Chap12: Suy nghi
Đến nhà cậu,chiếc xe anh dừng lại.Cậu chào tạm biệt anh rồi xuống xe. Đã 11 giờ khuya rồi,biết là ba mẹ đang ngủ nên cậu nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà. Cậu lên phòng tắm rửa qua loa rồi leo lên giường. Mà kì lạ thật,lúc nãy cậu rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ ngay mà sao khi nằm trên giường thì không tài nào chợp mắt được.
Cậu cứ suy nghĩ...về chuyện đó,chuyện về những câu nói,những hành động lúc nãy của anh. Sao anh lại khoa chịu khi cậu vui vẻ với người khác chứ,như vậy có ý gì? Mà còn nữa,cái gì mà cậu là của anh ta chứ. Anh ta nghĩ anh ta là ai,bộ ỷ có tiền muốn gì cũng được sao.
[ Vương Tuấn Khải anh hãy đợi đấy, tôi sẽ trả hết nợ rồi nghỉ làm luôn. Thà làm công ty khác cũng được,ít tiền hơn một chút nhưng tâm hồn thanh thản. Còn hơn ngày nào cũng phải gặp cái bản mặt than của anh]-Cậu vừa nghĩ vừa đấm thình thịch vào gối cho hả giận.
Lăn lộn một lát cậu cũng thấm mệt rồi ngủ thiếp đi.
......Nhà Vương Tuấn Khải......
Bên này anh cũng không ngủ được,anh cứ nghĩ về hành động lúc nãy của mình. Từ trước đến nay chưa bao giờ anh cảm thấy bực tức như vậy. Tại sao khi thaya cậu nhóc đó thân mật với người khác anh lại làm vậy chứ? Chính anh cũng không thể hiểu được. Chắc là do bản tính của anh vốn dĩ rất thích chiếm hữu nên mới như vậy.
Cả đêm anh không thể ngủ được. Cứ suy nghĩ mông lung, trằn trọc mãi khi trời gần sáng anh mới thiếp đi.
" Tiểu Nguyên của mẹ, dậy đi con"- Mẹ lay lay người cậu.
Cậu giật mình bật dậy
" Mấy giờ rồi mẹ? Sao chuông báo thức không reo?"- Cậu hoảng hốt
" 6h50 rồi, con ngủ say như chết vậy đó,mẹ còn tưởng hôm nay con đi làm sớm, ai dè ngủ chưa dậy. Ngủ như con có ngày người ta bắt vỏ vô bao tải cũng không hay biết gì."
" Hả!!! Trễ rồi, làm sao đây!"
Cậu hét lên chạy ngay vào phòng tắm đánh răng, thay đồ nhanh như chớp.7 giờ là làm việc mà 6h50 cậu mới dậy. Làm gì cũng gấp, chạy nhanh quá nên cậu trượt chân té một cái 'bịch' xuống nền nhà. Mẹ cậu lắc đầu ngao ngáng, cứ tưởng nó đã trưởng thành chín chắn hơn rồi chứ,thật là hết nói nổi.
Cậu đứng dậy xuýt xoa cái mông của mình rồi chạy ra mang giày. Phóng ra cửa, vì không còn thời gian nên cậu chơi sang một bữa,kêu taxi đí làm luôn. Đến nơi là 7h20, trễ 20 phút rồi. Cậu hớt ha hớt hải chạy vào thang máy, lên đến phòng làm việc
" Xin lỗi trưởng phòng, tôu bi kẹt xe"- Cậu biện hộ với trưởng phòng Lý
" Cậu làm tôi khó xử thật đấy, cậu đi trễ kiểu này mac để chủ tịch thấy, tôi không muốn cũng phải trừ lương cậu"- Trưởng phòng Lý thở dài
" Tôi sẽ không như vậy nữa đâu ạ"- Cậu cúi đâu xin lỗi
" Thôi được rồi, mau đi làm việc đi"
Cậu cúi đầu xin lỗi lần nữa rồi trở về bàn làm việc.
Thật là bực,nếu không vì anh ta thì cậu không dậy trễ thế này. Phiền phức thật, biết trước có nhiều chuyện rắc rối thế này câun đã đi vay ngân hàng cho rồi, thêm chút tiền lãi còn hơn phải chịu thế này. Từ ngày quen biết anh ta, lúc nài cậu cũng gặp chuyện xui. Đang tức tối trong lòng thì bụng cậu réo lên, chợt nhớ hồi sáng đi gấp quá nên chưa kịp ăn gì hết.
" A,Đói quá. Sáng nay vội quá nên quên ăn sáng rồi, làm sao đây?"-Câuh méo mặt
Cậu vừa ôm bụng vừa làm việc, chỉ mong giờ nghĩ trưa đến nhanh một chút.
Vừa đến giờ trưa, cậu chạy ngay đi ăn. Nhưng chưa đến phòng ăn thì lại gặp anh.
[ Lại nữa rồi,rốt cuộc anh ta muốn cái gì đây]
" Đi ăn thôi"- Anh ra lệnh cho cậu
" Anh định dẫn tôi đi đâu nữa, ăn đại ở công ty cho nhanh"- Cậu nhăn mặt
" Tôi không thích ăn ở đây. Sao em cứ thích cãi lời tôi là sao hả? Đi mau lên"- Anh nói rồi liền quay bước đi
Cậu đau khổ ôm cái bụng đói của mình đi theo anh. Ở trên xe khá yên tĩnh vì chẳng ai nói với ai lời nào, bỗng bụng cậu réo lên lần nữa.
[ Tại sao lại réo lên vậy chứ, thật là mất mặt]- Cậu đau khổ, giả vờ quay mặt đi chỗ khác.
" Em đói lắm hả?"- Anh bật cười
" Không có đâu,tại bụng tôi coa vấn đề thôi"- Cậu cười nhạt
Biết cậu nói dối nhưng anh cũng chẳng nói gì thêm.
Anh dừng xe tại một nhà hàng gần nhất. Vừa thấy nhà hàng, hai mắt cậu sáng quắc lên , Vương Nguyen vội đi tìm chỗ ngồi rồi gọi đồ ăn, không đợi anh như lần trước nữa.
Anh phì cười
[ Rõ ràng là đói mà không chịu nhận]
Ngồi vào bàn ăn, cậu cứ ăn mà không để ý người đối diện đang chăm chú mình. Cậu bỗng dừng ăn ngước lên nhìn anh. Thấy anh đang nhìn mình một cách chăm chú cậu cảm thấy hơi ngượng.
" Sao anh không ăn đi"
" Tôi không thích món này"
" Vậy thì chọn món khác. Món này được không, hay món này..."- Cậu chỉ liên tiếp vào các món trên menu
" Tất cả đều không thích"
" Câi gì anh cũng không thích ăn, anh sốnh trên đời này để làm cái gì hả!"- Cậu dẩu mỏ ra,khó hiểu nhìn anh
" Đã làm phiền em"-Anh bình thản trả lời
Cậu làm vẻ mặt khó hiểu trước câu nói của anh. Thì ra thú vui của anh ta là làm cho người khác thấy phiền sao? Thậ là không thể hiểu nổi cái con người này. Nhưng rồi cậu cũng không thèm để ý đến anh nữa,chỉ lo ăn cho nhanh rồi về.
Sau khi ăn xong, còn dư thời gian nghỉ trưa nên anh chơt cậu đi lòng vòng một chút. Lần này trên xe, anh bắt chuyện trước với cậu
" Tối nay em biết phải làm gì rồi chứ?"
" Qua nhà anh naua bữa tối"
" ừm, nếu được thì em dọn qua nhà tôi luôn cho tiện. Khi tôi cần thì có mặt ngay"
[Gì chứ? Dọn qua nhà anh, chẳng khác nào tự sát. khi nào cần thì có mặt ngay,vậy chẳng khác nào là ôsin. Phải từ chối mới được"-Cậu suy nghĩ
" Không cần đâu, tôi nấu ăn xong sẽ tự về, anh không cần chở tôi về nên không có gì bất tiện cả với lại mẹ tôi không an tâm khi tôi dọn ra ngoài đâu"- Cậu qươ tay phản đối quyết liệt
" Ừm, vậy tùy em thôi"
[Phù. Cứ tưởng anh ta không chịu chứ]-Vương Nguyên mừng thầm.
------------------
ThienAnhTran_GD
Tính drop fic này rồi nhưng nhờ có mấy bạn ủng hộ tui nên rui edit lại. Chap này dài lắm à nha. mỏi tay mún chết. ai còn wan tâm bộ này thì hú một tiếng cho tui bít nha!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro