Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Phá vỡ nguyên tắc

Tạ Na ngồi dưới đại sảnh khách sạn uống hết 5 ly cafe nhưng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ, cứ ngáp lên ngáp xuống rồi đưa mắt nhìn đồng hồ.

Đã 2 giờ sáng nhưng tại sao Vương Tuấn Khải vẫn chưa rời đi? Thật sự khiến cô lo lắng vô cùng, không biết Vương Nguyên có bị làm sao không?

Càng nghĩ càng không chịu được, cuối cùng đành đứng dậy bước tới hỏi lễ tân:"Xin hỏi Vương tổng vẫn chưa về sao?"

Tiếp tân nói:"Chưa. Nhưng có lẽ tối nay Ngài ấy sẽ nghỉ lại đây, vừa rồi có gọi hầu phòng lên...dọn dẹp"

Tạ Na nghe xong thì há hốc mồm:"Hả?"

Tiếp tân lười biếng liếc cô một cái:"Hả cái gì? Cô nên vui mới phải. Cậu ta xem ra rất được lòng Vương tổng"

Tạ Na có chút muộn phiền:"Tôi chỉ lo thằng bé...không chịu nổi"

Tiếp tân không quan tâm tới phiền muộn của Tạ Na, chỉ nhàn nhạt nói một câu:"Cậu ta quả thật rất đẹp"

Là lễ tân ở đây đã nhiều năm cho nên cô tất nhiên có thể diện kiến dung nhan "bạn giường" của Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên chính là người có dung mạo nổi bật nhất từ trước tới nay, rất ngây thơ, trong sáng nhưng trong ánh mắt mềm yếu kia vẫn có một sự mạnh mẽ nỗi trội.

Tạ Na gật gù nói:"Không làm phiền cô nữa"

Nói rồi quay lại đại sảnh và tiếp tục chờ đợi. Trong lòng rối như tơ vò vì bua buồn lẫn lộn tư vị tạp trần.

Vương Tuấn Khải vẫn đang say ngủ thì bị chuông điện thoại làm cho giật mình tỉnh giấc. Nhíu mày ngồi dậy nghe máy rồi nhíu mày nhìn đồng hồ.

Phát hiện đã hơn 10 giờ thì không thể tin vào mắt mình. Anh chưa bao giờ có thói quen ngủ nướng trước đây.

Đưa mắt nhìn Vương Nguyên vẫn còn ngủ say bên cạnh thì nhớ lại tình hình tối qua.

Cậu cứ quấn chặt lấy anh nhưng một con bạch tuột khiến cho anh kiệt sức nên phải phá lệ ngủ lại khách sạn.

Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng lúc 9 giờ, ấy vậy mà hiện tại anh vẫn còn đang ôm ấp mỹ nhân.

Nghĩ tới đây Vương Tuấn Khải khẽ thở dài. Anh cảm thấy mình bị cậu làm cho trở thành một người hoang dâm vô độ mất rồi.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn như thiên thần của cậu thì không nỡ đánh thức nên đành nhẹ nhàng gỡ tay chân cậu ra khỏi thân thể anh. Trong lòng âm thầm thở dài, không ngờ một đứa nhỏ bề ngoài nhu thuận như thế lại    xấu tính khi ngủ say. Ôm chặt anh như thế thì thật sự không thoải mái chút nào.

Vương Nguyên thức dậy là lúc đồng hồ vừa điểm 11 giờ trưa, không nhìn thấy anh đâu thì biết ngay anh đã rời đi.

Chống đỡ thân xác rã rời để ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức thì nhớ tới tối qua anh và cậu dây dưa không biết bao nhiêu lần.

Cũng không biết là anh dừng lại khi nào vì cậu đã mệt đến bất tỉnh luôn rồi.

Tạ Na thấy cậu xuất hiện thì lo lắng, vội bước tới hỏi:"Em ổn chứ?"

Cậu yếu ớt nói:"Em cần một ít thuốc giảm đau và kháng sinh"

Tạ Na nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cậu thì đau lòng nói:"Được. Tỷ mua giúp em"

Dứt lời liền dìu cậu ra xe rồi quay về ký túc xá.

Vương Nguyên ăn cháo xong thì uống thuốc, sau đó liền nằm lên giường đắp chăn lại, khép hờ mi mắt.

Tạ Na ngồi cạnh, nhẹ nhàng hỏi:"Vương tổng không làm gì quá đáng với em chứ?"

Cậu nghe cô hỏi như vậy thì nhíu mày vì ngay từ đầu chẳng phải đã biết trước cậu sẽ bị người ta đè ra ăn sạch rồi hay sao. Sao còn hỏi?

Mở mắt ra nhìn Tạ Na, khó hiểu hỏi:"Quá đáng?"

Tạ Na nói:"Thì là làm những hành động biến thái đó"

Cậu ngơ ngác:"Em không hiểu"

Tạ Na thở dài:"Trời ạ! Anh ta có trói em hay đánh em hay...đại loại là bạo hành em hay không hả?"

Cậu lắc đầu nói:"Không có"

Tạ Na nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra:"Vậy thì tốt. Tỷ thấy em thê thảm như vậy còn tưởng anh ta là một kẻ bạo dâm"

Cậu xấu hổ kéo cổ áo của mình lên cao một chút, cố che đi những dấu vết mờ ám do người đàn ông kia để lại:"Tỷ nói linh tinh gì vậy?"

Tạ Na thấy vậy thì nói:"Che cái gì mà che? Em chỉ có cách là trùm chăn lại thì mới mong người ta không nhìn thấy"

Nói rồi có chút ngưỡng mộ. Trên cổ Vương Nguyên toàn là ấn ký rõ nét. Chứng tỏ tối qua hai người bọn họ rất kịch liệt.

Tạ Na cũng có người yêu nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện kích thích như thế lần nào. Càng nghĩ tới càng chỉ muốn thở dài.

Vương Nguyên kéo chăn lên tới ngực, mệt mỏi nói:"Em muốn ngủ, em rất mệt"

Tạ Na gật gật đầu:"Được, được. Em ngủ đi. Có cần gì thì gọi cho tỷ. Hôm nay không cần luyện thanh nhạc đâu. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã"

Tạ Na rời đi thì Vương Nguyên bắt đầu không nhịn được nữa. Ủy khuất mà khóc lớn.

Cậu cảm thấy vô cùng chua xót và tủi thân. Nhưng ngoài việc cố gắng chịu đựng ra thì không còn cách nào khác.

Đưa tay lau nước mắt. Lấy điện thoại gọi cho Ông nội của mình.

Lúc này cậu rất muốn nghe giọng nói của ông. Đó là động lực để cậu có thể cố gắng bước tiếp trên con đường đầy chong gai này.

Vương Tuấn Khải vừa tới công ty thì đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ không ngừng càu nhàu.

Anh nhíu mày nói:"Cậu bớt nói lại đi, nhức cả đầu"

Thiên Tỉ nói:"Sao cậu không biến mất luôn đi. Từ sáng tới giờ mình phải thay cậu xử lý một núi công văn, hợp đồng đây này"

Anh thản nhiên nói:"Đó là chuyện mà một trợ lý như cậu phải làm"

Thiên Tỉ thở dài nói:"Ông trời ạ! Ông ngó xuống mà xem, thật là bất công mà"

Anh nói:"Dời cuộc họp bỏ lỡ sáng nay sang 1 giờ chiều"

Nói rồi bắt đầu làm việc.

Thiên Tỉ thấy anh không thèm để ý tới mấy lời than vãn của mình thì nói:"Lần sau có biến mất thì làm ơn báo cho mình biết trước giùm một tiếng đi"

Anh vừa xem công văn vừa nói:"Có việc đột xuất"

Thiên Tỉ lại nói:"Đột xuất cái con khỉ. Đừng tưởng mình không biết gì nha. Sáng nay mình có đến nhà tìm cậu, quản gia nói tối qua cậu không có về nhà. Cậu là qua đêm với ai vậy hả?"

Anh nghe xong thì nhíu mày nói:"Lắm lời"

Thiên Tỉ cười nói:"Mình chỉ muốn biết đó là vị cao nhân nào. À không. Phải nói là vị mỹ nhân nào có khả năng làm cho Vương tổng chúng ta mê muội mà phá vỡ nguyên tắc thôi"

Anh nói:"Cậu từ bao giờ lại lắm lời y như Chí Hoành thế hả?"

Thiên Tỉ phản bác:"Ê. Mình chỉ là có lòng tốt quan tâm tới cậu mà thôi. Đừng có lôi Hoành nhi vào đây chứ?"

Anh đâm chiêu nhìn về phía bạn thân của mình rồi nói:"Cậu sống cùng Chí Hoành nên cũng lắm lời y hệt nó. Không phải sao?"

Thiên Tỉ nghe xong thì đứng dậy nói:"Cậu không nói thì thôi"

Nói rồi ly khai. Rõ ràng là muốn tốt cho anh. Quan tâm thì bị cho là lắm lời. Thôi thì im lặng luôn cho rồi.

*20-5-2018* Lẽ ra đình công nhưng hôm nay là 520 nên viết cho mọi người đọc nè.

520 vui vẻ. Ái nị ái nị ái nị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro