Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Nghẹn

Vương Nguyên thức dậy thấy bên cạnh trống không thì ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Trên mặt không có biểu hiện bất mãn nhưng trong lòng có một thứ mất mác không thể nói thánh câu.

Nhìn mình trong gương thì không khỏi ai oán. Thân thể lúc này thập phần thê thảm, từ cổ cho tới đùi chổ nào cũng là những dấu vết mờ ám do cuộc hoan ái tối qua để lại.

Tối qua anh vô cùng điên cuồng xâm chiếm cậu hết lần này tới lần khác làm cậu khóc lóc van xin đến khàn cả giọng nhưng anh vẫn không buông tha.

Cũng may lịch trình đã bị hủy nếu không với bộ dạng hiện giờ thì cậu không biết làm sao xuất hiện trước mặt người khác? Làm sao mà hát nổi với cái cổ họng khô khốc này đây?

Chậm rãi mở tủ quần áo rồi tùy tiện chọn lấy một chiếc áo sơ mi của anh rồi mặc vào, anh rất thích cậu ăn mặc như vậy.

Quản gia thấy cậu đi xuống thì nhẹ giọng:"Vương thiếu. Cậu chủ có sai người nấu cháo tổ yến cho cậu. Cậu muốn ăn ở đây hay mang lên phòng ạ?"

Cậu hỏi:"Tuấn Khải đến công ty rồi sao?"

Quản gia gật đầu:"Dạ không, Cậu chủ đang ở thư phòng"

Cậu hơi ngạc nhiên vì anh ít khi ở nhà vào giờ này nhưng cũng không thể quá phận, chỉ nhàn nhạt hỏi:"Anh ấy đã ăn chưa?"

Quản gia nói:"Dạ. Cậu chủ đã dùng bữa rồi"

Cậu gật đầu nói:"Vậy thì cháu sẽ ăn ở đây"

Quản gia nói:"Dạ. Cậu ngồi chờ một chút, sẽ có ngay"

Vương Nguyên ăn cháo xong thì xuống bếp tự tay pha cafe mang lên thư phòng cho anh. Ít khi có dịp ở cùng ăn mà không chỉ để lăn giường nên cậu muốn ở bên anh nhiều một chút.

Vương Tuấn Khải thấy cậu thì hỏi:"Em thức rồi à?"

Cậu nhẹ nhàng bước tới, đặt ly cafe xuống rồi nói:"Dạ. Cafe của anh"

Vương Tuấn Khải uống một ngụm cafe thơm ngát, độ ngọt và độ ấm vừa phải khiến anh hài lòng:"Em đã ăn chưa?"

Cậu mỉm cười ngọt ngào bước ra phía sau, thuần thục xoa bóp vai cho anh:"Em vừa mới ăn xong. Hôm nay anh không đi làm sao?"

Anh nhắm mắt thả lỏng bản thân, hưởng thụ sự ân cần này của cậu:"Ừm...Tối nay đi ra ngoài cùng anh"

Cậu nghe xong thì liền hỏi:"Đi đâu?"

Anh nhàn nhạt đáp:"Tới đó em sẽ biết"

Được xoa bóp thêm một lúc thì anh mở mắt ra và nói:"Được rồi, rất thoải mái"

Nói rồi giữ lấy cánh tay cậu, thoáng một cái đã đặt cậu ngồi lên đùi, vuốt ve mái tóc mềm mại, được cắt tỉa gọn gàng của cậu, cảm xúc của anh lúc này vô cùng tốt. Vương Nguyên lúc này giống như sủng vật đang được anh nâng niu.

Cậu nhìn anh rồi rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh, người mà cậu yêu thương nhưng không thể nào có can đảm để nói ra vì cậu biết rõ thân phận của mình hiện tại chỉ là một nhân tình, không hơn cũng không kém.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu bỗng chốc thất thần thì hỏi:"Sao vậy?"

Cậu khẽ mỉm cười rồi lắc đầu:"Không...sao..."

Nói rồi tựa đầu vào vai anh, ôm lấy thắt lưng anh, cảm nhận mùi hương nam tính quen thuộc rồi chợt nghĩ không biết cậu có thể giữ chân anh được bao lâu?

Anh xoa xoa eo cậu rồi hỏi:"Đang nghĩ gì hửm?"

Cậu ngước nhìn anh, nhàn nhạt đáp:"Em đâu có nghĩ gì đâu"

Nhìn thấy ánh mắt có chút mơ hồ của cậu thì bàn tay anh liền không an phận, chui vào vạt áo cậu, trêu chọc vùng da nhạy cảm ở bắp đùi làm cậu không tự chủ rên nhẹ:"Ah...anh..."

Khóe môi Vương Tuấn Khải khẽ cong, bộ dáng chẳng khác nào lưu manh:"Là em câu dẫn anh trước đó"

Vừa dứt lời liền cúi xuống đoạt lấy đôi môi mềm mại của cậu.

Vương Nguyên quàng tay ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh làm cho nụ hôn càng thêm sâu, càng thêm cuồng nhiệt.

Anh vừa hôn vừa vuốt ve cơ thể cậu còn cậu thì vừa hôn vừa đưa tay cởi bớt nút áo của anh.

Môi lưỡi hai người đang dây dưa quấn quýt, thỏa sức trêu đùa, tạo ra âm thanh vô cùng mị hoặc.

Cửa phòng đột ngột mở ra làm cả hai miễn cưỡng phải rời môi nhau ra.

Anh nhíu mày khi thấy Thiên Tỉ đang đứng bất động ở cửa. Lạnh giọng:"Cậu không biết gõ cửa?"

Vương Nguyên vội vàng kéo vạt áo của mình xuống rồi xấu hổ vùi mặt vào ngực anh.

Thiên Tỉ vô cùng khó xử:"Mình đâu có cố ý..."

Anh cúi xuống nói nhỏ với cậu:"Em về phòng nghỉ đi. Anh có việc cần giải quyết"

Cậu ngước nhìn anh, đưa tay cài lại mấy cái cút áo của anh rồi mới đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại.

Thiên Tỉ ngồi xuống đối diện anh thì nói:"Tiểu mỹ nhân nhà cậu đúng là cực phẩm nha. Chỉ lộ có đôi chân thôi mà đã làm người ta cam tâm phạm tội rồi"

Anh nghe thấy mấy lời này thì nhíu mày:"Nếu Chí Hoành nghe được những lời này..."

Thiên Tỉ vội ngắt lời anh:"Ấy. Đừng nha. Mình chỉ nói đùa một chút thôi mà..."

Anh hừ lạnh:"Có chuyện gì?"

Thiên Tỉ nói:"Là hợp đồng phía KYO đó. Người đại diện muốn gặp trực tiếp cậu"

Anh nhàn nhạt nói:"Lợi nhuận 30% cho họ đã là quá nhiều rồi. Mình không muốn thương lượng thêm gì nữa"

Thiên Tỉ nói:"Mình cũng thấy 30% là món lợi quá hời cho bọn họ nhưng hôm qua mẹ kế cậu đã gọi cho mình. Nói là công ty đó bà ấy cũng có góp vốn. Ý của bà ấy là muốn cậu nể tình một chút"

Anh nghe xong thì nhíu mày:"Mình ghét nhất là công tư bất phân. Từ đầu mình đã không muốn liên quan tới bà ta. Nếu không vì KYO có tiềm năng thì đừng mong mình để mắt đến, có cái gì mà nể hay không nể ở đây?"

Thiên Tỉ gật đầu nói:"Ừm. Vậy mình sẽ nói với họ là cậu rất bận, không có thời gian gặp bọn họ"

Anh im lặng gõ gõ bút xuống bàn mấy cái rồi nói:"Cậu cứ hẹn họ đi. Mình sẽ nói chuyện dứt khoác với họ"

Thiên Tỉ nói:"Được. Vậy mình sẽ sắp xếp"

Anh gật đầu:"Ừm"

Thiên Tỉ lại nói sang chuyện khác:"Tiệc rượu tối nay cậu sẽ tới chứ?"

Anh nhàn nhạt đáp:"Có"

Thiên Tỉ lại hỏi:"Vương Nguyên sẽ đi cùng chứ?"

Anh nhíu mày nhìn Thiên Tỉ:"Cậu hỏi để làm gì?"

Thiên Tỉ thấy thái độ của anh thì hừ lạnh:"Cậu làm gì nhìn mình ghê vậy? Người của cậu ai mà dám dòm ngó chứ"

Anh hỏi:"Vậy cậu hỏi làm gì?"

Thiên Tỉ đáp:"Chí Hoành nói cũng muốn đi nên mình mới hỏi xem Vương Nguyên có đi cùng hay không? Mình sợ một mình Hoành nhi sẽ buồn"

Anh nhàn nhạt nói:"Đã biết"

Thiên Tỉ nói:"Vậy mình về đây, tối gặp lại". Nói rồi liền ly khai.

Vương Tuấn Khải khó lòng an tĩnh làm việc lúc này nên đóng laptop lại, bước sang phòng ngủ tìm Vương Nguyên.

Vừa rồi khí huyết sôi trào sùng sục thì bị Thiên Tỉ làm cho gián đoạn. Chút nữa đã tắt nghẽn mạch máu mà chết, cho nên bây giờ phải tìm Vương Nguyên giúp anh "khai thông" một chút mới được.

*31-5-2018*




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro