-Nó hét lên,giọng đầy hứng khởi.
-Chào buổi sáng ,bà xã.-Hắn cười dịu dàng,đưa năm ngón tay thon dài lê khẽ động đậy,hai chân bước xuống giường. Coi đi ,không biết con nhỏ thức lúc mấy giờ mà đã chuẩn bị quần áo xong xuôi rồi..
-Nhanh lên.. Nhanh lên..-Nó đẩy hắn vào nhà tắm,sau đó lại chạy ra ngoài.
Hắn nhìn theo,bật cười. Làm gì mà vội vàng vậy chứ? Nhìn mình trong gương,hắn khẽ cười. Tại sao cuộc sống lại nở hoa như vậy chứ?
Và hiện tại,nó và hắn đang đứng trong sân vườn sau ngôi biệt thự. Hắn làm vài động tác khởi động,nó thì bật nhạc nhảy múa. Hắn cũng chỉ biết đứng lắc lư nhìn nó tập thôi. Nhìn nó như cánh bướm bay lượn giữa bầu trời,không chút muộn phiền,không gì kìm chân được..
-Ông xã,mau tập đi,lười quá à...-Nó hét lên.
-Bà xã..-Hắn nhanh chân bước đến chỗ nó,một tay ôm eo nó,thuận đà đặt nhẹ xuống nền cỏ.
-Oppa làm gì vậy?-Nó chớp chớp mắt nhìn thấy hắn nằm đè lên người mình.
-Ông xã tập thể dục nè.-Hắn bắt đầu hít đất,hít một cái lại cúi xuống hôn nó một cái.
-Ông xã..-Nó hét lên,đỏ mặt. Dị chết đi được..
-Bà xã phải tiếp năng lượng cho anh chứ...-Hắn mỉm cười,tiếp tục động tác.
-Bỏ .. bỏ... không tập nữa..-Nó hét lên,đẩy hắn sang một bên rồi chạy đi.
-Hhaha ..-Hắn cười lớn,nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn đó,bước chân nhanh hơn,đuổi kịp nó,đưa tay trêu chọc,nó cười vang. Hạnh phúc thật..
-Em thật muốn đi sao,bà xã?-Hắn đưa tay che miệng ngáp,bỏ đồ vào cốp xe. Sao hôm nay nó lại có hứng như vậy chứ,đòi lên núi ngắm mặt trời mọc. Nhưng phải chiều ý nó thôi.
-Let's go.-Nó hét lên phấn khích.
Suốt chặng đường dài,nó ngồi bên cạnh hắn,một tay nắm lấy tay hắn,tay kia nghịch nghịch cửa sổ. Miệng hát cho hắn nghe. Giọng hát này.. Hắn quả nhiên rất yêu thích rồi.
-Ông xã,lên núi sẽ rất lạnh..-Nó nhướn người qua ,cài lại áo khoác cho hắn.
-Cảm ơn,Roy.-Hắn đưa tay lên xoa đầu nó.
5h20 bọn nó cuối cùng cũng leo được lên đỉnh núi,coi cái dáng hăng hái của nó khiến hắn bật cười. Chống cái cây gậy mỏng manh,ra sức thở phì phò.. Bà xã,em có hối hận không? Hắn phải đỡ nó suốt quãng đường còn lại...
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..Đẹp chết mất..-Nó hét lên,chạy vòng quanh vòng quanh..-Ông xã,coi kia,thành phố bé tí tẹo.
-Bà xã,ngồi xuống đây nào..-Hắc đưa tay đỡ nó ngồi xuống chiếc bạt đã được hắn trải sẵn.
-Hihi..-Nó ngồi xuống bên cạnh hắn,đầu ngả vào vai hắn,mỉm cười.-Khải,Khải,Khải..
-Sao?-Hắn đưa mắt xuống nhìn.
-Không. Chỉ là muốn gọi tên oppa xăm mình thôi.-Nó ngước lên nhìn,chẳng may lại chạm môi hắn,liền lập tức cúi mặt xuống..Làm như mới yêu nhau không bằng..
-Bà xã,anh yêu em.-Hắn ôm lấy nó,nở nụ cười thoả mãn.
-Woa..Mặt trời kìa...-Nó phấn khích hét lên,tay chỉ về hước ánh nắng ấm áp lạ kì đó.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của nó,hắn lại cười. Nhưng cảm giác mới mẻ trong cuộc đời hắn đề do nó mang lại. Sự tức giận khi hồi bé nó hay làm phiền hắn,sự trống rỗng khi nó giận hờn và hùng hồn tuyên bố tuyệt giao,xin lỗi vì muốn làm lành lại.. Và bây giờ thì cho hắn biết cảm giác đi picnic là như thế nào,cùng hắn tới trung tâm trò chơi-nơi mà trước đây hắn chưa từng đến,dẫn dắt hắn tới chỗ đông người ,cùng nhau thổi nến sinh nhất và.. ở bên nhau ngắm mặt trời mọc.Phải rồi,nó chính là Sunshine trong cuộc đời hắn,lúc nào cũng chiếu sáng cho hắn... Không gian im lặng,nó khẽ thở dài,nuối tiếc nhìn đồng hồ.
-Khải..
-Sao?
-Anh đã từng yêu ai chưa?
-Rồi.
-Ai vậy?
-Bà xã.
-Còn ai nữa?
-Không.
-Khải.
-Sao..
-Em yêu anh.
....

Cuộc đời nó hạnh phúc nhất là có một gia đình ấm áp. Ba mẹ yêu thương,Khả Quân cưng chiều lại thêm một Vương Tuấn Khải nâng niu. Tất cả,nó quyết sẽ không làm tổn thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro