Chương 30:Ngủ thêm một lúc
Vương Tuấn Khải lấy quần áo đưa cho Vương Nguyên để cậu đi tắm rửa trước. Bởi vì công việc cần giải quyết còn nhiều nên anh đi vào phòng làm việc xem tài liệu. Cả căn nhà rộng lớn có hai phòng làm việc chuyên dụng, một phòng là của Vương Khánh, phòng còn lại dành cho Vương Tuấn Khải .
Càng về khuya xung quanh càng thêm tĩnh lặng, lúc Vương Tuấn Khải xong việc trở về phòng đã thấy dưới ngọn đèn nhỏ với ánh sáng mờ nhạt là hình ảnh người con trai ngủ say, nửa khuôn mặt nhỏ vùi trong chăn. Cậu nằm một nửa bên giường, nửa bên kia phần lại cho anh.
Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, người con trai ấy luôn thích điều chỉnh nhiệt độ xuống thật thấp, sau đó cuộn mình trong lớp chăn ấm áp.
Cậu thích nhất là mùa đông, tuyết trắng xóa bầu trời, trời rét lạnh buốt, mặc kệ sự đời trốn trong chăn ấm áp, quả thực là hạnh phúc biết bao.
Anh biết, cậu thích tìm kiếm những điều hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống thường ngày.
Sau khi vội vàng tắm rửa sạch sẽ, anh trở lại giường, cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ điều hòa lên vài độ, kéo tấm chăn đang được cậu siết chặt trong tay, ôm cậu vào lòng.
Theo bản năng tìm kiếm nguồn hơi ấm, cậu bé nhỏ ngoan ngoãn nép sát vào trong lồng ngực anh.
Tư thế ôm nhau ngủ thật là ấm áp biết bao, mãi đến khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua ô cửa sổ báo hiệu một ngày mới bắt đầu, người nào đó mới từ trong ngực anh thỏa mãn mà tỉnh dậy.
Đồng hồ treo tường sắp chỉ vào sáu giờ, người đàn ông bên cạnh còn đang say ngủ.
Tối hôm qua anh ngủ muộn, cậu cũng không biết anh đã lên giường từ lúc nào. Vương Nguyên muốn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh đang đặt trên eo cậu nhưng không ngờ động tác nhỏ như vậy cũng đã đánh thức anh dậy.
Dù miễn cưỡng coi là anh đã tỉnh, nhưng ánh mắt anh vẫn còn mê man lắm.
Anh nhắm mắt lại, với chất giọng khàn khàn và lười biếng cả buổi sáng sớm, anh hỏi: "Bé, mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ rồi. Em phải đi thôi." Cậu muốn ngồi thẳng dậy.
"Ừ." Anh đáp lại, nhưng bàn tay đặt trên eo cậu vẫn bất động.
Cậu nhẹ giọng lặp lại: "Em phải đi."
Người bên cạnh vẫn nhắm hai mắt, "Ngủ thêm một lúc nữa."
"Em về phòng ngủ đây." Cậu đẩy nhẹ người anh.
Người đàn ông lúc này mới mở mắt, bàn tay lớn bắt lấy eo nhỏ của cậu kéo mạnh, cậu lần nữa nằm trọn trong vòng tay rắn chắc của anh, ngược lại, anh bày ra dáng vẻ lười nhác mặc kệ sự đời, nói: "Đừng lộn xộn, ngủ cùng anh."
Vương Nguyên bất an nói: "Để người lớn phát hiện em không có trong phòng sẽ không ổn đâu."
Anh khẽ nhướng mày, trong nhà này còn mấy người không biết quan hệ giữa anh và cậu đâu?
Nhưng anh cũng không có ý định nói cho cậu biết chuyện này sớm. Anh đưa bàn tay luồn sâu vào mái tóc mềm mượt của cậu , vuốt theo chiều lên xuống, nói: "Ngoan nào, ngủ đi em. Tối hôm qua anh khóa cửa rồi, chưa thấy em dậy thì không ai dám vào phòng đâu, Hơn nữa cuối tuần ba mẹ dậy muộn, thường tầm tám giờ cơ."
Trái tim cậu nhẹ nhõm không ít, thuận thế nắm lấy cánh tay còn lại của anh. Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Tỉnh lại lần nữa, cậu liền nhanh chóng đi về phòng, may mà không có bị ai bắt gặp. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, đồng hồ đã chỉ đến tám giờ, một lúc sau, từ phòng khách và phòng bếp dưới tầng một truyền đến những tiếng người nói, nhộn nhịp hẳn lên.
Hôm nay ai cũng đều bận rộn, Vương Khánh cùng Vương Tuấn Khải ở trong phòng làm việc để giải quyết công việc của công ty, còn Diệp Tình phải tham gia một bữa tiệc vào buổi trưa để củng cố thêm các mối quan hệ của Vương gia.
Sản nghiệp của Vương gia lớn, vòng xã giao vì thế cũng không ngừng được mở rộng, công việc mà nữ chủ nhân gia đình Diệp Tình phải lo liệu cũng giống như những người thời trước, chỉ khác là thủ tục không cần quá rườm rà, nhưng quà tặng thì vẫn phải cần thiết, sự xuất hiện của bà lại càng quan trọng hơn.
Vương Nguyên cũng đã có kế hoạch buổi sáng cho mình, cậu dành phần lớn thời gian để xem lại tài liệu, ngày mai cậu sẽ chính thức đến công ty làm việc. Ba Vương cùng Vương Tuấn Khải đã chia sẻ với cậu rất nhiều điều về phương diện này, cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng trên thực tế rất nhiều vấn đề sẽ phát sinh khi thực sự tham chiến trên chiến trường. Vậy nên cậu không thể chủ quan dù là việc nhỏ nhất.
Sau khi ba người dùng xong bữa trưa, cậu đang muốn trở về phòng xem tiếp tài liệu, di động bỗng nhiên rung báo tin nhắn Wechat từ Thiệu Tuyết.
Đại tỷ: Đã giải quyết xong đống việc ngổn ngang trong nước chửa?
Đại tỷ: Muốn cho cưng gặp một người.
Thời gian vừa về nước bận rộn sắp xếp lại nhiều việc, cậu cũng chưa có thời gian gặp mặt Thiệu Tuyết. Đọc tin nhắn của cô ấy, cậu càng tò mò không biết đang nhắc đến ai.
Vương Nguyên : Cũng tạm ổn rồi. Muốn cho em gặp ai vậy?
Đại tỷ: Là Thiệu Thực đó. Chẳng phải vừa kết thúc kì thi đại học sao? Chị muốn cho thằng bé giải khuây tí, trông nó học hành vất vả mà thấy thương. Buổi chiều có rảnh không, cùng đi uống trà nhé!
Thiệu Thực là em trai của Thiệu Tuyết, nhỏ hơn cậu bốn tuổi. Thời niên thiếu khi một vài đứa trẻ ngây thơ vẫn còn chơi đùa với nhau trong khu phố tồi tàn, Thiệu Thực như 'ông cụ non', cố gắng bắt chước phong thái của Thiệu Tuyết, ân cần bảo vệ để không kẻ nào dám đến gần bắt nạt cậu , nhưng kết quả thường thấy sẽ thành Vương Nguyên cầm tay anh chạy trốn qua từng góc phố. Sau khi cậu được nhận vào nhà họ Vương , quan hệ của bọn họ không còn thân thiết như trước nữa, cũng không hiểu vì sao cậu cảm giác Thiệu Thực dần xa lánh cậu , nhưng lúc đó cậu không để ý quá nhiều. Sau được Thiệu Tuyết tâm sự, mới biết chàng trai năm nào hết lòng bảo vệ cậu dành cho cậu một tình cảm đặc biệt, vì vậy nên từ sau khi cậu trở thành người nhà họ Vương đã giận dỗi mất một thời gian,
Vương Nguyên : Được thôi, nhưng em phải hỏi ý kiến anh ấy trước đã.
Anh ấy là ai, không nói cũng hiểu.
Thiệu Tuyết: Hahaha, okie cưng. Tình hình hai đứa thế nào rồi? Chuẩn bị tinh thần đi, chiều đến chị đây 'hỏi cung' em. Có người giới thiệu cho chị quán café cũng okie lắm, tí gửi địa chỉ cho em.
Thiệu Tuyết: [đã chia sẻ với bạn một địa chỉ]
Dù bao năm qua đi, Thiệu Tuyết vẫn một bộ dáng quyết định mọi việc nhanh chóng như vậy, vội vàng tranh thủ lúc Vương ba về nghỉ ngơi, liền kéo cánh tay Vương Tuấn Khải đang chuẩn bị lên tầng.
"Làm sao vậy?" Anh quay đầu lại.
Cậu nói cho anh cuộc hẹn với Thiệu Tuyết, đương nhiên không đề cập quá sâu đến Thiệu Thực. Cậu không muốn giống như ngày đó, giẫm lên vết xe đổ, chỉ vì một người không liên quan mà hai người bọn họ lại hiểu lầm, giận dỗi và phung phí thời gian quý báu.
Mặc dù Vương Tuấn Khải cảm thấy không vui vì cậu bé của anh ra ngoài gặp người đàn ông khác, nhưng nhớ đến hình ảnh thuở niên thiếu may mắn có hai chị em họ chở che và yêu thương cậu , anh kìm nén lại tiếng lòng, chỉ cảnh cáo cậu một câu, không được trang điểm quá xinh đẹp, nhân tiện nhờ chú Trịnh chở cậu đi.
Dù sao Vương Nguyên đang ở tuổi ăn diện mặc đẹp cho bản thân, lại vừa mới tốt nghiệp đại học, tâm tình vẫn là một thiếu niên đôi mươi, tự nhiên sẽ muốn xuất hiện đẹp nhất khi gặp người khác.
Một lúc sau, cậu vui vẻ đi ra ngoài, không để ý đến người nào đó đang đứng ở cửa phòng làm việc, ánh mắt chăm chú dõi theo dáng vẻ mê hoặc của cậu mà hai hàng lông mày nhíu lại thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro