Chương 29: Liếm
Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, thọc vào rút ra liên hồi, đâm cho cậu đến ý loạn tình mê liền đột ngột rút côn thịt ra.
Cậu sửng sốt, không biết anh lại muốn làm gì.
Kể từ khi cậu kể cho anh nghe về quá khứ của mình, tình cảm của cậu đối với anh có chút thay đổi. Chuyện thầm kín khó chịu nhất đều đã chia sẻ với anh, khi đối mặt với Vương Tuấn Khải , cậu đã bớt đi phần mặc cảm về bản thân, bớt đi kháng cự mặc dù chỉ là một chút.
Anh quỳ gối xuống bên cạnh tay cậu , cơ thể hơi nghiêng về phía cậu.Vương Nguyên thấy anh đỡ lấy côn thịt cứng rắn to lớn, cười nhìn cậu đến mê hoặc.
"Bé ngoan, dùng miệng âu yếm nó đi." Anh nói.
Vương Nguyên nhìn thấy sự mong đợi trong ánh mắt ánh, lúc trước đã từng giúp anh liếm qua, chỉ là ngại sự chêch lệch kích cỡ giữa miệng cậu và côn thịt nên không cậu không tiến thêm bước nào nữa.
Người con trai ngoan ngoãn ngồi dậy, vén tóc mai đã ướt nhẹp ra sau tai, cụp mắt xuống, nắm lấy dương vật đã dính đầy mật ái của hai người, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi mút quanh quy đầu.
Vương Tuấn Khải thỏa mãn đến mức trán anh rỉ ra mồ hôi, thừa dịp cậu khẩu giao cho anh, hai tay nhanh chóng loát động phần gốc côn thịt cứng rắn.
Vương Nguyên thấy thế, ngừng động tác, chu cái miệng nhỏ đo đỏ hỏi: "Anh muốn bắn ở trên mặt em sao?"
Ngắm gương mặt quyến rũ vô song của người trước mặt, yết hầu chuyển động nhanh, gian nan mà 'ừ' một tiếng.
Cậu bé của anh sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ.
Vương Nguyên nghe xong câu trả lời, dần dần nén lại khuôn mặt đang nóng rực, vùi mặt vào mút lấy quy đầu, thậm chí còn há to miệng, mong muốn hàm chứa được nhiều hơn.
Anh cũng nhận ra ý muốn của cậu , lửa nóng trong người càng bùng cháy mạnh mẽ, một tay đặt lên trán cậu , ngăn cản nói: "Đừng làm loạn, sau sẽ đau khóe miệng đấy."
Kích cỡ của anh so với người Châu Á mà nói, càng giống với người Châu Âu hơn, về mặt này trong lòng anh đương nhiên hiểu rõ.
Cậu ngoan ngoãn nghe theo, chỉ liếm mút phần đỉnh quy đầu.
Sự sung sướng phía dưới khiến da đầu anh tê dại, không thể không nói, về khoản này Vương Nguyên rất giỏi, ý nghĩ làm hết sức để lấy lòng lại khiến anh không kiềm chế nổi, như có luồng điện từ đầu lưỡi của người con trai chạy qua toàn thân anh.
Trên tay anh đã lộ rõ gân xanh, tốc độ loát động cũng nhanh hơn vài phần.
Cậu ngậm toàn bộ quy đầu vào miệng, dùng ấm áp của khoang miệng nhẹ nhàng bao phủ lấy nó, lưỡi nhỏ linh hoạt như rắn mềm cố gắng nuốt chửng lấy côn thịt khổng lồ. Tham vọng to lớn khiến thân thể cậu cũng nóng lên theo, phía dưới miệng nhỏ róc rách chảy ra thủy dịch ái tình.
"Hự..." Vương Tuấn Khải khẽ rên ra tiếng.
Khoang miệng cậu vẫn ngậm lấy nó, trong miệng ê a vài tiếng, mấp máy hỏi anh có phải muốn bắn rồi không.
Còn chưa kịp hỏi xong, Vương Nguyên đã cảm thấy trong miệng có thứ gì đó nhớp nháp ẩm ướt, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu vẫn kinh ngạc há miệng, lùi về sau.
Vật cản không còn, lượng tinh dịch anh bắn ra càng mạnh và nhiều hơn, tất cả đều bắn lên khuôn mặt khả ái của cậu, thậm chí vài giọt còn đọng lại ở lông mi. Chất lỏng màu trắng sền sệt chảy dọc theo gò má xinh đẹp, chảy xuống cổ trắng và xương quai xanh tinh xảo của cậu.
Lượng lớn tinh dịch dính trên mặt khiến cậu cảm thấy vừa dinh dính vừa hơi đau, mới vừa hé miệng một chút, từng giọt tinh dịch đã tí tách chảy vào miệng cậu.
Tình cảnh này quá mức ái muội.
Mặt cậu đỏ, tiểu huyệt cũng bứt rứt theo.
Vương Tuấn Khải dường như cũng cảm nhận được sự khó chịu của cậu , tuy rằng côn thịt đã mềm xuống không ít, nhưng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nóng bỏng, anh cúi người há miệng hút lấy mảnh đất màu mỡ bên dưới của cậu .
Cậu duỗi tay muốn cản anh lại nhưng nắm không được, đành phải đá nhẹ vào chân anh.
Cậu mềm giọng cầu xin "Anh yêu, không cần!"
Vương Tuấn Khải không những không quan tâm mà còn vươn lưỡi mạnh mẽ và ngang ngược móc môi âm hộ của cậu , trêu chọc điểm mẫn cảm của cậu .
"Khó chịu," Cậu nhíu mày, nức nở nói: "Em xấu hổ ~"
Anh cười: "Một lát nữa sẽ thoải mái ngay thôi."
Lời nói an ủi cùng tiếng cười xấu xa từ phía dưới truyền vào tai cậu, Vương Nguyên kéo cái gối bên cạnh, đặt lên mặt nhằm che đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngượng.
"Nhanh lên anh." Cậu duỗi chân, nhỏ giọng nói.
Thật là xấu hổ quá đi mất thôi!
Vương Tuấn Khải thọc đầu lưỡi vào trong hoa huyệt, tuy là lần đầu tiên anh khẩu giao giúp người khác, nhưng anh đã quá quen thuộc từng tấc da thịt trên người con trai của anh, nên điểm mẫn cảm nào có thể khiến cậu sung sướng anh đều có tự tin.
Động tác của đầu lưỡi kịch liệt không kém gì sự đụng chạm của côn thịt lúc trước, nhưng khác với cảm thụ vật cứng, đầu lưỡi của anh vừa ấm áp vừa mềm mại, nhất thời càng khiến cậu thêm vui vẻ thoải mái.
Trong cơ thể càng ngứa ngáy, ham muốn lan ra tận xương tủy, tiểu huyệt bị anh hút chặt, sự khó chịu ban đầu đã biến thành khiêu khích thoải mái, làm cậu tiết ra càng nhiều mật dịch, nóng lòng muốn sớm đạt đến khoái cảm.
Thật ra anh không có tra tấn cậu , vừa rồi loạt động tác của cậu khiến tâm tình anh thỏa mãn vô cùng, vui vẻ không ngừng đụng chạm vào chỗ nhạy cảm của chàng trai nhỏ.
Một lúc sau, cao trào qua đi, người con trai mệt mỏi nằm im một chỗ.Vương Tuấn Khải tiến lên gần, vươn tay lấy đi chiếc gối che mặt cậu , nói: "Đừng che nữa, sẽ khó thở."
"Em biết, nhưng..." Nhưng cái gì, cậu không có nói tiếp.
Vương Tuấn Khải cười, ôm cậu vào lòng, thay cậu bổ sung: "Nhưng em xấu hổ."
Anh cầm hộp khăn giấy ở đầu giường, lấy ra mấy tờ giấy nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cậu . Sau khi lau sạch sẽ, anh cúi người hôn lên miệng cậu hai cái, hỏi: "Muốn nữa?"
"Buổi chiều đã làm nhiều rồi." Vương Nguyên di chuyển chân, lần này vận động kịch liệt hơn rất nhiều, chân cậu đã hơi đau, "Em từ bỏ."
Vương Tuấn Khải tiếc nuối: "Mấy ngày nữa là đến kì của em."
Khoảng thời gian này là thời kì an toàn của cậu , chẳng trách cậu bằng lòng để anh bắn vào bên trong lúc ở phòng nghỉ.
"Em không muốn động đậy," Vương Nguyên tới gần anh, làm nũng, "Anh yêu, em muốn uống nước."
Người nào đó vươn tay véo mông cậu , đứng dậy lấy nước, một loạt động tác uyển chuyển tự nhiên.
Thấy cậu đang uống từng hớp nước nhỏ, anh nói: "Đêm nay ngủ ở chỗ anh, anh sang phòng bên cạnh lấy quần áo cho em."
Nghe anh nói, cậu nhớ tới điều gì đó, cười ranh mãnh nói: "Có điểm giống một anh chồng rồi đấy."
Từ chồng thiêng liêng phát ra từ trong miệng cậu khiến trái tim anh rung động, cúi người véo má cậu , cảnh cáo: "Đừng gọi bậy."
Chàng trai nhỏ không rõ nói: "Rõ ràng vừa rồi anh còn..."
Anh hỏi ngược lại: "Cho nên em đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho anh?"
Lúc này cậu mới hiểu dụng ý trong lời nói của anh, anh khen cậu có bộ dáng làm vợ, là vì anh đã tính đến chuyện cưới cậu .
Nhìn thấy Vương Nguyên đột nhiên cúi đầu không nói gì, Vương Tuấn Khải còn tưởng rằng cậu ngượng ngùng, dù sao cậu cũng nhỏ hơn anh đến sáu tuổi, có một số việc suy nghĩ không sâu rộng bằng anh.
Thấy anh không để ý lắm, chuẩn bị ra ngoài lấy quần áo giúp cậu , ai đó không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Kết hôn thì kết hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro