Chap 29 : Mất tích
" Nếu con đã không tha thứ cho mẹ. Mẹ... mẹ chỉ muốn có thể chăm sóc con. Có thể cho mẹ một cơ hội được không? "
" Vương Nguyên. Con đến rồi à! Đã ăn tối chưa. Vào bàn cùng ăn đi! " - Lâm Lãng Tây vừa về đến nhà đã nhìn thấy cậu. Vui vẻ mời cậu gia nhập vào bữa cơm gia đình của ngày hôn nay.
" Xin lỗi. Không biết ông Lâm đây gọi con đến có việc gì ạ? "
Ông kéo Vương Nguyên đứng dậy. Ra hiệu cho người làm chuẩn bị bữa tối. Một mực đẩy cậu vào phòng ăn : " Vừa ăn vữa nói. Không cần vội! "
Để cậu ngồi đó ông bắt đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Hỏi : " Con thật sự ghét mẹ con như vậy sao? "
" Ông Lâm... con... "
" Đừng gọi ta là ông. Nghe thật xa lạ. Cứ gọi là bác đi cũng được!!! "
Cậu gật nhẹ đầu, vẫn muốn giữ im lặng.
" Thật ra mà nói. Thì không phải vì Tử Kì mà hẹn con đến đây. Nhưng dù sao thì mẹ của con cũng đã là phu nhân của Lâm Gia. Con nghĩ thế nào nếu có một gia đình nữa? "
" Từ nhỏ đã cùng ba mẹ lớn lên. Từ lúc bà ấy bỏ đi con cũng bước đến nhà Vương Gia sinh sống. Đối với con.... Có lẽ cũng đủ rồi! "
Tử Kì ngồi cạnh dùng tay che đi cảm xúc trên gương mặt mình. Ông đẩy ly nước đến cạnh cậu rồi tiếp tục nói : " Bác không ngại nhận thêm con là một đứa con. Chỉ là bác muốn chúng ta vui vẻ mà sống bên nhau. Nhìn diện mạo con như vậy nhất định con sẽ rất lương thiện đúng không? Trong lòng con có phải từ lâu đã tha thứ cho người mẹ đã bỏ mặc con? "
" Nếu không còn gì thì cũng đã trể rồi. Con còn bài học cần phải học. Con xin phép về trước! "
" Không muốn nể mặt bác? "
Cậu lắc đầu. Bắt đầu suy nghĩ. Vốn dĩ ngoài miệng cậu rất ghét người mẹ này nhưng đúng sự thật là cậu cảm thấy mọi chuyện đã qua. Chỉ muốn bình yên mà sống như vậy không phải tốt rồi sao : " Cảm ơn bác. Xem như... cung kính không bằng tuân mệnh. Thật ra đã trể. Con xin phép lần sau sẽ cùng bác dùng cơm. Tối. Còn bây giờ.... "
" Thiệu Huy. Đưa thằng bé về Vương Gia đi! "
Thiệu Huy bước đến ghé vào tai cậu nói nhỏ. Sau đó liền mỉm cười mà xoay người về Lâm Lãng Tây chào hỏi : " Ba nuôi. Con về nhé. Tạm biệt!!! "
Nói rồi cậu cùng Thiệu Huy chạy ra xe. Để lại ông cùng nụ cười trên môi. Nhẹ ngồi xuống nói : " Em yên tâm rồi chứ? "
Tử Kì ngồi bên cạnh nhẹ gật đầu. Tâm nguyện của bà chỉ có bấy nhiêu. Chỉ muốn dùng phần đời còn lại có thể chăm sóc cậu. Như vậy đã đủ rồi.
__________dải phân cách ke ai quay lại nè><____________
Chiều ngày hôm sau. Cậu muốn đi về một mình để đi đến địa chỉ ngày hôm trước. Nhưng chưa gì anh đã đi đến cạnh cậu bám lấy cậu rồi.
" Hôm qua đến Lâm Gia có chuyện gì không? "
" Cũng... Không có gì. "
Anh lấy cậu hơi ngượng chân khi lên xe. Liền quay người hỏi : " Sao vậy? "
" Hay.. Anh về trước đi. Tôi định mua ít đồ cho việc học! "
" Đi một mình không sao chứ? " - Tâm trạng anh đột nhiên bất ổn. Cậu đã đi riêng nhiều lần rồi nhưng tại sao lại có cảm giác lo lắng thế này.
" Không sao. Vậy anh về trước đi. Gặp lại sau! "
Thiệu Huy nhìn thấy cậu đi ra hướng đường đi đến nhà Ngọc Hân. Nhưng vì hôm nay nhà anh có tiệc thương mại nên chỉ có thể để cậu đi một mình. Dù sao những gì anh dạy lại cậu mong rằng sẽ khiến cậu mạnh mẽ hơn. Vương Nguyên đi theo con đường trên địa chỉ mà cậu giữ lại. Đi đến một căn nhà đơn sơ nhưng không quá cũ kĩ. Nhẹ tay gõ nhẹ lên cánh cửa ấy.
" Xin cho hỏi... có ai ở đây không? "
" Đợi một lát. "
Mẹ Ngọc Hân bước ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cậu đã chào mời vào nhà. Vương Nguyên nhận ra đây là người phụ nữ trung niên hôm đó đã đến trường tìm Ngọc Hân. Ánh mắt quan sát khi vào nhà. Cẩn thận ngồi xuống trong một căn phòng.
" Bác là mẹ Ngọc Hân sao? "
" Phải. Con đến đây tìm Ngọc Hân à? "
" À.... Vậy Ngọc Hân có ở nhà không bác? "
" Có có. Con ngồi đây. Để bác đi gọi. "
Cậu nhìn nhận ngôi nhà qua con mắt ngây thơ của cậu. Căn nhà hơi tối vì đa số cửa không được mở dù là cửa sổ. Cảm giác ngột ngạt dần xông đến. Tiếng đóng cửa thật mạnh làm cậu suýt chút nữa đã đánh rơi ly nước trên tay. Giọng Ngọc Hân đâu đó vang lên cùng tiếng khóa cửa. Có dự cảm không lành. Cậu bước đến cửa mở ra nhưng mọi thứ đã muộn.
" Bác gái. Phiền bác mở cửa!!! "
Tay nhẹ đập lên cửa. Đột nhiên một tiếng cười khốc nghiệt vang lên : " Haha. Vương Nguyên ơi là Vương Nguyên. Cậu nghĩ tôi có kế hoạch tiếp cận Tuấn Khải thì sẽ lộ sơ hở để cậu bắt lấy sao? "
" Ngọc Hân? Cô muốn gì? "
" Muốn làm phu nhân nhà họ Vương. Và cậu chính là cái gai mà tôi phải nhổ nó!! "
Chả trách sao chỉ gặp cậu một lần mà mẹ của Ngọc Hân lại chào đón cậu đến như vậy. Căn bản đây là cái bẫy mà họ muốn gài ra nhằm nhắm đến cậu.
" Cô nghĩ cô có thể? "
" Có chứ. Sau ngày mai sẽ thành hiện thực! "
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro