Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Trong căn phòng sạch sẽ. . . Bên chiếc giường King size nguyên bộ màu đỏ, một nam nhân tóc chấm vai màu nâu đồng đứng trước giường, trong khuôn mắt thâm thúy, con ngươi màu lam không ngừng hưng phấn lưu chuyển. . . Nhìn như đang suy nghĩ chủ ý làm mình khoái hoạt.

Nam hài y vừa bắt đến nằm trên giường. . . Da thịt trắng nõn như y tưởng tượng, bộ dáng ngủ say động lòng người. . . Khiến nét cười bên miệng nam nhân càng sâu thêm.

"Ashita chính là Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên. . . Chính là Ashita anh yêu nhất !"

Nam nhân vừa thì thầm như say mê. . . vừa bò lên giường, chậm rãi. . . tiếp cận nam hài vô tri giác.

Cánh môi huyết sắc đặt nhẹ lên làn da trắng nõn trên cái cổ ấm áp, tiếp theo, đầu lưỡi đỏ tươi ló ra liếm láp da thịt ngon lành. . . trượt đến bả vai gắng băng gạc có mùi máu tanh. . .

"Ha ha, trên người Nguyên Nguyên không có mùi vị của anh, thật không nghe lời mà !"

Nam nhân cau mày tựa như giận dữ, nhưng nụ cười bên miệng vẫn còn đó.

Y đứng dậy, rời khỏi thân mình mềm mại của nam hài, từ trong ngực lấy ra một ống nghiệm tinh xảo, chọc chọc lên người ngủ say.

Cảm giác ướt lạnh nổi lên. . Vương Nguyên bừng tỉnh.

Không biết mình ngủ bao lâu, hắn khó khăn mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh bóng tối.

Hít vào một hơi thật sâu, trong không khí dày đặc hương tường vi nồng đậm.

"Em dậy rồi sao ? Người đẹp say ngủ đáng yêu của anh."

Cái hộp màu đỏ. . .

Cánh tay. . .

"Đừng. . . Đừng lại đây!"

Không nhìn thấy người nói ở đâu, không thể nắm bắt mọi thứ, Vương Nguyên hoảng loạn liên tục vặn vẹo thân thể, hắn sợ y đến gần mình.

Nhưng. . . Đang giãy giụa, Vương Nguyên lại phát hiện hai tay mình đã bị cố định trên đỉnh đầu, đồng thời hai chân cũng bị trói cùng một chỗ, mà hai mắt không nhìn thấy thật ra là bị một miếng vải bịt lấy.

Hắn hiện tại. . . Một con cá sống đợi làm thịt.

"Đừng vội vàng ưỡn ẹo thân thể câu dẫn anh. . . Anh đã hạ quyết tâm nghiêm phạt hành vi không đếm xỉa đến anh của em rồi !"

Thân hình thon dài của Vương Tuấn Khải áp mạnh lên người Vương Nguyên không thể phòng bị, thành công ngăn lại thân mình lộn xộn của hắn.

"Em có biết anh chờ mong thời khắc này nhiều đến cỡ nào không ? Người yêu bé bỏng của anh hoàn toàn mặc anh đùa giỡn. . ."

Vương Tuấn Khải ngồi khóa trên mình Vương Nguyên, cười khẽ cuồng nịnh. . . Nhưng Vương Nguyên mất đi thị giác lại không biết.

Bàn tay ấm áp xoa lên khuôn mặt liên tục phát run, khẽ vuốt ve ái muội, lực đạo ôn nhu. . . lại che đậy một cỗ dục vọng xâm phạm bạo phát.

"Đừng đụng vào tôi ! Cứu mạng ! Cứu tôi !"

Vương Nguyên liều mạng tránh né cái tay kia. . .

Nhưng lại vô ích.

Bàn tay vẫn chu du vuốt xoa da thịt hắn, quét qua cánh môi tái nhợt. . . cái cổ trắng nõn hôn qua ban nãy. . . xương quai xanh trũng sâu gợi cảm.

Rồi mới. . . hạ xuống áo ngủ màu lam trên thân hắn, nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn.

"Ha ha, em yêu. . . Em đoán xem, anh sẽ phạt em như thế nào đây ?"

Tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng, nói rõ tâm tình khoái trá của Vương Tuấn Khải lúc này.

"Anh đã nói rồi. . . Muốn dùng bộ phận sinh dục hung hăng đâm vào trong cái huyệt yếu ớt của em, muốn làm em vui sướng hưng phấn, cuối cùng không rời khỏi anh nữa."

"Biến thái ! Anh là đồ biến thái. . ."

Bị sợ hãi làm căng thẳng, Vương Nguyên rốt cuộc nhịn không được chửi ầm lên, nhưng thân mình vẫn sợ hãi liên tục run rẩy.

Y không phải Vương Tuấn Khải. . . Y không phải Vương Tuấn Khải hắn biết lúc trước. . .

Y. . . không biết sẽ làm ra cái gì biến thái !

"Ha ha. . . tên gọi thật êm tai !"

Vương Tuấn Khải bị mắng không tức giận, ngược lại nét cười càng thêm hài lòng.

Trong tiếng cười, cánh môi huyết sắc bạc mỏng. . . bỗng nhiên dán lên đôi môi tái nhợt phát run. . . nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Vương Nguyên kinh hãi liên tục gắng sức lùi ra phía sau, mãi đến lúc không còn đường lui. . .

"Nguyên Nguyên, cái miệng anh đào nhỏ nhắn này của em đang hoan hỉ cầu xin, thật sự nên hảo hảo khen thưởng !"

Môi mỏng huyết sắc tách khỏi, tiếp theo là ngón tay thon dài. . . Thong thả nhẹ vẽ lên cánh môi phát run. . .

"Ngô !"

Một tiếng hô ngắn, dị vật đột nhiên nhét vào trong miệng Vương Nguyên.

Dị vật to căng lớn miệng hắn, cũng làm lưỡi hắn không thể nhúc nhích.

Vương Tuấn Khải dùng dây nịt cố định vật thể nhét vào trong miệng Vương Nguyên vào hai má hắn, rồi mới nhẹ giọng say mê nói.

"Thích cái anh mang cho em không ?"

Không thể nói, Vương Nguyên liều mạng lắc mạnh đầu. . . Thoạt nhìn chính là không thích.

Nhưng Vương Tuấn Khải vẫn tự kỉ nói :

"A ! Em rất thích à !"

"Ô ô ô !"

Không thể chạy trốn, lại mất đi năng lực nói chuyện, tâm Vương Nguyên cũng rét lạnh với tình cảnh đợi làm thịt của mình.

"Xem thân mình em run rẩy kìa, đúng là quá hưng phấn. . chờ không nổi à. . Ha hả. . Đến !  Anh lập tức. . . hảo hảo. . ."

Dứt lời, Vương Nguyên liền cảm thấy hắn bị người thoải mái bế lên.

Y muốn làm cái gì ? Y sẽ làm cái gì với hắn ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: