
Chương 10:Lén lút sống chung
Là nét chữ con gái, nắn nót, sạch sẽ, nhìn qua cũng đã biết người viết cẩn thận như thế nào.
Vương Nguyên bình tĩnh nhìn chiếc thiệp trên chiếc hộp nhựa,
"Gửi Vương Tuấn Khải, sinh nhật vui vẻ.
Doãn Kì Kì."
Doãn Kì Kì, cái tên hoàn toàn xa lạ với cậu. Cậu nhặt thêm một ngôi sao nữa, nhẹ nhàng mở ra, vẫn là nét chữ ấy,
"Mình không thích bên cạnh cậu có thêm một người nào khác ngoài mình."
"Hôm nay cảm ơn chai nước của cậu nhé."
"Cậu thật ấm áp."
Gì đây? Mỗi một ngôi sao bên trong đều là một dòng chữ. Vương Nguyên nghĩ lại, mới nhận ra, quá khứ của anh, cậu chưa hề tham dự và cũng chẳng biết một điều gì.
Cậu yên lặng mở ra xem rồi lại xếp lại, cứ thế cho đến khi sao trong ống đã vơi đi một nửa, cậu cũng hết kiên nhẫn, cất chiếc hộp, ra ngoài.
Cô gái tên Doãn Kì Kì thích anh, đó là điều chắc chắn, nhưng anh có thích cô ấy không? Vương Nguyên không biết, ngôn ngữ trong những dòng thư kia rất mập mờ, nếu không biết anh, cậu còn có thể nghĩ đến đây là món quà sinh nhật của một cô gái dành tặng cho người yêu.
Vương Nguyên lại nghĩ về trước khi gặp được Vương Tuấn Khải, cậu chưa từng có cảm xúc khác thường với một người con trai nào cả. Chính vì điều đó cậu cũng tự tin có một yêu cầu rằng bạn trai tương lai của mình cũng như thế, sạch sẽ đơn thuần, chưa từng yêu ai, mọi lần đầu tiên tốt đẹp họ đều sẽ cho nhau.
Nhưng khi cậu gặp Vương Tuấn Khải, anh cũng đã 28 tuổi, quá khứ trước đó của anh cậu không hề biết anh đã từng yêu ai, đã từng được ai yêu hay mình có phải mối tình đầu của anh hay không?
Dù những chuyện đó bây giờ sẽ không còn quan trọng nữa nhưng trong lòng cậu vẫn bất giác khó chịu.
Vậy là suốt ngày nghỉ hôm đó, Vương Nguyên làm việc gì trong đầu cũng chỉ xoay quanh suy nghĩ về chuyện lúc sáng.
Cho đến lúc Vương Tuấn Khải gọi điện cho cậu tối nay, Vương Nguyên mới giả vờ vô ý hỏi anh,
"Chú Vương, chú đã từng yêu ai chưa?"
Vương Tuấn Khải hình như hơi ngạc nhiên vì chuyện này, im lặng một lát, khoé môi cong cong,
"Rồi chứ."
Biết ngay mà, Vương Nguyên như rơi xuống vực thẳm, buồn rầu,
"Ai vậy? Em có thể biết được không?"
Vương Tuấn Khải ra vẻ vờ suy nghĩ, vuốt vuốt chiếc cằm lú nhú mấy sợi râu màu xanh,
"Người này em cũng biết đấy."
Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy hồi hộp, "Ai vậy ạ?"
"4 năm trước anh gặp cậu ấy một lần, lúc đó cậu ấy vẫn đang là một chú hồ li tinh nhỏ nhút nhát, anh đã yêu cậu ấy một lần. Một năm sau gặp lại, anh đã yêu cậu ấy thêm một lần nữa..."
Vương Nguyên sụt sịt, bật cười, "Nghiêm túc đấy."
Vương Tuấn Khải, "Sao vậy? Anh nghiêm túc mà, đời này anh chỉ mới yêu hai người, một là Vương Nguyên năm 18 tuổi, hai là Vương Nguyên của sau này, câu trả lời chưa thoả mãn em à? Vậy anh trả lời lại nhé?"
Vương Nguyên do dự một lát, ngắt lời anh, "Doãn Kì Kì là ai vậy?"
Vương Tuấn Khải phải mất vài giây mới kịp tốc độ của cậu, ngẩn người một lát, tựa hồ như đang suy nghĩ lại,
"Em nhắc anh mới nhớ đấy, cô ấy là người trong nhóm nghiên cứu sinh của anh hồi còn đại học."
Ra vậy, Vương Nguyên cười thầm.
"Sao em lại biết cô ấy?"
Vương Nguyên chột dạ, không biết có nên nói cho anh chuyện mình xem quà sinh nhật của anh không. Cuối cùng vẫn kể lại mọi chuyện.
"Anh không biết cô ấy thích anh à?"
Vương Tuấn Khải lắc đầu, "Anh không biết thật mà."
Vương Nguyên bật cười, không biết thì không biết. Cậu hiểu rồi là được.
Vương Tuấn Khải nhìn nét mặt cậu một chút, cảm thấy cậu không giống như đang giận mình, mới tắt đèn trong phòng, bật đèn ngủ lên, nằm xuống.
Vương Nguyên chỉ còn thấy đường nét lờ mờ trên gương mặt anh,
"Chú Vương?"
"Hửm?". Anh hình như đang lục lọi gì đó.
"Bật đèn lên đi."
Giọng Vương Tuấn Khải đột nhiên to hơn, "Làm gì?"
Vương Nguyên híp mắt, "Ngắm anh."
Vương Tuấn Khải lại "sột soạt" vài tiếng, vài giây sau, bên kia lại sáng trưng, lộ ra nụ cười lưu manh trên gương mặt trắng noãn của anh,
"Nhớ anh đến vậy cơ à?"
Vương Nguyên chán ghét lườm anh một cái, "Đáng ghét."
Vương Tuấn Khải cười càng lớn, vì đang cởi trần nên khi anh cười, cơ bụng và cơ ngực càng nổi nên rõ ràng hơn.Vương Nguyên bỗng cảm thấy cả người khô nóng, sống mũi đỏ bừng.
Anh ngừng cười, hỏi cậu, "Sao vậy?"
Vương Nguyên úp điện thoại xuống đệm, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, bên tai là tiếng Vương Tuấn Khải đều đều hỏi cậu đang xảy ra chuyện gì.
Vương Nguyên, mày bị người đàn ông này làm hư rồi. Suốt ngày nghĩ đến chuyện xấu xa.
___________________
Hôm sau, Vương Nguyên theo giáo sư đi thăm một xưởng sản xuất nhỏ trong thành phố, tiện thể ghé qua nhà người bạn của ông.
Vì quan hệ của cậu với giáo sư rất tốt nên cả ngày đều vui vẻ, đến khi về đến nhà đã là 8 giờ tối.
Vương Nguyên quét vân tay, vừa vào nhà đã vứt túi xách lên sofa, vào phòng ngủ lấy đồ đi tắm.
Tối nay Vương Tuấn Khải không gọi điện cho cậu,cậu sợ anh đang bận nên cũng không gọi sang. Lúc nằm trên giường, cậu trằn trọc không ngủ được, lăn qua lộn lại, cuối cùng bật dật thay đồ, ra khỏi nhà.
Nhà của Vương Tuấn Khải có lưu dấu vân tay của cậu, Vương Nguyên nhấc tay nhìn đồng hồ, 1 giờ rưỡi sáng. Đúng là thiếu hơi anh một chút cậu sẽ không thể ngủ được.
Ngoài dự đoán, đèn trong nhà đều tắt hết, chỉ có đèn phòng ngủ được bật sáng. Vương Nguyên nghĩ mình lúc sáng rời khỏi quên chưa tắt nên thong thả vào bếp rót nước uống.
Lúc cậu vừa tiến vào phòng ngủ cũng là lúc cửa phòng tắm bật mở.
Vương Tuấn Khải trần như nhộng bước ra ngoài, trên tay cầm chiếc khăn lông màu trắng xoa xoa mái tóc. Lúc thấy người con trai đứng trước cửa phòng, anh ngẩn người, động tác trên tay cũng dừng lại.
Tim Vương Nguyên như nhảy ra ngoài. Mừng rỡ đá dép chạy đến nhảy tót lên người anh,
"Anh muốn làm em bất ngờ sao? Đồ khốn."
Vương Tuấn Khải loạng choạng về sau mấy bước, một tay ôm lấy mông cậu, một tay xem đồng hồ, đã gần 2 giờ sáng rồi,
"Sao em đến giờ này?"
Vương Nguyên ôm chặt lấy cổ anh, "Em không ngủ được, sao anh lại về lúc này? Không phải còn nửa tháng nữa sao?"
Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười, chuyện này anh cũng bất ngờ. Đối tác quan trọng vốn đã hẹn lịch gặp vào ngày mai tại Pháp nhưng lại bị mất giấy tờ nên không thể trở về kịp lúc được, anh liền nể mặt họ trở về. Một phần cũng vì muốn gặp người đang ở trong lòng này.
Vương Nguyên mải mừng nên không biết anh đang khoả thân, mà vật dưới thân cũng vì động tác của cậu mà dần thức tỉnh, chọc chọc vào đùi cậu.
Vương Tuấn Khải hình như hơi mệt mỏi, vỗ vỗ mông cậu,
"Xuống nào, sấy tóc cho anh nhé?"
Vương Nguyên gật gật, để anh bế mình trở về giường, sấy tóc cho anh.
________________
Vương Tuấn Khải nằm trên giường, nghiêng người nhìn Vương Nguyên đang quay lưng thấy đồ ngủ trước mặt mình, lại nhìn xuống thứ đang nhô lên dưới lớp chăn mỏng bên dưới, suy nghĩ một chút, làm hay không làm?
Bây giờ đã là 3 giờ sáng, ngày mai 7 giờ anh có một cuộc hẹn, sợ rằng sẽ không kịp.
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt khi Vương Nguyên lúc nãy quần áo chỉnh tề lúc này lại không mảnh vải che thân nhào vào lòng anh, nháy mắt,
"Em nghĩ, anh không mặc gì hết nằm trên giường mà em lại mặc thêm đồ ngủ thì thật là bất công."
Vương Tuấn Khải nhìn bầu ngực căng tròn trắng noãn của cậu ép lên ngực mình, nhìn ra sau là bờ mông cong vểnh lên, quyết định dẹp hết do dự trong lòng, lật người đè cậu xuống,
"Em cố ý quyến rũ anh đúng không?"
Vương Nguyên vuốt vuốt yết hầu đang không ngừng cuộn lên cuộn xuống của anh, cười khúc khích,
"Còn phải xem bản lĩnh của anh thế nào đã."
Còn chưa kịp dứt lời, côn th*t nóng bỏng chen vào giữa chân cậu, không hề báo trước một đường tiến vào.
Còn chưa dạo đầu nhưng anh vẫn có thể thuận lợi như vậy, Vương Tuấn Khải bật cười, hôn lên môi cậu, than nhẹ, "Dâm đãng."
Vương Nguyên ôm lấy eo anh, đầu lưỡi chủ động quấn lấy, mút lấy lưỡi anh, đây khẽ, "Chỉ như vậy với mình anh."
Vương Tuấn Khải đương nhiên thoả mãn với câu trả lời này, gậy th*t hăng hái thúc một cái, Vương Nguyên rên thành tiếng.
Đèn trong nhà đều đã tắt hết, chỉ còn chừa lại bóng đèn ngủ mờ ảo đầu giường, in hằn lên bức tường đối diện bóng lưng cường tráng điên cuồng nhấp nhô lên xuống.
Đêm khuya yên tĩnh, âm thanh thành phố bên ngoài hoàn toàn bị cách li, chỉ còn da thịt chạm vào nhau từng tiếng "bạch, bạch".
Tiếng Vương Nguyên thét lên vì sự phóng túng của anh, tiếng than trầm thấp của Vương Tuấn Khải.
Đã lâu không làm, cũng thật lâu chưa ôm ấp gần gũi nhau thế này, Vương Tuấn Khải đặc biệt mạnh bạo vào tối nay, anh thô lỗ thúc từng cú thật mạnh, mặc cho Vương Nguyên hét toáng lên vì cao trào.
Sau khi nhìn dòng nước kia phun ra từ tiểu huyệt của cậu, anh dùng gậy th*t của mình vỗ nhẹ lên đó, kéo Vương Nguyên đã mềm nhũn ngồi dậy, để cậu quỳ gối quây lưng về phía mình, nắm lấy hai tay cậu bẻ về phía sau, từ sau tiến vào.
Vương Nguyên cho dù có mềm mại dẻo dai đến thế nào cũng làm sao có thể bắt kịp với sự mạnh bạo và tốc độ này của, đạt đến cao trào lần hai đã co quắp xin tha.
Vương Tuấn Khải quỳ gối bên cạnh cậu, gậy th*t vẫn cứng như thép, chọc chọc vài cái bên ngoài rồi lại tiến vào thật sâu.
Anh đưa tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi của cậu ra sau tai, thắt lưng hoạt động không ngừng, tiếng nước dâm mĩ càng ngày càng to, càng liên tục,
"Dám quyến rũ thì dám nhận hậu quả chứ."
Vương Nguyên kiệt sức, vùi đầu vào gối rên ư ử, nhưng tiểu huyệt vẫn thắt chặt khiến anh phát điên.
Vương Tuấn Khải gầm nhẹ, bàn tay to nắm lấy eo nhỏ của cậu, liên tục kéo về phía mình. Tiểu huyệt vất vả phun ra nuốt vào cây gậy thô to và nóng như lửa, mỗi lần anh rút ra đều kéo theo một mảnh thịt đỏ bừng.
Chất lỏng nhầy nhụa từ nơi kết hợp của hai người chảy xuống, thấm ướt ga giường, không ai để ý, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro