Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Về nhà ăn cơm

Vương Tuấn Khải lấy áo bên cạnh đưa cho cậu mặc vào.

Côn thịt được rút ra, chất lỏng trắng đục chảy ra từ nơi giao hợp của hai người, Vương Nguyên nhìn xuống, quả nhiên còn nhiều hơn cậu nghĩ.

Lúc này trông thấy cậu lo lắng, anh cài cúc áo của mình nói: "Đi tắm rửa trước đã."

Không đợi cậu mặc xong, anh đã vững vàng bế ngang người cậu lên. Anh từ nhỏ đã đã có sức lực lớn, lớn lên cộng thêm với việc chăm chỉ luyện tập thể hình nên có cơ bắp cũng là bình thường, nhưng chính vì dáng người cao lớn nên không nhìn ra được sự cường tráng ẩn lấp phía sau.

Một cái ôm mạnh mẽ luôn khiến người ta cảm thấy an tâm, Vương Nguyên cọ cọ trong lòng anh như một chú mèo con mới thấy chủ nhân của nó về nhà.

Trạng thái ỷ lại này của cậu khiến tâm tình anh tốt lên rất nhiều, anh ôm cậu vào phòng nghỉ, giúp cậu giải quyết mớ hỗn độn phía dưới trong phòng tắm.

Đầu ngón tay người đàn ông thon dài nhưng hơi thô ráp, dù vậy nhưng rất có lực.

Chất lỏng chậm rãi bị ép ra khỏi miệng nhỏ bên dưới, cảnh tượng ái muội này khiến mặt cô không ngừng đỏ lên, ngược lại, sắc mặt anh vẫn nghiêm túc kết hợp với động tác dịu dàng, giống như đang thực hiện một công việc thủ công tinh xảo nhất trên đời.

Nhìn từ góc độ của Vương Nguyên , người đàn ông ngồi xổm, hàng lông mi buông xuống, quét một hàng bóng mờ trong ánh sáng.

Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng xả nước bồn cầu, anh nhìn bụng nhỏ của cậu , hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Cậu đỏ mặt đáp: "Hình như đều ra hết rồi."

Người đàn ông gật đầu, giúp cậu xả nước trong bồn tắm, trước khi bước ra ngoài còn rất hào phóng đóng cửa giúp cậu .

Bước ra khỏi phòng tắm, Vương Tuấn Khải lập tứ áp người vào vách tường bên cạnh, cúi đầu nhìn người anh em đang có xu hướng ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu. Cảnh tượng anh giúp cậu lấy ra phần dâm dịch còn lại ở tiểu huyệt hiện lên đầy sinh động và sắc tình hiện ra trước mắt, anh đè nén dục vọng dâng trào xuống một lần nữa, chờ đợi người con trai mở lòng nói chuyện quá khứ của cậu với anh.

Lúc cậu đi ra ngoài, mái tóc đã khô được một nửa, trông thấy màn đêm ngoài cửa sổ dần buông xuống, còn hình bóng anh đang ngồi trên sofa đọc tài liệu trong phòng nghỉ. Trên mặt bàn trà còn đặt thêm mấy tập tài liệu dày mỏng khác nhau.

Có lẽ do màn đêm đột ngột đến làm Vương Nguyên cảm thấy có chút mong manh, hoặc có lẽ hình ảnh người đàn ông kiên nhẫn chờ đợi qúa mức đáng tin cậy khiến cho cậu nảy sinh một cảm xúc quyến luyến chưa từng có.

Người đối diện đặt tập tài liệu xuống, ngước mắt nhìn cậu : "Nguyên Nguyên , lại đây ngồi", lúc này anh đã thay một bộ quần áo khác.

Người con trai tiến lại gần, ngồi trên tay vịn ghế sofa, Anh ôm eo cậu , đặt cậu ngồi trên đùi anh.

Phần tài liệu đặt trên bàn dày đặc dòng chữ nhỏ màu đen. Mỗi câu chữ đều ẩn giấu ý nghĩa đằng sau đó, các văn kiện thương nghiệp mang tính chính xác cao cũng không ngoại lệ. Mỗi một hạng mục đều có bối cảnh và mục đích của nó, ảnh hưởng đến nhiều gia đình và nhiều cuộc đời.

"Anh trai , em muốn nói..." Cậu hít sâu một hơi, chủ động ôm cổ anh.

Đổi lại là tiếng cười nhẹ của anh, "Nói đi cậu bé." Anh chờ đợi còn chưa đủ rõ ràng sao?

Anh muốn đi sâu vào trái tim cậu , lấp liếm vết thương của cậu , chia sẻ nỗi đau với cậu .

Người con trai không nhìn xuống bàn trà cũng không nâng mắt nhìn anh, tầm mắt cậu chăm chú nhìn về phía ngoài cửa sổ rộng lớn xa xăm, giống như động tác này có thể giúp cậu hình dung lại quá khứ một cách khách quan hơn.

"Thật ra, cho đến trước khi em học lớp ba, hoàn cảnh gia đình em cũng không đến mức tệ thế." Bằng thanh âm nhẹ nhàng trầm bổng, lần đầu tiên cậu kể cho người mình thích chuyện cũ của chính cậu , lời nói ra rồi, ngay cả cậu cũng không ngờ lại bình tĩnh đến vậy.

"Anh cũng biết, ba em là Phương Cao Dịch, tuy rằng ba mẹ em chung sống cùng nhau nhưng không làm giấy kết hôn. Lúc đầu gia đình em sống trong một căn hộ gần trung tâm thành phố, cách trường học không xa. Mấy năm trước em có đi ngang qua mới biết nơi đấy đã phá đi xây thành trung tâm thương mại. Khi em còn nhỏ, mẹ cho em học đàn piano, còn mời cả giáo viên về tận nhà để dạy riêng. Tuy rằng em chưa bao giờ thấy họ bận rộn làm việc nhưng cả gia đình chưa bao giờ lo về ăn uống. Mẹ mua cho em rất nhiều đồ đẹp, cách mấy ngày là trong tủ quần áo sẽ có thêm những bộ đồ nhiều màu sắc mới, điều này khiến cho bạn bè trong trường luôn ghen tị với em..."

Vương Nguyên nói đứt quãng, các ý cũng không liền mạch nhưng anh vẫn lắng nghe rất cẩn thận từ đầu tới cuối. Mặc dù anh có biết chút ít về hoàn cảnh gia đình cậu nhưng khi nghe chính miệng cậu kể lại hồi ức ấy mang đến cảm xúc rất khác.

Thuở đầu cậu mới đến Vương gia, không có muốn tiếp xúc hay kể chuyện của mình cho ai khác, dần dần qua một đoạn thời gian, người con trai ấy mới bộc lộ nhiều hơn.

Anh nghiêng đầu dõi theo cậu , biết cậu vẫn còn đắm chìm trong chuyện cũ.

"Thời gian sau ba thường đi sớm về trễ, có đôi khi cả tuần em không thấy ông. Đến một ngày, mẹ bảo với em tiền trong nhà không còn đủ dùng nên phải chuyển đến một ngôi nhà khác. Sau này em mới biết, là ông ta mang tiền đi chơi cờ bạc thua hết rồi. Dọn ra khỏi nhà cũ, quan hệ giữa hai người họ không được tốt như trước. Ba em lúc uống rượu vào rồi rất hay cáu giận, nhiều lần đánh đập mẹ con em, chính vì vậy mẹ thường xuyên cãi vã với ông. Tưởng chừng như thế là đủ, nhưng một thời gian sau, gia đình em chuyển nhà thêm vài lần nữa, buộc phải bán đi rất nhiều đồ dùng. Phải mãi đến khi mất đi cây đàn piano mà em thích nhất, em biết gia đình mình không còn gì nữa rồi. Khi em chuẩn bị lên lớp bốn, nhà em chuyển đến một khu nhà tồi tàn dưới chân núi."

Nói đến đây, Vương Nguyên dừng lại một chút, trong đầu dường như xoẹt qua vài đoạn kí ức không vui khiến cho việc tường thuật lại sự kiện tiếp theo cũng tốn không ít sức lực.

"Căn nhà rất nhỏ, chỗ để ngủ được ngăn cách bằng vách ngăn. Những khi bố mẹ giận nhau, em thường trốn vào góc sau bức vách. Trường tiểu học cũng được đổi thành trường gần nhà, nhưng đám người đó rất hung dữ, khiến em cảm thấy dù ở trường hay trên đường về nhà cũng đều không an toàn. Mọi người nói em lớn lên giống hồ ly tinh, thường xuyên cười nhạo em trong lớp, chặn trên đường em về. Sau đó một số tên côn đồ lớn hơn em vài tuổi bắt đầu đứng chắn trên đường không cho em đi, còn... còn..."

Cảm xúc của cậu bị kích thích, Vương Tuấn Khải nắm chặt tay cậu , bao bọc chặt trong lòng bàn tay to lớn của anh, nhẹ giọng hỏi: "Còn gì nữa?"

Vương Tuấn Khải cắn răng, trong lòng vẫn tràn đầy tức giận khi nhớ lại, cậu buộc miệng nói: "Còn thay phiên hôn lên mặt em."

Tay anh bị cậu căng thẳng nắm chặt, cậu vẫn tiếp tục nói.

"Quãng thời gian đó em không dám đi học nữa, ở nhà cũng không tốt hơn là bao, lúc nào cũng là cảnh bố mẹ cãi nhau, bố đánh đập còn mẹ chửi rủa. Đi ra ngoài thì sợ gặp đám người đó. Thấy em không đi học, hai người họ càng tức giận hơn. Mỗi ngày em đều phải trải qua cuộc sống đặc biệt khó chịu, giống như em là cái gai trong mắt họ, làm bất kể điều gì cũng không đúng. Một lần tình cờ, em lần nữa chạm mặt mấy gã tồi đó trên đường tan học," đột nhiên cậu ngưng lại, sửng sốt nhớ ra, xoay người, nghiêng đầu hỏi, "Em đã từng nói ngày trước em có quen biết Thiệu Tuyết chưa?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu, Thiệu Tuyết là vợ của Hứa Hành Xuyên cưới về nhà để chọc tức mẹ kế của cậu ta nên đương nhiên anh cũng biết cô ấy, anh cũng biết cậu và Thiệu Tuyết có quen biết nhưng chưa từng tìm hiểu xem hai người quen biết nhau như thế nào.

"Mặc dù Thiệu Tuyết lớn lên trông xinh đẹp và vô hại, nhưng cô ấy là chị cả nổi tiếng ở trường của em. Ngày đó, mấy gã đàn ông đè em ở trên tường..."

Cậu hít sâu một hơi, cậu cảm thấy may mắn khi dành lần đầu tiên cho người đàn ông ưu tú tên Vương Tuấn Khải , hơn nữa nếu muốn thẳng thắn tất cả với anh không giấu diếm, chạm vào một số vết thương cũ là điều không thể tránh khỏi. Tuy rằng cậu vẫn còn khó chịu trong lòng nhưng mở lời lại không khó khăn như trong tưởng tượng, ngược lại, nhớ tới Thiệu Tuyết khiến cậu bất giác nở nụ cười.

"Cô ấy tuy là con gái nhưng sức lực rất lớn, còn đem theo đám đàn em phía sau, nghe nói lúc đó hai bên có chút ân oán, một vài người xông lên đánh đối phương, Thiệu Tuyết còn trực tiếp đem tên cầm đầu đánh cho đầu gã nở hoa tưng bừng. Mọi chuyện kết thúc, cô ấy nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, kể từ đó hết mực bảo vệ em, giúp đỡ để em trở nên tốt hơn."

Theo lời cậu miêu tả anh càng đau lòng hơn, bên cạnh đó cũng không nén nổi một chút chua xót cùng ghen tuông vô hạn.

Người con trai uống cạn cốc café của anh, thần sắc hoảng hốt nói: "Chỉ là sau khi em lớn hơn một chút, không khí trong nhà ngày càng đáng sợ. Mỗi lúc mẹ em ra ngoài làm việc, ba đều vụng trộm đem người phụ nữ khác về nhà, đến lúc mẹ phát hiện ra thì sắc mặt khó coi vô cùng. Rồi một ngày, ông ta nói với mẹ muốn em trở thành vợ của một ông hàng xóm tầm tuổi 50. Em biết người đàn ông đó và em vô cùng hoảng sợ bởi gã luôn nhìn em với ánh mắt thèm khát. Không có ý tốt cho em đồ ăn, còn lén lút lúc mẹ không có ở nhà nói lời kỳ quặc với em. Lúc đó em còn chưa hiểu lắm nhưng em đoán rằng những lời nói đó toàn chứa đựng những điều kinh tởm khó chịu. Em sợ hãi vô cùng, em muốn mẹ dẫn em chạy trốn, không muốn ở ngôi nhà kinh hoàng ấy thêm ngày nào nữa. Em càng chán ghét khuôn mặt gây họa của chính mình, em cào cấu mặt mình nhiều lần. Điều này càng chọc tức Phương Cao Dịch, ông ta đánh em, nói gương mặt này là ông ta cho em, em không có quyền hủy hoại nó. Vào đêm mẹ nói rằng bà sẽ bỏ ông ta và dẫn em đi, Phương Cao Dịch, ông ta..."

Nói đến những chữ cuối cùng, Vương Nguyên gần như nghiến răng nghiến lợi mà phát ra. Cậu gọi tên Phương Cao Dịch như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, thấp giọng thì thầm.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Đủ rồi, cô bé, đủ rồi."

Sự tình phía sau anh đều biết.

Tích tụ chuyện xưa trong lòng nhiều năm như vậy, một khi đã giãi bày ra, cậu không cảm thấy có chút xấu hổ nào, hơn nữa càng nói càng nhẹ lòng, thậm chí là vui sướng bởi cậu biết giờ đây cậu không còn phải đối mặt với quá khứ đen tối một mình nữa rồi.

Người đàn ông dùng sức, đem cậu ôm chặt vào lòng, Vương Nguyên thuận thế đem mặt chôn ở hõm cổ anh, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Anh thủ thỉ nho nhỏ bên tai cậu : "Trời tối rồi, về nhà nhé, ba mẹ đang chờ ở nhà rồi, còn phần cơm cho chúng ta nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro