Chương 47: Ở chung
Sau khi tạm biệt ông bà nội, Vương Tuấn Khải lái xe về chung cư rồi mới quay lại nhà họ Vương .
Vừa vào cửa đã thấy dì giúp việc anh thường thuê đến đang dọn dẹp nhà cửa. Anh vào phòng làm việc lấy đồ rồi chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi, nhìn thấy dì giúp việc chuẩn bị vào phòng ngủ, anh dừng bước chân, dặn dò nói: "Dì Chung giúp cháu dọn dẹp ngăn tủ quần áo với, để lại một nửa không gian trống, quần áo trái mùa cứ dồn hết vào một góc trong tủ."
Anh không có nhiều quần áo và phụ kiện nhưng hầu hết đều là những đồ đắt tiền, Dì Chung không dám sơ suất, ngày thường dọn dẹp phòng giúp anh đều hạn chế đến mức tối đa chạm vào đồ của anh, lúc này không khỏi thắc mắc.
Nhiều năm qua, căn hộ của Vương Tuấn Khải đều giao cho bà chịu trách nhiệm quét dọn, căn nhà rộng lớn như vậy lại vô cùng vắng vẻ, ngoài anh ra thì ít khi xuất hiện thêm người khác.
"Vương tổng, có phải sắp có người chuyển đến không?" Dì Chung nhịn không được tò mò, hỏi thêm.
"Vâng." Nhìn ra tâm trạng của anh lúc này rất tốt, cũng bất giác trò chuyện với dì Chung nhiều hơn.
Người đàn ông thu dọn đồ đạc xong liền lái xe trở về nhà họ Vương . Khi anh bước vào, vừa lúc trông thấy hai mẹ con Diệp Tình về nhà sau khi đến thăm bà ngoại.
Từ buổi sáng Diệp Tình đã đưa Vương Nguyên đi ra ngoài, đến nhà bà ngoài cùng chia sẻ tin vui của hai đứa nhỏ, chỉ dẫn cho Vương Nguyên giống như hướng dẫn cho con dâu tương lai.
Vương Nguyên lúc ở nhà bà ngoại nhìn chiếc vòng ngọc trong tay mình, lại chú ý đến vẻ mặt vui mừng của mẹ và bà, sau khi hiểu ra mục đích bà tặng chiếc vòng ngọc này, gương mặt cậu không giấu được vẻ ngượng ngùng xấu hổ, cũng không biết lúc ấy anh đã nhận ra ẩn ý đó chưa.
Lúc này, thấy anh đang ở sau lưng, cậu quay đầu lại, nói: "Buổi sáng em với mẹ đến nhà bà ngoại . Bà giống như đã biết trước chuyện chúng ta ở cùng nhau."
Anh cười nhẹ, đáp lại: "Anh biết."
Dứt lời đã thấy chàng trai nhỏ vội vàng xoay người lại nhẹ nhàng đẩy anh, giận dỗi mắng: "Anh lừa đảo, tối hôm qua còn nói sẽ không bao giờ giấu em."
Có lợi thế chân dài, anh vượt lên phía trước, trên chân vẫn còn đi giày da, hai tay bế người con trai mềm mại lên, như có như không chạm vào bờ môi căng mọng của cậu : "Bây giờ nói cho em."
Vương Nguyên không tức giận, chỉ cười mắng một tiếng lưu manh, nhắc anh nhanh thay giày.
Người đàn ông giữ nguyên tư thế đỡ mông cậu , một tay lấy dép đi trong nhà từ trong tủ giày ra, để xuống đất thay vào.
"Cho em xuống đi." Người con trai sợ bị người khác thấy cảnh tượng ái muội của hai người, vặn vẹo người muốn thoát khỏi vòng tay anh, không ngờ lại cọ vào vật cứng trong túi của anh.
Cậu nghi hoặc hỏi: "Trong túi quần anh có gì vậy?"
"Không có gì đâu em." Anh ngẩn người vài giây mới vội vàng đặt cậu xuống đất, cúi người cầm đôi giày da cất vào trong tủ.
Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy tủi thân. Người nào đó tối qua còn nói rằng anh sẽ không giấu cậu bất cứ điều gì, bây giờ đã có bí mật rồi. Không thèm đợi anh, cậu xoay người rời khỏi chỗ đó.
Người đàn ông lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cậu . Hôm nay cậu mặc chiếc áo hở vai, anh thuận thế tựa cằm lên vai ngọc của cậu , khẽ cười, nói: "Người nào trước đó còn hứa với anh khi tức giận sẽ không ngó lơ anh sao? Ấy vậy mà đã không giữ lời rồi!"
Hai vai cậu run run, phản bác nói: "Người nào đó tối qua còn hứa biết gì nói hết."
"Được được được, anh nói, em biết rồi thì không được hối hận đâu," Vương Tuấn Khải lúc này giống một anh trai bất lực, chịu thua em trai , "Bên trong là nhẫn cầu hôn, vốn muốn tạo cơ hội bất ngờ cầu hôn em."
Người nào đó lúc này bị lời anh nói làm cho xấu hổ, nhìn thấy trên mặt anh là nụ cười bất đắc dĩ, yếu ớt nói: "Em không cần những thứ đó..."
Gương mặt đỏ bừng, thêm phần diễm lệ giống như quả hồng chín mọng khiến đối phương thèm nhỏ dãi. Vương Tuấn Khải ôm cậu ngồi ở trên sofa, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào, trêu chọc cậu, nói: "Anh nhặt được một người vợ giá hời rồi."
Vương Tuấn Khải chưa kịp mở miệng, Diệp Tình tình cờ đi về phía phòng khách nghe xong lời này của con trai, ở sau lưng hai người cười nói: "Nói bậy, cái gì mà vợ giá hời, Nguyên nhi là con được cưng chiều nhất nhà họ Vương ."
Chàng trai nhỏ quay đầu lại, mấp máy môi: "Mẹ..."
Diệp Tình ngồi xuống sofa đơn, Vương Tuấn Khải không có ý định đặt Vương Nguyên xuống, nhìn thấy cậu lặng lẽ giật quần anh nhắc nhở, Diệp Tình lắc đầu cười với anh, hỏi: "A Khải , nhắc đến con dâu, con định khi nào cầu hôn con trai cưng của mẹ. Mẹ cũng sẵn sàng chuẩn bị cho lễ đính hôn rồi, sau lễ này còn phải thu xếp dần cho lễ kết hôn, bên truyền thông, bên khách khứa cũng phải sắp xếp chu đáo."
Nghe vậy, gương mặt người cậu không khỏi ngượng ngùng, ngược lại Vương Tuấn Khải thành thạo hơn nhiều, đáp: "Thật không may, bảo bối nhỏ của mẹ vừa mới chạm vào nhẫn cầu hôn con để trong túi quần. Chuyện cầu hôn thì mẹ không cần lo, con muốn trao đổi với mẹ về những vấn đề tiền hôn nhân."
Người làm mẹ vui mừng khôn xiết khi nghe tin con trai bà đã lên kế hoạch kết hôn từ lâu, thậm chí còn chuẩn bị sẵn nhẫn.
"Mẹ, con muốn Nguyên Nguyên chuyển đến chỗ ở của con một khoảng thời gian. Mẹ xem hai năm nay chúng con không có nhiều thời gian ở bên nhau. Hai đứa sắp kết hôn, dù sao cũng phải thích nghi trước. Chỗ con cũng không xa công ty, sau khi kết hôn, chúng con sẽ chuyển về lại nhà, thuận tiện chăm sóc ba mẹ." Nói xong, anh cúi đầu hướng chàng trai nhỏ trưng cầu ý kiến.
Vương Nguyên cảm thấy có lý, nhẹ nhàng gật đầu. Thực ra mà nói, mấy năm nay, hai người ở chung mà ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa thói quen của cậu và anh cũng chưa hẳn khớp nhau, huống sau đó vẫn có thể dọn về sống chung với ba mẹ.
Lời này vào tai Diệp Tình lại có dụng ý khác. Mặc dù từ nhỏ Vương Tuấn Khải đã không thích biểu lộ tình cảm, vẻ mặt luôn lạnh lùng, nhưng dù sao cũng là đứa con trai bà dõi theo trong suốt quá trình trưởng thành. Đứa nhỏ này muốn có thế giới riêng của hai đứa đây mà.
Nhìn vào ánh mắt mong đợi hiếm có của con trai, Diệp Tình dỗi nói: "Tối nay mẹ sẽ nói chuyện với ba con. Nhưng con phải chốt chuyện kết hôn càng sớm càng tốt để mẹ còn liên hệ với người tổ chức sự kiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro