Chương 19: Hoa hồng đỏ
"Vương thiếu gia , chúng ta sẽ xuống tầng tám." Trong thang máy, Lý Cách lên tiếng nhắc nhở.
Tầng tám là bộ phận Marketing của Vương thị.
Vương Nguyên sẽ chính thức đi làm vào thứ hai, ba Vương đã nói chuyện này với cậu vài lần, sau khi vào làm việc, rất nhiều vấn đề sẽ không đơn giản như ở nhà hay trong trường học. Ông đã thảo luận cùng cậu trước, cuối cùng quyết định để cậu đến bộ phận Marketing để học hỏi kinh nghiệm. Nói là thử trải nghiệm nhưng trọng trách đặt trên vai cậu không hề nhẹ. Sau khi xuy xét kĩ càng, Vương Khánh đã bổ nhiệm cậu tạm thời giữ chức vị phó phòng Marketing đã bị bỏ trống một thời gian trước.
Cậu theo học chuyên ngành Marketing tại Đại học Columbia nên hiểu rõ bộ phận này ảnh hưởng đến ước tính và nhận định của công ty về toàn bộ thị trường cũng như ảnh hưởng đến định hướng tương lai của công ty. Đối với bất kỳ công ty nào, chứ đừng nói đến một tập đoàn lớn như Vương thị, đây càng là bộ phận quan trọng và không thể thiếu.
Ngay khi vào công ty, được giao một vị trí quan trọng như vậy đã là một thử thách với Vương Nguyên . Nói đi cũng phải nói lại, để cậu tiếp nhận bộ phận này, đây là kết quả ông đưa ra sau bao nhiêu cân nhắc kỹ lưỡng. Không phải chỉ vì chuyên môn hay vì chức vụ này còn đang trống, mà lớn hơn cả là vì kỳ vọng của ông đối với đứa con này, ông biết chắc chắn rằng với năng lực của mình cậu sẽ không dừng bước tại đây.
Đối với Vương Nguyên , bộ phận này không chỉ là phương pháp giúp cậu hiểu được cách thức vận hành của công ty, mặt khác giúp một nhân viên mới đến như cậu nhanh chóng thăng tiến.
Dù hôm nay là thứ bảy nhưng trong công ty vẫn còn rất nhiều nhân viên làm việc.
Sự xuất hiện của Vương Nguyên lập tức gây xôn xao cho toàn bộ đám người ở đó. Trên đường đi, không ít người bất giác thả chậm bước chân để nhìn người con trai xinh đẹp này.
Đối với những ánh mắt tò mò, đánh giá, suy nghĩ, cậu đều thoải mái nghênh đón và đáp lại đối phương bằng nụ cười lễ phép.
Lý Cách có phần ngạc nhiên trước biểu hiện không chút nào sợ hãi của người con trai bên cạnh. Trước đây hai người từng gặp nhau vài lần, nhưng lúc đó cậu còn đang đi học, lại ở bên cạnh một người có khí phách và nghiêm túc như Vương Tuấn Khải , khiến anh ta cũng không quá chú ý về chàng trai này. Vậy nên, khi nhìn lại người đi bên cạnh, anh ta có chút giật mình. Đôi mắt của người con trai này thực sự rất đẹp, vừa quyến rũ vừa mê người, nhất thời khiến đối phương bị cuốn vào vòng xoáy ấy để rồi tò mò tìm hiểu sâu hơn về cậu . Tuổi còn trẻ, nhưng đôi mắt chứa đựng rất nhiều trải nghiệm phía sau.
Sau khi dẫn Vương Nguyên đi một vòng công ty làm quen, đến hết giờ làm việc, hai người trở lại tầng văn phòng của Vương Tuấn Khải .
Thấy Lý Cách còn có chuyện khác cần giải quyết, Vương Nguyên cũng không làm phiền anh ta thêm nữa.
Đang muốn tìm nơi để lấy tài liệu công ty, cậu nghe được mấy người xì xào bàn tán trong phòng trà nhỏ dành cho trợ lý. Cậu không định nghe lén người khác nói chuyện, nhưng tình cờ cái tên Cao Hân thành công níu kéo bước chân cậu ngừng lại.
"Mấy cô nói xem sao Cao Hân đi đưa trà lâu vậy?"
Trái tim người con trai chùng xuống khi nghe thấy điều này. Vừa nãy, lúc cậu đi qua chỗ làm việc của trợ lý không có ai, cậu cho rằng cô ta đã tan tầm rồi. Không ngờ...
Cậu vẫn rất tin tưởng anh, trước đây khi hai người cùng ăn chơi bên ngoài, nhiều người đẹp phóng khoáng thừa dịp cậu không có ở đó tán tỉnh Vương Tuấn Khải , ấy vậy mà người nào đó một ánh mắt cũng không thèm cho họ, lạnh lùng ngồi đó như một tảng băng.
Chỉ là hôm nay, ánh mắt đầu tiên cậu nhìn cô trợ lý kia trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Không đơn thuần chỉ vì cái nhìn bất lịch sự của cô ta đối với cậu . Sau vài lần nhìn ngắm thì cậu cũng nhớ ra rồi, Cao Hân trông rất giống bạn gái cũ của Vương Tuấn Khải , Dịch Hi. Người con gái cao gầy, vẻ mặt thanh tao lạnh lùng, tựa như một thiên thần không nhiễm bụi trần từ trên trời hạ xuống. Sự phát hiện này khiến trái tim Vương Nguyên nhói đau.
Bên tay cậu âm thanh nói chuyện không ngừng truyền đến.
"Đúng vậy, đã qua mười lăm phút rồi. Ngày thường Vương tổng nào có cho người khác thời gian lâu như vậy, nhớ tới vừa rồi tôi chỉ vào đưa tài liệu thôi. Tôi sợ Vương tổng đưa ra vài quyết định nào đó nên đứng bên cạnh anh ấy một lúc. Đoán xem tôi nhận được cái gì, chính là ánh mắt hình viên đạn siêu đáng sợ bay tới từ ai đó, hỏi tôi còn muốn ở lại bao lâu."
"Ôi, quá đáng sợ rồi."
"Các cô có để ý không, dạo này Cao Hân có điểm gì đó rất lạ. Cô ấy vẫn còn là trợ lý thực tập, theo lẽ thường các văn kiện tuyệt mật của công ty sẽ không được động vào, vậy mà mấy ngày gần đây cô ấy hay lân la tới chỗ tôi, lại còn chọn đúng thời điểm tôi bận tối mặt tối mũi, hỏi có cần đưa cho Vương tổng cái gì không. Lúc đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, dần dà tôi thấy có gì đó không đúng lắm, các cô nói xem có phải cô ấy có tâm tư gì với Vương tổng của chúng ta không?"
"Cô gái này trẻ người non dạ quá, lúc trước làm sao được tuyển vào công ty chúng ta vậy? Nhân viên công ty chúng ta không phải toàn người giỏi sao?"
"Ai biết, hình như không phải học đại học ở Phách thị. Lúc Cao Hân vừa xuất hiện, tôi còn tưởng thiên thần giáng xuống trần các cô ạ. Không chừng hiện tại do tiếp xúc lâu với môi trường đầy áp lực này, có lẽ thế giới quan cũng bị thay đổi rồi."
"Nhân cách bị tha hóa, ha ha..."
"Tuy nhiên, đến Vương tổng mà cô ấy còn dám động vào. Trước khi chúng ta vào công ty đều bị tam lệnh ngũ thân* không được có tình cảm gì khác với Vương tổng sao. Dù có lệnh như vậy , nhưng mấy năm nay không phải có rất nhiều người vẫn ôm vọng tưởng với Vương tổng sao."
*Tam lệnh ngũ thân (三申五令): Thành ngữ Trung Quốc dùng để chỉ nhiều mệnh lệnh và cảnh cáo áp dụng từ cấp trên tới cấp dưới, lãnh đạo đến quần chúng. (Nguồn: Baidu)
"Nói không chừng đều là ảo tưởng rằng chỉ cần quyến rũ xinh đẹp hơn người sẽ được Vương tổng chú ý đặc biệt. Nếu tôi cũng có cái tự tin kia, có khi giờ đã là bà Vương rồi."
"Nằm mơ đi thôi! Bao năm qua cô thấy bên cạnh Vương tổng có người phụ nữ nào không? Hẳn là trong lòng sếp có chứa bạch nguyệt quang* rồi. Thôi không nói linh tinh nữa, hai người còn định bàn tán gì nữa?"
*Bạch nguyệt quang (白月光 – ánh trăng sáng) ý chỉ khó có thể với tới được một người hoặc một sự vật sự việc nào đó, luôn đặt một người ở trong lòng nhưng không thể ở bên cạnh. Từ này xuất phát từ tiểu thuyết của Trương Ái Linh- 张爱玲.
Nghe thế, Vương Nguyên ngẩn người.
Cuộc trò chuyện của mấy người kia vẫn tiếp tục nhưng suy nghĩ của cậu đã không còn ở trên người họ nữa.
Mấy người trong phòng trà càng nói chuyện càng hăng, chủ đề đã không còn là Cao Hân cùng Vương tổng nữa rồi. Rốt cuộc bọn họ cũng không tin tưởng mình Cao Hân có thể chinh phục được người đàn ông như núi băng ngàn năm không đổi kia.
Vương Nguyên không ngăn được nhịp đập dữ dội trong lòng mình, vội vàng đi qua phòng thư ký và trợ lý, chuẩn bị gõ cửa phòng Vương Tuấn Khải . Cậu còn chưa kịp hành động thì đã trông thấy Cao Hân vội vàng chạy ra từ phòng làm việc của anh, hai tay che mặt. Hình như cô ấy đang khóc.
Đến tâm tư suy đoán chuyện gì xảy ra cậu cũng không có, đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy mình đứng sau cửa phòng làm việc của Vương Tuấn Khải rồi.
Vương Tuấn Khải chỉnh lại tư thế ngồi trên ghế da, nhìn người con trai bất ngờ xuất hiện ở chỗ này. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đã tái đi, giống như tức giận nhưng lại giống như là tự trách.
Anh cầm điều khiển, đóng cửa lại.
Người con trai lúc này mới phản ứng lại, nhìn biểu cảm của anh, đoán chắc anh đã hiểu tất cả.
Hai người đều không nói chuyện. Bầu không khí càng trở nên nguy hiểm trong sự trầm mặc này.
Vương Nguyên có tật giật mình, cảm thấy không khí xung quanh dường như bắt đầu đông cứng lại, đè nén khiến cậu hít thở khó khăn.
"Anh..." Cậu mở miệng trước, nhưng Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng chặn đứt lời cậu.
Anh hỏi: "Nguyên Nguyên , anh chỉ làm cho em cảm thấy bất an sao?"
Người con trai lắc đầu.
Thấy cậu im lặng, anh đứng lên.
Chiếc quần đen sáng nay anh mặc đã được thay thế bằng chiếc quần âu màu xám. Vóc dáng anh cao lớn, vai rộng cùng thân hình cân đối, giờ phút này trưng ra khuôn mặt lạnh lùng đối diện với cậu , thoáng chốc cảm giác áp lực càng gia tăng thêm làm Vương Nguyên sợ hãi.
Mặc dù cậu vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng chỉ cần cô tiến về phía trước mà không do dự thì trong mối quan hệ này, không ai có thể ngoảnh lại. Đương nhiên cậu biết Vương Tuấn Khải tự tin, sự chín chắn cùng kinh nghiệm phong phú đủ để anh dẫn bước cậu tiến lên trong tình cảm này. Nhưng Vương Nguyên thì không, cậu càng tiến về phía trước, chỉ sợ sẽ không theo kịp bước chân anh. Cho nên cậu luôn hy vọng Vương Tuấn Khải có thể đợi cậu , chờ cậu có thể mạnh mẽ không chút sợ sệt tiến về phía anh.
Trong đôi mắt người con trai hiếm khi thể hiện vẻ yếu đuối. Cậu chớp mắt nhìn anh, trông thấy bóng dáng anh tiến đến gần cậu rồi dừng lại.
Anh biết cậu này luôn cố gắng giả vờ thoải mái, miễn cưỡng để không khiến mọi người lo lắng.
Đứa nhỏ ngốc này!
Trong nhà họ Vương , không ai là không nhìn ra tâm tư nhỏ bé này của cậu , đến ngay cả dì Lưu cũng biết cậu luôn cất giấu những lời tâm sự vào sâu trong lòng, nhưng không ai muốn đâm thủng nó, bởi chỉ sợ sẽ khiến cậu buồn. Dì ấy còn khuyên anh nên nhường nhịn cậu nhiều hơn.
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay ôm người con trai vào lòng.
Chàng trai hít hít mũi, ngay sau đó đem hai tay đặt trên eo anh, áp mặt vào vai anh.
Anh hỏi: "Uỷ khuất sao?"
Vương Nguyên cọ cọ vai phải của anh.
Anh cười: "Biết sai chưa?"
Người trong lòng ngước mắt nhìn chằm chằm anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Tuấn Khải bế cậu lên đi đến bên ghế sofa, ôm cậu cùng ngồi xuống.
"Nói đi." Tư thế này là đang đợi cậu dỗ anh đây mà.
Vương Nguyên ấp úng nói: "Em nhớ tới Dịch Hi."
Anh cau mày có chút bất ngờ.
Nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, cậu mở miệng: "Em sợ anh trong lòng nhớ đến cô ấy."
Người đàn ông buồn cười: "Anh nhớ đến cô ấy làm gì?"
"Bọn họ đều nói trong lòng anh có bạch nguyệt quang."
Trong giọng nói của cậu xen lẫn sự bất mãn, Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu , ngắm người con trai càng lớn càng thêm phần duyên dáng, gương mặt càng thêm quyến rũ, ngón tay bất giác vuốt ve nuốt ruồi đen nho nhỏ của cậu.
"Không có, trong lòng anh chỉ cất giữ một đóa hoa hồng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro