Chương 46: Về nhà cũ
Từ sáng sớm Vương Tuấn Khải đã rời Vương gia, lái xe về hướng nhà cũ.
Người ta vẫn nói người già thì hay thức dậy sớm, trời vừa hửng sáng ông bà nội Vương đã thức dậy, bà nội đẩy xe lăn của ông nội, hai người đi dạo trong vườn.
Lúc anh đến, hai ông bà đang đi từ hoa viên vào nhà. Trước đó người giúp việc có nói Vương Tuấn Khải sắp đến khiến bậc làm ông bà rất đỗi vui mừng. Dù sao lần trước anh đi cùng Diệp Tình và Vương Nguyên đến thăm hai người, ông nội Vương nhất quyết chặn cửa không tiếp người khiến bà nội Vương buồn bực mãi.
Cơ nghiệp nhà họ Vương rộng lớn, nhà cũ đã xây gần trăm năm, cách xa trung tâm thành phố nên đi lại cũng không thuận lợi, con trai thì đến tuổi trưởng thành đã dọn ra ngoài sống, còn lại có hai ông bà già nương tựa vào nhau. Ông nội Vương khớp xương không được tốt, hơn nữa tuổi đã cao, ngày thường hai ông bà nếu không có việc gì quan trọng cũng không ra khỏi cửa. Tuy rằng nói ông lão có phúc vì có nhà cao cửa rộng nhưng hai thân già cũng rất cô đơn, may mà thỉnh thoảng Diệp Tình vẫn dẫn các cháu đến thăm bọn họ, ngày lễ ngày Tết gia đình đoàn tụ, không khí cũng náo nhiệt thêm phần nào.
Nghe tin cháu trai sắp đến, lại nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết của bà nội , ông nội vỗ vỗ tay vịn xe lăn, cười nhạt nói: "Cái thằng cháu này không có việc gì thì chẳng bao giờ đến điện Tam Bảo, bà nhìn xem cháu trai bà càng lớn càng khó hiểu."
Bà nội Vương xuất thân là tiểu thư khuê các, ông nội Vương vốn là người kín đáo ít nói, sau khi trải qua cuộc tranh giành quyền lực với anh em, tính tình của ông trở nên khó đoán hơn.
Bà nội Vương cười nói: "Làm con trai nhà họ Vương phải gánh trọng trách lớn trên vai. Hồi đó ông và A Khánh ngày nào cũng bận tối mắt, có thời gian về nhà sao? Nếu ngày nào tiểu Khải cũng nhàn rỗi ở nhà, hai thân già chúng ta lại chẳng lo sốt vó."
Nghe vậy, ông nội Vương hừ một tiếng, tự mình đẩy xe lăn đi trước.
Vừa vào phòng khách, bà nội Vương nhìn thấy cháu nội liền bỏ lại ông nội phía sau, đi đến cầm tay Vương Tuấn Khải hỏi han trò chuyện một lúc, cho đến khi có người giúp việc lên tiếng thông báo đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bà nội Vương nói: "Tiểu Khải , lâu lắm rồi không thấy cháu đến nhà ông bà ăn sáng. Theo bà nhớ thì lần cuối cùng là dịp Tết phải không nhỉ. Cháu thích hương vị vừa phải, không mặn không ngọt. Ông bà già rồi thức ăn cũng nấu nhạt đi, may là vừa miệng cháu trai."
Giống như quá vui mừng vì sự có mặt của anh, dù ngồi vào ăn rồi mà bà nội vẫn nói mãi.
"Đừng trách bà già này lắm mồm, từ nhỏ cháu đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, thấm thoát sắp ba mươi tuổi đầu rồi, bà lo lắng mãi chuyện kết hôn của cháu. Hai thân già này mong sớm được bế cậu chắt kháu khỉnh, cô chắt bụ bẫm đáng yêu."
Ở góc độ khó thấy, Vương Tuấn Khải khẽ nhếch môi, anh hỏi: "Ông bà nội đặt tiêu chuẩn gì cho cháu dâu tương lai không?"
Bà nội chân thành nói: "Không quan trọng ông bà thích thế nào, quan trọng nhất vẫn là cháu thích một người vợ thế nào, đừng có vì ông bà hay cha mẹ thúc giục mà 'vớ bừa' đâu đấy. Sinh con nối dõi nhà họ Vương chỉ còn trông ngóng vào cháu thôi, ông bà cũng già rồi, cũng không biết có đợi được đến..."
Bà còn chưa nói xong, ông nội Vương ngồi ở vị trí chủ tọa đã nghiêm mặt ngắt lời: "Bà nói nhiều quá, tập trung ăn sáng."
Thấy ông nội Vương lộ vẻ không vui, bà nội không dám nói thêm lời nào nữa. Sau khi ba người yên lặng dùng xong bữa sáng, Anh đẩy xe của ông nội trở lại phòng khách, lấy thuốc cho hai ông bà uống. Xong việc anh đặt chén trà xuống, nói: "Ông nội, bà nội, hôm nay cháu đến là có chuyện muốn nói với hai người."
Ông nội đặt ấm nước xuống, liếc nhìn bà nội.
Qủa nhiên không có việc gì thì cháu trai quý hóa của hai người không đến điện Tam Bảo.
Ông nội tiếp lời: "Nói đi."
"Cháu và Nguyên Nguyên đang yêu nhau."
Giọng nói của Vương Tuấn Khải mang theo hơi lạnh, mang đến cho người nghe cảm giác uy nghiêm khó phản bác.
Ông nội nhất thời không kịp phản ứng, hỏi lại: "Vương Nguyên làm sao?"
Bà nội bị lời anh nói khiến cho tràn đầy kinh ngạc khó tả, kéo tay ông cụ, hỏi Anh: "Là cậu bé mẹ cháu nhận nuôi sao?"
"Chính là cậu ấy."
Ông nội vỗ vào ghế sofa, tức giận nói: "Nghiệp chướng!"
"Tiểu Khải , cái thằng bé này..." Bà nội đồng ý, "Dù sao trên danh nghĩa thằng bé cũng là em trai cháu. Làm thế nào... thế nào mà nhìn trúng thằng bé được chứ."
Người đàn ông cười: "Bà nội, bà nói đúng, quanh quẩn thế nào lại chỉ ưng mỗi cậu ấy."
"Còn dám cười!" Ông nội tức giận đến mức hai tay run rẩy, "Riêng việc này ông không đồng ý!"
Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm làn khói từ tách trà nóng bốc lên, không trả lời ông nội mà quay sang bà nội làm nũng: "Bà nội, bà cũng nói cháu đã đến tuổi lập gia đình rồi, mấy năm gần đây cháu chỉ thích mỗi Vương Nguyên thôi. Cháu bị cậu ấy hớp hồn từ khi cậu ấy vừa đến nhà họ Vương , nếu không làm sao cậu ấy có thể dễ dàng bước vào nhà họ Vương của chúng ta."
Ông nội Vương mắng: "Thằng cháu khốn nạn!"
Bị ông mắng, gương mặt căng thẳng của anh lúc này mới nở nụ cười.
"Bà ơi, bà nói xem mấy năm gần đây Nguyên Nguyên đã đối xử với ông bà như thế nào? Bất luận ông bà có đối xử với cậu ấy ra sao, với một người chưa từng nhận được tình yêu thương của ông bà ruột, từ tận đáy lòng cậu ấy vẫn kính trọng ông bà như ruột thịt."
Bà nội ngập ngừng, dường như đã bị lời nói của anh thuyết phục. Ngược lại, ông nội càng tức giận nói: "Đúng là bày trò, thủ đoạn đó đã lừa quá nhiều người rồi. Ông nghĩ cháu nghe lời ngon ngọt của thằng bé quen rồi, bị thằng bé mê hoặc đến mức không phân biệt được đúng sai, lại còn bênh vựa nó nữa!"
Anh lắc đầu nói: "Mấy năm nay có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, đôi bên cũng dần hiểu nhau hơn, cháu cùng Vương Nguyên ở bên nhau tình cảm đã có càng thêm bền chặt, hơn nữa sau này có con, với tính cách của cậu ấy dĩ nhiên sẽ đưa bọn trẻ thường xuyên đến thăm ông bà."
Nhắc đến cháu chắt, bà nội liền giúp cháu trai nói lời tốt đẹp.
Bà nói: "Lão già, nghe tôi nói này, những năm qua, đứa nhỏ Vương Nguyên này, ít nhiều chúng ta cũng được chứng kiến quá trình trưởng thành của thằng bé. Là do ông có định kiến với cháu nó trước rồi. Ông nhớ lại xem, dù bị hai thân già này từ chối gặp mặt nhưng lần nào trở về nước thằng bé cũng cùng Diệp Tình đến thăm chúng ta."
Biết vợ ông theo phe cháu trai đối nghịch mình, ông nội có chút bất mãn, nhưng dù vậy thái độ và cử chỉ của Vương Tuấn Khải thời gian qua không phải ông không thấy mà là cố ý làm ngơ.
Anh thấy thái độ của hai ông bà đã hòa hoãn không ít, anh dịu giọng nói: "Hai chúng cháu cũng mới vừa xác định quan hệ, vẫn cần thời gian ở hòa hợp, ông bà nội thương yêu cháu như vậy, cháu không thể lừa gạt hai người được."
Bà nội thử 'vuốt lông' ông nội : "Hay cứ để xem hai đứa sống chung thế nào rồi tính tiếp?"
Ông nội mang tâm trạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc nhìn Vương Tuấn Khải giọng nói vẫn chưa nguôi giận nhưng cũng đành bất đắc dĩ nói: "Thằng cháu này trưởng thành thật rồi, biết bắt nạt cả ông bà nội."
"Cháu cám ơn ông bà nội!" Anh mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro