Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Bắt nạt

Sau nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài, Vương Nguyên hít thở dồn dập vì thiếu dưỡng khí.

Nhìn kỹ lại, ánh đèn trong phòng tắm sáng đến chói mắt. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ của cậu bị hôn đến đỏ rực, đáy mắt long lanh dạt dào sóng tình mãnh liệt.

"Giường...trên giường...Phòng tắm sẽ làm ướt quần áo mất."

Vương Nguyên hít thở khó khăn, lời vừa nói ra khỏi miệng, mặc dù câu đứt quãng nhưng lại tràn đầy dụ hoặc.

Vương Tuấn Khải buồn cười, thực sự lo việc quần áo ướt, trước khi làm tình cởi ra là được không phải sao.

Người con trai tràn đầy thẹn thùng, trước đây mỗi khi Vương Tuấn Khải muốn làm gì đó mới mẻ, đầy kích thích thì nỗi hoảng hốt trong lòng cậu dâng lên đến khó kiềm chế được. Cũng bất đắc dĩ mà nói thêm, hai người ở bên nhau đã hơn ba năm, trừ bỏ năm đó anh đưa cậu đi công tác Nhật Bản, hai người hầu như chưa từng quan hệ ngoài giường.

Anh vốn dĩ muốn cậu chủ động trong phòng tắm, nhưng thấy cậu không nguyện ý, đành phải chủ động mở miệng: "Đêm nay anh trai không muốn."

Vương Nguyên khó xử mở miệng, xấu hổ kêu một tiếng anh trai.

Hiện giờ, Vương Tuấn Khải đang mất bình tĩnh bởi những lời nói của dì Lưu cứ vang vọng trong đầu anh. Tính tình của cậu đôi lúc cố chấp như vậy, một chút cũng không nhượng bộ. Anh vỗ nhẹ khuôn mặt người con trai, thôi thì lần này bỏ qua cho cậu vậy.

Chàng trai nhỏ lao về giường như được giải cứu, hai tay ôm gối, một mùi thơm tươi mát cứ thế truyền vào mũi cậu .

Không bao lâu, lúc Vương Nguyên đang xấu hổ vùi sâu mặt trong gối mềm thì từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.

Có phải cậu nhút nhát quá không? Liệu một ngày nào đó, đối với cuộc tình này, anh sẽ chán nản vì không được thỏa mãn không?

Bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cậu .

Nếu cậu thay đổi thành một người khác mở miệng dâm đãng cầu hoan, trong lòng cậu có niềm khúc mắc lớn, cứ như vậy, cậu sẽ hoàn toàn giống như lời nhận xét xem thường nói cậu chính là một hồ ly tinh câu dẫn người khác, điều đó khiến cậu không nuốt trôi sự khó chịu này.

Những năm gần đây, cậu chỉ có một người đàn ông tên là Vương Tuấn Khải , cũng chưa từng cùng người khác nói chuyện thân mật nhất khiến cậu giờ phút này không biết nên làm thế nào cho phải.

Ở trên giường do dự một hồi, Vương Nguyên nghiến răng hạ quyết tâm, nhẹ nhàng cởi áo ngủ ra, quỳ gối ở trên giường trước gương trang điểm cách đó không xa, luyện tập tư thế đã thấy trên mạng, để xem mấu chốt hiện tại cậu có thể chấp nhận được sự thay đổi dần dần này không.

Anh mở cửa phòng, vừa định đi đến bên giường, bước chân đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt anh nhìn thấy cách đó không xa hình ảnh người con trai  tóc vuốt sang một bên, sau đó đưa tay vén tóc ra sau tai, nửa khuôn mặt thanh tú phản chiếu dưới ánh đèn mờ càng thêm mê người, tiếp theo đưa hai tay chống xuống giường, khuỵu gối, bắt chước tư thế rên rỉ phập phồng khêu gợi, hai mắt e lệ ngượng ngùng, nhìn chằm chằm bàn trang điểm trước mặt. Sợi tóc theo động tác chuyển động buông xuống trước mắt, màu đen nhánh nổi bật trên bầu ngực trắng nõn quả thực là bức tranh tuyệt đẹp.

Không lâu sau, Vương Nguyên vừa mới xoay người, kinh ngạc phát hiện người đàn ông không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đứng trước cửa phòng tắm chăm chú nhìn cậu.

Hai luồng khí nóng dâng lên trên mặt chàng trai nhỏ. Cậu hết sức chuyên chú với việc tạo dáng quyến rũ, thậm chí không có phát giác ra tiếng nước đã ngừng từ bao giờ.

Một chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh hạ bộ của người đàn ông, bộ phận kiêu ngạo của anh nhấp nhô nổi bật giữa háng.

Vương Nguyên nhìn chằm chằm khuôn ngực trần của anh, hầu kết gợi cảm, bờ vai rộng lớn cường tráng, vẫn duy trì tư thế quỳ gối trên giường, cậu đỏ mặt đưa ra lời mời: "Anh trai , anh có muốn vào không?"

Ngắm nhìn cánh môi hồng nhạt dù không trang điểm của cậu đóng mở liên tục, Anh không có đưa ra câu trả lời ngay.

Một lát sau, anh bước tới gần mép giường, hỏi ngược lại: "Nguyên Nguyên bảo bối, em muốn thử không?"

Thử cái gì, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Người con trai đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

Yết hầu anh chuyển động dồn dập, khẩn trương lăn lên lăn xuống.

Hai chân anh bước lên giường, dựa vào thành giường mà nằm xuống.

Khung giường phòng cậu được làm bằng kim loại sơn màu trắng, tấm lưng anh trực tiếp tiếp xúc với lớp hoa văn được chạm khắc phía sau, cảm giác mát lạnh lan dần ra. Hơn nữa, mặc dù trong phòng có bật điều hòa nhưng cũng không xua tan được cơn nóng trong cơ thể anh.

Vương Tuấn Khải nhẹ giọng hỏi: "Nguyên Nguyên, anh đã dạy em dùng miệng chưa?"

Người con trai lắc đầu,anh chỉ dùng tay cậu để giúp anh phóng thích dục vọng.

Vẻ mặt của anh hiện lên sắc dục, không hề chớp mắt mà dõi theo cậu: "Lại đây, bây giờ anh dạy cho em được không?"

Vương Nguyên bò vài bước trên chiếc giường mềm mại, động tác giống hệt một chú mèo con. Điều đó làm anh nhớ tới, lúc trên giường giọng nói cậu cũng e thẹn nho nhỏ, thanh âm trong trẻo như mèo nhỏ cào vào lòng người nghe.

Quỳ gối trước người Vương Tuấn Khải , dưới ánh mắt mong chờ của anh, Vương Nguyên tự khích lệ bản thân trong lòng, dứt khoát đem khăn tắm của anh kéo xuống, bộ phận kiêu ngạo dữ tợn cứ thế được giải phóng ra ngoài.

Người đàn ông trông thấy bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, lại lần nữa nhớ tới lời dặn dò của dì Lưu không được bắt nạt cậu, nhưng mà nhìn người nào đó như quỷ con đòi mạng thế này, ở một mức độ nào đó, anh thực sự muốn bắt nạt cậu.
Vương Tuấn Khải cảm thấy người anh em có xu hướng ngày càng bành trướng, cúi người tiến lên, ôm lấy người cậu đặt ngồi vào giữa hai chân đang rộng mở, duỗi tay nâng chiếc cằm tinh xảo, dụ dỗ cậu : "Đầu tiên dùng tay cảm nhận nó một chút, sau đó há miệng, dùng đầu lưỡi làm ẩm quy đầu rồi từ từ ngậm hết vào trong miệng, bắt đầu vuốt ve, được không?"

Cậu làm theo lời anh nói, hai tay cẩn thận nâng lên đồ vật sưng to còn đọng lại lớp màng tinh dịch mỏng ở phần đầu, vuốt dọc theo chiều phần thân vài lần, sau đó mở miệng để làm ướt quy đầu.

Lòng bàn tay tinh tế trơn mềm, lưỡi thơm vụng về ngọt ngào.

Trên trán người đàn ông đã có tầng mồ hôi mỏng, kiềm chế động tác chờ cậu đem côn thịt ngậm lấy, nhưng không như mong đợi, Vương Nguyên bỗng nhiên ngước mắt nhìn anh. Thoạt nhìn, trong con ngươi xinh đẹp của người con trai tràn đầy ủy khuất cùng lo lắng, hai mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa sợ hãi.

"Anh trai... em không đâu... Nó quá to!" Trong lòng cậu có mâu thuẫn, cậu thực sự không nuốt vào hết được, nhưng lại sợ làm anh mất hứng.

Anh nhìn biểu cảm của cậu mà bật cười ra tiếng.

"Khóc cái gì?" Anh nâng mông cậu lên, vừa ôm vào lòng vừa nói.

Hai người mặt đối mặt, chóp mũi cao cứ thế chạm vào nhau. Sống mũi thẳng tắp của Vương Tuấn Khải cọ cọ vào đỉnh mũi ửng đỏ mềm nhẵn của cậu .

"Đừng khóc, không lại khiến anh đây thực sự muốn bắt nạt em mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro