Phần 1: Hạnh phúc đôi khi rất giản đơn
Cuối hè nên ánh nắng đã bớt gây rắc đi vài phần nhưng cái oi bức của nó vẫn khiến người ta cảm thấy khó mà thoải mái.
Dưới sân trường là những bông hoa phượng đỏ rực lấp đầy một khoảng rộng lớn.
Vương Nguyên ngồi dưới gốc cây phượng cổ thụ giữa sân. Ngước nhìn tán cây rộng lớn và những bông hoa phượng còn chưa lìa cành.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho người ta liền cảm thấy dễ chịu vô cùng. Vương Nguyên cũng vì thế mà nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn người đàn ông trung niên đang bước tới gần thì vội đứng dậy. Cúi đầu chào một tiếng:"Bác Phương..."
Nói rồi ngẩn đầu nhìn người đàn ông có mái tóc đã điểm màu pha sương. Nhẹ giọng hỏi hang:"Lâu quá không gặp. Bác có khỏe không?"
Người đàn ông ấy tên là Phương Hiển. Là người đánh trống cũng là bảo vệ của ngôi trường này. Nơi mà Vương Nguyên gắn bó suốt một thời cấp 3 của mình.
Phương Hiển mỉm cười với cậu:"Bác khỏe. Chỉ là năm sau đã đến tuổi về hưu rồi. Không thể gắn bó với bọn trẻ được nữa".
Vương Nguyên nhìn thấy sự nuối tiếc cùng mất mác trong mắt đối phương thì không thể không ngủi lòng. Đặt tay lên vai ông rồi nói:"Cũng đến lúc bác cần nghỉ ngơi rồi. Nhưng bác vẫn có thể đến trường mỗi ngày mà. Nơi này vẫn là ngôi nhà thứ hai của bác mà. Cháu nói có đúng không?"
Vương Nguyên biết hoàn cảnh của Phương Hiển đơn độc. Ông không có vợ cũng không có con nên Hiệu trưởng của trường đã cấp cho ông một ngôi nhà nhỏ gần đây nhưng ông không ở mà cho vài học sinh nhà xa ở nhờ. Còn ông thì ngủ lại phòng dành cho bảo vệ. Cho nên hiện tại ông có về hưu thì vẫn có thể thường xuyên lui tới thăm nom nơi này.
Phương Hiển gật đầu:"Đó cũng là niềm an ủi của ta lúc về già"
Nói rồi nhìn Vương Nguyên một lượt từ trên xuống. Quan tâm hỏi:"Mấy năm nay cuộc sống của cháu thế nào? Vì sao mỗi năm họp lớp đều không có tới?"
Vương Nguyên gượng cười nói:"Cháu sống khá tốt. Chỉ là..."
Vương Nguyên cũng muốn về trường nhân ngày họp lớp để thăm lại thầy cô và gặp lại bạn bè cũ. Nhưng cậu biết sẽ có vài người nhìn cậu bằng ánh mắt kì thị lẫn ghét bỏ. Hơn nữa hiện tại cậu không có công việc làm nên không dám đối diện với ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người.
Phương Hiển thấy cậu không nói thì gặng hỏi:"Vương Nguyên. Ta xem con như con cháu trong nhà. Cháu nỡ giấu ta hay sao?"
Vương Nguyên biết sự quan tâm của Phương Hiển xuất phát từ sự thật tâm. Nhưng cuộc sống của cậu hiện tại không thể nói cho ông biết được. Cậu không muốn ông thất vọng cũng như kì thị cậu vì cậu đang sống chung một người đàn ông. Hơn nữa còn là trong vai trò của một người "vợ".
Phương Hiển thấy cậu không có ý nói ra nỗi lòng thì kéo cậu đi về phía hàng ghế đá. Vừa đi vừa nói:"Đi vào trong ngồi kẻo lại bị cảm nắng"
Khi cả hai đã an ổn ngồi xuống thì ông mới vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu:"Ta biết cháu đang sống chung với Vương Tuấn Khải. Ta không trách cháu càng không kì thị cháu"
Vương Nguyên nghe ông nói xong thì khó xử nhìn ông:"Bác...biết hết rồi sao?"
Phương Hiển gật đầu:"Kì thực ta biết tâm tư của cháu từ lâu vì... chúng ta giống nhau"
Vương Nguyên kinh ngạc nhìn ông. Không dám tin những gì mình vừa nghe thấy. Giống nhau? Chẳng lẽ...
Phương Hiểu nhanh chóng giải đáp nghi vấn trong lòng cậu:"Trước đây ta cũng từng yêu một người đàn ông. Ông ấy là một trong số những người bạn thân của ta. Khi nhận ra mình yêu thương đối phương thì bọn ta bắt đầu cuộc sống hôn nhân thầm lặng. Nhưng không bao lâu thì gia đình hai bên biết được. Họ phản ứng kịch liệt quá nên ông ấy buông xuôi tất cả. Ông ấy lựa chọn cưới vợ sinh con và phụ bạc ta. Lúc đó ta vì yêu mà sinh hận không muốn trao trái tim mình cho ai nữa. Ta cứ thế sống đơn độc chi tới bây giờ"
Vương Nguyên nghe xong câu chuyện tình buồn này thì mi mắt rũ xuống. Tự hỏi trong tình yêu cùng giới này thì có mấy người thật sự sẽ được hạnh phúc?
Phương Hiển thở dài một cái rồi hỏi cậu:"Chuyện của ta đã là quá khứ. Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Chuyện của cháu mới là thứ ta quan tâm lúc này. Vương Tuấn Khải có tốt với cháu không?"
Mặc dù mọi chuyện đã bị bại lộ nhưng Vương Nguyên vẫn không muốn Phương Hiển lo lắng cho mình. Mỉm cười một cách tự nhiên nhất có thể rồi nói:"Bác yên tâm. Anh ấy rất tốt với cháu"
Phương Hiểu nghi ngờ nhìn cậu vì theo ông biết thì Vương Tuấn Khải trước đây không có yêu người cùng giới. Ông tin Vương Nguyên cũng biết chuyện Vương Tuấn Khải lúc đó đang hẹn hò với một nữ sinh họ Lưu.
Vương Nguyên biết sự rõ sự nghi hoặc trong lòng Phương Hiển nên giải thích:"Anh ấy đã chia tay với Lưu Tuyết sau buổi lễ tốt nghiệp"
Phương Hiển lại hoài nghi hỏi:"Vậy thì hai đứa bắt đầu yêu nhau từ khi nào?"
Vương Nguyên mím môi rồi nói:"Sau khi anh ấy chia tay thì tụi cháu bắt đầu tìm hiểu nhau"
Phương Hiển cảm thấy rất nhiều nghi hoặc. Một người đang hẹn hò với nữ nhân sao bỗng dưng lại chia tay rồi quen nam nhân? Trong chuyện này chắc chắn có gì đó mà ông không tiện hỏi vì ông biết quá rõ tính cách của Vương Nguyên.
Nhẹ giọng hỏi một vấn đề khác:"Hiện tại hai đứa đang sống ở đâu?"
Vương Nguyên đáp:"Tuấn Khải đã mở một công ty ở trung tâm thành phố nên bọn cháu cũng mua một căn hộ ở gần đó để tiện cho việc đi lại"
Phương Hiển gật đầu:"Vương Tuấn Khải là người có năng lực và ý chí nên ắc hẳn sẽ thành công. Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi"
Nói xong vỗ nhẹ vai cậu:"Vậy còn cháu thì sao? Đang công tác ở đâu?"
Vương Nguyên cúi mặt rồi khó khăn nói:"Cháu...lúc trước cháu có đi làm thêm nhưng hiện tại thì chỉ ở nhà nội trợ mà thôi"
Phương Hiển nghe xong nhíu mày nhìn cậu:"Nội trợ? Cháu chẳng phải đã thi đậu học viện quân y hay sao? Sao lại ở nhà nội trợ?"
Vương Nguyên cúi mặt im lặng hồi lâu rồi đáp:"Sau khi ba mẹ cháu biết chuyện của cháu và Tuấn Khải thì...đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Họ không nhìn nhận cháu nữa. Ba mẹ Tuấn Khải mất sớm nên anh ấy muốn cháu dọn khỏi kí túc xá để về sống chung với anh ấy. Lúc đó cháu vừa hoàn thành năm nhất"
Phương Hiển đau lòng nhìn đứa nhỏ bị chính ba mẹ mình kì thị và ruồng bỏ. Tình cảnh của cậu cũng chẳng khác gì tình cảnh của ông ngày xưa.
Vỗ nhẹ vai cậu:"Chuyện đó cho qua đi. Vậy tại sao cháu không tiếp tục học?"
Vương Nguyên nén bi thương đáp lời:"Lúc hai đứa cháu thuê nhà ở chung thì kinh tế gặp khó khăn. Đi làm thêm thu nhập không có bao nhiêu nên chỉ có thể lo chi phí sinh hoạt và học phí cho một người. Cháu chỉ mới học năm nhất nhưng Tuấn Khải thì đã học xong năm 3. Vì thế cháu quyết định tạm gác việc học lại. Tập chung để lo cho anh ấy tốt nghiệp"
Phương Hiển nghe xong lời cậu nói thì thở dài. Đứa nhỏ này luôn thiện lương như thế. Hy sinh vì người khác mà không biết người ta có thật tâm với mình hay không?
Hơn nữa cách đây mấy tháng khi Vương Tuấn Khải quay về trường với tư cách là cựu học sinh khách mời vào ngày tổng kết cuối năm thì ông có nhìn thấy anh đi cùng Lưu Tuyết. Nói là bạn bè cũ đi với nhau cũng không phải không được. Nhưng rõ ràng thái độ của cả hai không giống như bạn bè cũ gặp lại.
Nhìn Vương Nguyên nhẹ giọng:"Cháu có hối hận về việc mình đã hy sinh tương lai của mình không?"
Vương Nguyên không do dự trả lời:"Cháu không hối hận. Cháu vì yêu Tuấn Khải và một phần cũng vì đại cuộc. Nghỉ học là lựa chọn tốt nhất vào lúc đó"
Phương Hiển nói:"Bây giờ cuộc sống đã ổn hơn chưa? Cháu sẽ đi học lại chứ?"
Vương Nguyên nói:"Đã ổn hơn nhiều từ khi Tuấn Khải mở công ty riêng. Cháu không còn đi làm thêm nữa nên tháng sau cháu sẽ đăng ký nhập học lại. Bác cứ yên tâm"
Phương Hiển hài lòng nên nhẹ nhàng thở ra:"Ta hy vọng cháu có thể thành công. Một người như cháu sẽ là một bác sĩ tốt"
Vương Nguyên khẽ mỉm cười:"Cháu sẽ cố gắng hết sức có thể. Hãy tin tưởng ở cháu"
Cả hai nói thêm vài câu thì Vương Nguyên từ biệt Phương Hiển ra về vì thời gian đã không còn sớm nữa. Cậu còn phải về để chuẩn bị bữa tối cho Vương Tuấn Khải.
Bước đi trên con đường chiều vắng vẻ khiến tam tư Vương Nguyên cũng lắng đọng. Kì thực những gì cậu nói với Phương Hiển không hoàn toàn là sự thật.
Cậu với Vương Tuấn Khải sống chung 5 năm nhưng tình cảm của anh dành cho cậu cứ không mặn không nhạt mà trải qua. Nói anh lạnh nhạt với cậu cũng không phải mà nói anh thương yêu cậu cũng không đúng.
Đã nhiều lần Vương Nguyên tự hỏi vì sao anh đồng ý cùng cậu một chổ?
Vì yêu thì không thể nào vì anh chưa bao giờ nói câu yêu cậu. Ngay cả khi ở trên giường anh cũng chưa từng vì hưng phấn mà thốt ra ba từ "anh yêu em"
Cả hai vẫn sống chung một nhà, ở cùng một phòng và ngủ cùng một giường. Nếu không có chuyện cùng nhau làm tình thì Vương Nguyên còn tưởng cả hai chỉ đơn thuần là bạn bè sống cùng một mái nhà.
Cậu vẫn tự an ủi bản thân rằng Vương Tuấn Khải là một người kiệm lời nên sẽ không thích nói mấy câu tán tĩnh ngọt ngào như những người đàn ông khác. Mặc dù cố nghĩ như thế nhưng trong lòng Vương Nguyên vẫn cảm thấy có những mất mác không thể nói thành lời.
Nhưng cậu đâu còn lựa chọn nào khác vì cậu bây giờ chỉ có mình anh là người thân. Ba mẹ ruồng bỏ cậu, bạn bè kì thị và xem thường cậu. Chỉ có mỗi anh tiếp nhận cậu lúc cậu bơ vơ cùng lạc lỏng.
Chỉ cần có thể nhìn thấy anh và ở cạnh anh mỗi ngày. Chỉ cần được chăm lo cho anh từng miếng ăn giấc ngủ thì Vương Nguyên không còn đòi hỏi gì thêm nữa. Có khi hạnh phúc của một người chỉ đơn giản và nhỏ nhoi như thế mà thôi.
*24-10-2018* Mưa tầm tã khiến người ta cũng buồn bã. Đó là lý do ra đời cái short fic này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro