Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : Bệnh viện

Nữ y tá  Tiểu Lưu mở cửa phòng bệnh  số 811 tầng 15. Đây là công việc cuối cùng trong ngày của cô.

Phòng khám bệnh này là của tư nhân , có buồng tắm và ban công , đầy đủ các thiết bị điện gia dụng, đúng là " dùng tiền đổi lấy tiện nghi " . 

" Cậu Vương " , Tiểu lưu cao giọng gọi .

Một nam bệnh nhân đang đứng xoay lưng vào của quay đầu nhìn lại , khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng không hề có  chút  cảm xúc nên cảm giác rất lạnh lùng cô độc .

Nam bệnh nhân trẻ họ Vương  như có nhiều tâm sự , đôi mắt đen buồn ảm đạm , chỉ khẽ nhìn tiểu lưu cất giọng nhẹ như gió thoảng : " Tôi muốn xuất viện xin hỏi phải làm những thủ tục gì ? "

" Xuất viện ? Nhưng tình trạng của cậu hiện giờ cần phải ở lại để theo dõi , ít nhất cũng phải một hai ngày nữa " Tiểu Lưu lật xem quyển bệnh án khẽ chau mày tỏ ý không đồng tình .

Bệnh nhân lại tỏ  thái độ cương quyết " Tôi cần xuất viện ngay bây giờ "

" E rằng Bác sĩ sẽ không đồng ý hơn nữa Bác sĩ Lâm đang đi ăn cơm khoảng một tiếng nữa mới quay lại , nếu có xuất viện cũng phải đợi anh ấy đồng ý mới được "

Khuôn mặt xinh đẹp của người bệnh chùng xuống , ánh mắt lơ đãng nhìn Tiểu Lưu nhẹ nhàng nói :" Trên thực tế người tôi còn không có lấy một đồng không có cách nào tiếp tục trả viện phí . Tôi nghĩ lí do này đủ để chị cho tôi xuất viện rồi chứ ". Nói rồi cậu quay lưng đi dọn hành lý của mình. 


Tiểu Lưu tuy còn trẻ nhưng cũng đã làm trong nghề gần Mười năm , đã chứng kiến đủ loại bệnh nhân không chịu hợp tác với Bác sĩ nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe lý do như vậy. 

Tuy thế nhưng cô lại chẳng tin được .

Người con trai trước mắt cô nhiều nhất cũng chỉ 23 tuổi hoặc còn trẻ hơn nữa ấy . Cậu ấy tự mình đến bệnh viện , yêu cầu được kiểm tra và nghỉ ngơi tại phòng đơn có dịch vụ sang trọng , phí dịch vụ  đắt gấp ba lần di với phòng Bình thường . Khi đến , cậu chỉ mang theo một chiếc túi xách rất lớn , khuôn mặt mộc không hề Trang điểm nhưng dù vậy làn da vẫn mịn  màng sáng bóng , trắng như trứng gà bóc không khác gì pha lê . Sở hữu một làn da như vậy hoặc là vẻ đẹp trời sinh hoặc là được chăm sóc cực kì cẩn thận . Huống Hồ cậu lại ăn mặc trang nhã có gu tuy không nhiều họa tiết phức tạp nhưng đường cắt may vô cùng đẹp và tinh tế. Vậy nên lý do hết tiền e là không hợp lí cho lắm. 

Nhưng nếu như cậu không muốn ở lại thì cô cũng không ép nữa . Thế nên Tiểu Lưu suy nghĩ giây lát, nhìn đồng Hồ cuối cùng bảo: " Vậy tôi liên lạc với Bác sĩ Lâm giùm cậu xem sao"

" Cảm ơn " Người bệnh vẫn nói với giọng nhẹ nhàng như vậy.

" Không Cần khách sáo "

Trước khi ra khỏi phòng Tiểu Lưu quay lại nhìn cậu chỉ thấy cậu thực sự quá gầy hoặc do quá mệt mỏi tiều tụy nên mới gầy yếu như vậy. Hai ngày hôm nay hình như chưa thấy cậu ấy cười . Mái tóc đen mượt mà , chiếc cổ cao mảnh khảnh , hai xương bả vai mong manh như đôi cánh bướm . Cả người cậu như nhô lên đón ánh nắng rơi rớt cuối ngày như thể cậu có thể tan biến bất cứ lúc nào .

" Cậu Vương ", Tiểu Lưu dặn dò :" Sau khi xuất viện cậu vẫn phải tiếp tục chăm sóc sức khỏa đấy "

" Tôi biết , cảm ơn chị "

Vương nguyên đi thang máy xuống không ngờ bị ba người đàn ông chặn ngay ở cổng chính . Ba người đàn ông trẻ tuổi to cao lực lưỡng nhanh chóng áp sát lại. Trong lúc Vương nguyên còn chưa kịp phản ứng thì một người trong số họ liền lên tiếng : " Thiếu gia , chúng tôi đợi cậu đã rất lâu rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro