Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Hi💙💙

       
CHAP 6

Sau khi cậu đi anh cũng không rảnh mà ăn tiếp . Anh thu dọn bữa sáng của mình . Xong , anh một cước lại một cước lên lầu hướng phòng mình mà đi tới . Vào phòng anh lôi quần áo được xếp gọn gàng  của mình từ trong chiếc vali ra xếp lại vào trong tủ . Sau đó anh lại lấy từ cái vali ra một bức ảnh .

Trong ảnh ,hình ảnh 1 gia đình gồm 3 người đang nhìn nhau cười thật hạnh phúc biết bao. Cậu nhóc ở giữa tầm 7 - 8 tuổi gì đó , trên môi đang nở nụ cười ngây ngô , hồn nhiên . Bên trái cậu bé là một người đàn ông tầm 30 tuổi ,dáng dấp cao to , điển trai ,khuôn mặt góc cạnh cùng nụ cười sủng nịnh , ánh mắt vô vàn yêu thương nhìn đứa con của mình . Bên phải là một người phụ nữ tầm 28 , khuôn mặt sắc sảo , xinh đẹp tôn lên vẻ quý phái của cô ấy , đôi môi vẽ lên 1 đường cong hoàn mĩ.

Đôi mắt dán chặt lên tấm ảnh , anh lại thấy sống mũi mình cay cay rồi . Hốc mắt đỏ cả lên , nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống . Anh lấy tay mình gạt đi nhưng nó vẫn cứ rơi , vẫn cứ tuôn xuống . Anh không kìm lại được , cũng không khống chế được rồi . Anh đau lắm , cả về tinh thần , tim cũng rất đau , thực sự rất đau.

Đau , đau 9 năm đã là quá đủ .
Đau , đau nhưng có ai biết
Đau , đau cũng chỉ một mình chịu đựng .
Đau , đau cũng chỉ biết giữ riêng trong lòng .

Ai biết , ai hiểu , ai sẽ thấu được nỗi đau ấy . Đau lắm mà cũng thương lắm , nhớ lắm . Anh vẫn khóc , tay vẫn ôm tấm ảnh . Và tấm ảnh đó là tấm ảnh cả nhà anh lần cuối cùng chụp chung với nhau .

Năm nay anh lại một mình , không nến , không bánh kem , không cầu nguyện , không có cái ấm áp của gia đình , không có cái gọi là vui vẻ , chỉ có cô đơn , đơn độc vây lấy anh . Hôm nay là sinh nhật thứ 23 của anh.

Vui vẻ sao ? Ấm áp sao ? Hạnh phúc sao ? Gia đình sao ? Không , anh không có , hoàn toàn không hề có . Vào 9 năm trước anh hoàn toàn mất đi sự ấm áp , hạnh phúc và cái gia đình của anh rồi . Anh chính là không cần , sẽ không cần tới nó .

Anh cất tấm ảnh đi , lau sạch nước mắt của mình . Ai nói anh lạnh lùng , ai  nói ảnh mặt liệt , ai nói ảnh là ác ma vương , anh cũng là con người cũng biết khóc biết cười như mọi người chẳng qua là anh đã quên cách cười thôi .

Quên cách cười , học cho mình cách sống lạnh lùng , học cho mình cách sống một mình , tập cho mình phải kiên cường mạnh mẽ . Anh đứng dậy hướng nhà tắm đi tới.

     *30' sau*

Anh từ nhà tắm đi ra , trên hông có quấn khăn tắm (để che thứ cần che mà ), thân trên để trần . Mái tóc vẫn còn vương chút nước . Cơ thể tuy không phải cơ bắp cũng không 6 múi , da cũng không như màu đồng nhưng anh lại hay chạy bộ , tập thể dục nên thịt rất rắn chắc . Nhìn thật là quyến rũ.

Anh thay cho mình một bộ vest đen ,  15 phút sau trong nhà xuất hiện một mĩ nam an tĩnh , gương mặt lạnh lùng hảo soái làm ai cũng không cưỡng lại được mà bị ảnh hấp dẫn . Ngồi lên con Audi của mình anh thẳng đến công ty.

_________boong là dải phân cách đz____

Vương Nguyên vừa tới trường đúng lúc chụp réo , cậu lại phải nhấc cái xác mình chạy một mạch lên lầu 3 .

* Ôi , cái số tui thật khổ mà, haizzzz...*
_Vừa chạy vừa thương thay cho cái số con rệp của mình. Lúc chạy liền va vào một người con trai , anh ta tên là Đông Phương Hạo là sinh viên năm 3 , tiền bối của Vương Nguyên.

- Nè , cậu đi đứng kiểu gì vậy , không thấy đường chắc . _ anh ta quát lên .

-Tại tôi đang vội , xin lỗi thực xin lỗi ._ nói xong liền chạy đi còn anh ta sau khi thấy cậu liền đơ luôn rồi .

*Thật xinh đẹp , dễ thương quá, tôi nhất định tán đổ em *_ hắn pov . Song hắn lại thả cước bộ chậm rãi đi về lớp học , tự nhủ lát nữa ra chơi đến tìm cậu .

  *Ra chơi *

Sau một tiết học của sinh viên như cậu thật thoải mái cả cái linh hồn nha . Ngồi nghe không chữ nào lọt vào tai cậu cả , cậu cứ ngồi ngẩn ngơ nghĩ về ai kia . Cứ ngồi nhớ đến người kia cả một tiết học . Vừa nghĩ tới tim liền đập nhanh mặt liền đỏ ửng . Thấy thằng bạn mình hôm nay tự nhiên ngây ngây ngốc ngốc , có lúc ngồi cười một mình , có lúc mặt tự dưng đỏ ửng , Mã Tư Viễn liền quay sang hỏi chuyện .

   - Vương Nguyên , ê . _ còn lấy tay lay người cậu , thế mà vẫn không có cảm giác .

- Nguyên , Vương Nguyên , Nhị Nguyên ... gọi_ gọi tới n lần vẫn không thấy cậu trả lời Viễn liền nâng tay lên *bốp* . Tiếng kêu vang dội đã đưa Vương Nguyên về với thực tại .

- Aiyo , mày điên à . U đầu tao rồi . _ vừa nói vừa đưa tay xoa lên chỗ vừa bị đánh .

   - Mày điên thì có , từ đầu tiết tới ra chơi đều ngồi cười ngây ngốc một mình . Mày là bị nóng đầu à . Có cần tạo dưa vào viện giùm không ? _ nói xong còn rất tốt bụng đưa tay lên sờ thử trán cậu . Thấy thế cậu gạt tay Mã Tư Viễn ra nói mình không sao rồi mở điện thoại ra lướt weibo .

  " Mình vẫn chưa có số của anh ta , haiz tối nay phải lấy mới được "_ tự nhủ mình tối nay xin số như thế nào ấy mà. Đang ngồi lướt weibo , tai đeo headphone nên không biết đượcc ngoài cửa lớp đang xì xầm to nhỏ bàn tán .

Đông Phương Hạo đi tới bàn học của cậu  , thô lỗ đẩy Mã Tư Viễn ra chỗ khác lưu manh ngồi xuống ghế cạnh cậu. Hắn còn thô lỗ lấy headphone của cậu ra , vì bị bất ngờ Vương Nguyên liền cho hắn mặt đấm vào mặt . Lúc hắn kêu a lên cậu mới thấy hơi có lỗi a . Đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cậu thôi mà , nhưng mà anh ta bị chảy máu cam luôn rồi . Nhưng mà kệ đi , cũng không phải do cậu mà , là hắn ta tự hại mình mà thôi ( có ai nói với Nguyên rằng anh rất phũ không...)
_____________
Ennd chap 6 .
25.1.2018

#boongkarroy2k2
Hơi nhảm a ~
Fl tui đi , ngôi sao 🌟kìa , click vô ngôi sao đó điểm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro